Hắn đã hồi kinh bốn ngày rồi mà nàng chẳng thấy mặt mũi hắn đâu cả.
Ngày ấy, nàng vội vàng xuất cung hồi phủ, vậy mà hôm ấy hắn không trở về,
nàng ở Ỷ Nguyệt Hiên thấp thỏm bất an chờ hắn đến đêm khuya vẫn không có tin hắn hồi phủ, Thu Đàm khuyên nàng đi nghỉ trước, tiếc là con sâu ngủ như nàng trằn trọc suốt đêm trên giường không ngủ được, lần đầu tiên
trong cuộc đời nàng cảm thấy “Cầu mà không được, ngụ ngủ tư phục.*”
*Chỉ sự làm việc đến cùng không thể làm hơn được nữa.
Sáng sớm ngày kế tiếp, nàng cho Thanh Đào đi hỏi vẫn không có tin tức của
Tiêu Trực. Nàng cho rằng hắn bận rộn công vụ, nên tiếp tục chờ, chờ tới
đêm khuya vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, đến sáng sớm ngày thứ ba,
mới biết đêm trước giờ tý* hắn đã trở về phủ nhưng trời chưa sáng lại đi tiếp rồi.
*23 giờ đến 1 giờ sáng
Hữu Hòa vô cùng thất
vọng, hắn rõ ràng biết nàng đang tìm hắn vậy mà đến nửa cái mặt cũng
không thấy đâu, đây không phải cố ý tránh nàng thì là cái gì?
Quả nhiên, hôm nay lại như thế, sáng sớm Thanh Đào đến báo, nói là hôm nay Tướng quân xuất môn còn sớm hơn hôm qua.
Cuối cùng Hữu Hòa cũng mất kiên nhẫn không muốn chờ đợi nữa.
Lúc lên đèn, Hữu Hòa dùng vãn thiện qua loa*, nhấp hai ngụm trà rồi gọi Thu Đàm tới ngay, nói thèm ăn, muốn ăn bánh hoa mai hương tô. Ngoại trừ lời này, không có nói thêm gì khác.
*Bữa tối.
Mấy ngày nay,
Thu Đàm rơi vào trạng thái hoang mang, hiện giờ càng cảm thấy không nắm
bắt được tâm tư công chúa nhà mình, nhiều ngày nay công chúa rất chán
ăn, mới vừa rồi dùng bữa cũng không được bao nhiêu, bây giờ lại muốn ăn
bánh hoa mai hương tô, giống như đang có hứng thú thưởng thức mỹ thực,
đúng là lạ lùng.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, công chúa đã mở miệng,
phận nô tỳ như nàng ta tất nhiên không có đạo lý chối từ, Thu Đàm nhanh
chóng đến phòng bếp nhỏ lăn lộn ra một lồng hoa mai hương tô, đặt trên
chiếc đĩa tinh xảo, mang đến trước mặt Hữu Hòa.
Bánh hoa mai
hương tô nóng hổi, thơm ngào ngạt, mềm xốp vừa phải, mang theo hương hoa nhàn nhạt, cắn vào trong miệng, đích thực là “Vị thơm ngon lưu mãi
trong miệng”.
Bánh hương tô vừa đẹp lại ngon, vậy mà Hữu Hòa công chúa chỉ ăn có một miếng.
Thu Đàm khóc thầm trong lòng ―― trù nghệ của nàng ta thụt lùi đến thế sao?
Từ trước đến nay Hữu Hòa công chúa thích ăn nhất là điểm tâm nàng ta làm!
Hơn nữa, mới vừa rồi là do công chúa nói muốn ăn giờ là làm sao vậy?
Thu Đàm uể oải, lại thấy Hữu Hòa bỗng nhiên đứng lên chỉ vào bánh hoa mai
hương tô trên bàn nói: “Ta ăn không vào, bánh hương tô còn nhiều, để
tránh lãng phíngươi mang đi đưa cho Thanh Đào đưa đến Ngự Phong viện ở
Tây Uyển hỏi phò mã có muốn ăn hay không”.
“Cái này…” Thu Đàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Lúc này nàng ta hiểu rồi, căn bản bánh hoa mai
hương tô này không phải làm cho công chúa! Xem ra, công chúa đã thông
suốt, cũng biết vì Phò mã mà hao phí tâm tư nhưng…
Thu Đàm liếc
đĩa bánh hương tô, suy nghĩ một chút, ôn nhu dẫn dắt: “Công chúa, gần
đây phò mã hồi phủ rất muộn hẳn giờ người không có ở trong phủ. Còn nữa, công chúa, nô tỳ cảm thấy đồ ngọt này… phò mã chưa chắc sẽ thích, không bằng…”
Lời chưa nói xong đã bị Hữu Hòa đánh gãy.
