Dương Thiên cảm thấy một lực hút đột nhiên nổi lên, dễ dàng lôi kéo mình về phía trước, khi hắn muốn điều động cơ thể phản kháng lại thì cảm
thấy cơ thể giống như vô lực, toàn thân nặng trĩu không có chút sức nào, chỉ có thể để mặc cho lực hút đem đi.
Đến khi tầm mắt lấy lại được ánh sáng thì Dương Thiên đã thấy bản thân
đứng trên một con đường nhỏ, đường nhỏ dẫn thẳng tắp đến phía trước. Con đường dốc cao, càng vềp phía sau càng dốc, giống như leo lên đỉnh núi
đâm thẳng trời cao.
Khung cảnh ở dây hết sức rõ ràng, đây là một ngụn núi đá, trọc lóc không có chút cây cối nào, mặt trời treo trên đỉnh đầu khiến cho cơ thể có
chút nóng lên. Phía sau thì không có đường mà giống như một mảnh đất bị
bao phủ bởi sương mù, cho dù có muốn tiến vào cũng không thể làm được.
Dương Thiên đánh giá xung quanh một chút nhưng không thấy tung tích của
những người khác, xem ra mỗi người sẽ bị truyền tống đến một nơi khác
nhau đây mà.
Dương Thiên quyết định đi theo con đường này, có lẽ truyền thừa sẽ ở
phía cuối con đường kia cũng nên. Rất nhanh, chỉ khoảng mấy phút đồng hồ là Dương Thiên đã vượt qua được một nghìn mét đầu tiên.
Ở chỗ này, Dương Thiên trông thấy một tấm bia đá, bia đá chỉ cao khoảng
nửa mét, bên trên lồi lõm dị thường, giống như bị ai đó dùng sức mạnh
đánh gãy đôi. Đồng thời, trên bia đá như có ghi lại văn tự gì đó, nhưng
đã bị người cố gắng gạch xóa đi, không thể đọc được nữa.
Hết sức kỳ quái.
Dương Thiên quan sát một hồi không thấy có thông tin gì hữu ích liền
tiếp tục tiến lên, đoạn đường này độ dốc có vẻ lớn hơn, hơn nữa mặt trời chiếu suốt nên Dương Thiên cảm thấy hơi nóng một chút.
Một nghìn mét tiếp theo cũng không có khó khăn gì cả, Dương Thiên dễ
dàng vượt qua, lần này lại thấy một chiếc bia đá giống hệt khi hắn ở một nghìn mét, không biết là ai đã dựng lên những bia đá này, rồi những
người trước kia sao lại phá hủy nó nữa.
Sau khi vượt qua bia đá này, Dương Thiên chợt cảm thấy có chút không
đúng. Cơ thể của hắn nặng hơn một chút, mặc dù nhỏ bé không đáng kể
nhưng đúng là nặng hơn, hơn nữa cái sức nặng này không chỉ ở trên cơ thể mà còn tác dụng lên cả linh hồn nữa.
Suy nghĩ kỹ lại thì có vẻ như cứ qua một một nghìn mét thì sức mạnh này
lại tăng lên một chút, lần trước tăng lên quá nhỏ nên Dương Thiên cũng
không để ý lắm, nhưng lần này hắn đã cảm giác được rồi.
Có lẽ khảo hạch lần này là xem ai đi được càng xa.
Để kiểm trứng xem cảm giác của mình có phải sai làm hay không thì Dương
Thiên nhanh chóng vượt qua một nghìn mét tiếp theo, quả nhiên cái áp lực đè nặng kia lại tăng thêm một chút, đồng thời sức nóng từ mặt trời cũng tăng lên, khiến cho Dương Thiên hơi đổ ít mồ hôi.
Mặc dù vậy, thử thách này cũng chẳng có gì đáng ngại với Dương Thiên cả, hắn có thể vượt qua một cách ung dung. Chưa đến một giờ đồng hồ, Dương
Thiên đã đi đến bia đá thứ mười, đồng nghĩa với việc đã đi qua đoạn
đường mười nghìn mét.
Bia đá này hơi lớn hơn các bia đá khác một chút, mặc dù cũng đã bị phá
hỏng nhưng vẫn cao khoảng ba phần tư mét, hơn nữa bia đá này màu sắc có
vẻ sáng hơn những bia đá trước kia thì phải.
