Ngọc Châu nghe tiếng quay đầu lại thì thấy Nghiêu Mộ Dã mặt mày âm trầm đang trừng mắt nàng và Vương lang.
Vương Côn không biết Nghiêu Thái úy, không khỏi cất tiếng hỏi: “Xin hỏi tôn giá là người nào?”
Nghiêu Mộ Dã không nói gì, chỉ dùng hai mắt phượng trừng về phía Ngọc Châu,
chờ xem vị kiều thê mà mình chưa rước về này sẽ chuẩn bị giới thiệu mình thế nào.
Ngọc Châu không nghĩ tới Thái úy đại
nhân đã nhiều ngày bận đến không thấy bóng dáng sẽ đột nhiên đi vào
trong khu rừng trúc này, bình ổn lại tâm trạng xong nàng nói: “Vị này
chính là Nghiêu Thái úy của Đại Ngụy……”
Vương
Côn nghe được cũng giật mình, tuy rằng trong lòng có chút không rõ ngọn
nguồn lý do mà nhất đẳng công hầu Đại Ngụy đột nhiên tới đây, nhưng vẫn
theo lễ tiết chào hỏi Thái úy: “Tại hạ Vương Côn ở Tây Bắc gặp qua Thái
úy đại nhân.”
“Vương…… Côn?” Nghiêu Mộ Dã đánh
giá nam tử trẻ tuổi văn nhã ở trước mắt, chậm rãi lặp lại. Vẫn còn nhớ
rõ khi hắn ở Tây Bắc tìm Lục cô nương mở khóa, vì đề phòng nàng không
lựa lời, tiết lộ bí mật mình bị khóa tà vật, hắn từng mệnh thuộc hạ thăm dò kỹ càng tỉ mỉ chi tiết về vị Lục cô nương này, tất nhiên vẫn còn nhớ rõ chồng trước của nàng dường như tên là Vương Côn.
“…… Xin hỏi tên tự của Vương Công tử là gì?” Nghiêu Mộ Dã nghẹn khí, hỏi từng câu từng chữ.
Vương Côn không rõ nội tình, chỉ trả lời theo tình hình thực tế: “Tên tự của tại hạ là Kính Đường.”
Ngọc Châu đứng ở một bên nghe Thái úy hỏi vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ điều gì khiến Thái úy có vẻ mặt kinh giận.
Ngoài việc mình ở trong rừng
bí mật gặp mặt nam tử bị hắn gặp được ra, ước chừng lý do còn nằm ở một
câu "Kính Đường" mà mới vừa rồi mình đã gọi.
Quả nhiên Vương Côn vừa nói ra, hai mắt Nghiêu Mộ Dã hơi hơi đỏ lên, chỉ
nhìn chằm chằm Ngọc Châu mím chặt môi mỏng lặng im không nói, nhất thời
trong mắt gió máy luân chuyển, không biết phiên lật lại mấy phần chuyện
cũ năm xưa.
Trong lòng Ngọc Châu biết bản tính
của Nghiêu Mộ Dã, nếu lúc này làm căng, e rằng sẽ liên luỵ Vương Côn.
Nàng lập tức đi qua, muốn nhỏ giọng nói chuyện với Thái úy.
Lại không ngờ nàng chỉ mới đi vài bước, Thái úy đột nhiên xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Cái xoay người kia của Nghiêu Mộ Dã, thật sự là dùng hết khí lực toàn thân. Chứ không thì ngay sau đó, hắn không dám bảo đảm rằng bản thân có thể
không hung tợn bóp chặt cổ của nàng, chất vấn nàng "Kính Đường" lúc
trước nhớ tới trong mộng rốt cuộc là ai!
Một đường ngựa phi như bay, tất cả những ký ức sau khi quen biết nữ tử này đều lướt qua trong đầu.
Nàng lạnh lùng, hắn chỉ xem như tính cách nàng là thế, vốn không phải người
nhiệt tình mà thôi; nàng chợt lạnh chợt nóng, như gần như xa, không chịu gọi tên họ mình khi tỉnh táo, hắn cũng cho rằng chẳng qua là phụ nhân
thôn nhỏ quá mức e lệ mà thôi. Nàng chậm chạp không chịu đáp ứng hôn sự, cũng chỉ bởi vì nàng cố kỵ bản thân kém quá xa quý tộc như hắn, tự ti
quấy phá.
