Dương Thiên vừa mới bước vào cổng làng chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, ánh mắt của hắn nhìn sang thì thấy Hà Tuyết Nguyệt đang tiến lại gần chỗ của mình.
“Nguyệt? Thật trùng hợp.”
Dương Thiên chào hỏi một tiếng. Hắn không nghĩ tới sẽ gặp Hà Tuyết
Nguyệt ở nơi này. Long Chúc hơi nhíu mày khi trông thấy trong làng có
người lạ, nhưng nàng rất thông minh, lập tức liền biết đây cũng là ngoại địa chi nhân. Hơn nữa còn quen biết với Dương Thiên.
“Tuyết Nguyệt?”
Hà Dạ Huyền ở phía sau chen lên nói, trong lòng nàng có chút khó chịu
lướt qua Dương Thiên. Nàng là chị họ của Hà Tuyết Nguyệt thế mà Hà Tuyết Nguyệt còn chẳng chào hỏi nàng một câu, mà lại chạy đến gặp Dương
Thiên. Hơn nữa, hai người này thân thiết đến mức độ nào mà gọi tên nghe
thân mật thế chứ?
Đáng tiếc, Hà Tuyết Nguyệt không để ý đến Hà Dạ Huyền, ánh mắt hơi lướt
qua một chút rồi lại nhìn trở lại Dương Thiên, điều này làm cho Hà Dạ
Huyền bực bội trong lòng. Nàng biết cái liếc mắt đấy chính là Hà Tuyết
Nguyệt “chào hỏi” nàng, sao không chịu gọi tên nàng để chào hỏi cơ chứ.
Hà Tuyết Nguyệt vẫn không bỏ thói quen che mặt cho nên nhan sắc của nàng không bị người chú ý đến lắm, nhưng dáng người của nàng cũng hết sức
tuyệt mỹ, khiến cho người ta rung động như tiên nữ tách biệt trần thế
không nhiễm bụi trần, cùng với...lạnh.
Thật sự là lạnh, không phải ảo giác về sự lạnh lùng mà không khí xung
quan của Hà Tuyết Nguyệt đúng là hơi lạnh thật, cũng không hiểu có phải
do công pháp nàng tu luyện quá mạnh hay do nàng không khống chế khí cơ
của mình mà ảnh hưởng đến không gian xung quanh.
Lúc này từng tiếng rầm rầm rung động mặt đất truyền đến khiến cho đám
người đồng loại quay đầu nhìn về phía trung tâm làng. Chử Kiến Văn tiến
lên bên trên, đến cạnh Long Chúc hỏi nhẹ.
“Long cô nương, thôn làng của ngươi đang có sự kiện gì à?”
Long Chúc hơi lắc đầu biểu thị không biết, khoảng thời gian này không
phải là thời gian của lễ hội, nàng mới trở lại làng cũng chẳng biết có
chuyện gì xảy ra. Mà xung quanh chỗ này không một bóng người, tất cả đều tập trung ở chỗ hai người chiến đấu rồi, muốn hỏi thông tin cũng chẳng
có.
Tiến rầm rầm rung chuyển mặt đất cứ kéo dài mãi khiến cho nhóm người của Chử Kiến Văn hơi tò mò một chút, theo khí thế truyền đến thì giống như
đang có chiến đấu xảy ra.
Hà Tuyết Nguyệt không để ý đến việc này, nàng ngữ khí bằng bằng nói với Dương Thiên.
“Có một thứ cho ngươi.”
Hà Dạ Huyền nghe thấy thế hơi nhíu lông mày lại, cũng lười quản chấn
động kia là gì, tiến đến phía Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt đang muốn cất bước rời đi.
Chử Kiến Văn quay đầu, ánh măt nhìn lướt qua Tiếu Thiên Chân cùng với
Cận Đông Lai, cả ba ăn ý gật đầu một cái, nói với Chúc Long rằng muốn đi xem xét.
Xong còn chưa đi được mấy bước thì hai cái bóng đen bay từ mặt đất lên
không trung, một bóng đen lớn bị đánh bay về phía này cùng với lời gầm
thét tràn đầy địch ý.
“Tiểu tử đến, đánh một trận.”
Bóng đen to lớn kia lao vút đi, mọi người có thể dần nhìn rõ đấy là một
người cao lớn bắp thịt nổi lên cuồng cuộn, nhưng cơ thể mềm nhũn giống
như đã mất đi ý thức đang lao nhanh về phía này.
Bịch!
Người kia tiếp đất xốc lên một chút cát bụi, chính xác rơi xuống dưới chân của...Cận Đông Lai.