Dương Thiên vẫn chưa có thu hoạch gì nên quyết định tiếp tục tiến lên,
nhưng lần này không phải là một đường tiến đến tận cùng nữa mà phía sau
bia đá lại chia ra hai đường, hai đường phân biệt chia ra làm hai bên
trái phải.
Dương Thiên suy nghĩ một chút liền bước chân vào con đường phía bên
trái, áp lực đột nhiên tăng mạnh, lần này mạnh hơn cả mấy lầ trước cộng
lại khiến cơ thể của Dương Thiên run nhẹ một cái.
Mất mấy giây để thích nghi, Dương Thiên tiếp tục quay lên phía trước.
Hắn co quay lại phía sau nhìn một chút nhưng con đường phía sau lại bị
sương mù bao phủ, không có đường để lui. Trước đây chưa từng có trường
hợp như vậy, có lẽ mỗi một ngã rẽ là không có đường để quay đầu rồi.
Lần này Dương Thiên đi tận hai nghìn mét mới gặp được bía đá đầu tiên,
nhưng vẫn là một cái bia đá đã bị phá hỏng. Dương Thiên trong lòng có
một chút suy đoán nhưng cũng không dừng lại quá lâu. Áp lực thế này vẫn
còn nhẹ chán không đủ để Dương Thiên phải ngừng lại nghỉ ngơi.
Đúng như Dương Thiên suy đoán, những bia đá ở vị trí đầu đều đã bị phá
hỏng, mà đi chuyển ba giờ đồng hồ, cuối cùng Dương Thiên cũng đi đến nơi mà bia đá chưa bị phá hỏng. Bia đá này đúng là nơi để chứa đựng một thứ gì đó, có thể là truyền thừa, công pháp, đan dược hay bất cứ thứ gi đó.
Để Dưnog Thiên ngoài ý muốn là ở đây hắn gặp được một người, một người
mà hắn không quen biết. Nhưng nghĩ kỹ lại thì bản thân đã gặp ba lần ngã rẽ rồi, gặp người khác cũng không có gì là lạ cả.
Dù sao số người ở trên ngọn núi này cũng không ít, có đến cả trăm người ý chứ.
Người kia hình như cũng vừa mới tới, đang quan sat bia đá này thì bị
Dương Thiên đánh động, giật nảy cả mình. Người này tính cảnh giác cũng
không thấp, lập tức rút ra vũ khí bên hông, cảnh giác nhìn chằm chằm
Dương Thiên, lạnh giọng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Vũ khí của người này khá lạ lùng, nó có một lớp vải quấn chặt quanh
thân, kéo dài đến tận cán của vũ khí, nhìn trông rất giống như một chiếc ô, dài khoảng một mét hai mang một màu đen tuyền.
Dương Thiên còn chưa đáp lời liền thấy một cái lưới lớn bao phủ xuống
quanh mình, lưới được tạo từ những sợi tơ nhỏ bé giống như vô hình trong không khí, nhưng Dương Thiên có thể trông thấy rõ ràng.
Mà cái lưới này cũng hết sức kỳ lạ, nó không phải một lần úp thẳng từ
trên trời xuống mà giống như đã bố trí sẵn từ xung quanh, lúc nào mới
nhanh chóng thu gọn vào.
Dương Thiên nhíu mày, hắn chỉ đi qua thôi mà đã bị công kích rồi, tính
tình của người này đúng là không tốt. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thế giới này vẫn là một thế giới tàn nhẫn, mạnh được yếu thua cho nên điều này cũng
chẳng có gì là lạ.
Cho dù pháp luật có tồn tại thì cũng chỉ có thể đảm bảo một chút mặt nổi mà thôi, còn trong bóng tối âm thầm ra tay thì không ai có thể quản
được, kể cả trước kia cũng vậy.
Dương Thiên cũng không gấp không vội, hắn với người này không thù không
oán, nhưng đã động thủ trước thì Dương Thiên cũng không nương tay. Thân
hình của Dương Thiên thấp thoáng một cái, chìm vào trong cái bóng của
mình.
