Ngọc Châu vốn
cho rằng nàng đã thích ứng với sự ăn ngay nói thẳng của vị quý nhân này
rồi, thế nhưng khi nghe hắn dùng giọng điệu như khen trà ngon mà đề nghị "qua đêm" một đêm, vẫn khiến nàng phải trợn mắt kinh ngạc.
Cuối cùng nàng khẽ quay đầu đi một chút, tránh đi ngón tay vô lễ của hắn,
nói: "Dân nữ sống ở Tây Bắc đã lâu, không biết phong tục của kinh
thành..... Chỉ là cho dù ở trấn nhỏ nơi Tây Bắc, nam nữ kết bạn nói
chuyện yêu đương, vốn phải là nước chảy dẫn ra mương máng, sau rồi mới
tới nước chảy thành sông. Dân nữ... cảm thấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng
cùng Thái úy đại nhân ... qua đêm..."
Nghiêu Nhị thiếu gia thông thường rất ít khi nói lời cao ngạo, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần gặp được tiểu phụ này, thì một ít tính tình không tốt khi
còn nhỏ của hắn đều thi nhau phát tác, luôn cân nhắc xem dùng lời lẽ như thế nào để có thể trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn luôn giả bộ bình thản
điềm nhiên này.
Bên trong hai chữ "qua đêm" này
của Thái úy vốn là có ba phần thật lòng, bảy phần trêu đùa. Chỉ là nghe
xong lời này của nàng, giống như là rất hiểu dân phong "nước chảy thành
sông" của vùng Tây Bắc, cũng không biết trước đây lúc ở quê nhà đã đào
được bao nhiêu cái “mương máng”, khiến cho trong lòng hắn tức khắc sinh
ra không vui, còn cố tình cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh khiết sáng trong
của Ngọc Châu mà hỏi: "Xem ra tiểu thư có vẻ như là người trong nghề,
còn hiểu thú vui tao nhã nước chảy mương máng hơn so với tại hạ, nếu
tiểu thư câu nệ tục lệ cũ nơi quê nhà, tại hạ đương nhiên sẽ vâng
theo..... Lại không biết hiện tại, tại hạ đã chảy tới nơi nào trong
“mương máng” của cô nương?"
Ngọc Châu cảm thấy
nếu Thái úy có lòng nói chuyện thoải mái nhàn hạ với mình thì vẫn tốt
hơn hắn kéo nàng trực tiếp đi qua đêm. Nhịn không được muốn tiêu phí
chút nước bọt với hắn. Nhưng đối với lời nói ám muội không lên khỏi mặt
bàn thế này, kích cỡ gì đó thực sự làm nàng rất đắn đo không thể nói ra
được, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: "Thái úy đây là vừa mới thả cọc, còn
không có dùng sức....."
Ngọc Châu không hiểu
việc đời, không hiểu việc từ "không có sức" này đối với tôn nghiêm của
nam tử là đòn đánh nghiêm trọng cỡ nào.
Thái úy
vừa nghe thì mày rậm liền nhướng lên, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, một tay vòng qua eo thon của nàng rồi dùng sức kéo đến khu vực trước người
mình, dán bên tai nàng nói: "Chỉ sợ đến lúc đó tiểu thư chống đỡ không
nổi, cầu xin ta nhẹ một chút mới chịu....."
Ngọc Châu nghe không hiểu, nhưng trong lòng biết một câu này có hai nghĩa,
mà chắc chắn cũng không phải lời tốt đẹp gì, chỉ hơi tránh người đi nói: "Thái úy, đừng đùa nữa, mau đưa dân nữ trở về đi......"
Từ trước đến nay Nghiêu thiếu luôn thích làm gì thì làm, tuy rằng Ngọc
Châu đã vài lần nhắc đến việc phải trở về, nhưng cuối cùng xoay người
lên ngựa lại ôm nàng một đường chạy thẳng đi đến biệt viện ven hồ ở
ngoài thành.
"Cũng không thể để mỗi lần tiểu thư đi gặp ta lại đều mang bụng đói đi về, ta đã lệnh cho phòng bếp chuẩn
bị cơm chiều. Tiểu thư ở đây ngâm suối nước nóng một lát, sau khi ăn cơm chiều xong, ta lại đưa tiểu thư về, được không?"
Vẫn như thường lệ, tuy là Thái úy dò hỏi, nhưng cuối cùng cũng sẽ không
nghe bất ký kiến nghị nào của Ngọc Châu. Thị nữ tùy thân của Thái úy --
Cẩm Thư từ sáng sớm đã hầu ở biệt viện, chờ Ngọc Châu cô nương ghé chơi.
Đối với việc Thái úy có hứng thú ăn lại món ăn thôn dã Tây Bắc này, Cẩm Thư đương nhiên là không dám nhiều lời, trên mặt tràn đầy mỉm cười khéo
léo, nói với Ngọc Châu, đã dẫn nước ôn tuyền vào ngọc trì, mời Lục tiểu
thư dời bước đi theo nàng ấy để thay quần áo.
Ngọc Châu còn có chút do dự, sợ đây là kế của Thái úy, e là thiết kế cho
nàng xuống nước rồi mới đột nhiên xông vào. Song nàng nghĩ lại, lúc này
bên người cũng không có người ngoài, cho dù Thái úy dùng sức mạnh thì
bản thân nhất thời cũng khó có thể ngăn cản, mà Thái úy kia rất kiêu
ngạo, hẳn là không hạ lưu đến mức này, chi bằng cứ thản nhiên đối đãi,
gặp chiêu phá chiêu.
