Nói là ngày mai xuất phát, nhưng Lục cô nương cũng không có vẻ muốn
đi ngủ sớm, mà lại lẳng lặng đi đến xưởng ngọc ở hậu viện Tiêu phủ.
Xưởng này là Tiêu gia lão thái gia để lại. Tiêu gia lão gia tử yêu ngọc đến
si mê, hơn nữa bản thân cũng là cao thủ chạm khắc ngọc, vì thế cho dù là lúc gia nghiệp đã thành công thì ông vẫn chưa từng bỏ phế bản lĩnh đôi
tay của mình. Cái xưởng nho nhỏ này là nơi để ông tiêu khiển giải buồn
sau những lúc xử lý việc kinh doanh của cửa hàng.
Khi Ngọc Châu
mới vừa vào Tiêu phủ, bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên lúc mới đến Tiêu phủ
luôn có chút cảm giác sợ người lạ, lúc nào cũng thích gần gũi bên cạnh
Tiêu lão gia tử. Thường ngày Tiêu lão gia tử là một người nghiêm túc
cẩn thận, tỉ mỉ, chỉ có khi đối đãi với Ngọc Châu là dễ chịu thoải
mái như tắm trong gió xuân, bế cái thân hình nho nhỏ của nàng đặt lên
một cái đệm mềm bên cạnh bàn, để nàng xem ông chạm khắc ngọc khí.
Nhưng hôm nay, lão thái gia mất đã được 6 năm, mà bên trong phủ lại không có
ai si mê chạm khắc ngọc. Cái xưởng nhỏ này đã bị phủ bụi thật lâu. Nếu
không phải lão tổ tông muốn giữ lại nơi này để niệm tưởng thì chỉ sợ nó
đã bị dùng cho việc khác từ lâu rồi.
Hôm nay khi ăn cơm chiều,
Ngọc Châu lại thuận theo lần nữa khiến cho Tiêu lão phu nhân tiếp tục
cong khóe miệng tươi cười. Được lão tổ tông cho phép, nàng lấy được chìa khóa từ phía quản sự nên mới có thể đi vào xưởng ngọc này.
Đợi
đến khi tiến vào, Ngọc Châu tự mình đốt sáng đèn thắp nến ở trên bàn,
nhìn quanh bốn phía. Bởi vì lâu rồi không có người vào nên mặt bàn bám
một tầng bụi rất dày.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét đi một vệt
bụi, để lộ ra lớp gỗ mun sáng loáng bên dưới. Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi bầu không khí u ám xen lẫn bụi bẩn trong phòng, phát hiện bản thân
mình thế mà vẫn giống như lúc sáu tuổi, chỉ có ở trong căn nhà nhỏ này
mới có thể tìm được chút cảm giác tự do khó tìm kia.
Nàng không
để Giác Nhi tiến vào trong phòng, tự mình khẽ xắn ống tay áo lên, nhanh
nhẹn lau dọn sạch mặt bàn. Sau đó lại mở cái túi mà bản thân đã tìm được trong rương y phục ra, bày từng cái một lên mặt bàn. Rồi nàng nhấc một
khối ngọc thô đã được gọt một nửa từ trên kệ trưng bày xuống.
Khối ngọc thô này nàng đã từng nhiều lần thử nghiệm, nhưng cũng chưa kịp gọt xong……
Vẫn còn nhớ rõ năm mười tuổi ấy, cuối cùng Tiêu lão gia cũng cho phép nàng
cầm lấy đao khắc, học tập điêu khắc con dấu sau hai năm chỉ học phác họa bản vẽ.
Nhìn tư thế lần đầu làm việc của nàng đã ra dáng ra
hình, lão gia tử lạnh lùng cứng rắn đến vậy mà lại ươn ướt hốc mắt, cứ
như là tìm thấy được bóng dáng cố nhân từ trên người nàng. Tuy là cảm
khái rất nhiều, nhưng vẫn khẳng định rằng: “Châu nhi, có thể yêu thích
điêu khắc ngọc, nhưng chớ nên quá mức trầm mê trong đó. Nử tử bẩm sinh
vốn đã yếu ớt, trong làng điêu khắc rất khó để tạo nên tên tuổi……”
Lời này, ban đầu nàng không hiểu, cảm
thấy tổ phụ khó tránh khỏi có chút coi thường nữ tử. Nhưng đợi đến khi
nàng thực sự tự lập phòng ngọc thì mới lập tức hiểu rõ nguyên do.