Vì nơi này hoàn toàn không có bóng tối cho nên Dương Thiên cũng không
thể chạy vào chỗ nào mà hóa thành vô hình được, Dương Thiên cũng cố ý
không chế cho hình dáng của mình được bảo toàn nguyên vẹn. Trong mắt đối thủ chỉ thấy hắc khí toát ra cuồn cuộn, chớp mắt bao phủ chặt lấy Dương Thiên, che lấp tầm nhìn của hắn.
“Làm điều vô ích.”
Đối thủ của Dương Thiên hừ lại, bàn tay siết chặt hơn, lớp vải ở trên
thân ô cũng xoắn mạnh mẽ hơn, tấm lưới bao chùm Dương Thiên cũng thu nhỏ nhanh hơn, thoáng cái đã hình thành bán kính mười mét xung quanh Dương
Thiên.
Dương Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vũ khí này hoạt động bằng một loại
lực lượng kỳ lạ, tuy chủ đạo vẫn là huyền khí nhưng trên bản chất cốt
lõi đã có sự khác biệt to lớn.
Vừa giống như huyền linh thuật lại không thấy kích phát huyền linh
thuật. Hơn nữa vì có lực lượng huyền diệu này mà Dương Thiên không thể
dùng Ảnh Hóa xuyên thẳng qua được.
Đương nhiên Dương Thiên có thể thay đổi hình dạng đủ nhỏ đến chui qua lỗ hổng của tấm lưới, nhưng hắn không làm thế, hắn đang âm thầm mở ra linh cảm để quan sát xem cái lực lượng kia là gì, thậm chí còn âm thầm vận
dụng Cấm Đồng.
Lúc trước bị phản phệ khiến Dương Thiên cẩn trọng hơn rất nhiều, sẽ
không tập trung ngay về phía đối thủ mà sẽ dần dần đổi hướng chú ý, như
thế dù có bị phát hiện thì vẫn kịp rút lui, không lo lắng phản phệ.
Còn về tấm lưới này, mặc dù có chút huyền diệu nhưng sát thương không đủ làm Dương Thiên lo lắng nên mới tạm để đấy đã. Hắn có vài cách ứng đối
rồi, không cần lo lắng.
Sử dụng Cấm Đồng, Dương Thiên phát hiện ra thanh vũ khí kia hết sức kỳ
lạ, nó là một loại ống rỗng, lớp vải bao phủ bên ngoài chính là mọc ra
từ trong cái ống này. Tấm vải lại có liên kết với từng sợi của tấm lưới
đang tấn công Dương Thiên, một phía khác lại có vài sợi quấn chặt lấy
cánh tay của người cầm vũ khí.
Dương Thiên lập tức liền hiểu ra, huyền binh này có thể mô phỏng không
gian linh hải để nuôi dưỡng huyền linh ở bên ngoài. Hơn nữa chiếc huyền
binh này phải là chỉ định cho một loại huyền linh đặc biệt mới có thể
phối hợp tuyệt hảo như thế.
Sau khi đã xem thấu được bí mật này thì Dương Thiên mới bắt đầu động
thủ, Bạch Thạch Hầu xuất hiện, Thạch Thứ từ dưới đất đâm thẳng lên, mạnh mẽ chống tấm lưới ra phía ngoài.
Những sợi tơ này lại vô cùng sắc bén, dễ dàng đem thạch thứ cắt bỏ một
đoạn lớn, nhưng cũng bị đẩy lui một khoảng. Một khoảng dao động này cũng đủ rồi, thân hình của Dương Thiên trong chớp mắt đó đã biến mất, khi
xuất hiện trở lại đã đến phía sau của kẻ địch, một kiếm chém xuống.
Két!!!
Tiếng kim loại ma sát kéo dài, từng tia lửa bắn tung tóe ở trên không
trung. Ánh mắt của Dương Thiên ngưng lại, khi kiếm chém xuống thì hắn
mới quan sát được trên không trung treo rất nhiều sợi tơ mảnh. Những sợ
tơ này kiên cố vô cùng, đến huyền binh cấp năm của Mộc Thanh Uyên cũng
không chém đứt được.
Người này cũng không đơn giản như Dương Thiên đánh giá, hơi đảo vũ khí
một cái, những sợi tơ vô hình không biết từ lúc nào đã quấn chặt lấy tay chân Dương Thiên, đem cả người của hắn kéo căng ra giữa không trung.