Nghiêu Mộ Dã đặt nàng xuống dưới thân, sau khi hôn thật kĩ đôi môi anh
đào của nàng xong mới nói: "Chưa hề trêu đùa nàng. Chính là
nàng không coi là thật!"
Ngọc Châu nghe xong vội vã chống tay lên vai hắn nói: "Đã như vậy thì xin Thái úy hãy tôn trọng cho! Nếu không phải lời nói đùa thì phải giữ
gìn danh tiết cho vị hôn thê. Ngài đã có lòng muốn cưới ta, sao lại có thể đến đây làm việc chuyện dâm dật giữa ban ngày như
vậy..."
Tuy là Nghiêu Mộ Dã cảm thấy phóng
đãng giữa ban ngày là chuyện cực kỳ đắc ý, thế nhưng hắn lại càng
để tâm đến ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu hơn: "Thế nào?
Rốt cuộc nàng đồng ý rồi sao?"
Ngọc Châu
mím môi một cái, không nhìn đôi mắt phượng của người nào đó lúc
này đang lóe sáng, chỉ khe khẽ nói: "Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngọc Châu giải quyết xong chuyện trong lòng, nếu khi đó... Thái
úy còn nguyện lấy, Ngọc Châu liền nguyện gả..."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời ấy, không hề nghe ra sự chần chờ và che
giấu bên trong, chỉ lập tức tươi cười, ôm lấy thân mình Ngọc
Châu xoay một vòng ở trong phòng: "Tuy Châu Châu không phải nam tử nhưng là có khí khái của quân tử. Lời này ghi lại vào sổ
sách, một lời đã định!"
Hai người không
có bà mối làm mai, phụ mẫu ước hẹn, thế nhưng Nghiêu Mộ Dã
lại nghĩ chuyện này là ván đã đóng thuyền. Theo ý của hắn,
nếu ban ngày không tiện thực hiện việc vui sướng kia thì buổi
tối làm là được.
Nhưng Ngọc Châu vẫn không nghe theo, chỉ mang vẻ mặt lạnh băng nói: "Chẳng qua là Thái
úy say mê chuyện chăn gối mà thôi. Chỉ sợ là trong lòng chưa bao giờ xem nô gia như thê tử mà tôn trọng. Cũng khó trạch Thái úy ở kinh thành nổi danh như vậy, được người tôn là tướng công
sương sớm, tình lang một đêm!"
Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này, cố gắng không tức giận, chỉ ngắt cái mũi nhỏ
của nàng hỏi, cái gì gọi là tướng công sương sớm, tình lang
một đêm? Đây là nghe được lời xằng bậy từ nơi nào? Phải biết
rằng từ trước đến nay hắn luôn mắt cao hơn đầu, nào có ngủ
khắp kinh thành để được cái biệt danh thanh nhã "tình lang một
đêm" kia?
Ngọc Châu không né khỏi được bàn
tay to của hắn, tuy rằng nghẹt thở nhưng lại ngậm chặt miệng
không hề nói nữa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ
ửng, chọc cho Thái úy nhịn không được hôn hôn lên. Có điều
Nghiêu Mộ Dã lại nghĩ ra được chút manh mối, từ khi Ngọc Châu
vào kinh tới nay chưa từng trộn lẫn với đủ loại hạng người.
Lời nói vớ vẩn như vậy thì người hầu trong Nghiêu phủ càng
không dám truyền bậy... ngay sau đó hắn lập tức buông tay nói:
"Nghe nói sáng hôm nay nàng vào cung, là nghe được mấy lời bàn
tán linh tinh của đám cung nhân à?"
Ngọc
Châu không nói lời nào, chỉ nắm chặt cổ áo không cho Thái úy
duỗi tay làm càn. Nghiêu Mộ Dã cũng chỉ có thể ôm chặt nàng
rồi mạnh mẽ gặm cắn mấy cái lên cổ, hắn nói: "Cái tà vật
hồi trước nàng cởi bỏ kia đó là do muội muội của Hoàng đế -
Quan Dương Công chúa nhân lúc ta say rượu đeo lên cho ta. Cái loại
nữ tử tính tình như ác thú tham lam Niên Thú* kia, làm sao ta
có thể có liên quan gì với nàng ta được? Ước chừng là nàng ta lại khóc lóc kể lể trước mặt Hoàng đế, nói ta bội tình bạc nghĩa với nàng ta, nhất thời biến thành ồn ào huyên náo trong cung.
