Đoàn người của Mã gia đúng là đang tức tốc tiếp cận Dương Thiên,
trong đó có ba người di chuyển nhanh nhất, hơi tách biệt ra với phần còn lại.
Mã Viên Khải khí thế hùng hổ, nộ khí trùng thiên.
“Tên kia..bắt được một tiễn vừa rồi.”
Một người chạy sát bên cạnh Mã Viên Khải không tỏ ra ngoài ý muốn, thản nhiên nói.
“Khí vận của hắn rất kinh người, không dễ chết như vậy đâu!”
Ba người tốc độ cực nhanh, Dương Thiên vừa thông báo đến Hồng Nguyệt Dao
thì ba người này đã đến ngoài trăm mét, khí thế lăng thiên đồng thời
triệu hồi ra huyền linh.
Rất cẩn thận.
Bọn hắn không thể cảm nhận được tu vi của Dương Thiên, nhưng cũng không có sự khinh thị nào ở đây, dù sao cũng là vì Dương Thiên mà đến mà. Nhưng người ở bên cạnh
của Mã Viên Khải lúc này hơi kinh ngạc nói.
“Chân ý chưa hiện, đạo cơ chưa ngưng? Ngươi chỉ là Huyền biến cảnh?”
Tại trong mắt của người này có càn không xoay chuyển, nhìn về phía đỉnh đầu của Dương Thiên, trong ánh mắt của hắn khác hẳn người thường, vạn vật
xung quanh đều hóa thành hai màu đen trắng, chỉ có một cột sáng trên đầu của vật đó là có màu sắc.
Huyền linh thuật: Vọng Khí Đồng Thuật.
Kích thước, màu sắc các cột sáng cũng khác nhau rất nhiều, không có ai giống ai cả. “Cột sáng” trên đầu Dương Thiên cực kỳ to lớn, giống như kình
thiên đại trụ, phóng thẳng thương khung.
Nhưng cột sáng này cũng
không quá bình thường, từ đỉnh đầu của Dương Thiên đều bị quấn quanh một sợi hắc khí mỏng manh, đồng thời càng lên cao thì sợi hắc khí càng dày
đặc, kim quang dần dần bị hắc khí bao phủ, lên đến độ cao mười mét thì
cột khí hoàn toàn chuyển thành màu đen, đồng thời hắc khí lan tỏa ra cả
xung quanh.
Người này ngưng mắt muốn nhìn thẳng vào trong đó thì
chợt thấy hai mắt tê buốt, linh hải rung lên bật bật. Hắn quá sợ hãi vội vã thu lại ánh mắt, không còn dám nhìn nhiều nữa, trong lòng hốt hoảng
không thôi.
Tên này...là cái quái gì thế?
Lúc trước hắn được sư phụ phân phó đi trả một món ân tình, hắn cũng chỉ đem tư thái là làm nhiệm vụ mà thôi truy tìm một người mà thôi. Sau khi đến Mã gia lấy
được manh mối, thi triển một lần tính toán liền cảm thấy khí vận của
Dương Thiên cực kỳ kinh người, phải đích thân đến kiến thức một phen.
Nhưng lúc này nhìn kỹ lại hắn mới thấy hốt hoảng, khí vận đúng là kinh người
thật, nhưng song hành lại có một đại kiếp cũng kinh người không kém, hắn không biết đại kiếp này thế nào, nhưng có khi ảnh hưởng đến cả đại vực
cũng nên.
Cái gọi Khí Vận chính là “khí tức của vận mệnh”, vạn vật đều có linh, mỗi linh lại có khí tức thuộc về riêng mình. Khí tức của
vận mệnh chính là biểu hiện vận mệnh của bản thân, và nó cũng là độc
nhất, không ai giống ai cả, tuy sẽ có điểm tương quan nhưng không bao
giờ có hai khí vận giống nhau hoàn toàn được.
Vận mệnh hư vô mờ
mịt, không phải ai muốn tìm hiểu là có thể tìm hiểu được mà cần có pháp
môn riêng. Ở Đông Nam Vực này có một tông môn chuyên đào tạo những người tìm hiểu vận mệnh, chính là Thiên Cơ Môn.
Đương nhiên Thiên Cơ
Môn cũng chỉ là những kẻ tìm tòi khám phá thôi, Vận Mệnh vẫn là một thứ
hư vô mờ mịt mà không ai hiểu rõ được, cho nên những thứ Thiên Cơ Môn
chứng kiến cũng chỉ là da lông, chỉ là phần mà Thiên Đạo thả ra để người “có khả năng” có thể quan sát được mà thôi.
