Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Dương Thiên chuyên sử dụng những câu nói
cùng hành động lấp lửng để đạt được mục đích của mình, tính toán kỹ
lưỡng không bỏ xót, nhưng lần này lại bị Trầm Mộng Thư chơi xỏ rồi.
Nàng không hề đưa số huyền linh bồi dưỡng cho Dương Thiên mà chỉ đưa có mỗi
Chủ Linh mà thôi. Dương Thiên dù chưa biết cần bao nhiêu huyền linh để
bồi dưỡng được chủ linh lên đến lực lượng ba mươi giao lực nhưng chắc
chắn đó là một con số trên trời.
Thảo nào mà Trầm Mộng Thư khẳng
khái như vậy, đưa luôn cho bán vương khí rồi quay người đi luôn, chỉ
chừa cho hắn câu nói thời hạn một năm. Chính miệng hắn cũng đã thừa nhận “thành giao” rồi, quay người đòi nàng thêm huyền linh kiểu gì cũng bị
nàng đá bay ra ngoài cho mà xem.
Đành phải bỏ tiền túi chứ biết sao bây giờ.
Thật ra thì Trầm Mộng Thư cũng chẳng dư giả gì, vốn liếng của nàng đổ hết
vào Thiên Sát Phong Linh Trận rồi, còn lại một chút đồ vật “chưa kịp
bán” thôi chứ không phải đại gia như người khác vẫn nghĩ. Nếu không thì
làm gì có chuyện nàng dễ dàng đồng ý cuộc làm ăn Vãng Sinh Tửu với Dương Thiên đến thế được.
Thở dài một cái Dương Thiên liền quay người nói.
“Dao tỉ, Vãng Sinh Trì cần mở tri nhanh ngay lập tức. Bên phía Đường Đô có
Quân Thanh Uyên là đủ rồi, tỷ thu xếp trở lại Vân Lan đi.”
Hồng Nguyệt Dao lắc đầu nói.
“Hiện tại không quá thích hợp để ta trở lại Vân Lan đâu, ta đi Càn Lang thích hợp hơn.”
Dương Thiên nhíu mày lo lắng nói.
“Thế lực bên đó...”
Hồng Nguyệt Dao vũ mị cười một tiếng.
“Tiểu đệ đệ, ngươi quá coi thường ta rồi. Thế lực bên đó của ta mỏng thật,
nhưng đừng quên ta làm mọi thứ từ bàn tay trắng đấy nhé.”
Dương Thiên cũng không dài dòng, gật đầu nói.
“Tỷ nắm chắc là được, không cần quá mạo hiểm.”
Ánh mắt của Dương Thiên rơi xuống trên người Lâm Thương, nơi này đại trận
đã bị cải biến đi một chút rồi, đồng thời chắc chắn sẽ không bị nghe lén nên Dương Thiên yên tâm nói chuyện.
Lâm Thương cũng nghiêm túc
hẳn lên, hắn từng hạ thiên đạo thệ ngôn rồi cho nên sẽ không làm kẻ địch của Dương Thiên được chẳng qua Lâm Thương cũng có sự lựa chọn rời đi
chứ không như Lê Tĩnh. Lâm Thương có chuyện của riêng mình, kẻ thù của
hắn quá hùng mạnh mà hắn không thể đối đầu một mình được, hắn cần có trợ lực, mà trong số những người hắn nhận biết thì chỉ có Dương Thiên cùng
Tiểu Kỳ là cho hắn hi vọng mà thôi.
Dương Thiên còn đang im lặng suy nghĩ thì Lâm Thương đã tiến đến, quả quyết nói.
“Ta xin gia nhập Nhật Nguyệt Các, trung thành với công tử. Nhưng ta muốn công tử hứa hẹn một việc.”
Dương Thiên: ???
Nhật Nguyệt Các gì? Ban nãy ta chỉ nói thế thôi, dù sao cũng phải đặt cho
bản thân mình một chỗ dựa vững chãi để người khác kiêng dè chứ. Cái tên
này là Dương Thiên nghĩ ra lúc còn ở Hoa Hồng Thương Hội nhưng chưa dùng đến, lúc này mang ra để tăng khí thế cho bản thân đỡ bị “thọt” trước
một đám chiến lực Chuẩn Vương cùng Vương Cấp Đại Trận thôi.
