Lúc Nghiêu Mộ Dã vòng quanh đỉnh núi đi tới lập tức nhìn thấy đồ ăn thức uống sắp tràn
đầy cả một chiếu, Bạch tiểu thư cùng đi với Nghiêu tiểu thư sang bên này vấn an Nghiêu phu nhân cũng theo sau hắn, thấy tình hình như thế, tất
nhiên là hiểu ý mà cười, nói: "Ca ca thật đúng là nóng vội, vậy mà đã
sớm một bước đến đỉnh núi bên này vấn an Nghiêu phu nhân... Xu Đình, ca
ca ta đúng là rất coi trọng ngươi nha!"
Nghiêu
Xu Đình rõ ràng là vẫn còn ngây thơ chưa hiểu tình yêu là gì, hơi không
chịu nổi khi bị bạn tốt giễu cợt, chỉ hơi cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
Nếu đã ở đỉnh núi hoa của Nghiêu gia,
Nghiêu Mộ Dã thân là chủ nhân nên sau chốc lát thất thần liền nhặt lại
đạo đãi khách thỏa đáng, hắn hơi trầm mặt mà hỏi gã sai vặt bên cạnh:
"Là người hầu trong phủ lười nhác sao? Thế mà lại dám thất lễ với khách
quý, cũng không biết chuẩn bị thêm vài chiếc chiếu?"
Quảng Tuấn Vương đã uống được vài chén rượu nên có hơi ngà ngà say, đang cắn
bánh hạt dẻ mời rượu. Nghe xong lời này của hắn thì liền vội vàng nuốt
xuống rồi nói: "Nghiêu Nhị, tuy rằng ngươi đánh giặc là hạng nhất nhưng
lại không hiểu thú vui của hội hoa này. Mưa hoa bay theo gió chính là
phải cùng tuyệt sắc mỹ nhân cùng ngồi trên một chiếc chiếu mà thưởng
thức, như vậy mới không phụ lại một hồi trình diễn của đông đảo hoa hồn
nơi đây, ta vất vả lắm mới có thể cùng thưởng thức cảnh đẹp này với Hoa
tiên tử chốn nhân gian, huynh lại cố tình muốn quấy rầy đến sự yên tĩnh
này, không đổi! Cho dù mang chiếu mới lên cũng không đổi!"
Đây là không chút che giấu lời nói trong lòng, chỉ thấy vành tai Ngọc Châu
hơi hơi đỏ lên, từ trước đến nay cái mà Quảng Tuấn Vương coi trọng chính là quang minh lỗi lạc, ngưỡng mộ cảm mến mỹ nhân cũng sẽ bộc lộ ra
ngoài, thật sự khiến cho phụ nhân đến từ Tây Bắc như nàng có chút cảm
giác không đuổi theo kịp kiến thức này.
Đáng
tiếc Nghiêu thiếu gia đều không nghe hiểu sự mong đợi của Quảng Tuấn
Vương đối với cảnh tượng mưa hoa ngát hương tốt đẹp này, chỉ cho trải
hai cái chiếu mới bên cạnh một cái sẵn có kia rồi nói: "Mau qua đây cùng ta uống rượu, tiền phương vừa mới truyền đến một tin tốt, sáng sớm đã
bẩm báo với Thánh thượng rồi, hiện tại liền chia sẻ với hai vị đây."
Nghe xong lời này, Bạch thiếu gia lập tức nhướng mày nói: "Thế nào? Trận đầu giành thắng lợi rồi?"
Nghiêu Mộ Dã gật gật đầu, nói ngắn gọn: "Dịch sai cấp báo, cửa ải hiểm yếu đại thắng, lấy ít địch nhiều, bắt ba ngàn người Bắc làm tù binh."
Nghe đến những lời này, bất kỳ một nam nhi Đại Ngụy nào cũng sẽ sục sôi tinh thần. Ngay cả một người không để tâm đến triều chính như Quảng Tuấn
Vương cũng có chút cảm giác kích động, lập tức đứng lên, bất chấp giày
chưa kịp đi, chỉ đi vớ trắng làm từ vải bố giẫm lên cỏ, nâng chén cao
giọng hô: "Sỉ nhục ở Cốc Dương! Nay đã được rửa sạch! Quá nhanh, quá
nhanh rồi!"
