Thường Long giật này cả mình, nhanh chóng lui lại phía sau, năm ngón tay chợt trở nên thuôn tròn nhọn hoắt giống như những mũi tên thép, lạnh
lẽo cứng rắng.
Người phía bên kia chậm rãi gỡ bỏ áo choàng của
mình xuống, mái tóc đen trải mượt phất phơ, khuôn mặt non nớt trắng hồng như ngọc, ngũ quan thanh tú đáng yêu động lòng người.
“Không nhận ra ta sao?”
Nghe thấy âm thanh này một lần nữa khiến cho Thường Long càng kinh hãi, mặc
dù là người quen nhưng hắn cũng không thả xuống được khiếp sợ, phải biết hắn đang mang mặt nạ cải trang, ở trong Vương Đô này mấy tháng cũng
không ai nhận ra. Nhưng người này liền khẳng định chắc nịch là quen biết hắn khiến cho hắn không lo sợ cũng không được.
“Ngươi trốn cái gì mà trốn, ta cũng không ăn thịt người.”
Thường Long hít hít lấy một hơi mà lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười cứng ngắc nói.
“Quách..quách tỷ có sao có thể vào đây được vậy?”
Người đến cũng chẳng phải ai khác, chính là Quách Kỳ, bộ dạng không khác gì
trước kia nhưng mang theo một loại cảm giác nguy hiểm vô cùng, hết sức
khó hiểu.
Quách Kỳ tiến lên mấy bước, quan sát cả gian mật thất mới hỏi.
“Lâm Thương...à không đúng phải là Thường Long chứ. Hóa ra mấy tháng vừa rồi ngươi trốn ở đây à?”
Lâm Thương lại lo lắng lui lại mấy bước, giọng nói như không.
“Ta cũng đâu có trốn, chẳng qua chán đi học rồi nên đi bán rượu thôi.”
Quách Kỳ hừ hừ mấy cái không thèm đáp lời, thân hình nhanh chóng chạy đến khui một bình Vãng Sinh Tửu, uống một hơi cạn sạch.
“Thật ngon!”
Hai mắt to tròn của nàng híp lại thành một đường, lưỡi nhỏ khẽ đảo một vòng trên khóe môi, lộ ra cực kỳ ưa thích, một lúc sau nàng lầm bầm không
thành tiếng.
“Vãng sinh..chẳng qua là một lần mộng ảo.”
Xong xuôi nàng mới nhìn lại Lâm Thương ngữ điệu bình thường nói.
“Có tin tức của Dương Thiên tiểu ca ca sao?”
Lâm Thương hơi thoáng nghiêm túc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Quách Kỳ.
Cô gái trông có vẻ nhỏ bé này cho hắn cảm giác áp chế rất mạnh, ở bên
cạnh cô ta khiến cho Lâm Thương luôn vô ý lấy nàng làm chủ cho nên Lâm
Thương rất kiêng dè.
Thấy nàng hỏi tin tức về Dương Thiên thì cũng không nghĩ ngợi nhiều mà thành thật trả lời.
“Chí ít không chết, cụ thể ở chỗ nào thì...ta không rõ.”
Quách Kỳ gật đầu, bàn tay búng ra mấy lần, các ngọn lửa lần lượt bùng cháy
lên trên không trung, toát ra ánh đỏ như máu, sau đó một cỗ khí tức kỳ
dị ghé xuống bao vây lấy Lâm Thương.
“Đừng chống cự, đưa cho ta một giọt máu.”
Lâm Thương ánh mắt mang theo chút nghi ngờ ngón tay khẽ vạch một cái sau đó khống chế huyền khí bắn về phía Quách Kỳ. Giọt máu đang bay thẳng cũng
chợt bùng lên một ánh lửa vàng, sau đó giống như có linh tính, lấy xoay
lấy một vòng rồi lao thẳng hướng đông bắc, bay tới bên ngoài các ánh lửa đỏ thì rơi xuống, đốt cháy đen nền nhà.
Toàn bộ quá trình chỉ
kéo dài không đến một phút, cỗ khí tức thần bí bao phủ không gian này
cũng chợt tan biến đi mất. Các ngọn lửa dật tắt, tan biến không dấu vết
ngoại trừ ngọn lửa màu vàng kia, thiếu đố ở trên mặt đất để lại mấy chữ
cháy đen.
