Mai Trang, Tống lão gia gọi lên Tần Vũ cho mấy người giới thiệu.
“Tần Thống lĩnh!”
Nhìn trước mặt nam tử đang chào mình theo quân lễ, Tần Vũ cảm thấy mấy phần quen thuộc.
“Ngươi là …?”
“Tần Thống lĩnh, tại hạ Đao tử.”
“Đao tử, hoá ra là ngươi!”
Tần Vũ bừng tỉnh đại ngộ, tiện đà vỗ vai hắn cảm khái.
“Trước đó nghe Tống thiếu hỏi về ngươi ta cũng đã nghĩ đến chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Chỉ là không ngờ ngươi biến đổi lớn như thế.”
“Hắc hắc, đều là nhờ thiếu gia nhà ta ban thưởng võ công. Thống lĩnh, tại hạ lại đến dưới trướng ngài học tập”
“Ha ha, chúng ta bây giờ đều là Tống thiếu người, ta lớn hơn ngươi vài
tuổi, Đao Tử ngươi gọi ta Tần ca được rồi. Chuyện của ngươi ta cũng nghe qua, lúc đó lão ca đóng quân trong trại không biết nên không giúp đỡ
được gì, thật có lỗi.”
Nhắc lại chuyện cũ, Đao Tử 2 mắt cũng hơi ảm đạm nhưng loé lên tức qua, lập tức mỉm cười lắc đầu:
“Không trách Tần ca, đó có lẽ là ta mệnh trung một kiếp, nếu không như thế, ta cũng chưa chắc đã gặp được thiếu gia.”
Thấy hắn trong lòng cũng không còn gì khúc mắc, Tần Vũ liền thay vị này lão
đệ vui mừng. Có thể tuỳ tùng được Tống Khuyết bậc này tuấn kiệt, cũng
coi như là Đao Tử phúc khí.
“Được rồi các vị.” - Thấy mấy người quen thuộc không sai biệt lắm, Tống Khuyết lúc này mới mở miệng.
“Lão Tần, từ nay Hùng Bá, Lý Tín, Đao Tử ta giao hết cho ngươi, nhất định
phải dùng sức cho ta thao luyện đám tiểu tử này. Bất cứ kẻ nào không
tuân lệnh mạnh mẽ đánh cho ta.
Ta chỉ có một yêu cầu, mỗi người
nhất định phải nắm được tố chất quân sự cần thiết nhất, đều phải thông
thạo chỉ huy cùng sử dụng quân trận đối địch.”
“Rõ, Tống thiếu yên tâm!” - Tần Vũ lập tức đứng thẳng người lập quân lệnh.
Gật đầu, Tống lão gia lúc này mới quay ra ngốc Hùng 3 người:
“Đao Tử giúp ta dạy dỗ đám kia hài đồng cẩn thận, Hùng Bá ngươi nhất định
phải ngoan ngoãn nghe lời Tần huynh, còn Lý Tín tiểu tử ngươi. Nếu ta
còn nghe được ngươi trộm lười vậy sẽ để Hùng Bá hắn lấy roi đánh ngươi.
Đưa ngươi bao nhiêu đan dược còn không có một chút tiến bộ, lần này còn
không đột phá được Tam giai vậy tiếp tục theo Tần Giáo đầu rèn luyện,
đến khi nào ta thấy hài lòng mới thôi.”
“Rõ, Thiếu gia (Đại ca)!”
Nhìn a Tín tiểu tử bộ dáng ỉu xìu, Tống lão gia thật muốn lấy roi quất hắn.
Vân Hải Các mang đến lượng lớn đan dược, thằng này không thiếu được
hưởng, vậy mà đến giờ còn không có tiến triển gì.
Lần này nhất
định phải để Tần Vũ hung hăng chiếu cố thằng này, không dùng roi thúc
mông hắn là con lười này sẽ không chuyển động đấy.
Dặn dò mấy người thêm một lát, Tống Khuyết cùng Nhiếp Phong liền trở về phòng riêng tự mình tu luyện.
….
Không có Linh Giang Bang cái này xấu bụng hàng xóm gây sự, Tống Các chủ tháng ngày trôi qua vô cùng ung dung, thoải mái.
Ngày thường không nếm thử trù nghệ vậy liền là tu luyện, cùng Nhiếp Phong,
Hùng Bá đấu, lại thử xông trận do Tần Vũ, Đao Tử cùng một đám bang chúng vây công, đến cuối cùng còn cùng lão Nhiếp mấy người kết trận chống
chọi Tần Vũ hơn 50 người, quả thật cách chơi mỗi ngày một kiểu, đa dạng
tân kỳ không chút nào nhàm chán mệt mỏi.
Thi thoảng có rảnh lại
dạo quanh Lãng Bạc Hồ, Thanh Hà thành, Xưởng rượu một vòng, quan tâm một chút thuộc hạ tâm tư đời sống, quả thật không cần quá bận rộn.
Này một đêm,
Đang ngồi trong phòng tĩnh tâm tu luyện Liên Hoa Quan Tưởng, phân hồn bên kia vậy mà lại truyền đến tâm linh cảnh báo.
