Cánh tay của Lục Nhãn Dực Lang thú bị Hồng Kinh Nghĩa
dùng toàn lực chém mở, cộng thêm các lỗ bị dung nham ăn mòn, cho nên
cánh tay cứng rắn này đã bị chém đứt xuống, đồng thời cơ thể của Trầm
Chấn Y cũng được Ninh Trung Kiên lôi kéo cách xa chiến trường.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong thời gian một hai giây đồng hồ, nhanh đến Hùng
Lâm Bá Vương cũng không thể có đối sách ngăn ngừa ngay được, chưa kể đến việc bản thân hắn còn đang bị một cảm giác khóa chặt đến nữa kìa.
Trong giây lát mà thôi, thế trận lại lâm vào tình trạng đối nghịch, Hùng Lâm
Bá Vương cùng với Lục Nhãn Dực Lang Thú ở một bên đối đầu với Hồng Kinh
Nghĩa, Triệu Không Lưu, Ninh Trung Kiên và Triệu Linh thu hẹp hắc vực
bước đến xếp hàng.
Khí thế cả hai kéo lên đến đỉnh điểm, một cỗ
khí tràng vô hình được tạo ra giữa hai bên, bề mặt thì yên ả, bên trong
thì sóng ngầm cuồn cuộn. Không bên nào yếu thế hơn bên nào, cam go vô
cùng.
Lục Nhãn Dực Lang Thú gầm mạnh một tiếng, cơ thể toát lên
ánh sáng lục u hết sức quỷ dị, thương thế trên người trong nháy mắt được chữa trị hoàn toàn. Rõ ràng là huyền linh thuật “Vạn Mộc Xuân”. Huyền
linh thuật có thể giúp người ta đoạn chi trọng tục như thế này quả thật
quá đỗi nghịch thiên, xưa nay đều hiếm mà thấy được.
Lục Nhãn Dực
Lang Thú hồi phục lại liền gầm lên một cái, hai cánh vỗ mạnh, một luồng
cuồng phong lan tỏa khắp đại địa, “Tuyệt Mệnh Ma Lâm” giống như nhận
được triệu hoán, vô vàn cách cành cây kéo dài ra, hướng đến khu vực này.
Tất cả đám người không khỏi rùng mình một cái, cũng không dám bảo lưu nữa.
Huyền linh thức tỉnh hình thái chiến đấu sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều, bất kể là từ mặt chiến đấu vật lý hay thi triển huyền linh thuật đều
mạnh mẽ gấp mấy lần so với khi còn ở Huyền Biến Cảnh.
Hư chân pháp!
Huyền linh thuật: Bách Mục Băng Quang.
Triệu Không Lưu lập tức thi triển ra tuyệt chiêu diện rộng của mình, mặc kệ
địch hay ta, tất cả đều nằm trong phạm vi tấn công của hắn. Mặc dù mới
hợp tác chiến đấu được mấy phút đồng hồ nhưng Triệu Không Lưu rất tin
tưởng vào khả năng của các “cộng sự” của mình. Chưa kể đến việc nếu
không ngăn cản được thì thôi, yếu đuối chính là tội mà. Nếu đòn này còn
không ngăn được thì làm sao mà chiến đấu được với Hùng Lâm Bá Vương chứ.
Một trăm mắt của Bách Mục Hàn Thiền đồng loạt phát xạ, trong phạm vi nghìn
mét quanh Triệu Không Lưu liền lập tức bị đóng băng, tốc độ băng phong
nhanh như ánh sáng, chớp mắt một cái băng phủ toàn bộ thiên địa. Bách
Mục Băng Quang này quá nhanh hơn nữa là toàn bộ phạm vi công kích, cho
nên rất khó mà né tránh hay phòng thủ được.
Thậm chí là Huyền Chân Cảnh cũng rất khó để tránh khỏi được chứ chưa nói đến Huyền Biến Cảnh.
Đương nhiên để đối phó huyền linh thuật thì cách hữu hiệu nhất chính là
huyền linh thuật.
Toàn bộ thiên địa trắng xóa bị bao phủ bởi băng
đá, chợt có kim quang lóe lên, một khối băng to lớn vỡ ra, Hồng Kinh
Nghĩa đã thi triển Lôi Vực hộ thể nên rất nhanh có thể phá được lớp băng này.
Tiếp đến là Triệu Linh, một khu vực đột nhiên sụp đổ ngược
vào trong, nhanh chóng lộ ra một khu vực đen tuyền, Triệu Không Lưu nhìn vào khu vực đen tuyền đó chợt thấy như có thứ gì đó muốn kéo mình đi,
đem linh hồn của mình rút ra khỏi cơ thể, Triệu Không Lưu mới hơi rùng
mình một cái thù hồi ánh mắt, nhìn về phía Hùng Lâm Bá Vương.