Bởi vì nhóm người đều di chuyển khỏi vị trí từ đầu nên thành ra Tiếu
Thiên Chân cùng với Chử Kiến Văn đứng cạnh Long Chúc, cách khoảng ba mét mới đến Cận Đông Lai, mà Long Ngạo vừa vặn rơi xuống đúng chỗ trống
này, ngay trước mặt của Cận Đông Lai.
Khiêu khích một cách trần trụi như thế, Cận Đông Lai làm sao có thể nhịn được. Hắn là một người cao ngạo, khí chất thành thục mang theo tự tin
ngút trời. Hơn nữa đứng ở Phong Vân Bảng số một lâu năm, ôn dưỡng được
một loại khí chất cao cao tại thượng, rất lâu rồi không có người dám lớn lối với hắn như thế.
Cận Đông Lai ánh mắt híp lại nhìn Tống Thế Kiệt. Khoảng cách giữa cả hai là hơn một trăm mét, nhưng trong mắt của Cận Đông Lai giống như mọi thứ khác không còn tồn tại nữa, chỉ còn hắn và Tống Thế Kiệt.
Lạch cạch.
Thân hình của Cận Đông Lai biến mất tại nguyên chỗ, hướng thẳng Tống Thế Kiệt lao vút đến, kéo một đường thẳng tắp trên không trung.
Nói thật thì Tống Thế Kiệt hơi khựng lại một chút, hắn vốn muốn dạy dỗ
tên tiểu tử bên cạnh Hà Tuyết Nguyệt kìa. Quen biết lâu năm như vậy mà
nàng còn chưa từng nhìn hắn mấy cái nữa là nói chuyện, đàng này lại chạy tới nói chuyện với một tên nào đó mà Tống Thế Kiệt không biết.
Cho nên Tống Thế Kiệt từ đầu là chết lặng, sau đó đến đau khổ, cuối cùng là tức giận, muốn đánh cho Dương Thiên một trận để Hà Tuyết Nguyệt biết hắn mới đủ sức bảo vệ nàng chứ không phải là thằng nhãi nhà quê nào
hết.
Nhưng chẳng biết sự ngẫu nhiên nào mà Long Ngao lại bay chếch đi một
chút rơi luôn vào trước mặt Cận Đông Lai. Thôi thì lời nói đã nói ra
rồi, rút lại cũng không kịp, mà Cận Đông Lai còn đang tấn công đến nữa.
Hơn nữa nhìn đội hình của họ thì giống như cùng một bọn với nhau, nghĩ
thế ngọn lửa giận của Tống Thế Kiệt lại cháy lên ánh mắt hằn lên một cái nhìn về phía Cận Đông Lai.
Huyền Linh Thuật: Nhựa.
Cánh tay của Tống Thế Kiệt lại xoắn lên một lần nữa, kéo dài ra cả chục
mét, hóa thành một cái roi lớn quất thẳng đến Cận Đông Lai.
Cận Đông Lai dùng Truy Nguyệt Bộ nhảy lên, lúc này thân hình bắn đi
trong không trung thấy Tống Thế Kiệt tấn công đến liền xuất kiếm. Khoảng cách giữa cả hai là năm mươi mét không ngừng được Cận Đông Lai rút
ngắn.
Đến khi khoảng cách chỉ còn không đến ba mươi mét thì Cận Đông Lai bổ ra một kiếm, kiếm khí ngoại phóng thành một hình bán nguyệt phát ra ánh
sáng vàng chói lao vút đi.
Huyền linh thuật: Kiếm Phong Kim.
Ba!!!
Kiếm mang lao đi va chạm vào cùng với “roi” của Tống Thế Kiệt phát ra
một tiếng đổ vỡ thanh thúy, kiếm mang bị roi đánh gãy ra làm đôi, không
được bao lâu liền tiêu tán.
Tống Thế Kiệt thu tay, trên mu bàn tay lộ ra một vết cắt chém sâu hoắm,
thân hình rơi trở lại mặt đất, hai chân phát lực bắn ra, hướng thẳng đến Cận Đông Lai.
Cận Đông Lai hơi lao người trên không trung, đang dần lao thấp xuống,
vẫn như cũ hướng đến Tống Thế Kiệt, đòn thăm dò vừa rồi khiến cho Cận
Đông Lai tự tin tăng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Thế Kiệt.
Huyền linh thuật: Kiếm Nhu.
