Ngọc Châu chưa từng thấy qua Thái úy luôn luôn cao
ngạo sẽ có thời điểm mỏi mệt như vậy, cũng không nỡ xua đuổi
người đã ngủ đi ra ngoài nên nàng cầm một cái chăn mềm nhẹ
nhàng đắp lên người nam tử. Sau đó nàng đi ra ngoài khẽ dặn
Giác nhi đừng để người khác vào trong quấy rầy rồi mới đi qua
xưởng nhỏ ở bên hông, bắt đầu phác họa sơ nét một vài bản vẽ đã nghĩ ra trong mấy ngày nay.
Thái úy
nằm trên giường Ngọc Châu ngủ thật sảng khoái, đến khi mở mắt
thì đã là buổi chiều. Cửa sổ trong phòng mở một nửa, nhìn
xuyên qua màn che xanh biếc có thể thấy được phía trước phòng
có trồng mấy cây chuối rất tươi tốt. Thái úy không vội ngồi
dậy mà đưa tay ra, gõ mạnh vào vách tường ở một bên.
Xưởng nhỏ của Ngọc Châu ở sát vách, nghe âm thanh cộc cộc là biết
Thái úy đã tỉnh. Nàng đứng dậy, đưa tay ra phía sau vươn vai
rồi chậm rãi đi tới.
Đã nhiều
ngày Thái úy không gặp Ngọc Châu, lúc này hai người cùng ở một chỗ, cần cổ khuôn mặt trắng nõn cứ đung đưa trước mắt, trong
lúc nhất thời có chút tâm tư lộn xộn, muốn kéo nàng vào trong lòng.
Ngọc Châu hơi né về phía sau, nhưng
làm sao có thể nhanh như tay hắn, thoáng cái đã bị ôm lấy, ngã vào trong lòng.
"Mấy ngày nay toàn trốn
tránh ta, hiện giờ đã ở trước mắt còn muốn trốn. Thật đúng
là lá gan mập ra rồi, không biết bản thân là nữ nhân của ai
nữa nhỉ?"
Ngọc Châu bị hắn đè trên giường hẹp, bất đắc dĩ bị hắn hôn lên đôi môi anh đào, nhận lấy môi
lưỡi có chút vội vã từ hắn, sau đó mới thở dốc nói: "Sớm
biết có hôm nay, lúc trước lẽ ra nên gả cho một tướng sĩ, một
khi được luật pháp Đại Ngụy bảo hộ, khỏi phải bị Thái úy
ngài cợt nhả như vậy..."
Đây vốn là lời
tự giễu, nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại đổi sắc mặt nói:
"Thế nào? Nàng cũng cho là ta làm sai?"
Ngọc Châu thấy hắn buông ra, trái lại có thể hơi hơi nghiêng người:
"Thái úy có thể nghĩ cho tướng sĩ biên quan thì sai ở đâu?
Nhưng Thái úy như vậy chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển,
những nữ tử ở xa trượng phu kia, nếu trong nhà có việc khó
nói như cần thiết phải duy trì kế sinh nhai thì khó tránh khỏi vẫn sẽ sinh ra trường hợp tương tự..."
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Nghiêu Mộ Dã sẽ không nói đến
chuyện quốc gia xã tắc với tiểu phụ này. Thế nhưng hôm nay tâm
tình khác biệt, ngược lại tỏ ra phiền muộn nói: "Tuy là hiện
nay quốc khố giàu có, nhưng chiến sự kéo dài khó tránh khỏi
có lúc thu không đủ chi. Mặc dù đề cao quân lương không phải
việc khó gì, nhưng thứ ta nghĩ đến là kế lâu dài vẹn toàn cho Đại Ngụy..."
Ngọc Châu hiểu rõ ý của
Thái úy. Thứ hắn chủ trì chính là giang sơn vặn dặm còn phức tạp hơn nhiều so với một thế gia. Hiện giờ trận chiến ở biên
quan kia, phái chủ hòa trong triều đã có nhiều lời này kia.
Người ở kinh thành, cho dù là thứ dân bách tính cũng có thể
nghe nói đến. Nếu còn tăng thêm quân lương, chỉ sợ phái chủ hòa sẽ chê trách thêm nữa, bất lợi với chiến sự ở tiền phương!
Trong mắt Ngọc Châu xưa nay vẫn luôn cho rằng vị Nhị thiếu Nghiêu gia
này chẳng qua là hình tượng đệ tử thế gia cao cao tại thượng,
tuy thân phận huyết thống cao quý, lại là không dính khói lửa
nhân gian. Nhưng mà ngay lúc này, dáng vẻ hắn nhíu đôi mày
kiếm, lâm vào trầm tư thật khiến người ta không thể không rung
động
Ngọc Châu duỗi tay khẽ ấn các huyệt
đại trên đầu cho hắn: "Tuy rằng nữ tử yếu ớt, nhưng cũng không
vô dụng như người đời vẫn nghĩ. Nếu Thái úy có lòng lo nghĩ
vì chuyện giải trừ tiền bạc của người nhà quân bình thì chỉ
cần nghĩ cách trang bị thêm chút nơi kiếm bạc đàng hoàng là
được rồi. Ví dụ như ta nghe nói năm nay quanh kinh thành hai mùa
gạo đều bội thu nên có rất nhiều phường rượu mới được lập
nên. Nếu Thái úy có thể khuyến khích những phường rượu này ưu tiên thuê gia quyến của quân binh, chỉ cần không phải việc quá
nặng nhọc về thể lực, thì khả năng của nữ tử cũng không kém
quá nhiều so với nam tử..."
