Nghĩ đến đây,
trong lòng Nhị thiếu gia đã mềm mại hơn, nhưng khi nhớ đến nếu không
phải hôm nay hắn tâm huyết dâng trào, vậy người chịu áp bức và lăng nhục kia chẳng phải là nữ tử suy nhược trước mắt này ư? Vì thế khi nghĩ đến
Tiêu Sơn, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần. Lại thấy nàng để tâm đến
nha hoàn này như vậy liền hạ lệnh cho Cẩm Thư dẫn nàng đến một viện tử
khác gặp Giác nhi.
Ngọc Châu vừa vào phòng liền
thấy Giác nhi ngồi co ro lại trong góc giường, ánh mắt vốn luôn linh
động nay cũng hơi dại ra. Nàng thấp giọng gọi Giác nhi, lúc này Giác nhi mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đợi đến khi nhìn rõ là Ngọc Châu, Giác nhi hít mũi một cái rồi lại giống một viên đạn nhỏ nhào xuống từ trên giường, lao thẳng vào trong ngực Lục cô nương: "Lục...
Lục cô nương, cuối cùng Giác nhi cũng gặp được người rồi... Giác nhi...
Đại thiếu gia ngài ấy..."
Trong chốc lát Giác
nhi khóc đến nghẹn ngào, không biết nên bắt đầu kể chuyện này từ đâu.
Ngọc Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng ấy, dẫn nàng ấy ngồi xuống
bên bàn ở bên cạnh.
Cẩm Thư kia cũng coi như là hiểu chuyện, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng lui ra bên ngoài đứng chờ.
Sau khi Ngọc Châu rót cho Giác nhi một chén trà, để cho Giác nhi uống cho
bớt hoảng sợ, mới ôn tồn trấn an nàng ấy, mãi cho đến khi nàng ấy khóc
đủ mới mở miệng hỏi: "Giác nhi, từ từ nói cho ta nghe, đây rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì? Đại ca... sao huynh ấy lại có thể phóng đãng như vậy?"
Giác nhi khóc thút thít một chút mới nói: "Tiểu thư đi thật lâu chưa về,
trong lòng em rất lo lắng nhưng lại không biết đi đâu tìm người, vốn là
định ra ngoài báo với lão gia, nhưng mà cái tên thị vệ đáng ghét mà
Nghiêu Thái úy phái tới kia lại không cho em đi. Dù sao đi nữa em cũng
không suy nghĩ được gì, liền nằm ngủ ở trên giường của tiểu thư, thầm
nghĩ trong lòng, nếu là tiểu thư trở lại thì em có thể thuận tiện hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi.
Nhưng ai ngờ mới vừa chợp
mắt liền cảm thấy có người tiến vào, em muốn lên tiếng gọi tiểu thư lại
bị người bịt miệng..... Sau đó nghe giọng nói mới phát giác ra là... Đại thiếu gia, chỉ là toàn thân ngài ấy đều là mùi rượu, cho dù muốn tránh
khỏi tay ngài ấy cũng đẩy không ra được... Trong miệng ngài ấy gọi tên
của tiểu thư, rồi... rồi..."
Ngọc Châu cũng không đành lòng để nàng ấy nói tiếp, lập tức chỉ nhẹ giọng hỏi: "Cuối cùng... có bị hắn thực hiện được không?"
Đối với việc nam nữ, thực ra Giác nhi hiểu hơn Lục cô nương mấy phần, vì
khi nàng ấy còn giúp đỡ ở dưới bếp, có thể ngẫu nhiên nghe được mấy đầu
bếp nữ tán gẫu với ma ma về mấy lời thô tục khi khi chung phòng, liền
theo tình hình thực tế mà nói: "Chỉ bị ngài ấy xé váy cũng chưa thực
hiện được ý đồ kia, thế nhưng bị tay ngài ấy sờ khắp nơi..."
Ngọc Châu mím môi: "Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều, em không sao là tốt
rồi, buổi tối đã ăn gì? Ta lại tìm gì đó cho em ăn, ăn xong ta ngủ cùng
em."
Vì thế Ngọc Châu xin một ít điểm tâm ngọt và trái cây từ chỗ Cẩm Thư, lấy cho Giác nhi ăn.
Tuy Giác nhi bị hoảng sợ, song nói cho cùng vẫn là tâm tính của trẻ nhỏ,
thấy bánh ngọt tinh xảo thì nhất thời không cầm miệng được. Cho đến khi
nhét đầy một miệng đều là bánh ngọt thì đôi mắt kia lại đảo qua khắp
người Ngọc Châu một lượt, sau khi miễn cưỡng nuốt bánh ngọt xuống liền
lo lắng hỏi: "Còn Lục cô nương người thì sao? Có bị vị Nghiêu thiếu gia
kia làm càn....."
