Từ khi Ngọc Châu và vị Thái úy này quen biết đến nay, mỗi lần nàng đều nhượng bộ hắn rất nhiều, đơn giản vì hắn là Nghiêu Mộ Dã ----- một người quyền thế ngập
trời của Đại Ngụy. Nàng không sợ hắn mà là không muốn trêu chọc đến
những chuyện đã qua, khiến cho con đường nàng đã định hướng trước đó bị
thay đổi.
Nhưng hiện tại, vốn nên là chia tay
nhẹ nhàng, không ai nợ ai. Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại vẫn cố tình dây dưa
không dứt hết lần đến lần khác như vậy, ngay cả một người có tính tình
dịu dàng như Ngọc Châu cũng cảm thấy hơi tức giận.
Đánh xong Ngọc Châu cũng không muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thái úy đại
nhân nữa, chỉ ngồi xuống cái ghế sau bình phong rồi dùng gáo múc nước
trong chậu gỗ.
Nước rửa mặt này đem đến được một lúc rồi, nên đã lạnh. Nhìn nàng vẫn không hề để ý mà múc nước, Nghiêu
Mộ Dã dằn lửa giận xuống, đi ra cửa hô: "Cẩm thư chuẩn bị nước ấm mang
vào đây!"
Nói xong lại quay trở vào trong phòng, đi về phía Ngọc Châu, kéo nàng ngồi lên giường, hít một hơi, hòa hoãn
đi căng thẳng trên mặt, nói: "Lúc nàng ngủ sẽ gọi tên của ta, vì sao khi tỉnh táo lại thanh lãnh như vậy? Nếu nàng thẹn thùng, xấu hổ, ta đương
nhiên sẽ không quản, nhưng vì sao lại nổi cáu vô cớ như vậy? Là muốn ta
dung túng cho thói xấu này của nàng sao?"
Ngọc
Châu mím chặt môi, nàng đương nhiên sẽ không nói ra tình hình thực tế.
Nếu Thái úy đại nhân luôn coi trọng mặt mũi này biết hắn hiểu lầm, khó
bảo đảm sẽ không vì xấu hổ buồn bực mà đi gây bất lợi cho Vương lang.
Một khi đã như vậy thì cứ để cho hắn hiểu lầm đi. Trước sau cũng chỉ coi là mình cậy sủng mà kiêu, phẩm tính không tốt mà thôi!
Thấy Ngọc Châu cúi đầu không nói, trong lòng Nghiêu thiếu gia chỉ cho rằng
là nàng cam chịu, lại nảy sinh vài phần vui mừng, thầm nghĩ: Tính tình
thiếu nữ thôi, cũng trông thể mong lòng dạ nàng thông thoáng như nam nhi được... Vì thế ôm lấy vai nàng nói: "Ta và tiểu thư Bạch gia kia lại
không có hôn ước, nàng còn rảnh rỗi đi ăn dấm không ra dấm kia làm gì
chứ? Cũng chỉ là do nàng xấu hổ với ta mấy ngày, nên ta sinh nhàm chán
mà tham gia mấy buổi tiệc trà, vừa khéo có một buổi tiệc trà đánh đàn
làm thơ, nàng ta vừa đàn vừa hát, mọi người đều khen hay, cái gì mà diệu âm, sợ âm... Ta cũng tham gia trong đám người, tùy tiện nói một từ
"hoàng âm", xong việc đều đã quên sạch, hôm nay nàng nhắc đến, cái loại
dấm không ra dấm này, nàng ăn làm cái gì?"
Từ
trước đến nay, phong cách của Nghiêu Mộ Dã luôn là làm theo ý mình, hôm
nay lại phá lệ giải thích một hồi, thật sự là do không muốn nhìn thấy
tiểu phụ nhân này cứ luôn bày ra dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Ngọc Châu nghe xong lời này lại càng đau đầu hơn, lúc này nàng đè bực bội
trong lòng xuống, lựa lời nói: "Thái úy không cần giải thích như vậy,
tiểu thư Bạch gia phẩm mạo đoan thục, tài học âm luật đều là xuất chúng, tuy nô gia chỉ là nữ tử cũng không tránh được sinh lòng ngưỡng mộ, nếu
cưới được hiền thê như vậy, đúng là cực kỳ may mắn. Cho dù Thái úy và nô gia đã thế này nhưng cùng lắm cũng chỉ là một mối nhân duyên như sương
sớm kia, luôn biến mất không dấu vết vào lúc mặt trời mọc, nô gia vẫn
luôn tôn kính Thái úy như trước, cũng hy vọng Thái úy không nên vì một
dân phụ có xuất thân đê tiện như nô gia, mà đánh mất đi đức hạnh, khiến
cho người khác giễu cợt, nếu Thái úy đã đạt được tâm nguyện, nô gia cũng không thể tiếp tục nợ nhân tình của Thái úy, như vậy sau này sẽ không
hề có liên lụy gì, không phải tốt hơn sao?"
