Bia đá vỡ nứt một tiếng vang vọng, vết nứt từ giữa bia đá kéo dài đén
hết bên phải của bia đá. Sau đó các vết nứt nhanh chóng lan rộng như
mạng nhện, lan tỏa hết toàn bộ bề mặt của bia đá.
Rầm!
Không được thời gian mấy giây, bia đá nát vụn thành từng khối ngũ giác đồng đều, sụp đổ lại thành một đống.
Ngũ Long Tuyệt Địa Trận, là một huyền trận phong ấn cấp độ cực cao trên
đại lục. Ưu điểm của phong ấn này sẽ không yếu đi theo thời gian, thậm
chí nó sẽ càng ngày càng mạnh, sức mạnh cuồn cuộn không dứt, vật bị
phong ấn một khi đã bị nhốt thì còn lâu mới thoát được.
Có điều Ngũ Long Tuyệt Địa trận tương đối dễ phá giải bằng ngoại lực.
Nói thế cũng đừng lầm là cứ kiên trì công kích là được, muốn phá nó phải phát ra một đòn thật mạnh chặt đứt luồng địa thế mà nó được nhận, nếu
không có tấn công liên miên cũng vô dụng, bởi vì trận này càng ngày càng mạnh mà.
Hơn nữa chặt đứt chỉ là cách tạm thời thôi, một thời gian ngắn nó sẽ tự
tu bổ lại phong ấn, cho nên dùng lực phá hoại là cái cách ngu nhất thôi.
Cách phá chuẩn hơn là dùng long huyết khắc họa Nghịch Lân Ấn, cũng chính là cách Đường Hào vừa làm. Đương nhiên long huyết cũng không phải là
long huyết thật, máu của giao long cũng được, nhưng cần phải tinh luyện
bằng thủ pháp đặc biệt.
Đấy cũng là nguyên do Đường Hào không tiếc dụ dỗ Hắc Giao từ tận phía
bắc chạy đến đây, bởi vì cần có máu của hắn mới phá được phong ấn này.
Bia đá vỡ vụn rơi xuống, căn phòng cũng theo đó tắt đi ánh sáng, trở nên tối om. Nguồn sáng duy nhất là nơi bia đá vừa sụp đổ kia, từ phía dưới
nền có một cột sáng hắt lên, soi sáng một góc le lói.
Ngũ Long Tuyệt Địa Trận cũng không phải chỉ có một tầng phong ấn, đây
chỉ là tầng đầu tiên mà thôi, còn một tầng nữa, độ khó phải gấp mấy chục lần tầng thứ nhất này.
Đường Hào không có do dự nhiều, hướng lỗ nhỏ nhảy xuống, đồng thời cũng
kéo theo quả cầu máu kia. Không có nó thì còn lâu mới phá giải được
phong ấn này.
...
Cùng lúc, ở ngoại giới.
Dương Thiên ý niệm vừa từ trong linh hải hồi trở lại thân thể. Đột nhiên mặt đất chấn động điên cuồng.
Ở dưới đáy vực, những cái chất lỏng kia đột nhiên như nhận được mệnh
lệnh gì, hóa thành từng cái xúc tu, bắn vươn lên cao mấy chục mét, cả
trăm mét. Đón lấy những con yêu thú vừa mới nhảy xuống vực, kéo thẳng
vào trong lòng đất.
Dương Thiên thấy một ánh sáng vàng lóe qua, một thân hình trông có chút quen thuộc vút qua.
Đúng là con yêu thú hắn đã gặp lúc đến.
Kim Quang Kiếp Ưng.
Nó bị bốn cái xúc tu quấn chặt, mặc cho giãy giụa chống cự thế nào vẫn
không thể cản nổi kết quả bị kéo nhập xuống mặt đất, biến mất trong mặt
đất đen kịt.
Dương Thiên kinh hãi tóc gãy dựng đứng, thi triển ra Ảnh Hóa ba chân bốn cẳng hướng miệng vực chạy thẳng lên. Hắn chỉ hi vọng mấy cái xúc tu này không thể kéo dài mà bắt kịp hắn.
Tốc độ của Dương Thiên nâng đến cực hạn, người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một cái bóng mũi tên màu đên trên mặt đất vực thẳng đứng, lấy tốc
độ hai trăm hai mươi mét mỗi giây mà chạy. Dương Thiên trong lòng còn
hơi thầm chửi bậy, sao tham mấy con huyền linh làm cái gì, tự đưa bản
thân vào trong hiểm cảnh.
Một giây, hai giây, ba giây...
Yêu thú cứ từng đám từng đám bị những cái xúc tu kinh dị này kéo xuống,
vụt sát qua người Dương Thiên. Dương Thiên cắn chặt răng, mỗi dây độ cao của hắn lại nâng lên một chút, càng ngày càng cách xa đáy vực kỳ dị
kia.
“Không!!!”