“hai vạn”
×— QUẢNG CÁO —
Quách Kỳ gật gù sau đó nhìn lấy Lâm Thương nói.
“Chúng ta đi tìm Dương Thiên.”
Lâm Thương không trả lời, nhìn chằm chằm dòng chữ đang nhanh chóng mờ đi
kia, lưỡng lự hồi lâu lại nhìn về phía Quách Kỳ, sau đó trịnh trọng gật
đầu.
Không để tâm đến Lâm Thương nghi hoặc, Quách Kỳ quay người rời đi, chỉ để lại lời nói.
“Sáng mai, gặp nhau ở cửa thành bắc!”
Lâm Thương giống như không nghe vào trong tai, lẳng lặng đứng đó, hồi lâu mới thốt lên ba chữ.
“Thiên Cơ Môn?”
...
Đắc Nguyệt Lâu.
Hoàng Thương hai mắt như sao, khí thế như sơn, bễ nghễ thiên hạ ngắm nhìn về
trời xa, trên bàn còn rời rạc một vài tấu chương đang phê duyệt giang
dở.
Diệu công công băng qua Cầu Thê Húc đi lên ngọc sơn, đến bên ngoài Đắc Nguyệt Lâu liền dừng lại, cung kính bẩm báo.
“Hoàng Thượng, Đường Đô điều động mười vạn tinh binh đã đến ba thành phía bên
kia sông, có vẻ đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Càn Lang năm vạn kỵ binh cũng
tụ Ung Quan Thành, chưa có dấu hiệu tiến công.”
Hoàng Thượng mặt
không thay đổi, trở lại ngồi vào bàn duyệt tấu chương, đối với tin tức
chiến sự không quá để tâm mà hỏi sang một chuyện khác.
“Trấn Tây Vương cùng Bắc Bình Vương có tin tức gửi đến sao?”
“Bẩm Hoàng Thượng, không có tin tức.”
Lạc Hoàng Hải trầm ngâm, thế sự bất thường, điều khiến hắn lo lắng không
phải là đợt chiến tranh này. Việc đột nhiên cao tầng của cả đại vực đều
không phản hồi mới là điều đáng chú ý. Theo dõi truyện tại
vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Việc này
đối với hắn có lợi cũng có hại, còn tùy vào cách ứng biến có đủ khôn
khéo hay không, nếu như đợt biến động này có thể tận dụng thỏa đáng thì
Vân Lan sẽ lên một tầm cao mới, không còn là vị thế yếu kém như hiện tại nữa.
Đúng lúc này, một cỗ khí thế xông thẳng lên trời, đại đạo
hiển hiện bao phủ thế giới. Lạc Hoàng Hải buông xuống tấu chương ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa, không biết suy nghĩ điều gì.
...
Thanh Tĩnh Thành, ngày hai mươi lăm tháng mười một.
Dương Thiên từ trong phòng bước ra, khuôn mặt bình ổn khí tức mượt mà. Trải
qua nửa tháng bế quan, cũng may hoàn thành thời gian vừa kịp hoàn thành, đồng thời ứng dụng huyền văn vào trong huyền linh cũng tiến bộ không
ít, đã cắt bỏ đi một chút huyền trận thừa thãi.
Ngày hôm trước
Hồng Nguyệt Dao vừa trở lại, mọi việc ở Thần Hành Thương Hội đã sắp xếp
ổn thỏa, có sự trợ giúp của Hồng Nguyệt Dao nên các chi nhánh trên toàn
bộ đại vực cũng khôi phục lại không ít.
Thế mới thấy Hồng Nguyệt
Dao chuẩn bị đã lâu, lấy sức một mình nàng cũng thao túng đến gần một
nửa các chi nhánh nhỏ của Thần Hành Thương Hội, đồng thời một vài chi
nhánh mang tính chủ chốt cũng bị nàng nắm trong tay. Quân Thanh Uyên ban đầu còn hết sức bất mãn, nhưng sau khi phân rõ lợi ích cộng hưởng xong
cũng không còn khó chịu nữa.
Dù sao đều là thế lực của nàng, có Hồng Nguyệt Dao nâng đỡ còn đỡ hơn nàng gồng gánh một mình.
