Nữ Hoàng bình thản nói, âm thanh trong trẻo mát
lạnh, rõ ràng tiếng nói của nàng không lớn lại có thể vang khắp cả lâu
đài, ai cũng có thể nghe rõ mồn một. Đám phù thủy cùng thằn lằn bay dăm
dắp nghe theo, không dám trái lời, đồng loạt đứng dậy.
Nói xong
thì Nữ Hoàng mới đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt không có
một chút cảm xúc nào, chỉ tràn ngập lạnh giá vô tận, ánh mắt nàng lại
như muốn nhìn thấu tỏ Dương Thiên nhưng lại không làm được, tốn công vô
ích. Nàng lạnh giọng định tội Dương Thiên.
“Ngươi tự ý vượt quá
ranh giới, phá hủy lớp phòng hộ, đả thương thần dân của ta, cuối cùng
xâm nhập lâu đài trái phép, tội chồng tội. Đáng chết.”
Lời định
tội vừa xong, không khí lạnh băng thêm mấy phần, không phải vì nhiệt độ
trở nên lạnh lẽo mà là vì sát ý của nàng đột nhiên trở nên bao la như
đại dương khiến cho linh hồn của người khác cảm nhận được cái lạnh từ
địa ngục.
Thật sự là quá bá đạo. Dương Thiên thầm nhủ một câu, tay trái đang nắm Phong Thuật Châu chuẩn bị phóng thích. Đây chính là viên
Phong Thuật Châu cuối cùng của hắn, cũng không phải dùng để tấn công mà
là để chạy trốn.
Răng rắc!!!
Phong Thuật Châu vỡ nát, toàn
bộ huyền linh thuật được chuẩn bị trong đó đều bị phá hủy trong chớp
mắt, tiêu tán không rõ tung tích. Ánh mắt của Dương Thiên không khỏi co
rụt lại, không nghĩ đến có người có thể phá hủy sự kích phát của Phong
Thuật Châu, xem ra hắn lại chủ quan thêm một lần nữa rồi.
“Khoan đã…!”
Nữ Hoàng thu tay lại, sát khí cũng tự nhiên thối lui, nhìn về phía đầu nguồn của âm thanh.
“Sư phụ, anh không phải người xấu.”
Dương Thiên cũng theo đó nhìn lại, ánh mắt không khỏi híp lại một chút. Người vừa tới chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tiểu Xuân. Sao nàng lại biến
thành đệ tử của người này cơ chứ.
Tiểu Xuân chạy đến gianng hai
tay chắn trước mặt Dương Thiên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Nữ Hoàng,
rất sợ nàng lại đột nhiên rat ay.
“Lui ra đi.”
Nữ hoàng phất tay lạnh lùng nói, thân hình cả ba người liền biến mất trước mắt đám
phù thủy. Đám phù thủy cùng thằn lằn bay hơi ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại. Câu nói vừa rồi là đang nói bọn họ.
…
Chớp mắt một cái, ba người đã đến phòng nghị sự của lâu đài. Nữ hoàng chậm rãi ngồi
lên hoàng vị của mình, ánh mắt trong suốt nhìn lấy Dương Thiên và Tiểu
Xuân đang đứng ở bên dưới.
Tiểu Xuân vẫn đang duy trì trạng thái
che chắn cho Dương Thiên, mặc dù Dương Thiên có thể nhận ra nàng hơi run rẩy nhưng vẫn cố chịu đựng không lùi bước chút nào. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương
Thiên thấy tình cảnh biến đổi cũng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng hắn
cũng đoán chừng tình cảnh đang dần thay đổi theo hướng tốt đẹp đây, dù
sao nữ hoàng kia không xuống tay luôn với hắn thì hắn có khả năng sống
để rời đi nơi này là rất cao.
“Ngươi biết thể chất của nàng sao?”
Nữ hoàng lạnh lùng hỏi, âm thanh không hề mang theo bất cứ tình cảm gì,
thậm chí tinh thần ý niệm của nàng bao phủ lên Dương Thiên còn mang cho
hắn cảm khác có chút khó thở nữa kìa.
Dương Thiên trong lòng bình ổn miệng không nhanh không chậm đáp.
“Thưa tiền bối, ta biết Hương Thảo Linh Thể.”
