Ngọc Châu nào dám khiến Vương gia tự mình dẫn đường cho bản thân, tất nhiên từ chối một phen. Nhưng khổ nỗi Vương
gia kiên trì nên không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau
hắn.
Quảng Tuấn Vương tranh thủ cơ hội không khỏi quay đầu cẩn thận quan sát tiểu phụ nhân này vài lần, chỉ thấy vành mắt nàng loáng thoáng quầng thâm,
nhìn là biết do không nghỉ ngơi tốt, không khỏi cảm thấy đau
lòng.
Vị Nghiêu tiểu thư kia thường ngày đều là dáng dấp e lệ, chưa
từng thấy nàng ấy chủ động nói chuyện phiếm với vị hôn phu
của mình bao giờ. Hôm nay không biết thế nào lại chủ động đi
qua chào hỏi Bạch thiếu. Tuy rằng sau đó phần lớn câu chuyện
đều nói về Thất đệ đột nhiên lên cơn điên, một mình rời nhà đi tòng quân của Bạch gia, nhưng nhìn hai người trò chuyện rất
hòa hợp, mối nhân duyên sắp tới sẽ hài hòa tốt đẹp.
Bạch thiếu không nhanh không chậm nói về tình hình gần đây của Thất đệ mình ở ngoài biên cương, sau mấy câu lại nói đến tình hình của Lục tiểu thư gần đây sống nhờ ở Nghiêu phủ.
Kết quả là không biết vị Nghiêu tiểu thư kia trong lòng đang ngẫm
nghĩ chuyện gì mà mất tập trung lỡ miệng nói ra sự thực là
Ngọc Châu tiểu thư đã bị ca ca của nàng ấy đuổi ra khỏi phủ.
Sau khi thốt ra lời này, Nghiêu tiểu thư cũng tự biết gặp rắc
rối, nhất thời cứng miệng, vẻ mặt luống cuống nhìn về phía
Bạch thiếu, chỉ biết cúi đầu năn nỉ hắn ta đừng nói việc này ra ngoài.
Bạch thiếu kia xưa nay đều rất
biết quan tâm, tất nhiên là dịu dàng an ủi Nghiêu tiểu thư, cam
đoan sẽ không nói chuyện bí mật của quý phủ cho người khác
biết.
Quảng Tuấn Vương làm tiểu nhân nghe
lén xong cũng yên dạ yên lòng, chưa phát giác ra bản thân có
chút không thích hợp. Từ trước đến nay hắn làm người quân tử,
cũng sẽ không học theo đàn bà lắm chuyện mà rêu rao khắp nơi tin tức Thái úy đại nhân đã sớm sinh lòng chán ngán, thay đổi
tình cảm.
Có điều lần này
giai nhân phải chịu nỗi khổ bị vứt bỏ, Nghiêu Nhị đúng là
đáng hận! Chỉ thấy dáng vẻ Ngọc Châu tiểu thư tiều tụy, có
thể hình dung hoàn cảnh bơ vơ, khốn khó, trôi giạt không nơi
nương tựa trong hai ngày qua của nàng ở kinh thành.
Vương gia sinh lòng xót thương, nhưng ngại nơi đây nhiều người nên lập
tức hơi dừng bước chân, sóng vai đi cùng Ngọc Châu tiểu thư,
mượn cơ hội nói nhỏ: “Bản vương nghe nói hôn sự của tiểu thư
có phát sinh, lúc này không chỗ che thân. Không biết tiểu thư có đồng ý để bản vương giúp đỡ một chút, sắp xếp nơi ở thanh
tịnh cho tiểu thư được không?”
Ngọc Châu
nghe vậy thì kinh ngạc nhìn lại Quảng Tuấn Vương. Nhưng vừa
nghĩ tới hắn là bạn tốt của Nghiêu Mộ Dã thì đại khái đoán
được là hắn nghe được chút tiếng gió. Chẳng qua nếu đã đồng
ý với Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu không muốn lời đồn đãi đi ra từ trong miệng mình, nên chỉ cười cười nói: “Vương gia lại nói
đùa rồi, mấy ngày nay thân thể Ngọc Châu có chút không khỏe nên ở lại biệt viện ngoại ô, thế nên mới ra khỏi Nghiêu gia, Vương
gia không cần nhớ mong.”
Lại nói đến nhóm quý nữ kinh
thành quen nhìn những nam tử kinh thành với vẻ đẹp mềm mại,
hiện giờ nhìn thấy Thái úy thường ngày ưu nhã bày ra một
loại phong thái khác, hô to rằng “Đây đúng là nam nhi!”. Một đám mặt đỏ tim đập đứng trong đám người xì xào to nhỏ.
Nếu không phải e ngại đây là giáo trường nghiêm túc căng thẳng chứ
không phải mười dặm đường phố, không thể ném hoa thơm quả tươi
thì chỉ sợ mỹ nam tử giáp sáng oai hùng trên đài cao kia đã
bị nhấn chìm trong hoa quả.
Trong lúc ấy,
có mấy phu nhân nhận ra Ngọc Châu, cũng khe khẽ bàn tán, không
ngừng nhìn qua phía Ngọc Châu. Cũng không rõ trong ánh mắt của
bọn họ là khinh thường hay là hâm mộ.
Nghiêu phu nhân thân là mẫu thân của nguyên soái, tất nhiên là đứng ở
hàng đầu tiên của đội ngũ nữ quyến, không bao lâu sau liền có
thị nữ chen về phía sau mời Lục tiểu thư đến bên cạnh Nghiêu
phu nhân.
Khi Ngọc Châu đi theo thị nữ đến
phía trước đội ngũ thì Nghiêu phu nhân và Nghiêu tiểu thư đang
chuẩn bị bước lên đài cao.
