Có điều vì xảy ra chuyện này nên Thánh thượng cũng chú ý tới nữ tử duy nhất trên đài
cao kia. Tuy rằng cách khá xa, không thấy rõ dáng dấp nhưng cũng có thể nhìn ra được là một nữ tử tướng mạo thướt tha, không
khỏi lên tiếng hỏi: "Lý công công, không phải thợ chạm ngọc đều là nam tử sao? Sao lại còn có nữ tử dự thi thế này?"
Tổng quản đại nội đứng một bên vội nói: "Theo lí mà nói thì đều
là nam tử. Nhưng nghe nói vị Viên tiểu thư này là nữ phu tử
dạy chạm ngọc ở Nghiêu phủ, tài chạm trổ rất cao, biểu hiện
trong vòng đấu loại không hề tầm thường, thế nên tiến được vào trận chung kết."
Hoàng thượng nghe xong
lời này, không khỏi nhìn về Nghiêu Thái úy đang ngồi ở một
bên. Chỉ thấy Thái úy đang dựa vào gối tựa của ghế, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng hiện lên ý cười hiếm thấy, đang nhìm
chằm chằm vào nữ ngọc sư ở trên đài cao kia.
Vừa thấy như vây, Thánh thượng có chút bừng tỉnh, hiểu ra vì sao
vị Thái úy bận rộn này lại đột nhiên nổi hứng rời binh doanh
để đến đây xem thợ chạm khắc ngọc múa may đao khắc nhỏ, chỉ
sợ là ý của túy ông không phải ở rượu* đây mà!
*ý của túy ông không phải ở rượu: có dụng ý khác
Nghĩ vậy Hoàng thượng không khỏi phát ra một tiếng cảm khái. Tài
nữ giai nhân khắp kinh thành này đều để cho Nghiêu Mộ Dã hắn
thử đầu tiên, thế nhưng cái người luôn tỏa ra hào quang này lại tỏ vẻ không muốn cưới vợ. Thật đúng là khiến cho Hoàng đế
như hắn ta phải ước ao lại thêm đố kỵ đến có chút không vừa
mắt. Lại không biết những người hắn ân ái hôm nay thì ngày mai
sẽ thành vợ của ai.
Bạch Phi ngồi ở bên
cạnh nghe được tiếng Hoàng thượng cảm thán thì không khỏi
giương mắt hỏi: "Hoàng thượng đang cảm thán gì thế?"
Là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên không thể nói toạc ra sự ghen tị
với ái khanh của mình, thế nên hắn ta liền cười thì thầm với
Bạch Phi: "Tất nhiên là nghĩ đến thời gian thi đấu dài quá nên
không thể cùng ái phi vui đùa riêng tư mà cảm thán rồi!"
Vị đương kim thiên tử này, trước khi vào ngai vị thì cũng từng
dạo chơi khắp nơi như đám người Nghiêu ái khanh. Về khả năng hái hoa thì hắn ta cũng được chân truyền từ tiểu thúc Quảng Tuấn
vương của mình.
Đáng tiếc sau này làm
thiên tử, những bản lĩnh năm xưa đều chẳng còn đất dụng võ,
từng nhóm giai nhân trong thành không cần phải dụ dỗ, lửa nhỏ
hầm lâu gì nữa mà cứ thế cuồn cuộn không ngừng đưa vào cung.
Nếu hắn ta nhìn trúng ai thì trở về chỉ cần lật thẻ bài,
đến đêm nàng ta sẽ được bọc chăn mang tới.
Điều này thật khiến cho vị thiên tử phong lưu năm nào có chút thẫn
thờ, thế nên những lúc ở chung với phi tần hắn ta luôn bớt đi
vài phần uy nghiêm mà thêm chút lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho các phi tần tim đập loạn xạ, cảm thấy Hoàng thượng chính là nam
tử thâm tình nhất trong thiên hạ.
Nhưng nơi
hậu cung tranh sủng hung tàn, càng về sau càng hung ác tàn độc
hơn trước gấp trăm lần. Người ta thường bảo lam nhan họa thúy*
đại khái cũng chính là như thế!
*lam nhan họa thủy: tương đương hồng nhan họa thủy nhưng dùng cho nam giới.
Trêu chọc xong Bạch Phi, Thánh thượng lơ đãng liếc mắt nhìn Tiêu Phi đang yên lặng ngồi ở một bên, nhưng ý cười trên mặt đã thu
lại, hơi lạnh lùng mà quay đầu đi không hề nhìn nàng ta.
Thấy tình hình như vậy, ý cười trên mặt Bạch Phi càng nồng đậm
hơn. Nàng ta dùng ngón tay mềm nhẹ nhàng lột vỏ nho, đặt phần
thịt quả trong suốt vào trong đĩa, dâng lên cho Thánh thượng nếm thử.
Tiêu Phi không nói gì, chỉ yên lặng
chuyển ánh mắt, nhìn Lục muội đang chuyên tâm chăm chú điêu khắc trên đài cao...
Cái bô này thường là nam
tử sử dụng. Nam nhân khi lớn tuổi hơn khó tránh khỏi ban đêm đi
tiểu nhiều lần. Thường xuyên đi tiểu đêm như thế cũng thật sự
gian nan. Mà mấy nam tử trẻ tuổi nhà quyền quý cho dù chưa tới tuổi đó nhưng vẫn không muốn phải chật vật rời giường, đều do thê thiếp tỳ nữ hầu hạ đi tiểu ngay trong ổ chăn một cách sung sướng. Đồ dùng để đựng nước tiểu gọi là bình đựng nước
tiểu*, nhưng bởi vì sử dụng trong phòng ngủ vào ban đêm nên lại gọi là cái bô*.