Dù sao không phải ai cũng có trung tâm như Trương Ấu và Lâm Nhất, tình hình thương hội loạn lên cũng là bình thường.
“Công tử.”
×— QUẢNG CÁO —
Lê Tĩnh chờ đợi đã lâu, trông thấy Dương Thiên liền lập tức chào hỏi.
Dương Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn quanh không thấy Hồng Nguyệt Dao đâu cũng
không hiếu kỳ. Hồng Nguyệt Dao hiện tại cũng quản lý hẳn một nửa Thần
Hành Thương Hội, mỗi ngày bận rộn vô cùng.
“Chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Lê Tĩnh gật đầu, còn có chút hào hứng khi mà Dương Thiên nói hắn chuẩn bị
nữa kìa. Một trong hai ước mơ của Lê Tĩnh đã được Dương Thiên hoàn
thành, còn ước mơ thứ hai thì phải dựa vào chính bản thân hắn cố gắng
rồi.
Dương Thiên cùng Lê Tĩnh đang tính rời đi thì Hông Nguyệt
Dao vừa vặn trở về, khuôn mặt có chút lo lắng, thấy Dương Thiên liền gấp gáp nói.
“Tiểu đệ đệ, tên Hồng Bá Ngạo kia hình như phát hiện ra chuyện gì rồi!”
Dương Thiên ngưng thân hỏi kỹ ngọn ngành. Thì ra Hồng Bá Ngạo đã theo dõi
Hồng Nguyệt Dao từ lâu, luôn luôn không có manh mối, nhưng không hiểu
sao lần này lại trùng hợp bắt gặp nàng đi ra từ Thần Hành Thương Hội.
Mặc dù Hồng Nguyệt Dao ứng biến mượt mà nhưng dù sao Hồng Bá Ngạo cũng
không cần quản đúng sai, rắp tâm hại người là được cho nên lập tức liền
viết thư tố cáo. Lấy tình thế hiện tại thì gia tộc chỉ cần chụp tội rồi
bắt ép cha mẹ của nàng cho nên đúng hay sai, có hay không đã không quan
trọng nữa rồi.
Cũng may là thập đại thế gia tạm thời không thể liên lạc được, nhưng không sớm thì muộn cũng phải giải quyết chuyện này thôi.
Dương Thiên ngẫm nghĩ hồi lầu, sát cơ lóe lên một cái nói.
“Nguyệt Dao tỷ, rời khỏi gia tộc đi. Bọn họ cũng đâu có coi tỷ thành tộc nhân
của mình đâu. Tỷ mãi chấp nhất như vậy cũng không chèo chống được bao
lâu.”
Hồng Nguyệt Dao đắng chát hơi giương lên nụ cười mà thở dài.
“Ta cũng không phải tứ cố vô thân, trên có phụ mẫu dưới có hiền đệ, không
thể nói đi là đi được. Gia tộc cũng dùng phụ mẫu kiềm chế mới chịu cho
ta ra ngoài bay nhảy. Cha mẹ ta cũng vì thế mà những năm gần đây chịu
không ít tổn thất, địa vị trong nhà càng lúc càng kém rồi...”
Dương Thiên lắc đầu.
“Tỷ không cần quá lo lắng về an toàn của song thân. Ta có một kế thế này, tỷ nghe qua một chút.”
Hồng Nguyệt Dao cẩn thận nghe xong, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, do dự thật
lâu. Dương Thiên cũng không quấy rầy nàng suy nghĩ mà cùng Lê Tĩnh bàn
giao một việc khác, sau đó để cho hắn rời đi.
Thất thần nửa giờ
đồng hồ, nói thật thì nàng cũng có ý rời đi rất lâu rồi, cho nên mới âm
thầm đưa mắt nhìn sang thần hành thương hội. Nhưng vẫn khúc mắc chuyện
của gia đình.
Kế này của Dương Thiên không tệ, nàng đều đã xuôi
lòng thỏa ý. Chẳng qua độ mạo hiểm có chút lớn, đồng thời Hồng Diệp cũng là một nhân tố quan trọng, cho nên nàng mới lâm vào lưỡng lự.
Hồng Nguyệt Dao thở dài, quyết tâm như thép, ý chí kiên định mà nói.