Ngay khi Lâm Thương tán thưởng dược dich thì một vệt sáng đỏ bay
thẳng đến vị trí của hắn, nhìn kỹ lại thì là một đám lửa nhỏ mang màu đỏ thẫm. Lâm Thương còn chưa kịp phản ứng thì đốm lửa này đã bắn thẳng vào mi tâm của hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc, âm thanh của Quách Kỳ vang lên.
“Ngươi quá nóng vội.”
Nàng chậm rãi đến bên thi thể của Cơ Văn Đào, thu lấy toàn bộ đống bảo vật
rồi lột luôn nhẫn chưa đồ của tên này sau đó dùng một ngọn lửa đem thi
thể thiêu đốt thành hư vô.
Lâm Thương chau mày, không hiểu ý của
Quách Kỳ là gì, thân là một sát thủ, hắn nắm bắt thời cơ hoàn toàn chuẩn xác, cơ hội hiện ra quá rõ ràng, một kích tất sát thì sao lại gọi là
“nóng vội” cơ chứ.
Quách Kỳ lắc đầu.
“Hắn vừa gọi ra hai lần tai kiếp, thọ nguyên hảo tổn sáu bảy mươi năm thì sao lại không có đánh đổi cơ chứ. Thiên đạo hạ xuống tai kiếp trừng phạt xong thì sẽ có một
chút “chiếu cố” đến kẻ độ tai kiếp. Ngươi giết hắn thì ngươi sẽ bị nhiễm lên một lượng tội nghiệt khá lớn đó, nó sẽ khiến ngươi phải chịu đựng
tai kiếp rất kinh khủng.”
Quánh Kỳ đánh ra vào loại ấn pháp bay vào người Lâm Thương sau đó mới tiếp lời.
“Ta vốn bày ra một chút thủ đoạn bài trừ tội nghiệt để không bị tai kiếp
quấn thân, nhưng không nghĩ tới ngươi ra tay nhanh như vậy, ta cũng
không thoát khỏi.”
Lâm Thương chau mày, hắn không chỉ nghe qua
Thiên Cơ Môn thôi chứ không biết được chuyện tai kiếp này, ngay cả hai
chiêu vừa rồi của Cơ Văn Đào cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho rằng
“mọi chuyện cũng chỉ như thế” nhưng xem ra không đơn giản như hắn nghĩ
đâu.
Lâm Thương hỏi lại.
“Tai kiếp? Là thứ giống như Cơ Văn Đào vừa thi triển sao?”
Quách Kỳ gật đầu ném ra vài ấn pháp rồi lại lắc đầu nói.
“Tai kiếp cũng phân ra làm rất nhiều loại, hai loại vừa rồi mà tên này gọi
ra là Phụng Tội Ô Vũ cùng Băng Phong Tràm Thọ cũng là hai loại tai kiếp
dễ dàng vượt qua ở tiền kỳ thế này. Nhưng tai kiếp của ta và ngươi thì
không đơn giản thế đâu.”
Lâm Thương gật gù, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Có thể bài trừ sao?”
Quách Kỳ ngừng kết ấn, lắc đầu nhìn về phía rừng xa mà nói.
“Ngoại trừ tự thân vượt qua thì không có cách nào tránh đi cả. Có điều ta sẽ
tận lực kéo dài thời gian mà nó bắt đầu ra, có lẽ cũng chống đỡ được hai đến ba năm.”
Hồng Nguyệt Dao hiếu kỳ tiến tới, nàng biết Quách Kỳ chứ không biết Lâm Thương nhưng xem ra là cùng một bọn, những lời nói
của Quách Kỳ từ đầu thì nàng đều nghe rõ ràng cho nên rất hiếu kỳ, ban
nãy Quách Kỳ cũng không coi Băng Phong Trảm Thọ là chuyện gì to tát cả
nhưng lời nói lúc này tràn đầy e dè thì khác hẳn. Hồng Nguyệt Dao hiếu
kỳ hỏi.
“Tai kiếp của các ngươi rất khó vượt qua à?”
Lúc này từ trong khu vực phía sau Lâm Thương đi đến một đội ngũ mười người, dẫn đầu chính là Ninh Văn cùng Lan Ngọc Hân, đúng là đám người đã đi theo
Quách Kỳ từ Vân Lan đến tận đây.
Nhìn góc độ vị trí của đám người
đi đến thì đúng là nơi mà đoàn người của Mã gia chạy theo lúc vừa rồi,
xem bộ dáng là đám người kia đã bị đoàn diệt rồi. Hai người này dẫn đầu, vừa lúc nghe được câu nói của Quách Kỳ.
“Tai kiếp xếp hạng thứ hai, Huyết Sát Kiếp.”
...
“Đám ngu ngốc các ngươi...các ngươi dám giết Cơ Văn Đào à. Chuẩn bị tinh thần bị Thiên Cơ Môn truy sát đến chân trời góc bể đi.”