Trận chiến ở Cốc Dương kia chính là
sỉ nhục mà người Ngụy khó lòng rửa sạch, năm đó Ngụy Linh Tông còn cả
nhóm phi tử chưa kịp trốn thoát đều bị người Bắc bắt làm tù nhân, nghe
nói lúc ấy Hoàng hậu của Ngụy Linh Tông còn bị sung quân, bị giam trong
cung trở thành nô tì hạ đẳng, cọ rửa bô cho tông thất Hoàng tộc người
Bắc. Những loại áp bức và lăng nhục thế này đến cả sử quan cũng không
đành lòng đặt bút ghi lại.
Bạch thiếu gia cũng
đứng lên, giẫm lên giày, cười đi đến trước mặt Nghiêu Mộ Dã, nói: "Không phụ nhiều năm khổ tâm của Kính Đường huynh, giương cao sự dũng mãnh của Đại Ngụy ta!"
Rất nhanh tin tức đại quân giành
thắng lợi trận đầu đã truyền khắp các đỉnh núi lân cận, tiếng cười vui
sướng, tiếng hò hét tưởng chừng như sắp làm cho những cánh hoa rơi như
mưa lần nữa. Có những người phóng khoáng thế nhưng còn trực tiếp huýt
sáo thật dài, vang lên tận mây xanh. Trong nhất thời, khó có thể kiềm
chế lại sự vui mừng điên cuồng đang lan tràn kia...
Dưới tin tức kích động lòng người này, những tiểu cô nương có lòng muốn nhân lúc này tạo chút ái muội cũng nhạt đi mấy phần.
Thừa dịp các nam nhân đang nâng chén chúc tụng, Ngọc Châu đứng dậy, đi giày
vào, một đường đi về phía đỉnh núi của Bạch gia, xem có thể gặp được
Bạch tiểu thư đi thỉnh an về hay không, nhờ nàng ấy thay nàng mang thư
vào cho Nhị tỷ.
Tuy nhiên nàng không muốn đi
xuyên qua đám người, dứt khoát bỏ gần tìm xa, đi đường vòng. Chính là
không đi được bao xa đã thấy một vị nữ tử mặc trang phục lộng lẫy ngồi
trên kiệu mềm, xung quanh kiệu có thị nữ và hộ vệ vây lấy đang đi về
hướng này.
Tóc mây của nàng kia được chải cao lên, bên trên cài hoa kiều diễm, chân thực như hoa tiên tử trong tranh.
Ngọc Châu lại mở mắt to hơn một chút, ý cười lập tức lan rộng trên khóe
miệng, mãi đến khi kiệu của vị nữ tử kia đến gần, Ngọc Châu mới vội vàng hành lễ, nói: "Dân nữ Ngọc Châu, bái kiến Tiêu Phi nương nương."
Trên mặt Tiêu Phi cũng mang theo tươi cười khó kìm nén, tự mình xuống kiệu,
bước lên vài bước nâng Ngọc Châu dậy, một bên tinh tế đánh giá nàng, một bên rưng rưng khóe mắt, nói: "Từ biệt ở Tây Bắc như đã qua mấy đời,
chưa từng nghĩ đến có thể gặp được muội trên núi hoa này..."
Hóa ra sau khi tin tức đại thắng được truyền đến, long nhan của Thánh
thượng đại duyệt, lệnh cho nội thị mang mỹ tửu Ngọc Tuyền trân quý trong cung ra, phân phát đi các núi hoa của quần thần đại tộc, cùng chia sẻ
vui mừng. Đây cũng là một tục lệ của hội ngắm hoa, vài vị phi tần được
sủng ái của Hoàng thượng sẽ đóng giả Hoa tiên, dùng bình ngọc đi ban
rượu cho quần thần, coi như là làm nổi bật ân huệ của long trạch đại
phát tứ phương.
Năm nay, vốn dĩ Tiêu Phi sẽ đi
đến đỉnh núi của Thạch gia - một thế tộc khác, chỉ là đỉnh núi Thạch gia lại liền kề với đỉnh núi của Nghiêu gia, trong lúc tâm tư khẽ động,
nàng ta liền ra lệnh đi theo con đường mòn giữa hai ngọn núi, khéo thay
lại gặp được Ngọc Châu cũng đi con đường này.