Nhưng
mà Lâm Thương đặc biệt nhấc lên Nhật Nguyệt Các, hẳn là tin tưởng cái
thế lực này của Dương Thiên “rất lớn mạnh”, lớn mạnh đến có thể hoàn
thành việc hắn muốn hứa hẹn.
Trầm ngâm một chút Dương Thiên hỏi.
“Hứa hẹn đó là việc gì?”
Lâm Thương lưỡng lự một giây, sau đó nghiến răng mà nói, sát ý dạt dào như
biển lại một lần nữa bùng nổ trên người Lâm Thương, từng chữ từng chữ
gằng trong cổ họng nặng nề kéo ra.
“Giúp ta diệt Thanh Vân Tông!”
Dương Thiên trong lòng hơi bồi hồi một chút nhưng cũng không đến nỗi giật nảy mình, hoặc có thể nói là thông tin ngày hôm nay đã đủ để hắn giật mình
rồi nên hiện tại hắn đã...chết lặng.
Thanh Vân Tông, xếp hạng thứ
tư trong ngũ đại tông môn của Vân Lan Vương Triều, phạm vi quản hạt toàn bộ khu vực Hải Vân Thành cùng với ảnh hưởng đến sáu thành lân cận. Có
thể nói là một con quái vật khổng lồ ở của khu vực phía nam Vân Lan
Vương Triều.
Thanh Vân Tông có thể nói là môn phái có nội tình
mỏng nhất trong ngũ đại môn phái, là một thế lực mới chen chân vào trong giang hồ nhưng phát triển một cách cực kỳ phi mã. Dù chưa từng ra đời
Vương giả nhưng nửa bước vương giả lại có mấy vị, so với thời kỳ suy sụp của Cửu Tiên Sơn còn mạnh hơn.
Có điều mấy vị nửa bước vương giả
kia hình như đều vẫn lạc tại Tinh Thể Kiếp cho nên mới nói Thanh Vân
Tông có nội tình mỏng nhất, mặc dù xếp hạng cao hơn Cửu Tiên Sơn nhưng
cũng chỉ chia năm năm mà thôi, không phải mạnh vượt trội.
Mặc dù
“chỉ có thể” nhưng không phải là Dương Thiên có thể đối phó được. Chẳng
qua nhân thủ của Dương Thiên đang thiếu một cách trầm trọng, hắn cũng có ý lôi kéo Lâm Thương nữa nên cần đồng ý yêu cầu này rồi.
Về phần
Lâm Thương có đủ giá trị để Dương Thiên chấp thuận hay không thì câu trả lời là hoàn toàn có. Cứ nhìn cái sát khí đậm đặc như biển kia đi thì
biết, thông thường Lâm Thương chẳng hiện ra đâu, lần cuối cùng mà Dương
Thiên nhìn thấy nó là tận gần một năm trước, lúc vừa mới bước chân vào
học viện cơ.
Sau đó tên này cứ nhe nhởn bay nhảy giống như một
người vô hại, bộ dáng lười biếng uể oải một chút sát khí cũng không lộ
ra ngoài. Có thể khống chế sát khí một cách kinh người như thế thì cũng
đủ thấy tiềm năng của Lâm Thương là cực lớn rồi.
Hơn nữa Dương
Thiên còn ẩn ẩn cảm nhận được mầm mống của chân ý, huyết sát chân ý. Lâm Thương bằng tuổi với Dương Thiên, cũng tức là mươi sáu tuổi, ngũ biến
kỳ đỉnh phong, chớm bước đầu lĩnh ngộ ra chân ý. Xét theo tốc độ như thế thì trong vòng một năm là thừa đủ để Lâm Thương đột phá đến Huyền Chân
Cảnh rồi.
Thử so sánh với đỉnh tiêm của Tiên Long Bí Cảnh là hiểu, khoảng hai mươi tuổi đột phá huyền chân cảnh hoặc là theo đuổi cực hạn
giết chết được huyền chân cảnh nhất trọng chính là thiên tài đỉnh cao
nhất của đại vực.
Như thế là đủ thấy tiềm năng kinh người của Lâm
Thương, chưa kể đến mấy môn chiến pháp kỳ lạ kia nữa, khả năng ám sát
cực kỳ kinh người, Dương Thiên cũng không tự tin sống qua mấy lần ám sát của Lâm Thương đâu.
