Câu hỏi này khiến Ngọc Châu ngẩn cả người, trong giây lát nói không nên lời, hôm
qua nàng quá hốt hoảng, ngay cả giấc mơ cũng hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ tới sự bất lực của bản thân và lo lắng tới nỗi muốn bật khóc, khi tỉnh lại, nàng cảm thấy tâm trạng kém hẳn. Qua lời Thái úy nói thì có vẻ trong mơ nàng đã gọi Vương lang, trông Thái úy tỏ ra không có chuyện gì, nhưng
khuôn mặt lại tựa như khá căng thẳng, nàng đành hạ gióng đáp, "Ta...còn
nói mê hả?"
Thái úy chậm rãi ăn một thìa cháo, rồi lại từ tốn kéo dài âm điệu, "Ừ..."
Có điều, làm sao mà Ngọc Châu nhớ được hôm qua bản thân nói mớ cái quái
gì, vả lại quay qua truy hỏi Thái úy thì cũng không ổn, vì vậy nàng đành vùi đầu ăn cháo, sau đó cố gắng chậm rãi hồi tưởng.
Thái úy liếc mắt nhìn bộ dạng thất thần của Ngọc Châu theo miệng bát, dường
như nàng vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng gặp gỡ với Vương Côn, sắc mặt
Thái úy không khỏi càng khó coi, nhưng lúc này mà ăn dấm nữ nhân ốm yếu
kia thì hình như lại hẹp hòi quá, thế là hắn chỉ có thể hung hăng nuốt
lại và chịu đựng.
Bữa sáng trải qua trong bầu không khí hơi nặng nề, lúc Thái úy ra thì xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa.
Không giống với xe trong quân doanh, chiếc xe ngựa ngựa lộng lẫy này được
điều động từ trạm dịch kinh thành, được làm bằng gỗ đàn hương, hai con
ngựa này cũng cực kỳ khỏe mạnh anh vũ, toàn thân một màu đen tuyền, bốn
vó trắng như tuyết, bờm ngựa màu trắng rủ xuống tận vó. Lúc trèo lên xe, Ngọc Châu còn nghĩ rằng rêu rao như thế này, nếu nàng đi một mình e
rằng dọc đường chẳng thiếu cường đạp tới tranh cướp.
Từ trước tới giờ, Thái úy vốn là người coi trọng việc hưởng thụ, chẳng qua trong thời chiến ở trong quân doanh, hắn không thể chú trọng quá nhiều. Hiện tại, chiến sự kết thúc, đương nhiên hắn phải nghiên cứu, khôi phục lại một chút sự xa hoa trước kia.
Từ
quân doanh tới trấn Ngọc Thạch phần lớn đều là đường đất thông thường,
tuy gồ ghề không bằng phẳng nhưng ngựa đều đã được thuần phục hoàn toàn
cho nên lúc kéo xe vừa nhanh lại vừa ổn định, toa xe là mời thợ lành
nghề trong hoàng cung đặc biệt chế tạo, ngồi trong xe gần như không hề
cảm nhận được sự xóc nảy nào.
Tuy Ngọc Châu đã hạ sốt nhưng cơ thể còn hơi mệt mỏi, vừa khéo vào trong xe có
thể ngủ bù, hơn nữa còn được cánh tay vững chãi của Thái úy ôm lấy, cho
nên dọc đường nàng ngủ rất ngon.
Chỉ
là khi nàng tỉnh lại, Thái úy vẫn không muốn nhiều lời, dường như hắn
đang hờn dỗi gì đó nhưng một mực không chịu nói rõ, cứ giả vờ giả vịt tỏ vẻ không có chuyện gì, ngược lại trông lại rất miễn cưỡng khiến cho
người ta cảm thấy không vừa mắt.
Hôm
nay tâm trạng Ngọc Châu đã trở lại như thường, từ trước tới giờ nàng
không bao giờ muốn xấu xa với ai, đương nhiên nàng sẽ chủ động cởi bỏ
bầu không khí băng giá, trò chuyện từng câu từng câu với Thái úy, kể cho hắn nghe về điển cố về phong cảnh bên ngoài xe.
Thái úy lười chẳng muốn nghe nhưng trên gương mặt đã dần hiện lên ý cười,
trong giây lát, hắn cầm lấy ngón tay mảnh khảnh thon dài của Ngọc Châu
không ngừng đùa nghịch.