Bởi vì phải trở về gặp Thánh thượng phục mệnh nên nhất thời Tiêu phi nương
nương không thể nói nhiều với Ngọc Châu, chỉ vội vàng hỏi: "Từ đó đến
nay vẫn luôn lo cho muội, muội hiện tại đang ở chỗ nào, sao lại đến
đây?"
Nhất thời Ngọc Châu trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, nhẹ giọng nói: "Hiện tại muội đang ở Nghiêu gia làm phu tử dạy
Nghiêu tiểu thư chạm khắc ngọc thạch, thù lao của Nghiêu phủ rất hậu
hĩnh, nương nương không cần lo lắng."
Thế nhưng
khi nghe xong lời Ngọc Châu, gương mặt Tiêu phi chẳng những không thả
lỏng, ngược lại còn hít một ngụm khí lạnh, lúc trước nàng ta nghe xong
lời của mẫu thân vẫn luôn lo lắng Ngọc Châu và vị Thái úy kia có liên
quan với nhau, hiện tại thế mà lại chứng thực suy nghĩ trong lòng, sao
lại không khiến nàng ta lo lắng cho được, đang thầm nghĩ muốn hỏi mấy
câu, rồi lại bận tâm người bên cạnh khó giữ bí mật nếu để nhiều người
biết sẽ đàm tiếu không hay. Cuối cùng, chỉ đành miễn cưỡng cười nói:
"Nếu đã vậy thì ta cũng yên tâm rồi... Dạo gần đây ta cũng rất thích vẽ
tranh, muốn khắc một ấn chương bằng ngọc, nếu ngày mai muội rảnh, có thể vào cung gặp ta hay không?"
Ngọc Châu khẽ gật
đầu, tự định ra hẹn gặp mặt trong cung vào ngày mai. Tiêu phi thấy vậy
thì chỉ nói buổi trưa ngày mai nàng đến cửa cung chờ, sẽ có người đến
đón nàng, rồi không nói thêm gì, bởi vì còn phải vội vàng đi đưa mỹ tửu
sang bên Thạch gia nên lại ngồi lên kiệu mềm hấp tấp rời đi.
Nếu lần này đã ngẫu nhiên gặp được Nhị tỷ, vậy thì không cần làm phiền Bạch tiểu thư nữa, vì thế Ngọc Châu liền quay đầu đi trở về.
Còn chưa vòng qua chân núi đã thấy Nghiêu Mộ Dã đang nâng chén rượu đứng dưới một gốc cây hoa anh đào.
Mỹ nam tử danh chấn khắp kinh thành Đại Ngụy, thân mặc một bộ trường bào
tay áo rộng màu tím hoa lan tử la, ngực rộng eo nhỏ, mặt mày tuấn lãng,
đứng giữa hắc thụ bạch hoa thật sự là vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là Ngọc Châu nhìn sắc mặt hắn, không hề có vẻ mừng như điên vì tin tức
phía Bắc đại thắng mà dường như là sắc mặt đang không vui, đúng là cực
kỳ không xứng với vẻ rực rỡ của cả đỉnh núi này, vì thế hành lễ với hắn
xong liền định đi vòng qua.
Nghiêu Mộ Dã duỗi
tay ngăn nàng lại, lười biếng nói: "Đây là muốn đi đâu hửm? Tuy nàng đến từ Tây Bắc nhưng vào kinh cũng đã lâu, cũng nên biết tục lệ của tiết
ngắm hoa này, nếu là gặp nhau thì phải cùng uống rượu dưới hoa chứ?
Không biết hôm nay, Ngọc Châu cô nương có thể cùng ta uống rượu dưới hoa không?"
Ngọc Châu kính cẩn nói: "Thái úy đại
nhân quá bề bộn, khắp đỉnh núi lại biển hoa nhiều vô kể, Ngọc Châu có
lòng chúc mừng đại thắng của Thái úy, nhưng vẫn luôn không bắt được lúc
nhàn rỗi của quý nhân..."
Thái úy hơi ngả lưng
dựa vào cây đại thụ phía sau, khẽ vểnh hàng mi dài lên, nói: "Cho nên
nàng liền không còn kiên nhẫn để chờ nữa, mà cùng uống rượu với đám
người Quảng Tuấn Vương kia trước sao?"