“Hắn không thích ăn thì mang đi cho chó”. Giọng điệu mất kiên nhẫn.
Thu Đàm không hiểu vì sao công chúa đột nhiên trở nên buồn bực, thấy Hữu
Hòa không vui, nàng ta cũng không dám hỏi nhiều, càng không dám nói sự
thật cho công chúa là “Phò mã có thể không thích ăn bánh hương tô nhưng
chó không thích ăn bánh hương tô là điều tất nhiên”.
Thu Đàm đáp
ứng phân phó, lập tức đặt bánh hương tô vào hộp đựng thức ăn, đặt đầy
tràn cả một hộp, đưa cho Thanh Đào mang đi Ngự Phong viện.
Thu
Đàm nghĩ lần này xong rồi, dẫu sao từ khi công chúa và phò mã thành hôn
đến nay, cuối cùng công chúa nhà nàng cũng chịu chủ động rồi.
Chẳng qua, chuyện lạ hàng năm năm nay đặc biệt nhiều. Tới đầu giờ Hợi rồi vẫn không thấy công chúa có ý lên giường đi ngủ.
Thu Đàm trong lòng cân nhắc tình huống mấy ngày trước đây, thầm nghĩ: Chẳng lẽ công chúa muốn chờ tới khuya?
Phò mã bận rộn nhiều ngày, đối xử với công chúa cũng không bằng ngày trước, hồi kinh đã mấy ngày nhưng vẫn chưa tới Ỷ Nguyệt Hiên, ngược lại là
công chúa rất để ý phò mã, ngày ngày cho người đi hỏi tin tức về phò mã, đêm khuya cũng không ngủ, còn cố tình đưa điểm tâm, không biết sau lưng công chúa đang giấu bí mật gì mà không muốn người khác biết?
Thu Đàm không tìm được manh mối, lại nghe Hữu Hòa nói: “Đêm nay các ngươi
lui xuống đi nghỉ trước đi, ta đi Ngự Phong viện một chuyến, không chắc
khi nào trở về, các ngươi không cần chờ”.
Thu Đàm kinh ngạc nhìn Hữu Hòa, thầm nghĩ chẳng lẽ là nàng ta nghe lầm chăng? Công chúa nói muốn đi Ngự Phong viện thật?
Trong phủ có ai mà không biết, từ lúc thành hôn đến nay, công chúa và phò mã ở hai viện riêng biệt, phạm vi hoạt động của công chúa giới hạn ở Đông
Uyển, có bao giờ người bước vào Tây Uyển đâu? Càng không thể đến Ngự
Phong viện của phò mã!
Chỉ riêng việc công chúa nhớ rõ viện kia gọi là Ngự Phong viện cũng đã đủ khiến Thu Đàm kinh ngạc.
Tiến triển thế này có… Nhanh quá không đây?
“Thu Đàm, mắt ngươi trừng đến mức sắp rơi ra rồi”. Hữu Hòa liếc nàng ta một
cái ―― hừ, trước đây không phải cả ngày nghĩ đến việc tác hợp cho nàng
cùng Tiêu Trực sao, sao hiện giờ nàng chuẩn bị ra tay lại mang vẻ mặt
như gặp quỷ vậy, đúng là làm người thật khó.
“Công, công chúa, người, người muốn đi Ngự Phong viện làm gì ạ?” Tiểu tâm linh của Thu Đàm bị
hoảng sợ, nói năng có chút lộn xộn, nhưng vẫn nhanh chóng thu lại vẻ mặt khoa trương.
Hữu Hòa nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Đi hỏi hắn có thích ăn bánh hoa mai hương tô không”.
“Cái, cái gì?” Hai mắt Thu Đàm mở to, người đến viện của Phò mã chỉ vì hỏi
cái này sao? Thu Đàm đánh chết cũng không tin công chúa nhà nàng nhàm
chán như vậy.
“Công chúa, người đùa phải không?”
“Đùa cái gì”, Hữu Hòa nghiêm túc, “Nếu hắn không thích ăn, thì cũng đừng lãng phí, ta lấy về cho chó ăn”.
Lại là cho chó ăn!
Rốt cuộc là đám chó có bao nhiêu thâm thù đại hận với công chúa a? Nếu muốn cho chó ăn, công chúa cũng phải chờ đến khi Ỷ Nguyệt Hiên có chó mới
cho được!
Vì mấy cái bánh hoa mai hương tô, cần phải làm đến mức này sao? Trước đây cũng không thấy công chúa tiết kiệm vậy!