Người này có thể nhìn thấy Khí Vận của Dương Thiên nhưng hắn cũng chưa có đủ khả năng để hiểu nó, cũng chưa bao giờ gặp phải, nhất thời lâm vào hoảng hốt thất thần.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả
nha.
Mà Dương Thiên nhướng mày, khí thế của hai người hai bên thì
hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, một kẻ là huyền chân cảnh nhất trọng,
một tên là huyền chân cảnh tam trọng. Nhưng người ở giữa có thể liếc mắt nhìn ra tu vi của Dương Thiên, hơn nữa khí tức thần bí để Dương Thiên
hết sức e dè.
Dương Thiên thu hồi đại bái thanh đồng tiễn, bàn tay có một vết máu do bắt lại mũi tên nhưng nhanh chóng ngưng chảy máu đồng thời chậm rãi khép kín lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông
thấy.
Hồng Nguyệt Dao vén lên rèm che, bước lên bậc thầm của xa
liễn, xuân quang tỏa ra bốn phía, thiên kiều bá mị hoặc tận chúng sinh,
mặc dù khuôn mặt đã trải qua che chắn nhưng khí chất kia cũng không kém
đi chút nào, trái lại pha thêm chút thần bí càng thêm quyến rũ. Nàng
lạnh giọng hỏi.
“Các ngươi là ai?”
Mã Viên Khải nộ hỏa bừng
bừng cũng không nhịn được nhìn nhiều Hồng Nguyệt Dao vài lần, trong lòng không khỏi lóe lên ý nghĩ chiếm đoạt nữ nhân này. Trước đấy thì...giết
thằng chó này đã.
Ý niệm vừa lên, khí thế lại một lần nữa nâng cao, huyền linh thuận ý đã tấn công đến, không dông dài cũng không cần thị uy.
Huyền linh của Mã Viên Khải là Dĩ Hỏa Tà Hổ, xét về cấp độ tiến hóa thì không phải là loại chói sáng, nhưng cũng là người nổi bật trong mặt bằng
chung.
Dĩ Hỏa Tà Hổ vọt tới, tốc độ cực nhanh ánh lửa ngút trời
đánh thẳng về Dương Thiên. Vừa ra tay là người ta có thể nhận ra được
cảnh giới của Mã Viên Khải ngay, đích xác là Huyền Chân Cảnh tam trọng,
hơn nữa cảnh giới thâm sâu, cực kỳ mạnh mẽ.
Dương Thiên phản ứng
cực kỳ cấp tốc, ngay khi Dĩ Hỏa Tà Hổ vọt tới thì thân hình của Dương
Thiên đã chạy ra ngoài ba mươi mét, nhưng sự chênh lệch của cả hai cực
kỳ lớn, Dĩ Hỏa Tà Hổ dễ dàng đuổi theo, móng vuốt hừng hực đập xuống.
Rầmmm!!!
Mặt đất trong vòng năm mươi mét chia năm xẻ bảy liệt hỏa tràn ngập các
đường khe nứt, từng ánh lửa bập bùng mang theo sức mạnh thiêu rụi tất
cả.
Thân hình của Dương Thiên xuất hiện phía sau của Dĩ Hỏa Tà Hổ, trên tay nắm lấy đoản kiếm chém vạch ngang ra một đường vào lưng của Dĩ Hỏa Tà Hổ. Nhưng chỉ thấy Tà Hổ gầm lên một tiếng, cơ thể bị chém vào
cũng không tổn hao gì mà xoay người trở lại, móng vuống đập thẳng ra,
hỏa diễm ngập trời.
Thân hình của Dương Thiên lại biến mất, xung
kích từ cú tát của Tà Hổ lột sạch mặt đất của một đường thẳng dài hơn ba mươi mét, xung kích đi đến đâu, liệt hỏa bốc lên đến đó, sức nóng hừng
hực, cháy mãi không ngừng.
Dương Thiên vừa mới đứng vững bước chân liền nghe thấy tiếng xé gió vụt tới, tốc độ nhanh đến kinh người. Dương Thiên lấy một tư thế hết sức quỷ dị nghiêng gập người về phía sau,
trong gang tấc tránh đi một đòn này. Chỉ thấy nắm đấm lướt qua gò má của Dương Thiên, kình phong sắc bén vẫn đem làn da của hắn cắt phá ra một
dấu vết nhỏ.