Nếu sau đó không phải ta tìm được cung nhân tới làm chứng chỉ
ra người có gian tình với nàng ta là kẻ hoàn toàn khác thì
chẳng phải là thật sự không rửa sạch được rồi?"
*Niên Thú: là một loại dã thú tàn nhẫn hung mãnh, người cổ đại tin tưởng
trong đêm trừ tịch - đêm 30 Niên Thú sẽ xuất hiện ăn thịt người; nó
là ác thú đứng đầu trong tứ đại hung thú của thần thoại Trung Quốc (nguồn: kknews.cc)
Ngọc Châu nhớ rõ
lần đầu tiên nghe hắn nói là một nữ tử ương ngạnh, nhân lúc
say rượu đeo lên cho hắn, không ngờ lại là sự thật! Nàng lập
tức mềm như bông nói: "Thái úy anh tuấn tài hoa hơn người, bị
nữ tử mơ ước tới đều là chuyện hợp lý hợp tình, không cần
giải thích với ta. Chỉ là nếu Thái úy đã từng chịu nỗi khổ
này, xin hãy đặt mình trong hoàn cảnh người khác, không nên quá ép buộc chuyện nam nữ hoan ái. Nếu không thì chẳng phải sẽ
trở nên không biết đủ, mang điệu bộ của một Thao Thiết chỉ biết
ăn như Công chúa kia rồi sao?"
Nhìn ngón tay thon
dài khi cầm đao khắc lại toát lên một sức mạnh khác thường.
Chỉ thấy ngọc vụn liên tục rơi xuống, từng đường cong mượt mà
dần dần hình thành, thật là làm người ta sinh lòng kính nể.
Xu Đình ngồi xem không khỏi sinh lòng cảm khái: "Ta thật hy vọng
có thể giống như Viên phu tử, có một nghề trong tay, tương lai
có thể tự lập môn hộ..."
Ngọc Châu hơi
nhướng mắt, cười nói: " Không biết bao nhiêu người hâm mộ tiểu
thư, sao lại vô cớ nói ra lời như thế chứ?"
Nghiêu Xu Đình dùng mặt cọ cọ lên mèo con trong lồng ngực, cô đơn
nói: "Có gì mà hâm mộ... Viên phu tử, ngươi nói xem nếu cả
ngày đối mặt với một người như huynh trưởng, nhìn thấy chỉ có
kính sợ chứ không còn cảm xúc gì khác thì không thú vị tới
cỡ nào..."
Ngọc Châu nhẹ giọng nói: " Bạch công tử có tài học vẹn toàn. Ta thấy, là một người đáng tin cậy..."
Khóe mắt Nghiêu Xu Đình lại chán nản cụp xuống: "Theo ý ta, cũng
chỉ là giống như Nhị ca ta mà thôi. Tuy rằng lòng mang thiên hạ, là nam nhi tài hoa hơn người nhưng nếu như ở chung với hắn thì
chẳng bao giờ biết được hắn đang nghĩ gì, nụ cười cũng mang
theo vẻ cao thâm khó đoán, chỉ cảm thấy khó có thể thổ lộ
tình cảm..."
Ngọc Châu ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Vậy dạng nam tử như thế nào mới dễ thổ lộ tình cảm?"
Hai mắt Nghiêu Xu Đình sáng rực lên: "Đương nhiên là nam tử cởi mở
một chút, thích cười lại hay nói. Nếu như đá cầu giỏi, chạy
nhanh như bay lại càng khiến người ta yêu thích..." Nói đến đây,
Nghiêu Xu Định tự nhận ra có chút nói lỡ, tất nhiên là vội
vàng ngậm miệng lại, chỉ là có vẻ như suy nghĩ gì đó, một
mình ôm chặt mèo con mà tươi cười...
Đáng tiếc Ngọc
Châu không có cái phúc nhàn hạ ấy, hiện tại trong đầu nàng
lại là một vị nam tử khác, chính là vị Hộ bộ Thị lang Phạm
đại nhân kia.
Mấy kỹ thuật khác để làm
vòng tay thuốcdược thì ngược lại cũng dễ giải quyết, chỉ có
duy nhất kỹ thuật khoét tâm là không biết xử lý thế nào. Nếu
muốn biết biện pháp giải quyết chân chính thì chỉ có một
cách. Đó chính là hỏi kinh nghiệm từ vị Phạm địa nhân kia để
hiểu được lý lẽ quan trọng trong đó.
Mới vừa rồi nghe Nghiêu tiểu thư nói có một buổi trà yến, vị Phạm đại nhân kia cũng sẽ tham gia.