Trấn Ngọc
thạch là nơi bắt đầu danh hiệu của thời đại buôn bán ngọc thạch, ít cũng phải tới 180 gia đình, Tiêu gia trong vài thập niên gần đây luôn độc
quyền cống nạp cho hoàng cung, coi như là một gia tộc xuất chúng.
Nhưng không ngờ chỉ trong một buổi tối đã rơi xuống đáy, điều khiến cho người ta rớt cằm kinh sợ là Lục tiểu thư Tiêu phủ, người hòa ly với Vương
phủ, lại trở thành thương nhân Hoàng thất phụ trách đồ cống nạp cho cung đình.
Nhất thời, đầu óc của thợ thủ
công điêu khắc ngọc ở trấn Ngọc Thạch cũng trở nên bối rối, bọn họ không ngừng tự hỏi xem Lục tiểu thư này có năng lực gì, vì sao lại sửa lại họ Tiêu đổi sang họ Viên, chẳng lẽ có ẩn tình gì kinh thiên động địa ư?
Rốt cục xe ngựa của Lục tiểu thư cũng về tới trấn Ngọc Thạch, nhìn cỗ xe
ngựa xa hoa quý báu và hàng binh sĩ dài đằng sau khiến miệng lưỡi của
người dân trấn Ngọc Thạch như dài ra thêm mấy tấc, ai nấy đều sôi nổi
nghị luận sự kỳ quặc bên trong. Suy diễn ra nhiều phiên bản tới nỗi đủ
để độc quyền viết nên tập truyền kỳ của thư cục cả năm luôn.
Người Tiêu gia đã nhận được tin báo từ sáng sớm rằng Thái úy đại nhân và Lục
tiểu thư đang cùng nhau về thăm người thân, cho nên rất nhiều người họ
Tiêu đã sớm đứng đầy trước Tiêu phủ. Ai nấy đều dài cổ ngóng đợi.
Chỉ là khi nhìn thấy xe ngựa của Thái úy từ xa đi tới, bọn họ không hẹn mà
cùng nín thở, chỉ sợ Thái úy đại nhân lạnh lùng lại nghênh ngang rời đi
giống như lần trước.
Lần này, Thái úy
đại nhân không hề chê thương hộ nghèo nàn đáng ghét, ngược lại, hắn kêu
xe ngựa dừng trước cổng Tiêu gia. May mà binh sĩ đã sớm dọn dẹp ngõ hẻm
lân cận, cấm không cho dân thường chặn đường vây xem, nếu không chắc
trong ngõ hẻm đã chật như nêm cối rồi.
Xe ngựa vừa dừng lập tức có gã sai vặt trải lụa dưới chân ổn thỏa. Ngọc
Châu xuống trước, thấy tổ mẫu dẫn theo Tiêu lão gia, Vương phu nhân cùng một đám người đợi mình, nàng có chút áy náy. Nhưng nàng cũng chú ý tới
việc Tiêu Sơn không có trong đội ngũ này, có lẽ nghe Thái úy tới nên
Tiêu Sơn cố tình lẩn tránh.
Thái úy
xuống sau nàng, đối với việc bản thân điều động lượng lớn nhân lực thế
này, hắn vẫn rất thản nhiên liếc mắt rồi khẽ cau mày nhìn cả Tiêu gia,
có lẽ không chịu nổi sự mộc mạc của bề ngoài thương hộ, phải biết rằng
dù là phú hộ Tây Bắc cũng không sánh kịp với quý tộc kinh thành.
Nhưng nếu đã đồng ý đi cùng Ngọc Châu về làm việc thì mọi việc cũng không thể theo quy củ của hắn hết được. Dù là cánh cửa mộc mạc tầm thường của
thương hộ thì hắn cũng phải bước vào thôi.
Trừ Tiêu lão gia và phu nhân ra, những người còn lại trong Tiêu phủ đều là lần đầu tiên được trông thấy Thái úy đại nhân.
Trước đây, trong quan niệm của bọn họ, vị Thái úy đại nhân này tuy xuất thân
cao quý, nhưng chắc chỉ là hạng người ngồi không hưởng lợi ham mê nữ
sắc, cho nên mới bị sắc đẹp của Lục cô nương mê hoặc điên đảo thần hồn
tới nỗi muốn cưới một nữ tử thương hộ đã hòa ly.