Dương Thiên trong lòng gầm thét, trong con mắt mở lớn, một cái xúc tu
đen kịt đổ ập xuống, giống như một lớp keo nhầy nhớp và chật chội bám
chặt vào Dương Thiên cùng với mấy khối đất đá, kéo hắn xuống dưới vực
sâu.
Dương Thiên có thể cảm nhận rõ ràng sự chen chúc chật chội ở trong này,
giống như nhét hắn vào trong một cái thùng rồi nhồi nhét chật ních bánh
dày vậy. Điều đáng may mắn là cái xúc tu này không thể bám vào người
Dương Thiên.
Dương Thiên sử dụng Ảnh Hóa hoàn toàn không bị bám dính. Mỗi tội những
cái xúc tu này cũng bao bọc kín lấy Dương Thiên, không để một khe hở nào cho hắn thoát cả. Ảnh Hóa cũng không xuyên qua được cái lớp vật chất
này, cứ như thể nó đang sống vậy.
Dương Thiên cảm thấy mình đang đâm thẳng xuống dưới, thời gian rất lâu
cũng chăeng biết mình đã đi đến đâu rồi. Sử dụng song kiếm chém cái vật
chất này thì kiếm lập tức bị dính chặt. Dương Thiên không nghĩ ra cách
gì nên cũng đành ngồi yên chờ đợi.
Hắn tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạnh, nhưng cũng phải nâng cao đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
...
Tầng phong ấn thứ hai của Ngũ Long Tuyệt Địa trận.
Đường Hào nhảy qua cửa vào, hướng tầng thứ hai rơi xuống. Phong ấn này
là hắn cho người bí mật làm suốt mười mấy năm, đảm bảo không có một ai
phát hiện cả, cho nên kết cấu của nó hắn cũng rất rõ ràng.
Có điều lối vào cũng không giống với ý muốn ban đầu, có thể thủ hạ của
hắn đã chỉnh sửa lại một chút kết cấu phòng thủ cho hợp lý. Nhưng điều
đấy cũng không quan trọng, Đường Hào phá giải cũng nhẹ nhõm không tính
là phí sức gì.
Cho nên Đường Hào không ngần ngại mà trực tiếp nhảy vào tầng thứ hai.
Nơi phát ra nguồn sang là nền phòng với đủ các loại hoa văn chói mắt, từ trên cao nhìn xuống thấy như năm con kim long đang xoay tròn với nhau.
Đây chính la địa thế mà phong ấn thu hút lấy suốt ba vạn năm nay, mỗi
giờ mỗi khắc đều được bổ sung và tăng lên.
Ba vạn năm bồi đắp, hiện tại ngũ long đã mạnh đến một mức khó tưởng tượng được, dùng sức mạnh để phá ra cũng chính là nằm mơ.
Đường Hào trong lòng tính toán phải mất mấy ngày mới có thể phá giải cấm chế này mất.
Đột nhiên một ánh chớp ngang trời, Đường Hào giật bắn mình sững sờ. Toàn bộ cảnh vật trước mắt bị chia ra làm đôi bởi một đường kẻ, hai bên mặt
phẳng cũng không trung khớp mà bị lệch chéo ra.
Bụp!
Đường Hào thân hình chia ra làm hai nửa, sau đó tán loạn ra, hóa thành
một đám mây đen trôi nổi trên không trung. Quả cầu máu phía sau cũng bị
chia thành hai nửa hướng mặt đất rơi xuống.
Đám mây đen đột nhiên giống như một con rắn xà xuống quấn tròn quanh quả cầu máu, hai nửa của quả cầu nhanh chóng tụ tập lại thành quả cầu như
cũ, đồng thơi cũng lơ lửng cách mặt nền một mét.
Sau đó đám mây đen nhanh chóng co rút lại hóa thành thân hình của Đường
Hào. Vẻ mặt của Đường Hào mang theo chấn kinh nhưng rất nhanh liền khôi
phục lại không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhằm chăm chăm vào chính
giữa gian phòng.
Ở đó có một bóng hình được ngũ long vờn quanh, ngồi yên lặng như một
tảng đá không có chút sinh cơ nào. Bởi vì không có dấu hiệu của sự sống
nên Đường Hào mới không nhận ra và hứng trọn một đòn. Một đòn đó không
đơn giản đánh trúng hắn mà còn ma diệt một bộ phận sức mạnh, gần bằng
gấp đôi số năng lượng từ huyền linh Hắc Giao mà Đường Hào vừa mới nuốt.
Đường Hào trong lòng vừa giận vừa sợ, cảnh giác kéo lên cao.
Tên này mặc dù không có khả năng đánh chết hắn ngay lập tức nhưng có thể mài mòn dần dần, Đường Hào sẽ trở nên vô thức giống như Bất Diệt Chi
Tâm năm đó, Đường Hào không muốn dẫm lên vết xe đổ này.
“Ngươi là kẻ nào?”