Dương Thiên xoay người ở góc thấp, hai tay đề kiếm
chắn trước ngực mình, đồng thời hai chân cũng nhấc khỏi mặt đất, thuận
theo chiều xoay của cơ thể bổ ra một cước từ trên giáng xuống giống như
một lưỡi rìu uy lực mười phần.
Rầm! Rầm!!!
Mã Viên Khai thu
lại nắm đấy của mình thủ thế ở trên đỉnh đầu, cơ thể nghiêng sang trái,
chân phải đá mạnh lên phía trên, chân khí hùng hậu như biển mang theo
nóng rực bốc cháy cuồn cuộn.
Cánh tay thủ tại đỉnh đầu vững vàng
tiếp lấy một bổ của Dương Thiên mặt đất vỡ ra một cái hố lớn cùng khe
rãnh chằng chịt. Chân phải của Mã Viên Khải cũng gần như cùng lúc đá
trúng thân kiếm của Dương Thiên, liệt hỏa bộc phát đem Dương Thiên đá
bay ngược lại phía sau, cũng không biết văng đến bao nhiêu xa.
Chân linh thuật: Tà Hỏa Chú
Dĩ Hỏa Tà Hổ nhắm tới Dương Thiên đang bay trên không trung, móng vuốt gảy ra một cái liền bắn ra một đoàn hỏa diễm màu nâu thẫm, hỏa diễm toát ra khí thế làm người ta vô cùng chán ghét đồng thời cũng nguy hiểm không
thôi.
Dương Thiên thấy ngọn lửa này quỷ dị, nào dám đi đón đỡ, lập tức cưỡng ép xoay người ở trên không trung, cũng mặc kệ cơ thể đang bị
kéo bay bởi lực lượng cực mạnh mà cứng rắn đá ra một cước.
Chiến pháp: Truy Nguyệt Bộ.
Thân hình của Dương Thiên lợi dụng sức bật này mà chuyển hướng, rơi thẳng
xuống mặt đất, trong hiểm cảnh tránh đi chính diện va chạm cùng huyền
linh thuật nhưng vẫn bị tác động một chút vào tay phải.
Chỉ thấy
trên cánh tay phải hiện ra một dấu ấn hình ngọn lửa, đồng thời nhiệt độ
đang chậm rãi nâng lên cao, ẩn ẩn có xu thể bốc nhiệt, nhưng từ đầu đến
cuối đều không hề cháy lên ánh lửa.
Cánh tay của Dương Thiên
truyền đến cảm giác ấm nóng cùng có chút đau nhức dù tạm thời không đáng ngại nhưng lại làm Dương Thiên ngưng trọng lại bởi vì nhiệt độ của cánh tay đang không ngừng kéo lên cao, cứ cái đà này thì không đến ba phút
đồng hồ thịt của Dương Thiên sẽ bị nướng cháy mất.
Huyền khí của
Dương Thiên điên cuồng hội tụ về cánh tay muốn triệt tiếu đi dấu ấn
nhưng không thể làm gì được, toàn bộ đều bị sức nóng đốt cháy hóa thành
“nhiên liệu” cho nhiệt độ tăng lên.
Mà Dương Thiên cũng không hề
được Mã Viên Khải cho phép rảnh tay, Dĩ Hỏa Tà Hổ công kích đuổi sát
phía sau, mỗi một đòn đều mạnh lên đến cả chục triệu cân, khiến cho
Dương Thiên chỉ có thể không ngừng trốn tránh, muốn đối đầu trực diện
cũng không được. Thực lực chênh lệch giữa hai bên giống như lạch trời,
khó mà bước qua được.
Trong khi đó Hồng Nguyệt Dao cũng không rảnh tay, nàng muốn đến trợ giúp Dương Thiên nhưng lại được một kẻ khác
“chiếu cố” tận tình.
Mã gia tứ trưởng lão Mã Lập.
Huyền chân cảnh nhất trọng.
Mặc dù cảnh giới tương đương, nhưng Hồng Nguyệt Dao chỉ mới đột phá cho nên xét về nội tình thì nàng còn kém kẻ lão đời như Mã Lập một khoảng.
Chẳng qua Hồng Nguyệt Dao cũng không phải dạng vừa, trong lúc giao thủ
thế mà không lộ ra bại cục, tính toán cũng có một chút ngang tay.