Ngọc là vật có linh tính, mỗi một khối ngọc thô đều có ưu khuyết điểm và tì
vết của riêng nó. Thợ chạm ngọc cao minh thì hẳn là phải bắt đầu tự tay
làm lấy từ phần gọt ngọc thô, quen thuộc với mỗi một đường vân hoa văn
nhấp nhô của khối ngọc thô ấy, như vậy mới có thể phác hoạ ở trong
lòng, bước đầu nghĩ ra phương pháp xử lý ngọc thô, "Đào bẩn tách xơ",
xóa đi tì vết, giữ lại vẻ đẹp thuần khiết của chính khối ngọc đó.
Những thợ thủ công mua ngọc thô đã được xử lý xong về, lại dựa vào bản vẽ của người khác để điêu khắc thì vĩnh viễn cả đời cũng chỉ có thể làm thợ,
khó có thể với tới trình độ nghệ nhân tinh túy.
Sở dĩ Tiêu gia có thể đứng đầu ở trấn Ngọc Thạch này, không phải chỉ bằng vào kĩ thuật
chạm khắc mà còn hơn thế nữa là dựa vào các biện pháp xử lý ngọc thô độc đáo.
Tuy nhiên công đoạn tách bỏ phần thô của ngọc lúc ban đầu
vừa phải tốn sức đục vừa mất thời gian, lại đòi hỏi dùng dây cung đặc
chế châm nước vào từ từ mài giũa. Trong quá trình làm những việc này,
sức lực chính là yếu tố rất quan trọng. Đây cũng là lí do vì sao tổ phụ
nói nữ tử bẩm sinh đã yếu ớt……
Nghĩ lại lời tổ phụ nói, Ngọc Châu hào hứng mà vặn cần cổ, xoay xoay cổ tay vài cái, cầm lấy cái dây cung
đặc chế từ trên giá gỗ đựng dụng cụ ở bên hông nhà xuống. Dây cung này
là dụng cụ ít phải tốn sức khi nàng mười bốn tuổi tự mình chế ra, sau đó dùng số tiền tiêu vặt góp gần một năm trời, năn nỉ một thợ rèn lành
nghề trong trấn làm thành từ sắt tinh luyện.
Đáng tiếc còn chưa
kịp sử dụng đã gặp chuyện bức hôn. Lúc ấy tâm trạng phiền loạn, nàng chỉ lo năn nỉ tổ mẫu thay đổi tâm ý, không kịp mang đi bộ dụng cụ khắc ngọc mà phụ thân để lại cho mình và cả khí cụ mà bản thân tự tích góp làm ra để trong căn phòng này, cứ thế bị nhét vào kiệu hoa trong hoảng loạn và vội vàng.
Mà hiện tại, cuối cùng nàng cũng đã có cơ hội sử dụng thử xem dụng cụ này có thuận tay hay không.
Cố định dây cung, thủy lậu ở bên cạnh bắt đầu nhỏ nước, cánh tay dài mảnh khảnh của Ngọc Châu lập tức căng lên, kề sát lớp vỏ bên ngoài của khối
ngọc thô bắt đầu mài gọt.
Cánh tay nhìn như mảnh khảnh nhưng lại
là tràn đầy sức lực, hoàn toàn không phải là tiểu thư mềm mại yếu ớt chẳng chút sức lực nơi hậu trạch..
Đương nhiên đối tượng có thể cảm nhận được sức lực này, ngoại trừ những khối ngọc thô bị Lục cô
nương đùa nghịch hàng ngày ra, thì còn có vị công tử Vương gia Vương Vân Đình thiếu chút nữa bị đâm xuyên qua đùi kia là cảm nhận được sâu sắc
nhất.
Sức lực này được tích lũy từ việc chạm khắc không ngừng nghỉ thường ngày, hơn nữa có dụng cụ thuận tay, lần này lớp vỏ đá ngoan cố
bên ngoài khối ngọc kia nhẹ nhàng bong ra từng mảng như vỏ quýt, để lộ
ra những hoa văn xinh đẹp chìm nổi ở bên trong……
Ngọc Châu lau
lau mồ hôi trên trán, khẽ thở phào một hơi, xem kỹ khối ngọc thô rồi bắt đầu chạm khắc thô hình dáng ban đầu của hoa văn.