Nhưng hôm nay mới biết, không phải
nàng không cười ngọt ngào với người khác, cũng không phải bởi vì e lệ
mới từ chối không chịu kêu tên họ của mình. Đơn giản vì người khiến nàng nguyện ý nhoẻn miệng cười, người trong mộng mà nàng nhớ mãi không quên, vốn dĩ là một “Kính Đường” khác ở Tây Bắc!
Dọc
theo đường đi, roi ngựa vung cao, vó ngựa bay nhanh, gió đánh ập tới làm lửa giận trong lòng Nghiêu Mộ Dã càng cháy bùng lên.
Khi ngựa xuyên thẳng qua cửa thành phố xá, đi tới trước cửa Nghiêu phủ,
nhìn quản gia đang chỉ huy đám tôi tớ treo đèn đỏ lụa hồng, dán chữ hỉ,
chỉ là cái không khí vui mừng cũng không hề truyền đến được hắn.
Hóa ra tất cả những thứ này…… Chẳng qua đều là bản thân mình một bên tình nguyện!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nghiêu Mộ Dã có cảm giác gặp kẻ lừa đảo, kẻ
lừa đảo này mặc lớp áo giáp nhu nhược ở bên ngoài, nói chậm nhỏ nhẹ, lại từng bước một lừa mình đến moi tim đào phổi, táng gia bại sản, không
còn lại gì!
“Nhị thiếu, ngài trở về đúng lúc, ngài xem bộ bình phong vừa mới đưa đến phủ này, bày ở trong phòng tân hôn được không?”
Lần này hôn lễ chuẩn bị thật sự hấp tấp, ai có thể dự đoán được Nhị thiếu
chướng mắt hết nữ tử thế gia cả kinh thành, nói thành hôn liền muốn
thành hôn ngay. Đúng lúc Nghiêu phu nhân nhiều ngày thân thể không khỏe, trực tiếp nói mặc kệ mọi việc, những thứ nhỏ nhặt trong lễ thành hôn cứ trực tiếp hỏi Nhị thiếu là được, chớ có tới quấy rầy sự yên tĩnh của
bà.
Thế nên quản sự vừa thấy Nghiêu Nhị thiếu đã trở lại, vội vàng chạy chậm lại đây hỏi.
Nghiêu Mộ Dã trừng mắt nhìn cái bình phong tinh xảo trước mặt, phía trên là
thêu hoa văn ở hai mặt, uyên ương đang nghịch nước trong hồ nước xanh,
có đôi có cặp quấn quýt triền miên!
Nghĩ tới
không biết Viên Ngọc Châu kia đã lén lút gặp người chồng trước mà trong
lòng nàng mãi không quên, trong mộng còn gọi tên kia bao nhiêu lần rồi,
lửa giận bị đè nén cả chặng đường, cuối cùng thì hoàn toàn bạo phát ra
khi nhìn thấy một đôi dã uyên ương trước mặt!
Chỉ thấy Nghiêu Nhị tung một chân, đá nát bình phong này, rồi mới quát lớn
một tiếng: “Kéo mấy cái lụa đỏ, chữ hỉ này xuống hết cho ta!”
Lời này vừa nói ra, tất cả tôi tớ đang bận rộn trong viện đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên như thế nào cho phải.
Đúng lúc này, Ngọc Châu cũng vừa xuống xe ngựa tiến vào trong phủ, đang đứng ở sau lưng Nghiêu Mộ Dã.
Nghiêu Mộ Dã nghe thấy được tiếng bước chân quen thuộc ở sau lưng, cũng không
quay đầu lại, bọc một lớp băng lạnh quanh thân bước nhanh đi về thư
phòng mình.
Quản sự mặt mày đau khổ không biết
làm sao, cũng không biết có phải do hoa văn trên bình phong mình đưa đến không đúng, trêu chọc Thái úy không vui rồi không muốn làm lễ thành hôn nữa hay không. Nếu thật là như vậy, chẳng phải bản thân sẽ thành tội
nhân khiến Nghiêu gia không thể kéo dài hương khói?