Cơ Văn Đào là Mã gia mời ra ngoài, lúc này lại vẫn lạc ở đây. Dù Thiên Cơ
Môn có biết đích danh hung thủ đi nữa thì Mã gia chắc chắn không thoát
khỏi liên can rồi, có khi bị giận chó đánh mèo cũng nên. Mã Viên Khải
lúc này hoàn toàn biết là Mã gia đã vong rồi, hắn không thể trở về được
nữa rồi.
Chỉ có hi vọng duy nhất chính là lấy được Hương Thảo Linh Thể rồi đột phát Huyền Phủ Cảnh thì mới có thể sống xót thôi. Thiên Cơ
Môn có là đại phái thì cũng không dễ động tới hắn.
Mà nếu hắn còn
sống thì Mã gia vẫn có hi vọng, chỉ cần có hắn thì lại thêm hai ba cái
Mã gia cũng không là vấn đề. Theo dõi truyện tại
vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Trong lòng cuồng nộ cùng tình thế bắt buộc, Mã Viên Khải cũng như phát điên tăng
lên tần suất công kích, mở rộng phạm vi oanh tạc Dương Thiên. Nhưng
Dương Thiên giống như một con cá trạch vừa trơn vừa trượt, né tránh liên tục khiến cho Mã Viên Khải không có cách nào khóa chặt hắn.
Trông thấy một đám người quen đã giải quyết xong toàn bộ những kẻ khác rồi
khiến cho Dương Thiên có chút buồn bực. Mấy người này cũng quá mạnh đi,
lúc này mới chiến đấu có chút thời gian mà đã giết hai tên huyền chân
cảnh rồi, bộ dáng kia còn có chút...dễ dàng nữa kìa.
Lại nhìn về
phía Mã Viên Khải hùng hùng hổ hổ và hoàn cảnh mình bị đè lên đánh Dương Thiên không khỏi lắc đầu, rút lui ra hơn một trăm mét, tinh thần ý niệm nâng cao hết cỡ.
Tam thập lục liên trận!
Khải!!!
Mã
Viên Khải giết đến chỉ chợt thấy hắc khí từ trong người của Dương Thiên
bùng nổ, hóa thành một vùng không gian đen mịt đem hắn ôm trọn vào bên
trong. Mã Viên Khải phản ứng thật nhanh, cơ thể nhanh chóng rút lui lại. Mặc dù không ưa thích gì nhưng Mã Viên Khải phải công nhận khả năng của Dương Thiên đủ để gây nguy hiểm cho lão nên lui lại một chút cũng là
điều nên làm.
Tốc độ của Mã Viên Khải cũng không nhanh hơn Dương
Thiên là bao, ở trong khoảng cách gần nó không quá đáng giá để quyết
định thắng thua nhưng khi đua trong khoảng cách lớn thì Mã Viên Khải
thắng chắc.
Có điều mặc kệ Mã Viên Khải có lùi xa bao lâu thì
khung cảnh vẫn tối đen như cũ, hắc khí tràn ngập. Mã Viên Khải ngưng lại bước chân, xoay người nhìn một cái liền không thấy Dĩ Hỏa Tà Hổ đâu cả.
Liên kết giữa cả hai vẫn còn rõ rệt nhưng lại không thể nhìn thấy nhau khiến cho Mã Viên Khải không thể không lo lắng, dù sao ở huyền chân cảnh thì
huyền linh mới là chiến lực chủ yếu, chứ huyền giả chỉ hơn nhau một chút chứ không chênh lệch quá rõ ràng.
Quả nhiên lo sợ điều gì thì sẽ
đến ngay điều đó, trọng lực đột nhiên tăng mạnh, chân khí giống như bị
người cố tình làm đông cứng lại khiến cho cơ thể của Mã Viên Khải trầm
xuống, không khác gì bị đeo lên huyền trọng vòng.
Dương Thiên
giống như thuấn di đến trước mặt của Mã Viên Khải, thân hình nhanh như
điện, lóe lên một cái rồi biến mất lưu lại một đường tàn ảnh kéo dài
cùng tia lửa văng tung tóe.
Mã Viên Khải mở ra nắm đấm của mình,
bên trong bàn tay còn lưu lại một mảh vải kéo xuống từ vai áo của Dương
Thiên, mà áo của hắn thì bị chém mở một đường ở ngực, vừa vặn lưu lại
một ngấn trắng trên da thịt của Mã Viên Khải.
Lần đụng chạm đầu tiên, tạm coi như là ngang tay.
Hồng quang đỏ rực lấp lóe mà đến, cơ bản là không cho Mã Viên Khải có thời
gian ngưng nghỉ, năm chiếc hỏa kiếm bắn thẳng vào Mã Viên Khải, uy lực
đạt đến huyền chân cảnh cấp ba tiêu chuẩn cho nên hắn không dám coi
thường, lập tức linh hoạt né tránh cùng phòng thủ.