Ngọc Châu cầm một khối bánh
táo nhỏ nhét vào trong miệng nàng ấy: "Ăn mau đi, ở nhà của người ta mà
còn dám nói chuyện lung tung!"
Không bao lâu đã ăn xong, Ngọc Châu lại lội kéo Giác nhi rửa mặt, sau đó chủ tớ hai người cùng lên một chiếc giường đi ngủ.
Biệt quán nằm ở bên hồ nên gió đêm thổi rất lạnh, vì vậy Giác nhi liền ôm
lấy cánh tay của Lục cô nương rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Nhưng Ngọc Châu lại hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến tình hình rối loạn khi ngày
mai quay về, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn rầu.
Lần này đại ca nhất thời say rượu mà mất đi đức hạnh, lại bị náo loạn đến
mức phải đến quan phủ, chỉ e mọi chuyện không dễ kết thúc, đến lúc đó
chỉ sợ dưỡng mẫu sẽ lại đến làm loạn, mà cũng sẽ không thiếu được ngũ tỷ tỷ và dưỡng phụ đến khuyên nàng vì thanh danh của Tiêu Sơn mà hủy bỏ
báo án.
Từ trước đến nay tâm tư nàng đều luôn
tinh tế, cho nên những điều cố kỵ sẽ nhiều hơn so với người thường, vì
thế mà dù có nằm trên chiếc giường vừa mềm mại vừa thoải mái suốt một
đêm cũng không hề ngủ say. Cho nên ngày hôm sau khi tỉnh dậy, dưới hai
mắt đã có quầng thâm nhàn nhạt.
Chờ đến khi nàng rửa mặt chải đầu xong, đang chuẩn bị đổi lại bộ y phục của mình thì mới được Cẩm Thư báo lại, suốt đêm qua Nghiêu Thái úy đã cho người dọn tất
cả đồ đạc của nàng vào trong biệt quán này.
"Bởi vì Thái úy phải lâm triều cho nên sáng sớm đã rời đi. Vì chuyện xuất
chiến sắp tới trong triều, mấy ngày tới sẽ không thể thường xuyên đến
biệt quán thăm tiểu thư được, có điều Thái úy đã dặn dò, tiểu viện kia
của tiểu thư nhiều người hỗn tạp, tường viện cũng không được cao lắm,
thường ngày bên cạnh Lục tiểu thư ngài lại chỉ có một nha hoàn mà sống ở đó thật sự không ổn, nên ngài ấy cho tiểu thư mượn biệt quán này làm
nơi ở tạm thời, hạ nhân ở đây tiểu thư cũng có thể tùy ý sai bảo, nếu có thiếu cái gì thì mở lời phân phó là được."
Ngọc Châu nghe xong thì trầm mặc một lúc sau mới nói: "Vậy lại làm phiền nhiều rồi."
Đến khi Cẩm Thư đã ra ngoài thì Giác nhi liền có chút nóng vội nhỏ giọng
hỏi: "Tiểu thư, người sao có thể ở nơi này? Thái úy kia... rõ ràng là
muốn kim ốc tàng kiều nha!"
Ngọc Châu nhìn rường cột chạm trổ ở bốn phía, màn che bình phong lộng lẫy, khẽ cười khổ nói: "Ít nhất cái Thái úy đại nhân muốn ta còn có thể cho được, hai ta không ai nợ ai, thật sạch gọn....."
Lời này nói ra
khiến lòng Giác nhi đau xót, ông trời đối với một người yểu điệu như
tiểu thư thật bất công, người vốn nên xứng với tất cả những gì tốt đẹp
nhất trên thế gian này...
Chỉ là sự thương cảm
của Ngọc Châu lại không kéo dài lâu lắm, nơi đây ngoại trừ điêu lương
ngọc trụ (xà nhà được điêu khắc, cột trụ làm bằng ngọc), cẩm y ngọc thực thì càng có thứ khiến nàng trầm mê, khó tự kiềm chế hơn.
Thì ra ở biệt quán này còn có một xưởng chuyên môn chế tác ngọc thạch, ngọc thô lớn nhỏ đều không thiếu, thật không biết Thái úy tìm người phương
nào đến bố trí xưởng này, có một ít dụng cụ mở đá mài ngọc thật kỳ lạ,
thậm chí là Ngọc Châu còn chưa từng gặp qua, cho nên sử dụng thế nào thì cần phải dụng tâm suy nghĩ một phen.
Trong lúc
nhất thời, Ngọc Châu đắm chìm trong xưởng nhỏ này liền có cảm giác đang
sống trong tiên cảnh, mặc cho thời gian dưới phàm trần như thoi đưa, đối với Ngọc Châu mà nói khoảng thời gian này cùng lắm cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Thế nhưng Nghiêu Thái úy thân ở triều đình nghị sự liên tiếp ba ngày không được trở về lại có cảm
giác như chìm sâu vào hồng trần, sống một ngày mà như một năm. Cho nên
lúc Hoàng thượng ở trên đại điển sắc phong công thần Thái úy vậy mà bị
thất thần trong thoáng chốc.