Tổng kết lại, Lâm Thương đầy đủ giá trị để
Dương Thiên đi đầu tư. Nhưng hắn cũng không lập tức đáp ứng mà lại nói.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả
nha.
“Việc này không thể hoàn thành trong chốc lát được, ít nhất cũng phải chờ đợi mấy năm.”
Lâm Thương hơi nhíu mày nhưng lại lập tức đồng ý.
“Không thành vấn đề, dù sao ta cũng muốn tự tay giết chết Lệnh Thanh Lam.”
Dương Thiên hơi hiếu kỳ liền hỏi.
“Các ngươi có thâm thù đại hận gì sao?”
Lâm Thương không khỏi đem hoàn cảnh của mình nói ra một chút, thậm chí sợ
không ai tin còn dứt luôn một cái thiên đạo thệ ngôn nữa để chứng tỏ
mình không nói láo.
Dương Thiên gật đầu, quay sang nói với Hồng Nguyệt Dao.
“Dao tỷ, hiện tại nhân sự thế nào?”
Hồng Nguyệt Dao hiểu Dương Thiên hỏi là vì vấn đề gì liền lập tức nói.
“Sau lần chỉnh đốn vừa rồi, còn lại hai mươi mốt cấp bậc tinh chủ, một trăm
tám sáu cấp bậc tinh giám, hai nghìn năm trăm tinh vệ, tinh điểm không
tính toán.”
Nàng không nói cụ thể cảnh giới, mà mấy người kia nghe xong cũng không hiểu, chỉ có Lê Tĩnh là gật gù thôi. Dương Thiên gật
đầu, hỏi kỹ càng khu vực Vân Lan sau đó liền nói.
“Ngoại trừ sáu thành xung quanh Thanh Vân Tông, còn lại điều động toàn bộ tinh giám trở xuống đem diệt đi.”
Câu nói này để cho Lâm Thương lập tức sửng sốt, đồng thời Tiểu Kỳ cũng không khỏi sáng lên hai mắt.
Bá đạo!
Hồng Nguyệt Dao gật đầu, Vân Lan chính là nơi mà nàng phát triển thế lực
mạnh nhất, thủ hạ mặc dù không đến nghìn người nhưng diệt đi mấy cái cứ
điểm râu ria cũng không là gì. Mà Thanh Vân Tông mất đi mấy nơi này cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Dù sao cũng không nhằm vào
sản nghiệp, không nhằm vào đại cứ điểm, cũng chẳng nhằm vào thành chính, một tí râu ria chả đáng là bao.
Nhiều nhất là vấn đề mặt mũi,
nhưng mà loạn thế đang lên, thiết nghĩ Thanh Vân Tông cũng chẳng động
thủ mạnh tay đâu. Với lại Dương Thiên làm thế cũng không phải chỉ để
thỏa mãn Lâm Thương, việc dị động như thế nói lớn không lớn, nói nhỏ
không nhỏ, Hồng Gia chắc chắn sẽ chuyển hướng về Vân Lan ngay.
Như thế nàng có thể phát triển ở Càn Lang một cách thuận lợi hơn, một mũi tên trúng hai ba đích, không tội gì không làm cả.
Lâm Thương cũng không còn lăn tăn nữa, lập tức phát hạ Thiên Đạo Thệ Ngôn
gia nhập Nhật Nguyệt Các. Mà vừa mới gia nhập một cái, Lâm Thương đương
nhiên phải làm ra cống hiến rồi, hắn nộp lên hai bộ chiến pháp kinh
người kia để Dương Thiên có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Dương Thiên
không có vật gì để trao thưởng cho Lâm Thương cả, thành ra...có chút khó xử, lập tức khiến cho “bức cách” của Nhật Nguyệt Các hạ xuống đáng kể.
Dương Thiên đành lấp liếm là sẽ thông quá giám định tỉ mỉ rồi thông báo
lại điểm công trạng cho Lâm Thương sau.
Mọi việc ổn thỏa, Dương
Thiên liền dùng mộc bài kia khống chế đại trận đem mỗi người đưa trở về
lâu đài, hắn còn cố tình quăng mỗi người một chỗ nữa..bởi vì hắn chưa có trở lại, cạnh hắn còn có một người nữa.