Loại lời nói nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ thế này, cuộc đời Nghiêu Mộ Dã thật ra đã từng nói với một vài nữ nhân, nhưng ngàn vạn lần không ngờ
đến sẽ có một ngày có một nữ nhân không biết trời cao đất dày thế này
mang y nguyên những lời nói ấy đáp lễ cho Thái úy đại nhân!
Đây có khác gì đã nhấm nháp được một nửa sơn trân hải vị, mới vừa nếm được
chút ngon ngọt lại bị người mạnh mẽ đoạt đi, có thể tưởng tượng được
trong lòng uể oải ảo não thế nào.
Nếu không phải có định lực kinh người, Nghiêu thiếu gia nhất định sẽ đè nữ tử không
tim không phổi này xuống giường, hung hăng mà cắn lấy cái miệng nhỏ và
cả thân thể nàng.
Nhưng hiện tại, có thể là tính tình hắn đã bị nàng mài đến mềm mại, Nghiêu Thái úy nghe nói đến vậy
rồi thế nhưng đến cả đuôi lông mày cũng không hề động đậy, chỉ hơi trừng mắt phượng, nói: "Ai với nàng là duyên như sương sớm? Hiện tại chỉ là
vì thấy nàng yêu ngọc đến cuồng si, muốn cho nàng trải nghiệm tất cả,
thắng được cái mỹ danh Ngọc Vương kia mà thôi. Nghiêu Mộ Dã ta chẳng lẽ
lại là kẻ đại trượng phu không có trách nhiệm, đợi đến sau cuộc thi đi,
ta lập tức nạp nàng vào phủ... Nàng cũng thấy đấy, mẫu thân ta thật sự
rất thương tiếc nàng, nàng cũng không cần tự coi rẻ bản thân mình, suy
nghĩ vớ vẩn mới tốt!"
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã chính miệng nói ra muốn nạp Ngọc Châu vào phủ, Ngọc Châu nghe
xong chỉ có hãi hùng khiếp vía, hơi hé miệng nhỏ: "Thái úy... ngài thật
là nói không giữ lời! Lúc trước không phải đã nói xong, sao có thể nói
lời nuốt lời như vậy?"
Nghiêu Mộ Dã lười đi nhớ
lại những lời khốn kiếp mà bản thân đã nói lúc trước, chỉ bế nàng lên:
"Tuy nàng rời khỏi Tiêu phủ là tốt nhưng lại không có cha mẹ quản giáo,
nhất thời mới nuôi ra cái tính phóng túng thoải mái, sinh ra cái tư
tưởng nhàn vân dã hạc như vậy, nàng thân là một nữ tử đang ở độ tuổi rực rỡ, sao trong đầu lại có lối suy nghĩ tùy tiện nhân duyên như sương sớm cùng với nam nhân chứ? Những lời này về sau đừng nhắc lại nữa, nếu
không ta sẽ thực sự nổi giận, thay cha mẹ nàng dạy dỗ nàng một trận thật tốt!"
Nói xong lời này thì vừa lúc Cẩm Thư gõ
cửa đưa nước ấm đến, Nghiêu Mộ Dã liền bế nàng lên quay vào lại phía sau bình phong rửa sạch, lại không cho nàng nhắc đến lời nào của khi nãy
nữa nên không gian yên tĩnh không còn tiếng nói.
Ngọc Châu thấy Thái úy vốn định không nói đạo lý, nhất thời cũng không nói
thêm gì. Nhưng nàng biết sau này nếu muốn thoát khỏi vị Thái úy đại nhân quyền khuynh triều dã này thì còn khó hơn dự đoán lúc trước rất
nhiều... Trước mắt cũng không tiện giằng co với hắn, tránh cho hắn nhất
thời tức giận mà tước đi tự do hiện tại nàng đang cần…
Sau khi nghĩ thông suốt như vậy, nàng nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Cuộc đời
Ngọc Châu cơ khổ, ý nguyện duy nhất là lấy được một lang quân như ý, đời này không muốn làm thiếp, nếu quân không thể lấy vị trí chính thê ra
hứa, mong rằng quân đừng nên làm chậm trễ nô gia..."