Ngọc Châu bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Thái úy cũng đã nói, uống rượu dưới hoa
chính là lệ thường, Ngọc Châu cũng không tiện làm ra ngoại lệ, làm mất
nhã hứng của Quảng Tuấn Vương thì không hay... Ưm..."
Trong lúc nàng đang nói thì chén rượu trong tay Thái úy đã đưa lại đây, rượu
trong chén trực tiếp rót vào trong miệng của Ngọc Châu, suýt nữa đã
khiến nàng bị sặc, thật vất vả mới nuốt xuống được thì vành mắt đã bị
cay đến đỏ bừng, không mở mắt nổi nữa, cái mũi kia cũng nhăn lại, sống
động giống như con thỏ nhỏ vô tình ăn phải ớt vậy.
Nghiêu Mộ Dã nhìn Ngọc Châu hiếm có khi bị chật vật đến không còn chút bóng
dáng nào của sự dịu dàng nhã nhặn, thế mà lại vui vẻ thoải mái, cười đến lộ ra hàm răng trắng như tuyết, chỉ kéo tay nàng nói: "Những thứ dung
tục trên núi này có gì đẹp mà xem? Để ta dẫn nàng đi mở rộng tầm mắt!"
Nói xong liền kêu Giác nhi tự trở về, còn hắn thì kéo tay Ngọc Châu đi theo con đường nhỏ ở bên cạnh xuống núi, hắn ôm lấy eo nàng nhấc lên lưng
ngựa, rồi mới tự mình xoay người ngồi lên, ôm giai nhân phóng ngựa rời
đi.
Tuy Ngọc Châu đã sớm quen với việc nam nhân
này thỉnh thoảng lại tâm huyết dâng trào, nhưng sau mấy ngày lạnh nhạt
với nhau, nàng thật sự không đoán chính xác được nam nhân này muốn đưa
mình đi đâu.
Đến khi vó ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Ngọc Châu mới phát hiện bản thân bị dẫn đến một u cốc, trong mắt
đâu đâu cũng là một màu xanh biếc, chỉ có một gốc anh đào đại thụ sinh
trưởng giữa u cốc.
Màu xanh bốn phía đều để làm
nền cho gốc anh đào đại thụ đó, chỉ có ánh sáng mặt trời lọt qua khe hở
của sơn cốc chiếu lên cây hoa anh đào, mỗi một cánh hoa màu phấn hồng
đều được phủ một lớp ánh sáng lộng lẫy.
Nghiêu
Mộ Dã ôm Ngọc Châu từ trên lưng ngựa xuống, kéo nàng đi về phía dưới
tàng cây: "Trong sơn cốc này tuy chỉ có một gốc cây, không có khí thế
của biển hoa ngập đỉnh núi, không người thưởng thức, một mình tự nở tự
tàn, lại càng khiến người ta có thể tĩnh tâm thưởng thức vẻ đẹp độc đáo
của một gốc cây này..."
Hoa anh đào nơi này, màu sắc thật sự là màu hồng nhạt mịn màng không gì sánh được, phối hợp với
tiếng hót nhẹ nhàng của chim trong núi, càng mang theo vẻ đẹp do thiên
nhiên tạo tác ra. So với những cây hoa anh đào mà mọi người trồng dày
đặc trên đỉnh núi, một gốc hoa mọc hoang dại này lại có một luồng khí
thế mạnh mẽ không nói lên lời, đây là vẻ đẹp đúc kết lại được sau những
năm tháng dài đằng đẵng làm bạn cùng mưa gió.
Nghiêu Mộ Dã dẫn Ngọc Châu đi đến dưới tàng cây, giơ tay hái một đóa hoa màu
phấn hồng cài lên tóc mây của nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng ở trong lòng ta chính là gốc cây cô đơn này, tiên tử của ta, có nguyện cùng ta uống
rượu?"
Ngọc Châu đang muốn mở miệng, lại bị hắn
đặt ngón trỏ lên môi nàng ngăn lại: "Toàn thân đều là tiên khí, chỉ có
cái miệng này hơi dung tục, hôm nay chớ có nói mấy lời mất hứng, nàng
chỉ cần ngồi xuống rồi yên lặng là được..."
Nói xong, hắn gỡ bầu rượu hành quân từ trên lưng ngựa xuống, còn cả một cái chiếu mềm trải trên mặt đất.