Hai
người này có thể thoát ra nhanh chóng thì Hùng Lâm Bá Vương cũng không
ngoại lệ. Quả nhiên Lục Nhãn Dực Lang Thú gầm lên một tiếng, hai cánh
khuấy động, mảnh vỡ băng tinh tán loạn mọi nơi, dùng sức mạnh cơ thể phá tan ra một khu vực bị đóng băng.
Triệu Không Lưu cũng không có ý
định dùng chiêu này để ngăn cản Hùng Lâm Bá Vương, chẳng qua giảm thiểu
sự ảnh hưởng của Tuyệt Mệnh Ma Lâm mà thôi.
Hồng Kinh Nghĩa cũng
sôi sục lên, Kim Lôi bao phủ khắp người. Đây là lần đầu tiên mà hắn bị
khắc chế sâu sắc thế này nên có chút không cam lòng, liền đem toàn bộ
lực lượng cũng lấy ra rồi.
Chỉ thấy Kim Lôi du động quanh cơ thể
của Hồng Kinh Nghĩa, giống như những con rắn nhỏ, không ngừng chui ra
chui vào cơ thể của Hồng Kinh Nghĩa, đồng thời cơ thể của hắn cũng hơi
căng lên dưới lớp áo giáp.
Lôi Vực bị Hồng Kinh Nghĩa thu nhỏ đến
cực hạn, chậm rãi áp sát vào cơ thể, tạo thành một lớp áo giáp mỏng, lôi quang hiển hiện, kim lôi vàng óng như hóa thành thực chất.
Vụt!
Hồng Kinh Nghĩa đem tốc độ vọt đến huyền chân cảnh, thân hình xuất hiện tại
bên người Hùng Lâm Bá Vương, nhưng Lục Nhãn Dực Lang Thú đã chặn lại,
móng vuốt sắc bén va chạm với đại kiếm phát ra âm thanh ken két, tỉa lửa văng tung tóe.
Hùng Lâm Bá Vương chậm rãi trèo lên lưng của Lục
Nhãn Dực Lang muốn tận dụng lợi thế di chuyển trên không trung để thủ
thắng. Nhưng Triệu Linh chẳng biến đã đến gần từ khi nào, hắc khi bao
phủ toàn bộ không gian, trong nháy mắt có một cỗ hấp lực cực kỳ to lớn
phát ra ngăn cản không cho Lục Nhãn Dực Lang Thú bay lên.
Hồng
Kinh Nghĩa đại kiếm tung hoành, chiêu thức trầm nặng bá đạo, đại khai
đại hợp, thuần túy dùng lực lượng để đánh nhau, mỗi chiêu kiếm chém ra
đều không thua kém gì một đòn công kích của Huyền Chân Cảnh nhất trọng,
tạm thời có thể lôi kéo Lục Nhãn Dực Lang Thú một tay.
Một tay
khác của Lục Nhãn Dực Lang Thú thì không ngừng bị Nham Tương Tịnh Ngân
bắn phá, những giọt nham tương này đều dùng hư chân pháp gia cố, tốc độ
cũng vượt trên vận tốc âm thanh, không khác gì một tên Huyền Chân Cảnh
nhất trọng thi triển huyền linh thuật cả.
Cả hai người đều tung ra toàn bộ sức mạnh của mình, chiến lực mỗi bên đều không kém hơn Huyền
Chân Cảnh, đủ để thấy chiến lực của hai người này nghịch thiên đến cỡ
nào. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác
giả nha.
Trong khi đó, Triệu Linh dù không tấn công, nhưng có thể
ung dung kiềm chế không cho Lục Nhãn Dực Lang Thú bay lên, cũng nổi bật
lên sự tài năng của nàng, dù không mạnh bằng hai người kia nhưng cũng
không kém quá nhiều.
Ba người liên thủ lại trong nhất thời lộ ra
xu thế áp đảo Lục Nhãn Dực Lang Thú, nhưng Lục Nhãn Dực Lang Thú cũng
không yếu thế bao nhiêu, có “Vạn Mộc Xuân” hồi phục nên không tiếc lấy
thương đổi thương, cho nên đánh đến có đi có về.
Răng rắc!
Tiếng băng đá vỡ nát, Ninh Trung Kiên nắm lấy Tỏa Thiên Tán thoát ra khỏi lớp băng bao phủ, quanh thân của hắn có những sợi tơ tán loạn, chính nó đã
cắt lớp băng dàu này để cho Ninh Trung Kiên thoát ra.
Siết!
Chiến cuộc lại một lần nữa biến đổi, Ninh Trung Kiên sử dụng các sợi tơ của
mình trói buộc lấy Lục Nhãn Dực Lang Thú, chế tạo không ít phiền phức.