Nghiêu Mộ Dã chưa hề cũng như chưa từng nghĩ đến, tiểu phụ nhân này nói cả
buổi như thế, hóa ra lại có lòng tham không đáy như vậy, cự nự là do
chưa thỏa mãn với vị trí thiếp thất, mà nghĩ mai kia sẽ trở thành chính
thê?
Hắn nghĩ như vậy, sắc mặt không khỏi có
chút tái đi, muốn mở miệng nhưng tự cảm thấy lúc này nói ra dù có cố
gắng cũng không phải là lời dễ nghe, nên cuối cùng đành nhịn xuống,
không mượn cơ hội này trào phúng Ngọc Châu không biết trời cao đất dày,
chỉ nói để nàng nghỉ ngơi một hồi rồi ăn cơm, xong đứng dậy dời đi ngay.
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo nàng biết, thứ mà vị nam tử quyền
cao chức trọng này chán ghét nhất trên đời chính là bức hôn, hiện tại
xem ra đúng là thế thật, huống chi nàng còn có xuất thân thế này, ngay
cả làm thiếp thất Nghiêu gia nàng còn không đủ tư cách, mà nay lại muốn
vị trí chính thê, đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất
dày!
Nhưng Ngọc Châu lại nghĩ đến lời nói lúc
trước của Bạch tiểu thư, nếu Nhị tỷ đã mở miệng nói muốn gặp nàng, nàng
đương nhiên cũng muốn gặp Nhị tỷ một lần. Lúc còn ở Tiêu gia, ngoại trừ
Tổ phụ thì quan hệ của nàng và Nhị tỷ là tốt nhất, đây là sợi dây liên
kết với Tiêu gia mà nàng muốn cắt cũng cắt không đứt.
Có điều dù thư đã viết xong, nhưng nhất thời Bạch tiểu thư lại không đến
phủ nữa, Ngọc Châu không có cơ hội đưa thư. May là hội ngắm hoa mỗi năm
một lần rất nhanh đã đến, nàng không hề lo lắng không gặp được Bạch tiểu thư.
Hội ngắm hoa này chính là việc trọng đại nhất hàng năm của các gia đình quyền quý từ trước đến nay.
Đơn giản là vì ngày hội này không chỉ là để thưởng thức những đóa hoa anh
đào dưới tuyết mà còn có nhóm quý nữ trang điểm xinh đẹp, mềm mại động
lòng người.
Rừng hoa ở Kinh Giao chính là một
trong những nơi du ngoạn tuyệt diệu nhất. Mỗi gia đình, bất kể là quan
lại có phẩm chức gì đều mang theo gia quyến đến dưới các tàng cây trải
chiếu ngắm hoa đào, đây còn là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm và giao
thiệp của mọi người.
Đương kim Thánh thượng đam
mê ngắm hoa, thậm chí bởi vì ngày được chọn để tổ chức cuộc thi chạm
ngọc quá gần với hội ngắm hoa mà lâm thời sửa đổi, bị buộc phải kéo dài
thời gian.
Truyền thống của hội hoa chính là
không phân biệt tôn ti, mà quan trọng là mọi người có thể cùng nhau
thưởng thức. Vào thời điểm Đại Ngụy xây dựng triều đại đã từng có chuyện hoàng gia và dân thường cùng ngồi trong vườn hoa, cùng ngắm hoa, cùng
đàn cùng hát về những câu chuyện mà mọi người ca tụng, truyền thống này
vẫn luôn được duy trì đến bây giờ. Đến thời đương kim Thánh thượng này,
cũng phải cần nội thị chọn lựa kỹ càng ra một vài thứ dân có thanh danh
tốt đẹp, cùng Thánh thượng "đi lướt qua sân khấu", ngồi cùng nhau, để
người trong thiên hạ truyền tụng ca ngợi.
Nhưng
Hoàng đế có thể "đi lướt qua sân khấu", những hậu duệ quý tộc đại gia
kia sao lại có thể chịu đựng mùi hôi tanh của những bá tánh bình dân
kia? Luôn sẽ nghĩ ra những cái cớ hợp lý để né tránh việc phải ngồi
chúng với đám thứ dân kia.
Ví dụ như mua những ngọn núi như thế này là một trong số những lý do đó.
Mấy năm nay đại tộc trong kinh thành thật là đang thịnh hành việc mua đỉnh
núi, đồng thời tìm người trồng và chăm nom một ít gốc anh đào, đợi đến
khi cây lớn, khắp núi đều là cánh hoa anh đào bay như tuyết, hơn nữa
lãnh địa riêng đến cỡ này, những thứ dân con buôn kia đương nhiên không
được phép bước vào. Du khách có thể cùng ngắm hoa cũng do mình chọn lựa
kỹ càng.
