Cái tội danh này quá lớn, Hồ Vạn Trù lập tức liên tục tạ tội không dám không dám.
Ngọc Châu nghe xong trong lòng lại thở phào một cái, lập tức cảm tạ long ân của Hoàng thượng.
Cuộc thi lần này mặc dù không được nhưu nguyện vọng ban đầu của
Viên Ngọc Châu là có thể lấy danh nghĩa nữ nhi của Viên Trung
Việt để đè ép lên đám người Phạm Thanh Vân vô sỉ sao chép theo
phụ thân, nhưng trái lại có thể đạt được một tâm nguyện khác
là danh chính ngôn thuận trở thành thương nhân ngự cung cho hoàng gia, cản tay Phạm Thanh Vân, tiến tới khui ra nhược điểm lấy
ngọc gây loạn, làm hại long mạch của hắn!
Khi từ trong cung đi ra, Quảng Tuấn vương lại tìm cơ hội nói mấy câu
với Ngọc Châu, ý tứ đại khái là nếu nàng muốn lên kế hoạch
xây dựng cửa hàng, tuyển chọn phân xưởng ngọc thạch, hắn đều
có thể chi tiền và cả sức lực.
Chỉ là lời còn chưa nói hết thì đã bị Thái úy đại nhân đi tới cắt đứt.
Đợi đến khi Ngọc Châu xuất cung, Thái úy đại nhân không tham gia yến hội với các vị quý khanh sau đó nữa mà cũng theo Ngọc Châu đi ra khỏi cung, trong lời nói cũng không còn tránh né như trước
nữa.
Theo như ước nguyện ban đầu của Thái
úy đại nhân là lần này tiểu nữ tử kia giành được giải nhất
rồi thì tâm nguyện hoàn thành. Sau đó nàng sẽ có thể thu lại
tâm tư an ổn gả chồng sinh con.
Chẳng biết
tại sao trước đây vừa nhắc đến thành hôn thì hắn luôn phiền
chán không thôi nhưng bây giờ vừa nghĩ tới người muốn cưới
chính là vị Lục cô nương này thì lại hơi hơi có cảm giác can
đảm nóng lòng muốn thử. Cô nàng này bơ vơ không nơi nương tựa
giữa dòng đời, may là ông trời không đối xử tệ với nàng, để
nàng gặp hắn, yêu hắn. Hắn phải cho cô nàng cơ khổ này nếm
được vị ngọt của thế gian. Để nàng có một người trượng phu
có thể dựa vào, có con trai con gái để mong đợi.
Thế nhưng hiện giờ kế hoạch chu đáo của Thái úy lại bị thánh
thượng hoa mắt ù tai kia đảo lộn đến rơi rớt tan tác. Khi thánh thượng đề cập đến để Ngọc Châu làm thương nhân cung cấp ngọc
cho hoàng gia thì trực giác của hắn là muốn cự tuyệt.
Đường đường là thê tử của Thái úy công hầu Đại Ngụy, lại muốn trở
thành hoàng thương? Quả thực là quá mức buồn cười! Nhưng khi
muốn từ chối thay nàng thì hắn lại không đành lòng. Bởi vì
hắn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tái nhợt từ khi công bố
kết quả đến nay, trong thời khắc ấy lại đột nhiên bừng lên sức sống. Nếu lúc này ở trước mặt mọi người giội cho nàng một
gáo nước lạnh thì chẳng phải là khiến nàng thương tâm sao?
Nghĩ như vậy, Nghiêu Mộ Dã khó tránh khỏi do dự chần chờ một
chút, nghĩ thầm cùng lắm thì cho nàng có chút thể diện trước mặt mọi người, đợi đến khi thành hôn rồi dẹp đi là được.
Ôm suy nghĩ như vậy, sau khi hắn bảo Ngọc Châu lên xe ngựa của
mình, nói với nàng rằng: “Lần thi đấu này coi như là hoàn
thành tốt rồi. Dù sao Hồ Vạn Trù kia cũng là cao đồ của Phạm Thanh Vân, tuy là kỹ thuật của ngươi không bằng nhưng cũng coi
như đã làm hết sức mình, khiến mọi người bị thuyết phục. Lần này hồi phủ phải nghỉ ngơi một phen cho đàng hoàng, mấy ngày
này không cho phép vào xưởng nữa. Ta kêu lang trung tới nấu dược thiện bổ thân mình cho ngươi, phải dùng hằng ngày, cẩn thận
điều dưỡng lại thân mình! Qua mấy ngày ta sẽ phái bà tử, nha
hoàn qua cho người. Quản gia trong phủ cũng sẽ chuẩn bị nhưng
công việc chọn mua thu xếp cho hôn sự. Nếu ngươi có yêu cầu gì
thì cứ nói với quản gia là được.”