Nữ Hoàng gật gù, ánh mắt chăm chú lên Dương Thiên mấy lần, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế nói.
“Vậy là ngươi định nuôi dưỡng nàng đến khi gặp bình cảnh rồi mới hạ thủ, đúng không?”
Dương Thiên lắc đầu, nghe câu hỏi thì có vẻ nàng mang ác ý rất lớn với nam
nhân tiếp cận Tiểu Xuân. Tiểu Xuân đứng ở một bên cũng lập tức nói đỡ
cho Dương Thiên.
“Sư phụ, là ta muốn đi theo anh Thiên.”
“Câm miệng!”
Nữ hoàng lạnh quát một tiếng khiến cho Tiểu Xuân co rụt lại, không dám lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt thủy chung kiên định che chắn cho Dương Thiên, không hề có ý muốn rút lui.
“Nàng hiện tại là đồ đệ của ta, ngươi hiểu chứ.”
Dương Thiên nhún vai, thần thái có chút thả lỏng hơn trước nói.
“Nếu là nàng tự nguyện thì ta không có ý kiến gì.”
“Hử?”
Nữ hoàng sắc mặt sạm lại, ánh mắt toát lên một cỗ ý niệm bạo ngược, huyền
khí từ cơ thể bảo trùm lên bốn phía. Bộ dáng một lời không hợp liền muốn động thủ.
“Ngươi định có ý kiến gì?”
Trên người của Dương
Thiên bùng nổ lên một cỗ lôi điện kinh người, lôi điện xung thiên lan
tỏa ra bốn phía, quanh quẩn tại trong thân mình, khí thế trong phút chốc không hề thua kém với nữ hoàng, hắn bá khí nói.
“Nếu nàng không nguyện ý thì không ai bắt ép được nàng cả.”
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết, không gian lại một lần nữa tĩnh
mịch, chỉ có khí thế bá đạo của hai người đối chọi gay gắt. Mặt ngoài
thì Dương Thiên vô cùng tự tin, nhưng trong lòng thì căng như dây đàn,
sẵn sàng bùng nổ ma khí của Bất Diệt Chi Tâm bất cứ lúc nào. Vừa rồi hắn đã âm thầm đạt thành giao dịch với tên này rồi cho nên Dương Thiên lại
có tự tin để đối mặt với nữ hoàng.
“Khanh khách”
“Tiểu bối, ngươi can đảm lắm. Cũng rất thú vị.”
Nữ hoàng bật cười thành tiếng, khóe miệng cong lên đầy ý vị mê hoặc lòng
người. Bầu không khí băng lãnh trong chớp mắt được thổi tan đi, thay vào đó là gió xuân ngào ngạt, tưới mát thơm tho sảng khoái tinh thần.
“Hương Thảo Linh Thể?”
Mặc dù có nhiều khác biệt với Tiểu Xuân nhưng chính xác là Hương Thảo Linh
Thể, ít nhất cũng là cấp bậc đại thành của linh thể mới có tùy ý khống
chế hương thơm như thế này. Dương Thiên lúc này mới hiểu rõ vì sao nàng
lại thu Tiểu Xuân làm đệ tử, hơn nữa thái độ đối với hắn lại ác liệt như thế rồi.
Lúc này nữ hoàng lại thu hồi nụ cười, giọng nói lạnh lùng toát lên vẻ bá đạo nói.
“Mặc dù tâm tính của ngươi không sai nhưng không có nghĩa là ngươi được
chống đối lại ta. Không biết ngươi cậy nhờ sức mạnh nào, nhưng ta khuyên ngươi đừng ỷ lại ngoại vật.”
Nữ hoàng vừa mở lời thì từ trong
lòng đất bỗng vươn ra mười mấy nhánh dây leo, chớp mắt một cái bao phủ
mười mét quanh Dương Thiên, đồng thời những dây leo này nhanh chóng quấn quýt đan xen lại, tạo thành hình dáng của một chiếc lồng chim khổng lồ.
Nữ hoàng vừa dứt lời thì lồng chim đã hoàn thành, từ những dây leo màu
xanh cũng hóa thành màu đen, mặc dù không có cảm giác băng lãnh như thép nhưng vẫn tỏ ra vô cùng kiên cố.
Nữ hoàng xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói.
“Giam ngươi ba tháng cảnh cáo.”
...