Tống Khuyết rùng mình vội vàng dụng tâm cảm nhận, hoá ra Hắc Thiết Trại ra
việc rồi, giữa đêm vậy mà lửa cháy sáng rực, có mấy nóc kiến trúc đang
bùng cháy dữ dội.
“Người tới! Gọi Nhiếp Phong, Hùng Bá, Đao Tử đến gặp ta!”
“Rõ, Các chủ!”
Quát lớn gọi người, Tống lão gia cũng vội vàng thay quần áo rồi nhanh chân ra khỏi phòng.
“Thiếu gia, không biết có chuyện gì?” - Nhiếp Phong mấy người lúc này cũng đã chạy đến.
“Chuẩn bị ngựa, trong trại có chuyện.”
Tống Khuyết nhanh gọn nói, mấy người nghe thế sắc mặt cũng biến khó coi rất
nhiều, vội vàng đi theo thiếu gia lên ngựa, trong đêm cấp tốc chạy về
Hắc Thiết Trại.
……
Hắc Thiết Trại,
Đợi Tống Khuyết mấy
người tiến đến, tình hình đã ổn định không sai biệt lắm. 4 người ngồi
trong đại sảnh nghe Tô Răng Hô báo cáo.
“Ngươi là nói Trương Thái
hắn giết trong trại 2 vị huynh đệ rồi dẫn đám mỏ công chạy trốn? Trong
trại những này hết thảy đều là do hắn gây ra?”
Nhìn Vô Thường
trại chủ sau lớp mặt nạ vang lên giọng nói không có bất cứ tia nào cảm
xúc. Tô Răng Hô nội tâm run rẩy đến lợi hại.
Vốn tưởng Đao Tử đi
rồi, mình được Trại chủ uỷ thác trọng trách sẽ thật tốt làm việc, chứng
minh giá trị cho đại nhân nhìn. Làm sao chưa nắm quyền được mấy hôm,
trong trại lại xảy ra chuyện này.
Tô Răng Hô quả thật đem Trương
Thái thằng kia hận chết rồi, đối mặt với Tống gia câu hỏi hắn chỉ có thể quỳ xuống thật sâu run giọng đáp:
“Trại chủ , là thuộc hạ vô
năng. Bọn hắn mỏ công mấy người vậy mà nghe tin trong trại các vị đại
nhân đều không ở vì thế đã lên kế hoạch âm thầm đào tẩu, đồng thời đốt
mấy gian cư xá đánh lạc hướng.
Khi chúng ta dập xong hoả hoạn, đợi nghe tin chạy đến thì đám người này đã hết thảy tẩu thoát, hai vị huynh đệ canh gác nơi đó cũng thảm tao độc thủ. Tất cả đều do tiểu nhân quản
giáo vô phương, mời đại nhân trách phạt.”
“Hừ, tội của ngươi trước ghi nhớ, sau đó bản Trại chủ sẽ đích thân hỏi tội.”
Không rảnh để ý trách phạt thằng này, Tống Khuyết nhanh chóng ra lệnh:
“Đao Tử, cho người chạy đến thông báo Hùng Kê Trại, tiếp đến cấm thông
thương qua Ưng Giản Sầu, đợi chúng ta truy bắt được tặc nhân mới thôi.
Nói rõ cho Sa Mách Quyền, đây chính là ta ý chỉ.”
“Rõ, đại nhân!”
“Mã Diện, ngươi lập tức chạy về đón Husky cùng Manh Manh chúng nó đến đây.”
“Tuân lệnh!”
“Còn ngươi, Tô Răng Hô, lập tức đi xuống trại triệu tập nhân thủ, chút nữa khởi hành truy nã tặc phạm.”
“Rõ, đại nhân!”
Mấy người không dám chậm trễ, lập tức riêng phần mình nghe lệnh đi làm.
Không ra một lát, trong phòng chỉ còn Tống Khuyết, Hùng Bá 2 người nhắm
mắt dưỡng thần.
Trên bầu trời, Tia Chớp cũng không đoạn quan sát
dưới núi rừng động tĩnh. Làm sao đêm tối mông lung, dưới rừng tán cây
bao phủ, quả thật không đưa lại bao nhiêu tác dụng, hắn cũng đành ngồi
đó chờ đợi.
……
Một lát sau, đợi Nhiếp Phong mang theo Husky, Manh Manh 2 đứa trở lại, Tống Khuyết mới bắt đầu tập hợp nhân thủ ra lệnh.
Kia Trương Thái còn có mấy phần đầu óc, vậy mà hiểu được thô sơ phản truy
tung. Đám mỏ công được hắn cổ vũ vậy phân ra làm 3 hướng chạy trốn,
thằng này cũng lẫn lộn tại trong đó nhằm che dấu hành tung.
Vì
thế trong trại sẽ do Tống lão gia vị này Trại chủ toạ trấn, còn lại
người binh chia 3 đường, do Hùng Bá, Nhiếp Phong với Manh Manh, Đao Tử,
Tô Răng Hô cùng với Husky lần lượt dẫn đội.