Lần này có hai
người được phong Hầu, một là Phủ viễn tướng quân Ôn Tật Tài quân công
hiển hách tây bắc, lần này hắn ta được sắc phong làm Trung Liệt Hầu Đại
Ngụy, ban cho thực ấp trăm dặm, ngược lại xứng đôi với địa vị cao quý
tôn vinh vị Phò mã mới được tấn phong.
Vị còn
lại là con trai của Bạch Thừa tướng - Bạch Thủy Lưu, năm nay vừa mới hai mươi, là người trẻ tuổi thứ hai của Đại Ngụy được phong Hầu, sau Nghiêu Mộ Dã.
Từ sau khi Nghiêu gia đấu thắng và lật
đổ được Viên gia, ở trong triều đình là độc nhất vô nhị, nhưng dù sao
thì một nhà độc đại sẽ khiến thiên hạ phỉ nhổ, khó tránh khỏi sẽ dẫm vào vết xe đổ từ từ suy thoái của Nghiêu gia lúc trước.
Đối với Bạch gia cũng là thế gia quật khởi của Giang Nam, Nghiêu gia không chỉ ngầm đồng ý mà còn có chút nâng đỡ.
Dù sao mẫu thân của Nghiêu Mộ Dã cũng là nữ nhi Bạch gia, là biểu huynh
muội với đương kim Bạch thừa tướng. Hai nhà có mấy đời liên hôn, quả là
đan xen rắc rối khó gỡ, vinh nhục liên quan đến nhau. Bởi vì lần này
công tử Bạch gia trị lũ ở Giang Tây lập nhiều kỳ công mà được phong Hầu, thật sự là chuyện đáng mừng.
Một hồi đại điển
làm xong, Bạch gia đương nhiên là muốn mở tiệc chiêu đãi khách khứa và
bạn bè để cùng dính chút không khí vui mừng.
Khi quần thần sôi nổi cùng nhau đi ra ngoài, Bạch Thủy Lưu liền cười mời Nghiêu Thái úy dự yến tiệc thâu đêm.
Từ xưa đến nay Nghiêu Thái úy không có mấy vị bạn tốt, nhưng vị Bạch Thủy
Lưu vừa là thế giao lại tài hoa hơn người này chính là một trong số đó,
vì không tiện từ chối nên liền đồng ý.
Bạch gia
nằm ở một ngõ cổ phía Nam, cách Nghiêu gia không xa lắm, khi Nghiêu Thái úy xuống xe ngựa, thì trong ngõ đã đỗ nhiều xe ngựa trong nhất thời
chật như nêm cối.
Nghiêu Mộ Dã lười phải hàn
huyên với nhóm quần thần lắm lời ở cửa phủ, xuống xe ngựa xong cũng
không đi đến cửa chính, quen cửa quen nẻo mà đi một cái cửa hông nằm ở
một cái ngõ nhỏ bên cạnh, xuyên qua hoa viên là có thể tiến thẳng đến
thư phòng của Bạch Thủy Lưu.
Bạch công tử vẫn
thường khoản đãi nhóm bạn tri kỉ tại thư phòng, không có trưởng bối và
đồng liêu, nhất thời hàn huyên cũng thoải mái hơn.
Chỉ là khi gã sai vặt trong phủ dẫn hắn đi đến gần hoa viên liền thấy thấp
thoáng bên núi giả một bóng hình thướt tha xinh đẹp, nàng kia có dung
mạo không tầm thường, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các ôn nhã, đợi
đến khi thấy được thân ảnh của Nghiêu thiếu gia thì đôi mắt nàng kia hơi sáng lên, bước đến trước mặt Nghiêu thiếu gia, hơi phúc lễ, nói: "Đã
nhiều ngày không gặp quân, không biết quân có được an khang?"
Nữ tử này không phải ai khác, chính là nữ nhi Bạch gia, muội muội của Bạch Thủy Lưu, Bạch Thanh Nguyệt. Nếu là truy cứu tường tận lại, khi Nghiêu
thiếu gia còn niên thiếu đã từng ôm vị thiên kim còn trong tã lót này
của nhà biểu cữu, tuy rằng không phải là thanh mai trúc mã, nhưng khi
cùng ra ngoài chơi với Bạch Thủy Lưu lại không thiếu được có vị muội
muội này cùng đi.
Nếu cuối cùng có một ngày hắn
nói muốn cưới vợ, vị Bạch tiểu thư này trổ mã càng thêm yểu điệu sinh
hương, thông cảm biết điều này thật ra có thể miễn cưỡng vừa mắt.
