Cảm thấy sắp chống đỡ không nổi nữa, lại gặp được Hộ tướng Trần Bằng Vũ đang đoạt lại quân lương ở gần đó, nhất thời tâm lý
thả lỏng, thế là đổ kềnh ra đất.
Trần
Bằng Vũ cũng không nhớ kỹ phu xe này, chỉ thấy hắn nhìn quen
mắt, nhưng tới khi lấy được thẻ đi đường bên hông hắn ta thì
nhất thời rùng mình trong lòng. Hắn vội vã báo cho Nghiêu Thái úy đang đi dò xét ở hậu phương.
Lúc đó
Nghiêu Mộ Dã chỉ nhíu mày, sai người chữa trị cho phu xe hôn mê
bất tỉnh do mất quá nhiều máu kia, đồng thời cho người đi kiểm tra một chút về hướng hắn ta tới.
Nói thật ra, Trần Bằng Vũ là tướng sĩ chinh chiến sa trường đã
lâu, từng theo Nghiêu Thái úy vào sinh ra tử, mặc dù sau này
theo Thái úy vào kinh, sống mấy năm an nhàn nhưng tự nhận là
tâm huyết nam nhân không hề mất. Thế nhưng một ngày một đêm luân
phiên chém giết, hắn ta vẫn bị dọa bởi đồ tể ác linh nhập
vào người Nghiêu Thái úy.
Mỗi khi đến hang ổ của thổ phỉ, Thái úy đều là vung đao như roi dài, chém ra
đầy biển thịt máu tanh. Nhất là khi vào trong phòng, thấy được đạo phỉ đang cưỡng bức phụ nhân cướp về thì càng giơ tay chém xuống mạnh mẽ, khiến của quý bọn chúng phân thành ba đoạn!
Cứ như vậy
tìm hết một ngày một đêm vẫn không ra dấu vết của tiểu phụ
kia. Chỉ là trị an của khu vực xung quanh đều trở nên sạch sẽ,
hầu như không có hang ổ đạo phỉ nào chưa bị diệt.
Thế nhưng Thái úy còn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu lần lượt
càn quét qua các thôn trang xung quanh. Đêm hôm nay vừa vặn đến
thôn này. Ở đầu thôn nghe được trưởng đội dân quân thôn nói lúc
tối có quan gia tới, hai vị công tử cùng một nữ quyến xinh
đẹp, từng nghe thấy một vị công tử gọi tiểu thư kia là ‘Lục
tiểu thư’.
Nghe vậy, Thái úy lập tức chạy như bay vọt đến trong viện, xông thẳng tới phòng này.
Nói thật ra, tình hình trong phòng này, coi như là Trần Bằng Vũ
cũng có chút nhìn không nổi. Phải biết là hai ngày nay bọn họ gần như không chợp mắt, bụng đói cũng chỉ có thể gặm nuốt
lương khô lạnh cứng trong trạng thái máu me bê bết đầy người để lấp bụng cho xong.
Thế nhưng những đương
sự gây ra màn rung động ầm ĩ này thì sao? Ngồi ở trên giường
đất ấm áp, bày một bàn rượu thịt, nam nữ chè chén vui vẻ,
nhìn còn có vẻ như sắp ăn no nghĩ tới chuyện dâm dục rồi cơ…
Trong lòng Trần Bằng Vũ toát mồ hôi lạnh thay cho hai vị nam quý
nhân, rất sợ Thái úy liên tục mấy ngày chém giết hung hăng,
tiện tay chém luôn cả hai người bạn nối khố này… Về phần vị
tiểu thư kia, cũng cần phải tự cầu nhiều phúc nha!
Ba
vị đều là quý nhân trong triều, nếu như ẩu đả lên, làm ra cảnh tượng đầu toác máu văng thì Hộ tướng như hắn ta cũng không
thoát được liên can…
Nghiêu Mộ Dã nghe nói như
vậy, đột nhiên mở miệng lạnh lùng ngắt lời chưa nói hết của
Bạch thiếu, hỏi: “Những tên Bắc nhân phục kích kia chạy đi
hướng nào?”
Quảng Tuấn Vương vội vàng
đứng dậy, ngồi vào địa đồ trước đó Bạch thiếu đã xem, chỉ
điểm phương hướng cho Nghiêu Thái úy.
Ngọc
Châu thấy Thái úy có vẻ muốn sắp xếp nhân thủ phục kích, bản thân thực sự không thích hợp nghe quân vụ nên chậm chạp cử động cái chân tê dại, dẫn theo Giác nhi yên lặng lui ra khỏi phòng,
đi về sương phòng của mình.
Vừa rồi Giác
nhi nghe được cũng sửng sốt một chút, tuy chưa được trải nghiệm qua trận chém giết máu me nhưng nhìn lớp máu đỏ đen trên áo
giáp của Nghiêu Thái úy thì cũng có thể tưởng tượng được
cảnh tàn sát ác liệt của một ngày một đêm qua. Đợi đến khi
về tới gian phòng, Giác nhi liền nhỏ giọng nói: “Lục cô nương,
Thái úy đại nhân thật là quan tâm người, có điều… Nô tỳ nhìn
thấy ngài ấy liền sợ hãi. Nếu gả cho một nam tử như vậy làm
vợ, nếu ngày nào đó khiến ngài ấy mất hứng, có thể… có thể bị tiện tay chém chết không…”