Có điều thân bị trọng lực hạn chế, Mã Viên Khải phải khó khăn lắm mới tránh thoát được
ba kiếm, đánh nổ một kiếm nhưng lại bị thanh kiếm cuối cùng gây tổn
thương lên chân trái.
Mã Viên Khải cắn răng, trọng lực không ngừng gia tăng lên một cách đều đặn khiến hắn phải liên tục thích nghi, không thể nắm giữ lực lượng một cách tinh chuẩn được. Nhưng mà không để Mã
Viên khải kịp chửi thầm thì lại thêm một đống phong nhận chém tới, đủ
mọi góc độ khiến hắn khó lòng đón đỡ.
Mã Viên Khải hừ lạnh, chân
khí theo chín đường huền mạch bùng nổ ra phía ngoài, ngưng hình thành
một bức tường chắn dày đặc đón đỡ phong nhận. Những chiếc phong nhận này va chạm cùng bức tường chân khí phát ra từng tiếng đông đông chấn động, nhưng uy lực thì có vẻ không lớn như Mã Viên Khải tưởng tượng.
Hắn đảo mắt cảnh giác xung quanh thì chợt mấy vệt kim quang lóe lên, xuyên
thấu qua bức tường chân khí, toàn bộ giống như một khối băng dày bị cự
lực đập nát, bức tường chân khí vỡ tan tành.
Mã Viên Khải nhanh
chóng vận lên chân khí phòng thủ, đồng thời hai chân né tránh, tốc độ dù giảm xuống một chút nhưng vẫn có thể ứng đối được. Có điều vừa né tránh xong lượt kim quang thì một cảm giác nguy hiểm xông thẳng lên đầu, cảm
giác của cái chết không ngừng báo động khiến cho Mã Viên Khải dựng hết
cả tóc gáy lên, sợ hãi bao trùm toàn bộ tinh thần.
Xiu!!!
Một vệt sáng xanh kéo dài lao thẳng dến Mã Viên Khải, nhanh đến gần như
thần kinh của hắn cũng không kịp phản ứng. Mã Viên Khi toàn thân căng
cứng, cơ thể cảm nhận được cái chết cận kề cũng gần như chết đứng, khó
lòng mà nhúc nhích. Phải rất khó khăn thì Mã Viên Khải mởi hơi xoay
người đi một cái, miễng cưỡng lệch được cái cổ cùng đầu của mình để cho
mũi tên xượt qua.
Choang!!!
Phốc!
Mũi tên giống như va chạm vào trong tấm kinh trong suốt, hình ảnh trong nháy mắt vỡ tan
thành các mảnh vỡ, đồng thời tiến mũi tên găm vào cơ thể nổi lên rõ mồn
một.
Mã Viên Khải nhìn xuống lồng ngực của mình, một mũi tên đồng
xanh chính xác xuyên thấu lồng ngực của hắn từ sau ra trước, mang theo
dòng máu đỏ tươi thấm ra phía ngoài.
Kình lực đánh vào trong cơ
thể khiến cho Mã Viên Khải phun ra một ngụm máu, một tiễn liền để hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng không đủ để kết liễu Mã Viên Khải.
Đúng lúc này, hắc ám rút đi, khung cảnh dần trở nên rõ ràng. Dĩ Hỏa Tà Hổ
gầm vang xé tan bóng tối đi đến bên Mã Viên Khải, ngọn lửa âm trầm bốc
lên giống như muốn giúp Mã Viên Khải khôi phục.
Dương Thiên xuất
hiện ngay trước mặt Mã Viên Khải, đoản kiếm đã nâng lên ngang vai, cơ
thể xoay sang phải trong khi hai chân trụ ngang, khuôn mặt lạnh lùng
không chút biểu cảm, cánh tay trái cầm đoản kiếm che ngang nửa mặt chỉ
để lộ ra hai mắt băng lãnh.
Chiến pháp: Trảm Quang.
Gầmmm!!!
Dĩ Hỏa Tà Hổ gầm lên, móng vuốt đập thẳng vào Dương Thiên. Huyền linh so
với huyền giả còn nhanh hơn một chút dù không kịp với tốc độ ra kiếm của Dương Thiên nhưng Dương Thiên tiếp tục tấn công thì một đập này cũng sẽ khiến Dương Thiên chết ngay tại chỗ.
Phốc!!!
Rầm!!!
Mã Viên Khải trừng lớn hai mắt, hắn có chút không phản ứng kịp, nhưng hắn
nhìn rõ ràng Dương Thiên bị móng vuốt đập trúng đầu, không nghĩ đến tên
điền này lại lựa chọn đồng quy vu tận, không tiếc mạng của mình đến thế.
Khung cảnh trong mắt của Mã Viên Khải dần trở nên nghiên lệch, đầu lìa khỏi
cổ chậm rãi rơi xuống. Nhưng rất nhanh liền khựng lại như mắc phải thứ
gì đó, đồng thời âm thanh của Dương Thiên vang lên giống như ma âm rót
vào linh hồn, khiến cho ý thức của Mã Viên Khải dần dần tắt lịm.