Đây là trước khi rời kinh, Nghiêu Mộ Dã và vị tiểu thư này có lén lút trao
đổi mấy phong thư, cũng đã sinh ra vài chuyện mờ ám. Đáng tiếc khi ở
cung yến say rượu nhất thời thất sách, vị Quan Dương công chúa kia bị
hắn lạnh nhạt đã lâu sinh lòng ghen tỵ mua chuộc được thị vệ, vào trong
noãn các đeo cho hắn cái vật quỷ quái hoang đường kia, muốn lấy vật này
để uy hiếp hắn cưới, đúng là khiến hắn phiền não hơn một tháng.
Đầu óc Hoàng đế kia cũng bị úng nước rồi, thế nhưng chiều theo ý muội muội
hắn, muốn hạ chỉ đính hôn, kết quả thánh chỉ kia vừa mới định ra, mực
còn chưa khô, một phong thư từ chức của Nghiêu thiếu gia đã bay đến trên long án, dứt khoát từ quan mất bóng luôn, để lại một mớ việc sứt đầu mẻ trán để Hoàng thượng an hưởng, mà hắn thì đi Tây Bắc ngao du một vòng,
thuận thế điều tra tình huống bày bố quân tình ở biên cương Tây Bắc,
chuẩn bị tính toán cho sau này.
Kéo dài một trận như vậy, vài phần ái muội vừa nảy sinh với vị tiểu thư Bạch gia này
liền phai nhạt đi rất nhiều. Lần này lại tương phùng lần nữa ở trong hoa viên, mỹ nhân vẫn kiều diễm như cũ, chỉ là Nghiêu thiếu gia lại lười có tâm tư trêu chọc, chỉ trả lời một câu: "Đều an khang, tạ Bạch tiểu thư
quan tâm." xong liền không chút do dự mà rời đi.
Đã nhiều ngày nay Bạch Thanh Nguyệt chỉ dựa vào thư từ của Nghiêu lang để
vơi bớt tương tư. Tuy sau khi Nghiêu lang về kinh rất lâu nhưng hai
người vẫn không gặp nhau. Ngay cả mấy ngày trước nàng theo mẫu thân đến
Nghiêu phủ làm khách cũng chỉ thấy được Nghiêu phu nhân và Nghiêu tiểu
thư mà thôi, căn bản là không thấy bóng dáng của quân.
Cho nên lần này, khi nàng nghe được tin Nghiêu lang sẽ đến phủ làm khách,
biết rõ tính hắn sẽ không muốn vào cửa chính, bèn ở hoa viên này chờ từ
sáng sớm, quả nhiên không phụ sự khổ tâm của nàng, cuối cùng cũng chờ
được hắn rồi.
Xa cách mấy tháng, sự tuấn mỹ của
Nghiêu lang không vì gió Tây Bắc ác liệt mà làm giảm đi nửa phần, vẫn là tay áo rộng bay bay như cũ, ngọc quan sống động, mắt phượng mũi cao,
khiến người ta vừa nhìn lại luyến tiếc rời đi.
Chỉ là hắn lãnh đạm như vậy lại ngoài dự liệu của Bạch tiểu thư, trong nhất thời đứng ngay tại chỗ, trong mắt ảm đạm một lúc, sau đó hít một hơi
thật sâu, khôi phục lại bình tĩnh rồi cũng xoay người, lặng lẽ rời đi.
Về phần Nghiêu thiếu gia một đường đi đến thư phòng, chỉ thấy Trí Dũng Hầu Bạch Thủy Lưu vừa được phong tước và Quảng Tuấn Vương Dương Tố sáng sớm đã tụ họp uống rượu ở thư phòng.
Song ngoại trừ hai người này ra thì còn có một người đang ngồi, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, văn nhã lễ độ, thật là e thẹn. Quảng Tuấn Vương thấy
Nghiêu Mộ Dã đến liền cười giới thiệu với hắn: "Nghiêu Nhị, lúc trước đệ nhờ ta tìm dụng cụ chạm ngọc cao cấp cho đệ, chính là vị nội giám Phạm
đại nhân đây ra sức, lần này nghe nói đệ lại muốn xây dựng thêm một chỗ ở biệt viện, muốn tìm người tay nghề giỏi, nhất định không thể thiếu được việc phải làm phiền Phạm đại nhân đây!"
Phạm Thanh Vân vội vàng đứng dậy thi lễ với Nghiêu Mộ Dã: "Hạ quan Phạm Thanh Vân, tham kiến Thái úy đại nhân!"
Nghiêu Thái úy không mấy để ý mà liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng tò mò
không biết người này có bản lĩnh gì, thế nhưng có thể hô bằng gọi hữu và nhàn nhã ngồi cùng một bàn với Quảng Tuấn Vương.