Rừng hoa gần mấy sườn núi lân cận đều
là giá cả đắt đỏ, vả lại đã bị người mua không còn bao nhiêu. Mà sườn
núi Bạch gia mua gần đây lại nối liền với những ngọn núi vốn có trước
đó, lại càng sát với đỉnh núi của Nghiêu gia, lúc này đây cho dù giá cả
có tăng nhiều đến thế nào, Bạch gia cũng vẫn cam tâm tình nguyện mà mua
về.
Sáng sớm Bạch phu nhân đã cho nhi tử đi mời
huynh muội Nghiêu gia đến ngắm hoa cùng nhà bà, mà Nghiêu Mộ Dã đã đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không thất tín với người khác, vào ngày hội ngắm
hoa hôm ấy đã sớm dẫn muội muội đến, vấn an Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân rất vừa ý để Nghiêu Xu Đình làm con dâu của bà, vì thế rất
nhiệt tình mời Nghiêu tiểu thư ở lại cùng bà dạo chơi một ngày, kỳ thực
cũng là mượn cơ hội này để nàng và nhi tử Bạch Thủy Lưu của bà ở chung
nhiều hơn. Sau hội hoa lần này bà sẽ mời người chính thức đến Nghiêu gia cầu hôn... Đương nhiên nếu có thể dốc hết sức mà thúc đẩy được hôn sự
của nữ nhi Bạch Thanh Nguyệt và Nhị lang Nghiêu gia, vậy thì lại thân
càng thêm thân. Thế là cũng mời Nghiêu Thái úy ngồi lâu thêm một chút,
không cần vội vã rời đi.
Khách khứa của Bạch gia đông đúc, thấy Thái úy tới thì sôi nổi chào hỏi, nếu không phải Nghiêu
Mộ Dã e ngại muội muội còn muốn kết thân cùng Bạch công tử thì hắn đã
sớm đứng dậy rời đi, lúc này lại vì thế mà nhẫn nại giao thiệp một hồi.
Chỉ là muội muội tuổi còn nhỏ nên chỉ lo tán gẫu cùng tiểu công tử Bạch
gia- Bạch Thủy Thanh mới mười lăm tuổi, hoàn toàn không biết bắt chuyện
với Bạch Thủy Lưu ở bên cạnh, khiến cho Nghiêu Mộ Dã hơi hơi nhíu mày.
Lại qua không bao lâu, lúc hắn quay đầu lại xem mọi việc bên này lại
phát hiện Bạch thiếu gia đã đứng dậy, không biết đã đi đến chỗ nào để
giao thiệp.
Lúc này, trên đỉnh núi của Nghiêu
gia cũng rất náo nhiệt, các loại chiếu lớn lớn bé bé trải khắp trên mặt
đất, tất cả mọi người ngồi vây quanh trên chiếu, thoải mái chè chén,
trên mấy đỉnh núi nhỏ xung quanh cũng đều do các đại tộc nắm giữ, từng
người khách cũng đi qua lại giao kết, các công tử tiểu thư trên người
mặc cẩm y hoa phục đi lại trên những con đường nhỏ quanh sườn núi, trong lúc nhất thời mùi hoa mê say, mùi rượu tỏa bốn phía, thơm ngào ngạt mê
người, nơi nơi đều là tiếng nói tiếng cười.
Vì Ngọc Châu là phu tử của Nghiêu tiểu thư nên cũng có cơ hội lên núi ngắm hoa.
Từ sau ngày nàng nhắc đến chuyện hôn phối ấy, Nghiêu Thái úy liền không
mấy để tâm đến nàng nữa, đã nhiều ngày cũng ít cùng ăn chung, nhất thời
nàng được trôi qua những ngày vô cùng thích ý.
Nhưng là từ trước đến nay nàng không thích náo nhiệt, lúc này tuy rằng đến
sớm nhưng lại không ngồi chỗ mà hoa anh đào nở rộ nhất, chỉ sai Giác nhi chọn một chỗ ngay khúc quanh có bóng râm, hoa và cây cối thưa thớt rồi
đem chiếu mà các nàng đã chuẩn bị trải ra, phía trước mặt là dòng suối
trong veo phối hợp với những cánh hoa bay xuống, đây cũng có một loại
cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là một mình thích ý như vậy
không được bao lâu đã nghe ở phía sau vang lên tiếng nói: "Viên tiểu
thư, khiến cho bổn vương tìm thật khó nha!"