Tống Thé Kiệt chợt thấy trong không khí trôi nổi cả trăm sợi lông vũ,
một cảnh báo nguy hiểm nổi lên trong ý nghĩ của hắn, đôi chân của Tống
Thế Kiệt chợt biến dài ra gấp mấy lần, nhún người một cái nhảy sang chỗ
khác.
Cận Đông Lai điều khiến những chiếc lông vũ đuổi theo phía sau, ông vũ
chia làm hai hướng, một trước một sau truy đuổi Tống Thế Kiệt, giống như một đàn ong bày binh bố tấn tiến công kẻ thù.
Tống Thế Kiệt chạy hai bước, thân hình lại hướng thẳng Cận Đông Lai xông đến, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy phần. Cận Đông Lai hừ lạnh, hắn đã
nhận thấy năng lực của Tống Thế Kiệt chỉ có cận chiến rồi, chỉ cần duy
trì khoảng cách xa là hắn thắng chắc. Nhưng Cận Đông Lai đâu phải lợi
dụng điểm yếu của đối thủ mà chiến thắng, hắn tự tin đối đầu trực diện
thì mình vẫn có thể chiến thắng.
Chưa kể đến Cận Cao Hưng cũng không am hiểu chiến đấu tầm xa, cận chiến vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Cận Đông Lai tiếp đất rồi lao thẳng đến Tống Thế Kiệt liên tiếp chém ra
mấy chục kiếm. Thân thể của Tống Thế Kiệt hết sức quỷ dị, tay chân như
những sợi dây dài lòng thòng, thân hình vặn vẹo đủ các tư thế như không
có xương, né tránh qua những đường kiếm của Cận Đông Lai.
Vun vút!!!
Bàn tay của Tống Thế Kiệt xòe ra, năm ngón tay của hắn giống như năm
chiếc dây leo muốn đem Cận Đông Lai khóa chặt nhưng Cận Đông Lai hết sức cẩn thận, không để những ngón tay này cận thân, cũng như sử dụng lưỡi
kiếm để tấn công Tống Thế Kiệt.
Cả Tống Thế Kiệt lẫn Cận Đông Lai đều rất mạnh, tạm thời ai cũng không
làm gì được ai, mỗi bên đều thận trọng né tránh không để cho mình bị
đánh trúng.
Chiến pháp: Phong Vũ Kiếm.
Cận Đông Lai áp sát liên tục chém ra mấy chục kiếm, những kiếm này hết
sức đặc biệt, toàn bộ mỗi kiếm dều giống y hệt như nhau, giống như một
kiếm được nhân bản lên nhiều lần, từ góc độ, lực lượng, tốc độ, sự rung
động, đều không có chút khác biệt nào.
Đến cuối cùng, mấy chục kiếm như hòa lại làm một, giống như từ đầu đến
cuối chỉ có một kiếm, tốc độ lẫn uy lực đều tăng lên gấp mấy lần.
Tống Thế Kiệt con ngươi co rút lại, thân thể hơi vặn vẹo một chút, trong tâm trí điên cuồng gào thét rằng phải tránh, phải nhanh chóng tránh đi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của Cận Đông Lai chém vào thân mình.
Phốc!!!
Lồng ngực của Tống Thế Kiệt bị chém mở, thân hình bay ngược về sau, từ
trong vết thương dữ tợn chảy ra một chất keo nửa trong suốt màu xanh, cô đặc bám lấy ở miệng vết thương. Những chiếc lông vũ đang lơ lửng xung
quanh bay tới, nối đuôi nhau hóa thành từng sợi dây xích dài, bao phủ
lấy Tống Thế Kiệt.
Tống Thế Kiệt tiếp xúc với những sợi xích liền bị vạch ra các vết
thương, hắn càng giẫy giụa thì vết thương càng sâu, không có cách thoát
khỏi được, Tống Thế Kiệt chớp mắt đã thành thịt cá nằm trên thớt, chờ
đợi bị Cận Đông Lai xử trí.
“AAA...”
Cận Đông Lai đột nhiên kêu lên một tiếng, đầu gói khụy xuống, tay phải chống kiếm xuống đất, khuôn mặt rịn ra mồ hôi lạnh.
Từ dưới chân của Cận Đông Lai có một nhánh cây nhỏ đang nhanh chóng rút
đi, biến mất dưới lòng đất. Kiếm nhu trói buộc Tống Thế Kiệt cũng trong
giây lát vỡ nát thành từng mảnh, tiêu tán trong không khí.
Tống Thế Kiệt cũng khuỵa xuống mặt đất, cả hai yên lặng nhìn nhau.