Có điều, bây giờ khi trông thấy vóc dáng cao lớn của nam tử vừa bước xuống xe ngựa, ống tay áo rộng, tóc bên thái dương được tết nhỏ rồi quấn gọn
lại bằng phát quan bạch ngọc, khuôn mặt sau khi tân trang càng thể hiện
rõ sự sắc sảo, mày ngài mắt phượng, theo lý thuyết là có tướng tá hào
hoa phú quý khôi ngô tuấn tú, nhưng từ người hắn lại luôn tỏa ra sự sắc
bén uy nghiêm khó tả.
Vương phu nhân
coi như từng gặp qua Thái úy cũng không khỏi hít một hơi, trong lòng vẫn không thể nào hiểu nổi: Một người ít lời như lão Lục làm thế nào có thể kết giao được với một nhân vật phong vân cỡ này của đại Ngụy chứ?
Đi theo xe ngựa Thái úy về lần này còn có cả Ngũ cô nương Tiêu Trân Nhi,
nàng ta ngồi xe ngựa phía sau, lúc xuống xe, nàng ta cực kỳ phấn khởi
gọi tổ mẫu và phụ mẫu, sau đó qua chào vài người huynh đệ của mình.
Cơ mà làm gì có ai rảnh để ý tới nàng ta, tất nhiên là bọn họ gạt nàng ta
qua một bên, rồi cung kính mời Thái úy đại nhân vào trong.
Có thể đứng trước cửa phủ của thương nhân đã là giới hạn cao nhất của Thái úy rồi, bây giờ nhìn mấy gương mặt a dua nịnh hót của đám người Tiêu
gia, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy hắn bèn cúi đầu nói với Ngọc
Châu, "Mau làm việc nhanh lên, ta về xe ngựa đợi nàng chứ không vào
trong đâu."
Người Tiêu phủ ngẩn cả ra, cảm tưởng như gò má có chút nóng rát.
Thật ra Ngọc Châu cũng cảm thấy hơi nhức đầu, nếu có thể, nàng không muốn
phiền tới Thái úy đại nhân tôn giá chút nào, thế còn tốt hơn bây giờ,
hắn đột nhiên đổi ý trở nên mất hứng, khiến nàng phải giảng hòa bất chấp nguyên tắc, lấy lại thể diện cho từng người.
"Thái úy đại nhân đột nhiên cảm lạnh, có chút khó chịu vì say xe cho nên ngài ấy muốn lên xe ngủ một lát, bây giờ chúng ta cứ vào phủ thôi."
Nghe Ngọc Châu nói vậy, mọi người chỉ đành ngượng ngùng đi vào.
Ngọc Châu có thể nhận ra trong phủ đã được dày công tân trang lại, tấm thảm
dưới đất cũng là mới được trải, tám chín phần là vì mục đích tiếp đãi
Thái úy, tiếc rằng vị quý nhân này quá quái đản, người cả phủ vất vả bây giờ chỉ đành thất vọng buông xuôi, còn nàng cũng ngại chả kém.
Sau khi vào thính đường hàn huyên với mọi người, Ngọc Châu nhắc lại chuyện xưa, hỏi ý tổ mẫu về bản vẽ.
Lần này, Tiêu tổ mẫu toan tính phục hồi lại mối quan hệ với đứa cháu nuôi
này. Nếu có thể đặt ra chút giao tình với Thái úy thì vẫn là tốt nhất.
Nhưng bây giờ, việc đặt giao tình với Thái úy đại nhân có thể đơn giản hơn
rồi. Với nhân vật như hắn, dù có dời thang cũng không chạm được tới vị
trí bắt mạch, trên mặt hắn viết rõ dòng chữ ngạo mạn không dễ trêu chọc
khiến cho người ta kính trọng nhưng không dám lại gần. Vì thế, tổ mẫu
sai người dẫn tiểu thư Ngọc Châu tới khố phòng cất giữ bản vẽ, bởi vì có rất nhiều bản vẽ, nhất thời Ngọc Châu không thể xem xuể, cho nên nàng
qua xin chỉ thị của tổ mẫu để đem về cẩn thận xem kỹ, xong sẽ lại mang
trả tổ mẫu.
Những bản vẽ này tuy đều
tinh xảo nhưng hiện tại Tiêu gia đã không còn người nghiên cứu tạo hình, vì vậy Tiêu lão phu nhân cũng vui vẻ tặng đi nhân tình này, bà hào
phóng để cho Ngọc Châu cầm cả đi.