Giác Nhi đợi
bên ngoài nhà nhỏ suốt một đêm, cho đến khi chống cự không nổi nữa thì
đành dựa vào ván cửa, ngồi trên cái ghế nhỏ kia chợp mắt được một lúc,
cuối cùng cánh cửa kia cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Giác Nhi dụi
mắt, thấy tiểu thư đang mang theo mỏi mệt mà mỉm cười nhìn mình: “Ngủ
đến chảy cả nước miếng thế kia, thật giống như em bé vậy……”
Giác
Nhi mơ mơ màng màng, nhìn ánh bình minh chiếu lên gương mặt của Ngọc
Châu, ngơ ngác mà nói: “Lục cô nương, người…… Thật là đẹp……”
Ngọc
Châu đã quen với cái dáng vẻ háo sắc mỗi sáng của nha hoàn nhà mình,
nhưng mệt mỏi suốt đêm khiến nàng chẳng còn sức để trêu chọc nha đầu này vài câu.
Tuy rằng cả đêm chưa ngủ, nhưng hành trình đi Bán
Bình Sơn thì không thể trì hoãn. Cho nên khi trời vừa hừng đông, lão phu nhân đã sai người chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn ngoài cửa phủ.
Tiễn
đưa người có chút long trọng, ngoại trừ Ngũ tỷ và Tứ ca ra, Vương phu
nhân đang bị đau đầu tới mức không dậy nổi cũng tự mình đến tiễn đưa kèm theo nụ cười nhạt đầy ẩn ý. Mà ngũ cô nương thì vẫn chưa từ bỏ ý định,
khóc sướt mướt lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của mẫu thân, mong chờ mẫu
thân có thể đột ngột thay đổi ý định, giúp nàng ta nói chuyện với tổ
mẫu, để cho nàng ta cũng có thể ngồi lên chiếc xe ngựa sắp xuất phát
kia.
Cuối cùng chọc cho Vương phu nhân không kiên nhẫn nổi nữa
phải trừng Tiêu Trân Nhi một cái, nếu không phải e ngại người hầu ở đây
thì bà thật muốn véo cái mặt nữ nhi mà mắng nàng là đồ ngốc không có
đầu óc!
Chỉ là Ngọc Châu chưa từng để ý đến tất cả những điều đó. Sau khi lên xe ngựa, rốt cuộc nàng không chống cự nổi cơn mỏi mệt nữa, đành dựa vào thùng xe, dùng chiếc khăn tay thơm tho nhẹ nhàng phủ lên
mặt, chầm chậm đi vào giấc ngủ trong những lời dặn dò say sưa của Liễu
mụ ở bên cạnh.
Liễu mụ nói vài câu vẫn không thấy Ngọc Châu trả
lời, qua một lúc sau nghe được tiếng hít thở đều đều thì biết Lục cô
nương đã ngủ say.
Liễu mụ không khỏi kinh ngạc ngậm miệng, không
biết vì sao bà luôn cảm thấy lần này sau khi bị hưu thì Lục cô nương cứ
như đã có gì đó thay đổi. Trước kia là một tiểu cô nương dịu ngoan
thích cười, mà bây giờ thì không biết vì sao lại trở nên khiến người ta
không thể lường được.
Thoải mái ngủ hết cả đoạn đường, tuy hơi
đường sá có chút xóc nảy nhưng nàng vẫn hoàn toàn chẳng nhận ra. Khi
trời chuẩn bị tối thì xe ngựa cũng đến Bán Bình Sơn.
Rốt cuộc thì
bản lĩnh nắm bắt nhân tâm và góp nhặt nhân mạch của lão tổ tông vẫn mạnh hơn nhiều so với Tiêu Sơn. Chỉ mấy ngày thôi đã quăng ra một số bạc
lớn, cuối cùng thu mua được một gã sai vặt bên cạnh Ôn Tật Tài, để hắn
vờ như vô tình nói lộ ra tin Lục cô nương của Tiêu phủ đã hòa li, đúng
lúc theo gia huynh đến Bán Bình Sơn.
Nhiều ngày nay Ôn tướng quân
đều bầu bạn ở bên cạnh Nhị công tử Nghiêu gia, bản lĩnh chơi bời ngày
xưa cũng thu lại hơn phân nửa. Hắn sợ bản thân phóng đãng sẽ khiến cho
vị đệ tử vọng tộc toàn thân quý khí, lại âm tình bất định này ghét bỏ,
cho nên ngay cả một thị thiếp cũng không mang theo.
Khi hắn nghe
nhắc đến Lục cô nương Tiêu Ngọc Châu thì tất cả ái mộ ngày xưa lại ào ạt tràn về như sóng biển Chiết Giang, như sóng lớn tràn bờ đê. Tiểu cô
nương thoáng ngây ngô trong trí nhớ kia thật đúng là một giai nhân xinh
đẹp hiếm thấy.