Ngọc Châu vừa hơi quay đầu nhìn lại, hóa ra là Quảng Tuấn Vương dẫn theo một tên thị vệ, khuôn mặt tươi cười đang đi tới.
Thì ra, hôm nay quyển trường họa của Quảng Tuấn Vương cuối cùng đã ra mắt,
được Thánh thượng hết sức tán thưởng, chỉ là tiên tử trong hội hoa ở
trong tranh kia càng khiến cho Thánh thượng tán thưởng không dứt, còn
trực tiếp hỏi đây là mượn bóng dáng xinh đẹp của vị tiểu thư thế gia nào để họa vào trong tranh.
Quảng Tuấn Vương lại
rất tinh mắt, chỉ cười nói đây cũng chỉ là mượn ba phần nhan sắc thêm
bảy phần tưởng tượng mà họa ra được quốc sắc thiên hương đấy thôi, nhất
thời chuyển đề tài đi chỗ khác, sau đó liền rời khỏi rừng hoa mà lên
đỉnh núi của Nghiêu gia.
Từ trước đến nay Dương
Tố luôn cho rằng nữ tử xuất trần thoát tục như Viên Ngọc Châu đây, sao
có thể bị giam cầm bởi một nơi tục khí như Hoàng cung? Nếu là một ngày
nào đó lọt vào mắt rồng lãnh thánh chỉ nhập cung cùng những tục phụ kia
tranh sủng, chẳng phải là bụi bẩn nơi phàm trần này sẽ giết chết tiên tử hạ phàm sao?
Khi hắn nói cho Ngọc Châu nghe một phen mưu trí này của hắn, Ngọc Châu lén thở ra một hơi nhẹ nhõm đồng
thời lại lộ ra ý cười thật lòng mà hỏi: "Cảm tạ Vương gia đã che giấu
giúp, có điều Vương gia đã nói ngược rồi. Vốn nên là một phụ nhân quê
mùa thô bỉ như Ngọc Châu đây không nên mạo phạm long nhan."
Dương Tố cười ha ha, nói: "Viên tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm
là quá xem nhẹ bản thân, hiện nay trên đời này lừa danh trộm thế rất
nhiều, vẽ mấy con chim uyên ương bướm đủ màu sắc liền tự xưng tài nữ thì có khối người, bổn vương vốn cho rằng do tài trí bình thường có quá
nhiều, bây giờ mới hiểu là do tiểu thư, một nữ tử chân chính có tài năng và học vấn mức này quá mức khiêm tốn, ngược lại tự phủ tro bụi lên tài
học của mình, làm cho mấy hạt cát trở thành minh châu!"
Giác nhi nghe xong không nhịn được cười, nói: "Chiếu theo lời Vương gia vậy
chẳng phải đương thời không có tài nữ? Hôm nay trên hội ngắm hoa có thật nhiều nữ quyến, cẩn thận các nàng nghe được lại không bỏ qua cho Vương
gia đấy!"
Lúc không có ai Dương Tố này luôn
không câu nệ tiểu tiết, thấy Giác nhi chen lời cũng không để bụng, ngược lại còn trêu ghẹo Giác nhi, nói là "Dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn", tiểu thư nhà nàng có đôi tay lợi hại, nàng thân là nha hoàn
của tiểu thư cũng không thua kém, miệng lưỡi thật lợi hại!
Không bao lâu sau, Bạch công tử vốn nên ở cùng gia quyến lại không biết đã
đến từ khi nào, cười hỏi bọn họ đang bàn luận cái gì mà cười vui như
vậy.
Đơn giản là do tập tục từ xưa của hội hoa,
mọi người đều có thể cùng ngồi chung một chiếu. Vì vậy Ngọc Châu cũng
không tiện từ chối hai vị quý nhân, hai vị quý nhân đều tự tháo giày rồi ngồi xếp bằng trên chiếu, hơn nữa còn gọi người hầu bưng rượu ngon,
trái cây và bánh ngọt đến, dáng vẻ tựa như muốn đàm đạo lâu dài. Cái
chiếu vốn đang rộng rãi liền trở lên hẹp hơn rất nhiều.
Ngọc Châu vốn dĩ đã tránh ở chỗ không người này, để có thể cởi giày dãn chân mà ngồi. Nhưng hiện tại lại phải ngồi ngay ngắn quy củ, ngồi quỳ trên
gót chân, hai vị quý nhân thì ngược lại, bởi vì là nam tử mà ngồi xếp
bằng vô cùng thoải mái thích ý.