Ngọc
Châu nghe xong lời này thì trong lòng lộp bộp bị hù cho giật
mình, ngừng thở nói: “Hình như hôn sự của hai ta Thái úy vẫn
chưa báo cho Nghiêu phu nhân. Chuyện đại sự như thế này hình như
phải đợi phu nhân quyết định mới được chứ.”
Trong lòng Thái úy biết ngụ ý của giai nhân là “Ăn cũng không ngăn
nổi cái miệng độc của ngươi!” Hắn lập tức cười, sau đó lời
nói mềm mỏng dỗ Ngọc Châu ăn nhiều một chút. Ngọc Châu không
có tâm tư nói chuyện tào lao với hắn, trong lòng đều đang phiền muộn chuyện làm sao để từ chối cái hôn sự hoang đường này
của Thái úy. Nếu như thành hôn thì sẽ thật sự trở thành ác
mộng không cách nào thoát khỏi.
Sau khi ăn
sáng xong, Thái úy liền ra khỏi phủ làm việc công, Ngọc Châu
quay lại trong phòng của mình, tắm rửa thay y phục, lúc đang
trải đầu thì có thị nữ báo là Nghiêu phu nhân mời Viên tiểu
thư đi qua một chuyến, có chuyện thương nghị.
Ngọc Châu vừa nghe vậy, vội vã kêu Giác nhi vấn tóc cho mình, thay
đổi y phục rồi nhanh chóng qua sân viện của phu nhân. Phu nhân
đang ở trong vườn đùa với một con vẹt màu sắc sặc sỡ, thấy
Ngọc Châu tới liền cười nói: “Đầu tiên phải chúc mừng Lục
tiểu thư, hôm qua mặc dù ta không đi nhưng vẫn nghe Xu Đình nói
ngươi phô triển uy lực thần kì, cuối cùng cũng không uổng phí
chuẩn bị bao lâu như thế.”
Ngọc Châu nghe vậy, trong lòng hơi suy nghĩ, thấp giọng nói: “Nhưng
dường như ý tứ của Thái úy là không muốn ta làm cái công việc cung cấp cho hoàng gia này.”
Nghiêu phu nhân nắm tay Ngọc Châu, đi tới bên cạnh bàn, rót cho nàng một ly
trà, vẻ mặt dịu dàng nói: “Hắn là một đại nam nhân cả ngày
đều nghĩ đến quốc gia đại sự, làm sao có thể để ý tới mấy
chuyện củi gạo dầu muối… nhỏ nhặt này chứ? Cũng giống như hôm qua, hắn ném cả vạn kim, quăng ra cái giá trên trời khiến
người khác trố mắt, thành toàn cho mỹ danh của Ngọc Châu cô
nương, lại làm trọn được vai hiền thần Đại Ngụy tán gia bại
sản để chống đỡ quân lương một cách hùng tráng của hắn. Thế
nhưng sau đó, tiền bạc lấy từ đâu, chi tiêu hằng ngày trong phủ
xoay sở thế nào thì hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, chỉ
yêu cầu quản sự trong phủ trù tính, suy tính tỉ mỉ rồi mấy
cái sổ sách đó lại đưa đến trước mặt ta. Còn chuyện sau đó
là sổ sách, tiền bạc lấy từ nơi nào thì chẳng hề liên quan
đến những quản sự đó, mà toàn bộ đều rơi lên người một nữ
nhân là ta.”
Nói đến đây, đôi vai mảnh
khảnh của Nghiêu phu nhân dường như không chịu nổi gánh nặng ấy, bà hơi thở dài: “Hôm nay ngươi thành hoàng thương, ngoài cung
cấp cho hoàng gia ra thì mối làm ăn với quan to nhất phẩm cả
triều và các phú hào có thể đều rơi vào cửa hàng của ngươi.
Tuy rằng người đời đều xem thường thương nhân nhưng làm việc cho
hoàng gia thì cũng rất tôn quý. Nếu Viên tiểu thư yêu thích thì sao lại có thể lùi bước vì những lời nói của những người
chẳng nhiễm khói lửa nhân gian như Kính Đường chứ?”
Ngọc Châu lặng lẽ ngồi ở một bên, vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ
những lời Nghiêu phu nhân nói. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã
hiểu rõ ngụ ý trong lời của vị phu nhân này, đại khái ý tứ
là: Nghiêu gia gia môn bất hạnh, sinh ra phá gia chi tử như Nghiêu
Mộ Dã, thể hiện ở trước mặt các quý khanh, rắc vạn kim mua
nụ cười của hồng nhan. Hắn thật là dũng cảm, nhưng cái phần
đ.í.t thối sau đó thì lại muốn người làm nương là ta đến
chùi. Mà cái khoản nợ rối tinh rối mù này thì Viên tiểu thư
ngươi cũng có phần, vì vậy kế hoạch lúc này là nhanh chóng
tạo ra chút tiền tài để bù đắp vào cái lỗ thủng lớn mà
Thái úy đại nhân đã chọc ra đi!