Thế là ông chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Viên tiểu thư, ý của Thái úy là……”
Ngọc Châu lắc lắc đầu xin lỗi với ông, cũng không nói lời nào, bước chân
nhanh hơn đi theo sau lưng Nghiêu Mộ Dã, cùng hắn đi vào thư phòng.
Nghiêu Mộ Dã đột nhiên xoay người, hung dữ trừng mắt nữ nhân ở phía sau, nói:
“Ngươi cùng chồng trước của ngươi tình cảm tốt nhỉ, trai đơn gái chiếc ở trong rừng ngồi chung!”
Ngọc Châu khẽ cắn môi
dưới nói: “Là Ngọc Châu không chú ý tiểu tiết, nhất thời cử chỉ thất
đức… Có điều Thái úy cũng biết, khi ta và Vương công tử là phu thê… vẫn
tôn trọng nhau như khách, hiện giờ chẳng qua cũng là cố nhân tương
phùng, nói chuyện phiếm vài câu thôi……”
Đúng là
Thái úy có biết, nếu không thì Ngọc Châu cũng sẽ không còn là tấm thân
xử nữ sau khi đã thành hôn hai năm. Nhưng một tiếng “phu thê” kia lại
khiến trong lòng Nghiêu Mộ Dã như sông cuộn biển gầm.
Khi Ngọc Châu còn làm thê tử của người ta, có phải cũng đã cùng nhau ngồi
trong rừng trúc như thế, một đôi thiếu nam thiếu nữ đang tuổi thanh xuân ngồi sát bên nhau, tuy rằng không nói gì nhưng khi nâng mắt nhìn nhau
lại là mở miệng cười khẽ, ánh mắt triền miên như tơ, cho dù hai bên
không nói, nhưng cũng là tình nghĩa da diết khó có thể nói nên lời?
Trong lúc nhất thời, hắn lại nghĩ tới tên cửa hàng mới mở của Ngọc Châu. Hay
cho một cái “Phác Ngọc Hồn Kim”! Nghe nói Vương gia kia chính là kinh
doanh vàng kim, Viên Ngọc Châu này trái lại là nhắm mắt theo đuôi Vương
Kính Đường kia, một ngọc một kim, hai nhà thương nhân, chí hướng hợp
nhau, hồn nhiên thiên thành quá mà!
Một khi suy nghĩ như thế tràn ra, ghen tuông cuồn cuộn liền vọt thẳng tới cổ họng.
Hắn nhíu mày cắn răng hỏi: “Ta hỏi ngươi, người ngươi gọi trong mộng là ta hay là hắn?”
Trong lòng Ngọc Châu biết, lúc này nếu mình trái lương tâm nói là Thái úy,
tuy rằng hắn chẳng tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng có thể bình ổn lửa
giận nhất thời. Nhưng không biết tại sao, lúc này nàng lại không muốn
trái lương tâm khiến Thái úy hiểu lầm, liền nhỏ giọng nói: “Khi đó cũng
không biết tên tự của Thái úy cũng là Kính Đường, chẳng qua là trong
mộng gặp được người xưa, nhất thời rối loạn mơ màng mà gọi ra, mong Thái úy chớ có để ở trong lòng……”
Tuy là Thái úy đã
sớm đoán được đáp án, nhưng nghe Ngọc Châu chính miệng thừa nhận thì vẫn cắt chặt hàm răng, siết chặt nắm tay lại hỏi: “Chuyện xưa không đề cập
tới, bây giờ ta hỏi ngươi, hiện giờ người mà ngươi đặt ở trong lòng là
Kính Đường nào?”
Ngọc Châu trầm mặc một hồi nói: “Vương Côn như huynh trưởng của ta, Thái úy là người giúp đỡ khi ta
hoạn nạn, tất nhiên trong lòng đều ghi nhớ cả hai……”
Lần này ý tứ Ngọc Châu biểu đặt, Thái úy xem như nghe vào trong tai một
cách rõ ràng thấu đáo —— cái tiểu phụ Tây Bắc nhìn như hèn mọn này, sau
khi cùng hắn triền miên quấn quýt, thân mật như phu thê nhưng lại chẳng
hề có nửa phần tình yêu đáp lại trước tình cảm chân thành của hắn!