Nhìn thấy biểu cảm khó tin của Thu Đàm, Hữu Hòa vô cớ sinh ra chút bực mình, không biết là có phải nàng nghĩ đến việc Tiêu Trực có khả năng không
thích ăn bánh hoa mai hương tô như lời Thu Đàm nói không, hay là bởi vì
hối hận không nuôi một con chó ở Ỷ Nguyệt Hiên, tóm lại, nàng không muốn giải thích với Thu Đàm nữa, một mạch đi đến chỗ bình phong, rút áo
choàng khoác ngoài ra.
Thu Đàm vội tiến lên giúp nàng mặc lại
ngay ngắn, không tiếp tục hỏi về vấn đề mới vừa rồi, lại nói: “Đêm đã
khuya, một mình công chúa ra ngoài không tốt, nếu người muốn đi để nô tỳ đi cùng người”.
“Có cái gì không tốt?” Hữu Hòa để nàng ta giúp
nàng thắt dây gấm trên áo choàng, thờ ơ nói, “Ta đi vài bước trong nhà
mình còn có thể bị lâu la đánh cướp?”
Trong nhà mình?
Mặt Thu Đàm không biến sắc nhưng trong lòng lại không khỏi cười trộm một tiếng.
Cuối cùng Thu Đàm vẫn không lay chuyển được Hữu Hòa công chúa, chỉ có thể
lưu luyến đưa nàng đến cửa Đông Uyển, để tùy người đi Tây Uyển.
Đây là lần đầu tiên sau ngày về thăm nhà mẹ đẻ Hữu Hòa công chúa đi ra khỏi Đông Uyển.
Người chịu kinh hách không chỉ có Thu Đàm.
Gia nhân bên ngoài Đông Uyển từng nhìn thấy công chúa một lần, đó là lần
công chúa về thăm nhà mẹ đẻ, hơn nữa, phần lớn bọn họ chỉ có thể đứng ở
xa nhìn Tướng quân cùng công chúa xuất môn, nên dung mạo của công chúa
bọn họ chưa nhìn thấy bao giờ, người từng gặp qua chỉ có vài người phụ
trách dọn dẹp phía trước vườn và Triệu Tùng.
Cũng may, đêm đã khuya, đa số mọi người đều đi nghỉ, nên có rất ít bóng người ở trong vườn và hàng lang.
Sở dĩ Hữu Hòa biết được Tiêu Trực ở tại Ngự Phong viện ở Tây Uyển là do
nghe được từ miệng Thanh Đào. Đến nỗi Tây Uyển đi như thế nào, cũng
không làm khó được Hữu Hòa, lần trước về thăm nhà mẹ đẻ đã đến một lần,
trong đầu còn chút ấn tượng, nàng đi dọc theo hành lang vũ*, thuận lợi
đi tới nguyệt môn của Tây Uyển, đang muốn đi vào, lại thấy có người đi
ra.
*Vũ: Hai dãy nhà làm ở hai bên nhà giữa.
Người nọ là Triệu Tùng.
Chỗ nguyệt môn này có treo hai ngọn đèn sáng ngời, ánh sáng khá tốt, Triệu
Tùng nhìn qua đã cảm thấy người phía trước có chút quen mắt, nhìn xuống
gương mặt nhỏ lập tức hoảng sợ.
“Công, công chúa!” Một chân Triệu Tùng khom xuống muốn quỳ xuống hành lễ.
Hữu Hòa vội nói: “Miễn lễ”, đánh giá hắn một chút, có cảm giác như đã gặp
qua, nàng hỏi, “Ngươi là người trong viện của Tướng quân à?”
Triệu Tùng không quỳ xuống hành lễ nhưng vẫn khom nửa người dưới, kính cẩn
trả lời: “Hồi công chúa, nô tài là Triệu Tùng, là gia nhân trong phủ”.
“Ra là Triệu Tùng”, Hữu Hòa gật đầu, hỏi, “Tướng quân hồi phủ chưa?”
“Hồi công chúa, Tướng quân còn chưa trở về”. Nghĩ chút lại nói, “Nô tài lập tức cho người đi tìm Tướng quân”.
Hữu Hòa vội vàng ngăn cản: “Đừng, ta cũng không gấp, Tướng quân công vụ bận rộn đừng làm phiền, ta chờ ở trong sân là được, ngươi lui đi”.
“Không sao đâu”. Hữu Hòa bỏ xuống một câu, tiến thẳng vào nguyệt môn.
Triệu Tùng ngẩn người, vội vàng theo sau.
“Công chúa, trong viện rất lạnh, nếu công chúa muốn đợi Tướng quân, không
bằng… không bằng đến phòng Tướng quân chờ có vẻ tốt hơn?”
Hữu Hòa dừng chân, đột nhiên xoay người, cười nói: “Gia chủ không có ở đây, ta
không dám tùy ý nghênh ngang vào, nếu chọc cho Tướng quân nhà ngươi bất
mãn thì phải làm sao đây?”
“Chuyện này…” Triệu Tùng ngậm miệng.