Chia đội như vậy vì
Hùng Bá cũng như hắn, quanh năm suốt tháng bám rừng mà sống, kinh nghiệm đi săn cực kỳ phong phú. Tìm người cũng sẽ không so với Manh Manh cùng
Husky kém bao nhiêu.
Đợi tất cả đều lĩnh mệnh mà đi, trong trại
nhân khí lập tức trở nên cực kỳ quạnh quẽ. Cũng không ai dám tuỳ tiện
tiến lên tìm vị này Trại chủ hỏi han. Tống lão gia cũng nhàn như thế,
tiếp tục thông qua Tia Chớp thị giác giám thị mấy người, đề phòng bất
trắc.
.....
Một đêm vô sự,
Theo thời gian trôi qua, có Husky đám này lỗ mũi linh mẫn việc tìm người tự nhiên không quá khó khăn.
Vừa qua giờ thìn, khi khí trời bắt đầu trở nên nắng gắt, lão Nhiếp một đoàn đã châm lửa gửi tín hiệu bắt được tội khôi hoạ thủ Trương Thái, Tống
lão gia liền vui vẻ thông qua Tia Chớp báo tin cho 2 đội còn lại trở về.
Ngồi trên đài cao mới lập giữa trại, nhìn phía dưới bị lão Nhiếp trói chặt 4 người, trong đó một người Tống Khuyết còn có chút ấn tượng, chính là
Trương Thái kẻ này không sai.
Người này so với trước kia gầy gò
rất nhiều, hiển nhiên cuộc sống dưới mỏ cũng không tốt đẹp gì mới tìm
đường thoát thân. Nhìn hắn đến lúc này đôi mắt vẫn như một con âm lãnh
độc xà nhìn mình, Tống đại quan nhân rất sung sướng cho kẻ này số phận
định luận rồi.
Không ra một hồi , Đao Tử mấy người cũng đã áp giải một nhóm đào phạm trở về, còn Hùng Bá mãi vẫn chưa thấy bóng dáng, Tống Khuyết mới nghi hoặc cắt thị giác vào Tia Chớp nhìn xem ngốc Hùng này
lề mề cái gì. Đợi chứng kiến Hùng Bá thân ảnh, hắn không nhịn được kéo
kéo khóe miệng.
Thằng này dường như lâu ngày không vào rừng săn
bắn ngứa tay, lúc này vậy mà thuận tay kiếm được con mồi trở về. Nhìn
hắn vác trên vai một con hắc hổ to bằng con trâu mọng vậy Tống đại quan
nhân cũng không cấm tấm tắc lạ kỳ.
Thật sự khổ người quá to rồi,
lại đen lại cứng, thảo nào Hùng Bá yêu thích không buông, quyết tâm đuổi bắt bằng được cũng là hợp tình hợp lý.
Đã người không có vấn đề,
Tống Khuyết cũng không vội vàng phán xử, tất cả trại mọi người cứ thể
lẳng lặng đứng nơi sân học theo bọn họ Trại chủ nhắm mắt dưỡng thần chờ
đợi.
......
Hùng Bá vác theo một con nặng cả ngàn cân cự hổ trở về, tự nhiên gây nên toàn trại người náo động sợ hãi than.
Thật sự ở đây hổ không thiếu gặp, nhưng để nhìn thấy một con Hắc hổ to lớn
uy mãnh như này, tất cả mọi người đều là lần đầu lên kiệu hoa, hôm nay
mới được chứng kiến.
Tặc nhân phán xử tự nhiên không ai buồn quan tâm, tất cả đều vây quanh ngốc Hùng muốn quan sát thật kỹ khổng lồ ông 30.
“Grừ .....”
Hắc Hổ vậy mà sống đấy, chỉ là bị người dùng dây trói chặt. Miệng nó bị dây da quấn quanh, chỉ dựa vào lá phổi thở hơi vậy mà đồng dạng gây ra
tiếng gầm đinh tai nhức óc, dọa mấy người sợ hãi tránh xa.
“Mặc Lân Hổ!”
Đứng cạnh Tống gia chính là học rộng biết nhiều Nhiếp Phong, lúc này nhìn thấy kia cự vật lập tức thất thố.
Mặc Lân Hổ? Là nó?
Trước đấy không phải Tống Khuyết còn từng có ý định tiến vào Ưng Giản Sầu tìm con hàng để học Ám Kình sao, đáng tiếc sau lại có Tuệ Vô tiểu đệ, hắn
liền đem việc này ném ra sau đầu.
Hôm nay vòng đi vòng lại cuối
cùng vẫn là về đội Tống gia, thực sự Tống mỗ cùng Hổ chữ này có duyên.
Sau này Hổ quyền vậy là có dựa vào rồi, Tống đại quan nhân đối với ngốc
Hùng đánh 100 cái Like, tối nay nhất định phải thật to khao thưởng hắn.
Hơn nữa này Hổ nghe đồn chiến lực đồng dạng không tầm thường, coi như Tống
gia tự dưng được thêm một cao cấp tay đấm, quả thật mọi việc đều hay.