Hắn lập tức tìm cớ, nhìn như vô tình mà đi ngang
qua trạm dịch ở chân núi Bán Bình Sơn, vừa khéo gặp được xe ngựa của Lục cô nương đến đây.
Lại nói đến Lục cô nương, ngủ ngon suốt cả
chặng đường, hiển nhiên đã thỏa mãn. Đợi đến khi Giác Nhi khẽ gọi mới từ từ thức dậy, thuận tay nhấc cái khăn lụa trên mặt xuống. Chỉ là khi
nàng vừa nhấc khăn lụa ra, Liễu mụ ở bên cạnh lập tức nhịn không được mà hút một ngụm khí lạnh, che miệng hỏi: “Lục…… Lục cô nương, mặt của
người thế này là xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Châu bị hỏi mà có chút mờ mịt, đợi đến khi cầm cái gương đồng nhỏ mang theo bên mình lên soi mới
phát hiện một nửa bên mặt xinh đẹp đã bị nổi ban đỏ. Nàng cũng lập tức
cực kỳ ngạc nhiên, khẽ nói: “Cái này…… là bị bệnh gì rồi sao?”
Lúc này trong lòng Liễu mụ đã trở nên
nóng như lửa đốt, lần này bà được lão thái thái chỉ mưu bày kế, là phải
dựa vào Lục cô nương để mở ra 'cánh cửa' Ôn tướng quân này. Nhưng mới
chỉ đi qua có một đoạn đường mà mặt Lục cô nương đã thành dáng vẻ kia.
Thế này thì bảo lão bà tử như bà phải hành sự kiểu gì đây?
Ngay
vào lúc này, lại nghe được bên ngoài có giọng nam nhân vang lên: “Nghe
dịch quan của trạm dịch thông báo là Lục cô nương của Tiêu phủ đến đây.
Ôn mỗ bất tài, không biết có vinh hạnh để mời cố nhân xuống xe trò
chuyện vài câu hay không?”
So sánh với Liễu mụ đang hoang mang
thì Ngọc Châu trấn định hơn nhiều. Nàng vừa nhấc mũ choàng lên đầu vừa
dịu dàng nói: “Người đang nói ngoài kia là Ôn tướng quân sao?”
Đối với mỹ nhân, Ôn tướng quân có hẳn một phương pháp để thưởng thức. Ngoại trừ da thịt quyến rũ ra thì giọng nói mềm mại kiều diễm mới thực là khó tìm. Nếu một người có được cả hai thứ này thì là báu vật trời sinh đến
cỡ nào?
Nhưng vị giai nhân ở trong xe ngựa này rõ ràng là người
có được cả hai thứ đấy. Chỉ mới nghe được một chút giọng nói của nàng
thôi mà đã khiến lỗ tai của Ôn Đại tướng quân mềm nhũn cả ra rồi. Đợi
đến khi mành xe ngựa nhấc lên, đầu tiên là một tiểu nha hoàn nhảy xuống, rồi tới một lão bà tử nâng đỡ một vị tiểu thư khoác áo choàng màu thâm
đen thong thả ung dung bước xuống từ trên xe ngựa.
Giai nhân kia
mặc áo choàng có mũ trùm đầu quá lớn nên che khuất chỉ để lộ ra nửa bên
mặt ngọc nõn nà. Nhưng cảnh sắc tỳ bà che nửa mặt hoa như thế cũng đã đủ để khiến cao thủ dạo chơi giữa rừng hoa nhìn qua mà ngơ ngẩn. Giai nhân thoáng ngây ngô trong trí nhớ hiện giờ đã lặng yên nở rộ, mặt mày lơ
đãng sóng mắt lưu chuyển, khiến cho đầu ngón tay hắn hơi hơi tê dại. Ôm
lấy giai nhân bực này vào trong ngực thì là việc sung sướng đến cỡ nào
trên đời? Không biết đến tột cùng là nàng đã phạm lỗi gì để khiến cho
tiểu tử Vương gia kia đành lòng viết xuống hưu thư.
Trong lòng tự
ngẫm như vậy, Ôn Tật Tài tiến lên vài bước, dáng người cao lớn đứng ở
trước mặt Ngọc Châu, sát khí làm kinh sợ khắp Tây Bắc hoàn toàn thu lại
dưới lớp ngoài phong độ nhanh nhẹn, văn nhã có lễ.
Hắn đi ra phía trước, giọng nói ôn hòa: “Đúng là kẻ hèn này, không ngờ rằng Lục cô nương vẫn còn nhớ rõ tại hạ.”