Nàng kính hắn quyền cao chức trọng, mánh khoé thông thiên, lại không có nửa phần tình yêu bố thí cho hắn!
Nhất đẳng công hầu Đại Ngụy - Nghiêu Mộ Dã luôn luôn coi chân tình nữ tử là
hư vô, khoan khoái hành tẩu giữa bụi hoa, lại vào lúc sắp sửa ba mươi,
bị một cái nha đầu miệng đang còn lông tơ, miệng còn hôi sữa lừa đến
trao hết chân tình, thật đúng là hiện thực báo ứng mà!
Nghiêu Mộ Dã đi qua, hung hăng cầm lấy cánh tay nàng hỏi: “Nếu ngươi không yêu ta, vì sao còn đồng ý gả cho ta?”
Nếu là ngày thường, Ngọc Châu nhất định sẽ cười khổ ra tiếng, bước đi oan
nghiệt này ngay cả chính nàng cũng nói không rõ, sao lại tiến đến nông
nỗi không thể thu vén như ngày hôm nay cơ chứ?
Nhưng mà hiện tại nàng chỉ có thể nói thật ra lời trong lòng: “Thái úy đưa
tay giúp đỡ khi Ngọc Châu cơ khổ, không có gì đền ơn, chỉ có thể lấy
thân báo đáp… Hiện tại Thái úy xuất chinh, vì nước mà xung phong chém
giết trên chiến trường, Ngọc Châu nguyện ý gả cho Thái úy để ngài thỏa
tâm nguyện……”
Nghiêu Mộ Dã trầm mặc một hồi, lại chậm rãi cười. Trước kia hắn cũng nghe nói ở Đại Ngụy có phụ nhân chân
thành ái quốc không thua đấng mày râu, trước khi quân sĩ xuất chinh, vì
giải trừ nỗi lo về sau của các tướng sĩ, nguyện ý chủ động ủy thân gả
cho binh lính chưa lập gia đình, làm cho bọn họ không còn trăn trở, anh
dũng giết địch.
Thế nhưng quân lính như vậy, đại để đều là tiểu tử nhà nghèo cưới không được thê tử. Nghiêu Mộ Dã chưa
từng nghĩ đến, có một ngày bản thân lại sẽ rơi vào tình cảnh khốn đốn
như đám quân binh ấy, cần phụ nhân yêu nước bố thí thì mới cưới được thê tử!
Nghiêu Mộ Dã cũng là khó thở mà cười, mày
kiếm nhíu chặt dần dần giãn ra, nhưng đôi mắt phượng tích tụ sương lạnh
lại chẳng tan đi, giọng nói lạnh như băng: “Nghiêu mỗ cảm tạ Lục tiểu
thư bố thí thân thể mềm mại trước đây… Như vậy hiện tại…”
Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút, nghẹn giọng nói: “Làm phiền Lục tiểu thư thu dọn đồ vật…… Lăn đến càng xa! Càng tốt!”
“……”
Cẩn thận tính toán, đây cũng là lần thứ ba Viên Ngọc Châu chật vật bỏ đi.
Lần đầu tiên là bị đuổi khỏi Vương gia, lần thứ hai là bị dưỡng mẫu đuổi cổ, mà lần thứ ba này khi rời đi, cũng coi như là tích lũy một chút
kinh nghiệm, bọc hành lý lúc trước mang vào phủ đa phần không có tháo
ra, đề phòng một ngày muốn ra khỏi phủ, chỉ cần gom túi lại một cái cũng tiện ra xe, đợi đến khi thu gom dụng cụ điêu khắc ngọc xong, liền có
thể an tĩnh mà nhanh chóng rời đi.
Thế là sau
khi Ngọc Châu ra khỏi phòng Thái úy, không đến nửa canh giờ sau, một
chiếc xe lừa nhỏ liền sạch sẽ nhanh nhẹn mà kéo tất cả tài sản của Ngọc
Châu ở Nghiêu phủ đi.