Theo tập tục
của Đại Ngụy, trước khi chiến sĩ xuất chinh ra sa trường, các
nữ quyến thân thiết đều sẽ tự mình đeo hà bao, tín vật mà tự mình thêu lên trên áo giáp của chiến sĩ. Thế nên Nghiêu phu nhân và Nghiêu tiểu thư mới phải đi lên đài cao. Mà Nghiêu phu nhân
gọi Ngọc Châu tới cũng là vì chuyện này.
Ngọc Châu nghe phu nhân nói, trong lòng thực sự có chút hoảng loạn
bởi vì nàng không biết có tập tục này, không hề chuẩn bị tín vật gì cho Thái úy. Ban đầu nàng cứ nghĩ rằng đây chẳng qua
là giữ gìn một chút thể diện Nghiêu gia, đi ngang qua sân khấu
mà thôi.
Huống chi Thái úy đã nói rõ
ràng, rành mạch rằng không hy vọng gặp lại nàng, cho nên sau khi nghe Nghiêu phu nhân nói xong, nàng có hơi chần chừ một chút
rồi nói: “Phu nhân, Thái úy đại nhân nhìn thấy ta sẽ không vui.
Sắp tới đại chiến, Ngọc Châu không muốn chọc cho Thái úy bực
mình… Xin phu nhân với tiểu thư đi lên thôi.”
Nghiêu phu nhân cười nhạt: “Không sao, ta đã nói với hắn lợi hại trong đó, lúc này phải lấy đại cục làm trọng, chẳng qua là đi
ngang qua sân khấu mà thôi, tạm thời gác lại không vui giữa hai
người, hắn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.”
Ngọc Châu nhìn nữ quyến xung quanh đang ào ào nhìn về phía này,
biết lúc này mà còn đùn đẩy thì sẽ khiến người ta sinh nghi.
Thế là nàng liền theo nhóm phu nhân đi lên đài cao.
Khi đi đến trên đài cao, nàng có thể thấy được một số phụ nhân
đã đến bên cạnh quân sĩ, treo tín vật của mình lên trên áo
giáp của bọn họ - căn bản là không có ai đi tay không. Loại sinh ly tử biệt như thế này, đương nhiên thứ càng mang nhiều ý
nghĩa chúc phúc càng tốt.
Tặng cái gì mới được?
Nàng vô thức sờ sờ lên cổ mình, nơi đó là một viên vận châu* nho nhỏ mà nàng đeo từ nhỏ.
*vận châu: hạt ngọc được xỏ qua dây.
Viên vận châu này là tự tay phụ thân nàng điêu khắc, chọn đá Kim Sa tự nhiên trên núi, tuy rằng không quý báu nhưng ngụ ý tốt đẹp, là đồ trang sức phổ biến trong dân gian Đại Ngụy. Hài tử đeo
vận châu này có ý cầu nguyện tránh họa trừ tà, may mắn gặp
điềm tốt.
Bây giờ bản thân đã lớn, không
còn thích hợp đeo đồ trang sức cho trẻ con như thế này nữa.
Nhưng vì nhớ nhung phụ thân nên từ trước đến nay nàng chưa từng
tháo xuống.
Mà hiện giờ, trên cả người
nàng chỉ có thứ này còn tính là có chút ý cát tường. Nàng
cũng thật sự hy vọng Thái úy đại nhân có thể gặp dữ hóa
lành, bình an trở về. Nếu thật sự có thể như thế thì dù có
cho đi vật yêu quý này cũng không sao…
Ngẫm nghĩ như vậy, nàng đã theo phu nhân và tiểu thư tới trên đài.
Nghiêu Xu Đình tính tình có vẻ như hơi nôn nóng, đi trước vài bước,
trước khi mẫu thân tới bên cạnh ca ca, nàng ấy vừa nhỏ giọng
nói chuyện vừa cột hà bao thêu đầy hoa văn bình an lên khôi giáp của Nghiêu Mộ Dã. Bởi vì Ngọc Châu đi lên sau cùng nên từ phía bậc thang có thể nghiêng nghiêng nhìn qua, thấy Nghiêu tiểu thư
kia trước khi cột hà bao rõ ràng đã nhét một cái hà bao khác
và một phong thư vào trong áo giáp của ca ca…
Trong lòng Ngọc Châu biết rõ vị tiểu thư này là muốn ca ca tiện
thể mang theo một cái cho vị tình lang đã sớm ra tiền tuyến
kia. Có thể thấy được trong quãng thời gian qua, vị tiểu thư
này vẫn luôn tương tư tình nồng, nhưng khổ nỗi không cách nào
thư từ qua lại với tình lang.
Nghiêu phu
nhân đeo cho nhi tử là một chuỗi Phật châu do cao tăng tụng qua.
Cho dù Nhị nhi tử này thường ngày có ngỗ nghịch bất hiếu thế nào đi nữa thì hài tử mà Nghiêu phu nhân yêu thương nhất vẫn
mãi là Nghiêu gia Nhị lang này. Bởi vì hắn không chỉ là nhi tử thân yêu của bản thân bà mà còn là căn cơ giữ cho Nghiêu gia
vững vàng, sừng sững không ngã ở Đại Ngụy…
Sau khi lồng chuỗi Phật châu vào cổ tay nhi tử, vị phu nhân luôn ưu
nhã biết kiềm chế trước mặt người khác này cũng không chịu
nỗi mà hơi đỏ vành mắt, nghẹn ngào nói: “Con của ta, nhất
định phải bình an trở về!”
Sau khi phu nhân tha thiết dặn dò một phen xong, cuối cùng Ngọc Châu mới chậm rãi đi tới trước mặt Thái úy.