Hóa ra là Quảng Tuấn vương nhận được tòa núi ngọc từ Phạm đại
nhân kia, trà yến lần này là để mời những người có cùng sở
thích đến cùng nhau thưởng ngoạn. Nghiêu tiểu thư có nằm trong
danh sách khách mời, vừa rồi còn hỏi nàng có được mời hay
không. Khi nghe Ngọc Châu nói không biết việc này thì nàng ấy
còn buồn bực nói: "Quái lạ, rõ ràng Quảng Tuấn vương đã đưa
thiếp mời cho người từ lâu, sao lại không biết?" Hiện giờ nghĩ
đến, tất nhiên là thiếp mời kia đã bị người ta giữ lại, còn
người giữ lại là ai, ngay cả không cần nghĩ cũng biết.
Nếu như là bình thường, có người giúp nàng giải quyết ưu phiền
như thế tất nhiên là nàng vô cùng biết ơn. Nhưng trà yến lần
này, Ngọc Châu quyết định bản thân phải tham gia. Thế là nàng
bảo Giác nhi thông báo với bên chuồng ngựa, chuẩn bị ngày mai
đi ra ngoài.
Nhưng chỉ trong chốc lát sau
Giác nhi trở về nói: "Vị tổng quản kia bảo Thái úy nói mấy
nay gió lớn, xin Viên phu tử tốt nhất nên ở yên trong phủ nghỉ
ngơi, không nên ra ngoài."
Ngọc Châu nghe vậy thì hiểu rõ rằng nếu muốn tham gia, đầu tiên phải được vị
Thái úy kia gật đầu cái đã. Thế nên hôm đó vào lúc đã hơi
trễ một chút, Ngọc Châu nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lần đầu tiên từ khi vào Nghiêu phủ đến nay hỏi xem thư phòng Thái úy ở nơi
nào. Rồi nàng cầm một ống đựng bút bằng ngọc thạch mới khắc đi tới thư phòng của hắn.
Ở cửa thư phòng, sau khi thị vệ thông bẩm Thái úy, Ngọc Châu tiến vào.
Khi nàng nâng nhẹ gót sen đi vào, chỉ thấy Nghiêu thiếu đang vui
đầu chìm trong một chồng sách. Đợi viết xong hàng chữ trong
tay, hắn mới ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Ngọc Châu, nói:
"Có chuyện gì tìm ta?"
Dáng vẻ nữ nhi ngây thơ thế này thì làm sao Thái úy đại nhân chống đỡ cho nỗi.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân đưa mèo cho nữ tử này thực sự là
một hành động đúng đắn. Tự nhiên lại học vài phần bản lĩnh
làm nũng, dáng vẻ rúc đầu vào gối nghiêng mặt này thật sự
là khó có thể chống cự được mà. Thế là hắn đưa tay kéo một
cái, khiến nữ tử như mèo kia ngã vào trong lòng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, mũi đối mũi thủ thỉ trò chuyện. Mãi cho đến khi
Ngọc Châu liên tục đảm bảo tham gia trà yến lần này quyết sẽ
không nói nhiều lời với Quảng Tuấn vương thì Thái úy đại nhân
mới gật đầu cho phép nàng tham gia trà yến ngày mai. Có điều
Thái úy đại nhân ban đầu vốn không định tham gia vào mấy chuyện rãnh rỗi ngày mai thì bây giờ nhất định phải đi theo.
Đợi đến ngày hôm sau, Nghiêu Xu Đình nhìn thấy Nhị ca vốn dĩ không
tham gia cũng muốn đi theo thì hơi hơi dẫu môi, dáng vẻ dường như có chút không tình nguyện.
Khi đi tới phủ trạch của Quảng Tuấn vương mới phát hiện Dương Tố kia không ở
bên trong phủ đãi khách mà ra trước cửa phủ đứng, như đang chờ
ai đó. Chờ tới lúc nhìn xe ngựa của Thái úy đi vào, khi hai
vị nữ tử bước từ trên xe ngựa xuống thì mới lộ ra ý cười,
cao giọng nói: "Mấy ngày trước đây nghe Thái úy nói Ngọc Châu
cô nương ngọc thể không được khỏe, còn lo lắng là cô nương sẽ
không tới. Hiện gờ nhìn thấy cô nương thì trái tim đang treo trên cao mới có thể hạ xuống được."
Ngọc Châu hơi hơi mỉm cười, không đáp lời mà chỉ nhún người hành lễ
với Quảng Tuấn vương rồi sau đó đứng ở sau lưng Nghiêu Mộ Dã.