Quan hệ giữa Tướng quân nhà hắn và công chúa giống như sương mù, làm cho hắn mơ mơ hồ hồ, nay công chúa nói vậy, hắn không biết phải đáp làm
sao.
Hữu Hòa không muốn làm hắn ta khó xử nên nói: “Ta thuận
miệng nói thôi, Triệu quản gia đừng để ý, được rồi, ngươi có thể đi
rồi”.
Triệu Tùng chần chừ nhưng vẫn cáo lui.
Người trong
phủ Tướng quân vốn không nhiều, người trong viện Ngự Phong của Tiêu Trực càng ít, nha hoàn hầu hạ hắn chỉ có một người, bình thường chỉ có vài
nha hoàn mỗi sáng tới quét tước, ngoài thời gian đó ra toàn bộ viện Ngự
Phong quanh năm trống vắng hiu quạnh, ngoại trừ Tiêu Trực, người thường
lui tới nhất chỉ có Triệu Tùng và Tam Liễu ở Thấm Trọc Trai hầu hạ.
Mà đã nhiều ngày Tiêu Trực trở về muộn, Tam Liễu cũng không cần phải đợi ở thư phòng hầu hạ, vậy là ở giữa viện Ngự Phong to thế này cũng chỉ có
mỗi mình Hữu Hòa.
Hiện giờ đã là tháng mười một, ban đêm có chút
rét lạnh. Mặc dù Hữu Hòa đã chuẩn bị trước, mặc không ít xiêm y, thế mà
giờ vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới lạnh buốt. Hữu Hòa ở trong sân nhẹ
nhàng đi tản bộ, cách một chốc là nhìn ra cửa, nhìn mãi mà Tiêu Trực còn chưa xuất hiện.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong sân Ngự Phong viện có một thân ảnh gầy yếu đi đi lại lại không thôi.
Hai chân Hữu Hòa đi đến ê ẩm nhưng vẫn cảm thấy lạnh, trong lòng không khỏi trách cứ Tiêu Trực. Dù vậy nàng cũng không nghĩ đến việc quay về.
Ánh trăng lờ mờ, ánh đèn nhấp nháy không ngừng, gió đêm rào rạt thổi, áo
khoác trên đôi vai gầy gò của người thiếu nữ bị gió thổi hơi cuốn lên,
phát ra âm thanh phần phật, bả vai nho nhỏ của Hữu Hòa hơi rúc lại, một
bên không ngừng dạo bước, một bên duỗi tay kéo chặt chiếc mũ có màn che, không cho gió thổi bay, bộ dạng này, trong đêm trăng vắng vẻ có phần
đáng thương.
Tiêu Trực vừa bước vào viện Ngự Phong đã nhìn thấy cảnh này.
Hắn lúng túng không nói nên lời, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia làm tâm tình hắn phức tạp, phải hao hết tâm lực mới có thể kiềm chế xúc động muốn
chạy như bay qua ôm nàng vào ngực.
Sau một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, gọi nàng bằng giọng điệu đều đều: “Công chúa”.
Nữ nhân đang bước đi nhanh chóng dừng lại, vội xoay người.
“Tiêu, Tiêu Trực!” Hữu Hòa khẩn trương kéo mũ, đầu nhỏ đưa về phía trước tìm
kiếm nơi phát ra âm thanh, để lộ đôi mắt trong trẻo sáng chói như ánh
sao, “Ngươi, ngươi trở lại rồi?” Âm thanh khó mà kiềm nén được vui
sướng, trong lòng hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn trách hắn chậm
chạp.
Hữu Hòa khẩn trương chạy về phía trước, đứng trước mặt hắn, đôi mắt đen như mực nhìn hắn chằm chằm: “Cuối cùng ngươi cũng chịu về
rồi”. Một câu này nói ra có chút giận dỗi.
Tiêu Trực nhất thời đau lòng, đau đến mức giống như chỗ mềm yếu nhất đáy lòng bị xé rách.
Hắn cụp mắt xuống không muốn đối diện với nàng, sợ đôi mắt sáng rực kia hút hết lý trí của hắn, lúc đó hắn sẽ làm ra chuyện gì đến chính hắn cũng
không dám nghĩ.
Chung quy hắn cũng chỉ là một người học võ, mấy
đạo lý cao thâm của nàng, cái gì mà “Tình yêu chân chính”, cái gì mà
“Yêu mà không tham”, hắn không làm được.
Hao hết tâm trí kiềm nén tình cảm mênh mông trong lòng, việc này quá khó, so với đánh giặc giết
địch quả thật khó hơn nhiều, hắn cố gắng nỗ lực kiềm chế nhưng lại lần
nữa thất bại rồi.
Chỉ cần thấy nàng, tâm tư trong lòng khó mà đè nén.