Tiêu lão gia vốn muốn giữ Ngọc Châu lại ăn cơm, nhưng còn một người đang nằm giả chết trong xe ngựa trước cửa phủ cho nên nàng không tiện ở lại lâu. Tiêu lão gia chỉ tha thiết cúi đầu dặn dò Ngọc Châu, nếu ở trong nhà
quyền quý bị bắt nạt chi bằng bỏ hết vinh hoa, quay về Tây Bắc là được. Ở đây lúc nào cũng có người thân của nàng, dù có nghĩ thông mọi chuyện,
thì cũng cố gắng đừng lấy cứng chọi cứng với những người cậy thế nạt
người đó.
Đương nhiên Ngọc Châu hiểu
dưỡng phụ ám chỉ ai. Có lẽ sự ngạo mạn vừa rồi của Thái úy đại nhân đã
khiến dưỡng phụ có một cái nhìn mới, khiến cho ông lo lắng về hoàn cảnh
sống nghẹt thở của nàng khi sau này phải ở cùng đám người kia.
Thế là Ngọc Châu lập tức cười, nói mấy lời xuôi tai, "Xin phụ thân yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."
Nghe xong, Tiêu lão gia vẫn chưa tin tưởng hẳn, ông nhỏ giọng nói, "Đó là
một người giả vờ nghiêm chỉnh đứng đắn, sự tự cao tự đại của ngài ấy lớn như thế, sao có thể để mắt tới đám tiểu dân như chúng ta? Ở chung với
ngài ấy không tốt lắm đâu!"
Ngọc Châu
đồng tình với những lời này của dưỡng phụ, Nghiêu Mộ Dã không phải đối
tượng tốt để chung sống, thật ra nàng cũng không dám nán lại quá lâu,
sau khi xác định thời gian đi kiểm tra lấy mẫu quặng thô và quy trình kỹ thuật, nàng vội vã ra khỏi phủ.
Tuy vậy, sắc mặt Thái úy vẫn cứ mất hứng, "Sao lề mề thế?"
Ngọc Châu biết Thái úy thích ăn dấm, nàng không nghĩ nhiều lập tức dùng lời
nói xuôi tai giải thích, "Mải tán gẫu việc nhà...vả lại, đại ca...cũng
không có trong phủ."
Nghiêu Mộ Dã hừ
một tiếng lạnh lùng, "Ta đương nhiên biết hắn ta không có trong phủ,
trước đó ta đã báo cho người Tiêu gia, dọn sạch sẽ cửa phủ, cử đại thiếu gia của bọn họ đi chỗ khác giải quyết công việc. Nếu không, sao ta có
thể cho nàng vào Tiêu phủ một mình chứ?"
Ngọc Châu hiểu cái tính thích làm theo ý mình của Thái úy từ trước tới giờ,
nàng hết cách, chỉ biết thở dài, "Dù sao bọn họ cũng là người thân của
ta, ta tự biết chừng mực, xin Thái úy sau này đừng tự chủ trương nữa."
Nghiêu Mộ Dã dùng bàn tay to kéo Ngọc Châu, ôm nàng vào lòng, "Bọn họ là cái
loại người nhà gì? Mặt mũi ai cũng mang theo vẻ con buôn đáng ghét, may
mà Châu Châu của ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không bị tiêm
nhiễm bởi đám người thô tục tầm thường đó, sau này nếu không có việc thì khỏi cần qua lại với bọn họ."
Ngọc Châu chẳng muốn trổ tài tranh luận miệng lưỡi cùng hắn, cho nên đương nhiên nàng im lặng không đáp.
Bởi vì ngay từ sáng sớm Thái úy đã không còn tâm tư ở lại Tiêu phủ, cho nên quan phủ địa phương đã sớm qua chào hỏi, sai người mang gạo củi dầu dân dã tới hành quán của hắn ở Tây Bắc. Còn nô bộc ở hành quán cũng đã thu
dọn xong căn phòng ở đình viện để cung nghênh chủ tủ.
Lại một lần nữa trở về nơi đây, Ngọc Châu ngắm nhìn ngọn núi trong trẻo từ
xa xa, nghe tiếng chim hót thanh tịnh và đẹp đẽ, trong lòng nàng chất
chứa muôn vàn nỗi cảm khái, ban đầu khi nàng bị Thái úy siết tay bị
thương tới xương cốt, chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ có ngày quay trở lại.