Tiểu Xuân chạy đến bên ngoài ghé mắt thông qua những nhánh song gỗ nhìn vào bên trong, lo lắng mà hỏi.
“Anh không sao chứ?”
Dương Thiên nhún vai tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, sau đó lại hỏi Tiểu Xuân tại sao lại xuất hiện ở đây.
Thì ra lúc trước nàng muốn đi vào trong này mà Dương Thiên không cho, nhưng sau khi Dương Thiên rời đi không bao lâu thì nàng đã thuyết phục được
lão Hạ tiến vào. Nàng cũng chỉ nghĩ bước vào một chút thôi, vì từ trong
cõi u minh đã không ngừng truyền ra tiếng nhắc nhở nàng rằng bước vào
trong đó cực kỳ có lợi cho nàng.
Tiểu Xuân cũng có khát khao mạnh
lên, nàng tự thân biết tại sao nàng phải trốn chui trốn lủi, tại sao lão Hạ lại bị người suýt nữa thì hại chết, cho nên khao khát mạnh lên của
nàng cũng không hề kém đâu. Nàng bất chấp đi theo Dương Thiên cũng là vì nàng nhìn thấy hi vọng cho bản thân mình, nhìn thấy lối thoát cho cuộc
sống yếu hèn, cũng là vì nàng tin tưởng Dương Thiên.
Nhưng khi
Tiểu Xuân vừa bước vào thì thân hình của nàng lẫn lão Hạ đều bị truyền
đến trong lâu đài, gặp mặt luôn nữ hoàng. Sau nửa ngày uy bức dụ dỗ
không thành, đúng lúc Dương Thiên vừa đến, vậy là nữ hoàng định tiêu
diệt Dương Thiên rồi từ từ thuyết phục Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân đương
nhiên không muốn nhìn thấy Dương Thiên bị xử tử rồi, cho nên nàng thỏa
thuận với nữ hoàng, nhưng không nghĩ đến nữ hoàng lại tự làm một phen
thử lòng mà cũng không báo cho Tiểu Xuân khiến cho nàng đến giờ vẫn còn
chưa rõ ràng mọi chuyện.
Dương Thiên gật gù, Hương Thảo Linh Thể
nói gì thì nói cũng là thể chất đặc biệt, là thiên tài trong giới tu
luyện, nếu như không phải là yểu mệnh thì chắc chắn ngày sau sẽ trở
thành cường giả một phương. Nữ hoàng có Hương Thảo Linh Thể rồi muốn bảo hộ và bồi dưỡng một Hương Thảo Linh Thể Khác thì cũng là điều dễ hiểu.
Chưa kể đến Linh Thể của nàng đã là đại thành, nàng không cần phải nhăm nhe
đến luyện hóa Tiểu Xuân để kích hoạt Linh Thể của mình làm gì cả. Đó
cũng là lý do mà nữ hoàng đã triển lộ khả năng của mình cho Dương Thiên
thấy, vừa giải thích lý do lại đảm bảo để Dương Thiên tin tưởng.
Dương Thiên trầm ngâm một lúc, hắn đủ lý do để giao phó Tiểu Xuân cho nữ
hoàng. Vấn đề cuối cùng thì là Tiểu Xuân có tự nguyện hay không mà thôi. Dương Thiên đem vấn đề hỏi ra, sau một hồi lưỡng lự rất lâu, Tiểu Xuân
cũng hỏi rất nhiều vấn đề, Dương Thiên đều thành thật trả lời.
Sau khi suy nghĩ đắn đo mãi không ra kết quả thì Tiểu Xuân muốn sau ba
tháng mới đưa ra quyết định, rồi nàng cùng Dương Thiên cáo biệt, trở về
nơi ở của mình.
Dương Thiên tuy nói rằng bị “giam cầm” nhưng không gian khá thoải mái, hắn không có ý định chạy trốn cho nên buông lỏng
tâm thần, trải vuốt cùng tu luyện một phen.
Ở trong Trầm Hương Cốc có tận hai người mang Hương Thảo Linh Thể cho nên tinh thần được thư
giãn đến cực độ, mọi mệt mỏi đều tan rã, các giác quan bén nhạy hơn
nhiều. Dương Thiên định tịnh tu đột phát một lượt trong thời gian này,
coi như không lãng phí thời gian.