Ngay khi Lục Nhãn Dực Lang Thú cắt đứt mấy sợi tơ, Hồng Kinh Nghĩa một
kiếm chém đến, vững vào đánh vào trước ngực của Lục Nhãn Dực Lang Thú.
Một vết cắt sâu hoắm lộ ra, kim lôi uốn lượn đốt cháy cơ thể của huyền
linh. Lục Nhãn Dực Lang Thú gầm rút, cánh tay to lớn đập xuống, tứ chi
của nó giống như những mũi thương to lớn đồng loạt tấn công cả bốn
người.
Hồng Kinh Nghĩa hứng chịu một cút đập trời giáng, thân thể
hóa thành đạn pháo bay lui mấy chục mét, kim lôi bị yếu bớt đi mấy phần. Hiển nhiên hắn không thể duy trì mức chiến lực này quá lâu được, nhiều
lắm nửa giờ đồng hồ mà thôi.
Ba người kia cũng không khá hơn bao
nhiêu, đồng loạt bị đẩy lui, nhất là Ninh Trung Kiên cũng đổ không ít
máu, hiển nhiên là đã bị thương. Triệu Linh thì sử dụng Nhật Thực để
phản đòn một cái, cũng đả thương được một chân của Lục Nhãn Dực Lang
Thú, rút lui bình an.
Không có ai kiềm chế, Lục Nhãn Dực Lang Thú
tung cánh bay lượn trên trời cao, sáu con mắt toát ra hàn khí bức người, tiếng gầm gừ uy hiếp tất cả mọi người. Đương nhiên nó cũng không dễ
dàng tấn công, bởi vì vừa mới thoát khỏi kiềm chế xong, nếu lao xuống
lại bị kiềm chế đánh đòn thì lại rắc rối ra.
Đám người không có
cách nào phi hành nên cũng không dám mạo hiểm, chiến đấu mức bình thường thì nhảy lên không trung được chứ Lục Nhãn Dực Lang Thú mạnh hơn bọn
hắn, giờ nhảy lên khác nào đi nộp mạng. Duy nhất có Triệu Không Lưu có
vẻ cũng chẳng ảnh hưởng lắm, Nham Tương Tịnh Ngân cứ bắn ra liên tục,
cũng là một sự uy hiếp không hề nhẹ, không coi chừng là sẽ bị bắn thủng
ngay.
Nhắc đến cũng kỳ quái, Nham Tương Tịnh Ngân cùng Hư Chân
Pháp đều là loại tiêu hao vô cùng lớn, nhưng Triệu Không Lưu cứ như vị
đại gia mới nổi, huyền khí vô cùng vô tận, oanh tạc không cần nghỉ ngơi
lấy sức gì cả.
Hơn nữa Tuyệt Mệnh Ma Lâm còn bị Triệu Không Lưu
dùng Băng Độc âm thầm ăn mòn, đến lúc này cũng mất hết khả năng gây nguy hại rồi, Lục Nhãn Dực Lang Thú cũng không thể làm gì khác là kết thúc
thi triển huyền linh thuật.
Sau khi giải quyết được Tuyệt Mệnh Ma
Lâm, Triệu Không Lưu hừ lạnh một cái, mấy trăm giọt nham tương ngưng tụ, toàn bộ sức lực khai hỏa, hướng Lục Nhãn Dực Lang Thú bắn thẳng.
Hùng Lâm Bá Vương không biết Triệu Không Lưu làm sao mà tự nhiên phát điên,
cơ bản là không kịp né tránh, trên đường bay cũng trúng không ít đạn,
hai cánh của Lục Nhãn Dực Lang thú bị oanh thủng không biết bao nhiêu
lỗ, từ trên cao rơi xuống.
Ninh Trung Kiên không bỏ qua cơ hội,
các sợi tơ hóa thành những xiềng xích chắc chắn nhất, đem Lục Nhãn Dực
Lang Thú găm xuống mặt đất. Chiến đấu lâu như thế bọn hắn đã nhận ra
Hùng Lâm Bá Vương bị thương không nhẹ rồi, hơn nữa Lục Nhãn Dực Lang thú cũng không phải tự hành chiến đấu như huyền linh thông thường mà là do
Hùng Lâm Bá Vương điều khiển, cho nên đánh nhanh thắng nhanh mới là
đường lối đúng đắn.
Mấy nghìn sợi tơ hợp lực lại cùng với hấp lực
của Hắc Vực cùng nhau kiềm chế Lục Nhãn Dực Lang Thú. Hồng Kinh Nghĩa
tốc độ kinh người nháy mắt đã đến gần Hùng Lâm Bá Vương, kim lôi chói
lọi giống như một vầng thái dương, đại kiếm mạnh mẽ chém xuống.