Suối nước nóng ở hành quán rất đẹp, Nghiêu Mộ Dã hào hứng mời giai nhân cùng ngâm mình, giải trừ sự mệt mỏi trên đường đi.
Đương nhiên Ngọc Châu chỉ biết cười khổ nhắc nhở Thái úy rằng mình vừa mới
hết sốt, không thích hợp tắm cho lắm, xin đại nhân cứ tự nhiên.
Từ trước tới giờ, Nghiêu Mộ Dã đã không giỏi chăm sóc người khác, được
Ngọc Châu nhắc nhở hắn mới nhớ ra, hắn đành tiếc nuối đi ngâm người một
mình.
Dưới sự hầu hạ của Giác nhi và
thị nữ ở hành quán, sau khi tắm rửa và giải trừ sự mệt mỏi, Ngọc Châu
bèn nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, bảo Giác nhi mở mấy hòm đựng bản
thảo, lần lượt cẩn thận lật xem.
Giống như tổ mẫu nói, trong quyển bản thảo này phần lớn là dấu dích viết tay
của tổ phụ. Nhưng sau khi lật kỹ vài rương, Ngọc Châu vẫn tìm được ra ba bức họa có nét bút và phong cách ký tên không giống với tổ phụ.
Cách vẽ sử dụng kiểu mô tả chi tiết tới từng nét móc bên khác hẳn với tổ
phụ, mấy bản vẽ gốc này có vẻ phóng khoáng hơn, chú thích bên cạnh như
thể rồng bay phượng múa, đó chính là bút tích của phụ thân nàng, Viên
Trung Việt.
Trong đó có một bản vẽ
dành tặng cho bạn ông là Tiêu Âm cư sĩ. Tiêu Âm là nhã hào của tổ phụ,
xem ra chắc là hai người đã tặng lại bản vẽ gốc cho nhau trong khi luận
bàn tài nghệ.
Ngọc Châu xem đi xem lại ba bản vẽ này, rồi nàng run rẩy lấy từ trong bọc của mình ra một quyển
tập đựng bản vẽ, sau khi so sánh nhiều lần, nàng lập tức phát hiện được
ra điểm không thỏa đáng, phụ thân nàng, Viên Trung Việt không bao giờ
trực tiếp viết hẳn ra tên của mình trong bản thảo.
Cấp bậc tông sư hầu hết đều rất lập dị! Nếu chỉ dựa vào ký tên mới có thể
khiến cho người khác nhận ra người vẽ là ai thì chẳng phải quá tầm
thường và nhàm chán hay sao? Cho nên phụ thân nàng tuy không đề chữ
trong bản vẽ gốc nhưng người sẽ việt một chữ "Việt" dạng biến thể đầy
bay bổng bên góc phải.
Mà trong quyển
tập đựng bản vẽ gốc kia tuy cũng có một chữ "Việt", nhưng bên góc dưới
bên dưới còn giống như vẽ rắn thêm chân, trịnh trọng đề thêm ba chữ
"Viên Trung Việt" to đùng, làm như sợ có người không hiểu nội tình,
không thể nhận ra được đây là bản vẽ gốc của đại sư Viên Trung Việt vậy.
Xem tới đây, Ngọc Châu không khỏi giật mình. Đúng như nàng dự liệu, phụ
thân không thể nào hao tổn tâm trí vẽ một bản thảo tinh tế để làm ra một thứ không có linh khí như hình nhân bằng ngọc nguyền rủa người khác.
Nhưng hình nhân bằng ngọc mang đậm phong cách của phụ thân cộng với bản vẽ
gốc mô phỏng y như đúc ấy là do kẻ nào dày công ngụy tạo với ý đồ vu oan cho phụ thân chứ?
Bây giờ xem ra, sau khi phụ thân bị oan, kẻ đạt được lợi ích lớn nhất đó chính là Phạm Thanh Vân!
Tòa núi bằng ngọc nàng thấy lần trước đã đủ để chứng minh, trên thế gian
này, người có thể mô phỏng tác phẩm của phụ thân giống như đúc, chỉ có
thể là đệ tử đắc ý nhất của người năm đó, Phạm Thanh Vân thôi!
Nhưng chỉ dựa vào hai bản vẽ gốc này cùng với những chỗ chênh lệch nhỏ nhặt
bên trong không đủ lật lại bản án cho phụ thân, mà muốn dùng nó để lật
đổ Phạm đại nhân, đại thần đang được Thánh thượng coi trọng ngày nay
trong triều, thì lại càng khó.