Lục cô nương nắm thật chặt mũ trùm, hơi cúi đầu, “Không biết là sẽ khéo gặp được tướng quân ở đây, dung mạo Ngọc Châu không chỉnh tề, để cho tướng
quân chê cười.”
Ôn Tật Tài tính nói cô nương khách khí, nhưng đột
nhiên phát hiện bên dưới mũ choàng kia mơ hồ lộ ra một bên mặt nổi ban
đỏ. Nếu như nó xuất hiện trên mặt người khác thì chắc đã khiến người ta ghét bỏ đến xoay lưng đi ngay. Thế nhưng khi xuất hiện trên mặt vị Lục
cô nương này lại lập tức khiến người ta đau lòng đến tột đỉnh.
Có
lẽ là thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Ôn tướng quân, Lục cô nương lui về
sau nửa bước, thấp giọng nói: “Một đường bôn ba mệt nhọc, thân thể không khoẻ, nửa bên mặt nổi lên ban đỏ. Không tiện mau chóng đến gặp huynh
trưởng để tìm kiếm hỏi thăm danh y, không dám quấy rầy tướng quân ngài
nữa.”
Để giai nhân chịu khổ, tuyệt đổi không phải là phong phạm
anh hùng. Ôn Tật Tài do dự một chút rồi vội vàng nói: “Vừa khéo tại hạ
có quen biết với một vị danh y, chỉ là thế ngoại cao nhân nên có chút
khó tính, hắn không dễ dàng xem bệnh cho người ngoài. Đợi tại hạ sắp xếp thỏa đáng, đảm bảo Lục cô nương thuốc đến bệnh tan, cô nương thấy có
được không?”
Ngọc Châu nghe lời này thì lại ngượng ngùng khẽ nâng
đầu, liếc mắt nhìn qua phía Ôn tướng quân một cái, thấp giọng nói: “Lòng tốt của Ôn đại ca, Ngọc Châu không dám chối từ. Nếu đã như vậy thì phía bên kia đành làm phiền rồi.”
Ôn tướng quân nghe được Lục cô nương nhận lời thì hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nghe nàng sửa miệng
gọi mình là “Đại ca”, càng tăng thêm cảm giác tê dại.
Tiểu cô
nương này nhìn qua là người có chừng mực, nhưng từ nhỏ đã đối đãi với
người khác lạnh lạnh nhạt nhạt. Ngày xưa gặp nàng được vài lần, mấy lần
sau đến Tiêu phủ thì không thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Sau này nghe
Tiêu Sơn vô ý nhắc tới vị Lục muội này chỉ thích những công tử văn nhã,
có chút chán ghét những võ phu chinh chiến sa trường. Nói như vậy tất
nhiên là khiến cho Ôn Tật Tài lúc ấy còn là giáo úy nghe không lọt lỗ
tai, thậm chí có chút căm giận.
Nhưng hiện tại hắn quyền cao chức
trọng, cầm giữ binh quyền Tây Bắc, đối với mấy nữ nhi nhà thương hộ như
thế này tất nhiên là mang theo một phần tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu kiều nương mềm mại yêu kiều, chỉ dưỡng ở trong nhà như thế thì
làm sao hiểu được mà bình phẩm ưu khuyết của nam nhân. Đợi đến sau này
khi đã cùng hắn lén lút hẹn ước rồi, đảm bảo nàng sẽ hiểu được sự khác
biệt mất hồn ở trên giường giữa võ phu với tên trượng phu bệnh tật kia.
Nghĩ như vậy, tươi cười trên khuôn mặt anh tuấn của Ôn tướng quân càng đậm
hơn, xoay người phân phó thân binh của mình hộ tống Lục cô nương đến
phòng nghỉ dành cho khách trong dịch quán. Lại hoàn toàn không đề cập
tới việc huynh trưởng Tiêu Sơn của nàng đang ở phòng khách của hành quán Bán Bình Sơn chờ gặp.
Hoa tiền nguyệt hoa* chỉ cần giai nhân
thì đều có thể, còn về phía gia huynh vướng víu của giai nhân, tất
nhiên có thể tránh thì tránh rồi.
*Hoa tiền nguyệt hạ: thành ngữ chỉ hoàn cảnh ăn chơi, nghỉ ngơi; nơi chỉ để nói chuyện yêu đương. (baidu)
Thế nhưng ngay lúc Ôn tướng quân mới vừa từ biệt giai nhân, còn có chút
chưa thỏa mãn thì lại phát hiện một nam tử cao lớn lạnh lùng mang theo vài tên tôi tớ đang đứng ở sau lưng hắn, có vẻ như đã nhìn thấy rõ
ràng hết tình huống vừa rồi.