Đường Hào cẩn trọng hỏi. Đáng tiếc, đáp trả hắn chính là một đường đao
quang vạch phá không gian, nhanh như tia chớp cắt thẳng mà đến. Dù cho
Đường Hào có tâm phòng bị, nhưng vẫn bất lực như cũ, nhìn đao quang chém xuyên cơ thể mình, ma diệt đi một đoàn năng lượng to lớn.
Bởi vì đã chú ý kỹ càng, Đường Hào mặc dù không kịp né đòn nhưng lại kịp nhìn thấy khuôn mặt kẻ xuất thủ. Khi hắn nâng tay lên đã lộ ra một góc
của vẻ mặt, mặc dù chỉ thấp thoáng thấy qua mà thôi cũng làm Đường Hào
giật bắn mình.
Đường Hào không chắc đấy có còn là người hay không nữa, hay chỉ là một
bộ da bọc xương khô quắt trốn dưới lớp áp choàng rộng thùng thình kèm
theo chút mục nát.
Đường Hào sắc mặt âm trầm xuống, hắn từng là một đời thánh tử thiên tư
nằm ở trên đỉnh của đại lục, trí tuệ cũng sẽ không kém đi đường nào. Kết hợp với mấy chuyện “ngoài dự liệu” mà hắn đã trải qua khi đến nơi này,
Đường Hòa cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng kẻ này đã xông qua tầng thứ nhất cấm chế của Ngũ Long Tuyệt Địa
Trận, sau đó mắc kẹt ở đây không ra ngoài được. Hơn nữa nhìn thời gian
có vẻ rất lâu rồi, chuyện không phải chỉ mấy trăm năm mà lên đến cả
nghìn năm thậm chí mấy nghìn năm ý chứ.
Đầu tiên là kẻ này tu vi cao tuyệt, ít nhất là Vương Giả cảnh đỉnh
phong, năm xưa Đường Hào cũng là lục văn Vương Giả, điều này sẽ không
nhận lầm. Một vị Vương Giả có khoảng hai nghìn năm thọ nguyên, người này hẳn đã chết được một thời gian rồi.
Với tu vi như thế, muốn từ đây thoát ra ngoài cũng không khó lắm đâu, vì hắn đã đánh vỡ bia đá kia, còn lấy ra hai khối vụn để làm hạch tâm cho
khôi lỗi, chuẩn bị nếu đi vào không được sẽ trong ứng ngoài hợp phá ra.
Nhưng sự thật thì hai khôi lỗi kia không hề động đậy, tên này lại ngồi
trung tâm của phong ấn.
Điều này chỉ có một khả năng mà thôi, tên này bị “cái gì đó” giữ chân lại.
Lại thêm kẻ này đã chết, huyết nhục khô cạn, không còn sinh mệnh khí tức nữa. Nhưng uy lực những đao kia đều kinh thiên động địa, tốc độ nhanh
đến kinh người chẳng khác nào đang ở thời kỳ đỉnh phong cả. Đây là ở
trong đại trận đè ép hết cỡ nên mới không có cảnh tượng sơn băng địa
liệt, nếu đổi lại là ngoại giới thì một đao vừa rồi có thể chém ra một
cái vực sâu mấy nghìn dặm ấy chứ.
Để kẻ đã chết duy trì được trạng thái này, “cái gì đó” ở đây chẳng nói
cũng biết, rõ ràng là mảnh vụ của Bất Diệt Chi Tâm à Đường Hào phí hết
công sức mới đánh cắp ra được đây này.
Theo Đường Hào suy đoán kẻ này cũng chưa khống chế được hoàn toàn sự
cuồng bạo của Bất Diệt Chi Khí nên mới phải ở trong đại trận, mượn ngũ
long địa thế áp chế. Hơn nữa trận pháp vẫn đang vận chuyển, chắc chắn
tên này còn chưa lấy được mảnh vụn của Bất Diệt Chi Tâm.
Có lẽ cũng chỉ như hắn, bị lây nhiễm một chút khí tức mà thôi, cũng không phải chủ động luyện hóa mà áp chế lại.
Mặc dù so về kết quả hơi kém Đường Hào một khoảng, nhưng cũng đủ thấy
kinh tài tuyệt diễm. Nếu như để hắn có chuẩn bị trước cùng thời gian ba
vạn năm, không phải là không thể làm được như Đường Hào bây giờ.
Khen ngợi thuộc về phần khen ngợi, Đường Hào hiện tại cũng cảm thấy đau đầu để vượt qua tên này tiến vào trong đây.
Sức mạnh của tên này vượt xa Đường Hào, cũng chẳng biết làm kiểu gì mà
tốc độ công kích của hắn nhanh đến không hợp thói thường như thế. Đường
Hào chỉ cần hơi động là hắn sẽ tấn công. Dù đã chết đi cũng lưu giữ lấy
một tia chấp niệm, chém tuyệt kẻ nào tiếp cận, cộng thêm Bất Diệt Chi
Khí duy trì, quả thật là một kẻ khó chơi.
“Chấp niệm, chấp niệm...”
Đường Hào lẩm bẩm mấy lần đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn đã tìm ra cách giải quyết.