Lời nói dịu
dàng mềm mại của nữ tử này thật sự đã tháo ra được nút
thắt phiền não trong lòng Thái úy, giúp hắn có một chút ý
tưởng. Nhưng hắn trầm mặc một hồi rồi sắc mặt lại sa sầm
nói: "Chuyện quốc gia đại sư, làm gì có chỗ cho phụ nhân như
nàng xen mồm vào?"
Nghiêu phu nhân nhếch mày nói: "Ta chẳng qua là phụ nhân nơi hậu
trạch, dù sao cũng chỉ ứng phó với đám phụ nhân và hài tử
khóc sướt mướt. Trái lại con đó, đã nghĩ xong cách đối đáp
với trong triều chưa?"
Nghiêu Mộ Dã bình
tĩnh nói: "Hôm qua con đã dâng tấu chương trình bày sự việc lên
cho Hoàng đế. Mấy hôm nay trời lạnh, sợ là long thể sẽ cảm
thấy không khỏe, có lẽ phải nghỉ triều mấy mày."
Chuyện ngày hôm qua thật sự quá mức huyên náo, tuy rằng Nghiêu phủ
thanh tịnh rồi nhưng sợ là chỗ của Hoàng đế không chịu nổi, cho nên Nghiêu Mộ Dã thẳng thắn ám chỉ Thánh thượng hãy nghỉ tạm mấy ngày, tránh xa nó ra, mặc kệ những thần tử đang lăm le
mượn cơ hội tham tấu kia.
Nghiêu phu nhân
biết rõ bản lĩnh nhi tử của bà, từ trước đến nay hắn luôn
làm việc tùy theo ý bản thân, không bao giờ xuất chiêu theo bình thường. Năm đó thế lực Viên gia lớn như vậy, cuối cùng còn
không gượng dậy nổi cũng là dựa vào Nhị lang Nghiêu gia làm
người tàn nhẫn dứt khoát làm người khó có thể đoán trước
được.
Thế nên bà không tiếp tục hỏi nữa,
chỉ cảm thán một câu: "Vốn là Viên gia còn có mấy nữ tử thế
gia không tệ, hiện giờ con giơ tay chém xuống như vậy, lại chặt
đứt mấy mối nhân duyên..."
Nghiêu Mộ Dã
trấn an mẫu thân xong, nghe bà vừa nói như vậy, chỉ cười nói: " Tóm lại là vẫn có thể để mẫu thân ôm cháu, nhọc lòng nhiều
chuyện tục sự như vậy để làm gì, chẳng lẽ mẫu thân muốn làm
lụng vất vả cho mau già sao. Con nghe tên sai vặt nói mấy bể tắm nước nóng trong thành kia có mấy cái bo bo giữ mình, gió
chiều nào xoay chiều ấy, đã sửa thành chỉ tiếp khách nữ. Hay
là mẫu thân dẫn Xu Đình cùng đi tắm nước nóng giải buồn đi? Ta thấy nơi đó không tệ... À, cung dẫn tiểu thư Ngọc Châu đi theo
đi, tránh cho nàng ấy suốt ngày bám ở trong xưởng, làm lụng
vất vả như vậy, thân thể suy nhược thì không tiện sinh nở..."
Nghiêu phu nhân cười: "Còn tưởng con thật sự sinh ra vài phần hiếu
thảo, thì ra là có tính toán. Mấy cái chuyện khó ngửi của
con thật đúng là cả đống, quản không nổi! Mau rời phủ đi làm
việc công đi, chớ có ở trước mắt ta gây vướng víu nữa!"
Tên sai vặt của Nghiêu Mộ Dã nghe được không sai, bởi vì thế tử
Thạch gia bị xử chém nên việc kinh doanh của các hồ nước nóng
trong thành đột nhiên ảm đạm. Văn võ bá quan bỗng nhiên cảm
thấy thùng tắm nước nóng nhà mình đáng yêu và tốt nhất, trêu
đùa tỳ nữ xinh đẹp nhà mình cũng không phải lo lắng Nhị ác ma Nghiêu gia kia ập đến giết người.
Có chủ
tiệm hồ nước nóng thông minh nhanh chóng nghĩ tới chuyện này,
sớm thay đổi mặt tiền cửa hàng thành tiếp đãi khách nữ thế
gia trong kinh thành. Những gia quyến của quân binh kia cũng không
bị xa thải, trong kinh đã dán bố cáo khắp nơi, phàm là thương
nhân thuê gia quyến của quân binh cho việc làm ăn thì có thể
được miễn thu hai phần thuế. Tuy là số miễn giảm không bao nhiêu nhưng tích lũy theo ngày tháng vẫn là một số đáng kể, hơn
nữa tiền công thuê nữ tử sẽ ít hơn nam tử một chút. Sau này
có chiến sự, đại đa số nam tử đi tòng quân hết, nhân lực có
thể thuê sẽ không còn nhiều, cho nên hà cớ gì chủ quán lại
không thuê những nữ tử kia tiếp tục làm cơ chứ?
Nghiêu phu nhân tranh thủ một ngày trước cuộc thi chạm khắc ngọc dẫn
theo Nghiêu Xu Đình và Ngọc Châu tới hồ tắm nước nóng lớn nhất kinh thành.