Thế là dưới sự hầu hạ của
Cẩm Thư, nàng cởi bỏ y phục, lại dùng lụa mỏng vây quanh thân, bước vào
ngọc trì hơi nóng lượn lờ, trong nước ấm này đã sớm được thả vào cánh
hoa lan cùng với bạch tô bọc trong lụa mỏng, nước trong trì tản ra mùi
hương dìu dịu của lá bạch tô, ngâm một lát liền cảm thấy cái cổ mệt mỏi
vì phải cúi đầu làm việc suốt mấy ngày đã đỡ hơn rất nhiều.
Ngọc Châu ngâm toàn bộ thân mình vào trong nước, cẩn thận nhìn bốn phía, bốn phía phòng tắm đều dùng trúc làm tường bao quanh, nhưng thật ra lại khó ẩn nấp. Vì thế liền yên tâm không ít, tiếp nhận khăn lạnh Cẩm Thư đưa
đến mà lau mồ hôi bên thái dương.
Lúc này thị nữ bên cạnh cũng bưng một chiếc cối đá nhỏ tiến đến, bên trong là quản
ngân hạnh đã giã nát, thị nữ dùng muỗng ngọc nhỏ múc lấy quả ngân hạnh
thay Ngọc Châu nhẹ nhàng bôi lên mặt, sau đó lại quỳ bên cạnh ao, nương
theo hơi nóng bốc lên từ trong ao mà giúp Ngọc Châu xoa bóp phần đầu,
nhẹ giọng nói: "Quả ngân hạnh này có khả năng dưỡng ẩm rất cao, thường
xuyên sử dụng sẽ làm cho da mặt vừa non mịn vừa bóng loáng, trắng nõn mà xinh đẹp."
Ngọc Châu thầm than trong lòng, cũng khó trách nữ tử khắp thế gian tranh nhau gả vào nhà vương hầu, chỉ
riêng việc được hầu hạ chu đáo thế này, khiến người ta thỏa mái vô cùng
giống như chất độc không thể chống lại, không kịp để ý thì đã bị nghiện
rồi!
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng lấy lớp quả
hạnh nhân trên mặt xuống, nói: "Cảm tạ chư vị cô nương, ta đã ngâm xong, có thể đứng dậy mặc y phục."
Nhưng y phục trước đó của Ngọc Châu đã sớm được đưa đi giặt sạch, nên nàng chỉ có thể thay bộ váy dài quết đất màu xanh nhạt do Cẩm Thư chuẩn bị mà thôi, đây là y phục thịnh hành của các vị phu nhân trong kinh thành, tay áo nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tung bay kéo dài dưới đất, thật là vừa thanh nhã vừa phiêu
dật. Ngọc Châu có chút không quen khi mặc loại váy dài thế này, chỉ âm
thầm cảm thấy may mắn vì không phải màu sắc quá tươi sáng, nếu không
thật sự khó có thể mặc lên người.
Chỉ là một đầu tóc chưa kịp làm khô, nàng đành dứt khoát thả ở sau lưng.
Cẩm Thư nhìn Ngọc Châu sau
khi tắm gội xong, khuôn mặt vẫn còn phiếm hồng, trong lòng chắc lưỡi nhủ thầm: Cũng khó trách Nhị thiếu gia nhất thời mê muội, phụ nhân này trời sinh có tư chất xinh đẹp trí tuệ, nữ tử nhìn thấy còn muốn liếc mắt đưa tình, chỉ là không biết Nhị thiếu có thể gắn bó bao lâu với sự tươi mới này đây?
Ở bên kia, Nghiêu Thái úy cũng đã tắm
gội xong, chỉ mặc một bộ y sam thoải mái, chân đi guốc gỗ, ngồi ở đình
Trúc chờ Ngọc Châu qua đây cùng dùng cơm.
Lúc
này hắn rót một ly trà xanh, vẻ mặt âm trầm như suy tư điều gì đó mà
chậm rãi phẩm trà suy nghĩ, bỗng nghe trên đường mòn có âm thanh nho nhỏ của tiếng guốc gỗ đạp lên viên đá nhỏ, thấp thoáng giữa những cây xanh
bụi hoa, nương theo ánh đèn lồng treo cao, giai nhân đã nhanh nhẹn đi
tới.
Cái gọi là ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng, lúc này ánh trăng vừa vặn, giai nhân với mái tóc dài hơi ướt rũ xuống bên
má, ống tay áo tung bay, còn có hương thơm nói không nên lời của hoa quả sau khi vừa tắm xong.....
Thái úy đành phải
dừng chén trà trong tay lại, có một khoảng khắc trong lòng thật sự phát
cáu, vì không hiểu sao lần này bản thân lại có thể quân tử như vậy, rốt
cuộc không thể tùy ý hung hăng mà “qua đêm” vài lần với giai nhân.....
Ngọc Châu đi đến gần một chút liền cảm giác được khác thường của Thái úy,
thế là nàng đúng lúc dời tầm mắt đi nơi khác, nhìn về mấy đĩa thức ăn
nhỏ bày trên bàn, nói: "Đúng lúc bụng đói, nhưng không biết có món ngon
gì đây?"
Thái úy thu hồi suy nghĩ, không hiểu vì sao trên mặt lại có mấy phần lạnh nhạt. Chỉ duỗi tay cầm đũa gắp mấy
miếng mơ ủ với khoai dự lên ăn.
Sau khi ăn vài miếng thấy Ngọc Châu bất động, mới rũ mắt: "Còn muốn tại hạ tự tay đút cho cô nương hay sao?"
Ngọc Châu có chút không rõ bản thân mình lại chọc Thái úy không vui chỗ nào, nhưng cũng không muốn mở lời hỏi, chỉ cởi guốc gỗ, ngồi quỳ ở trên
chiếu cạnh bàn thấp, rồi bưng cơm lên, ăn từng miếng từng miếng.
Bữa cơm này Thái úy ăn cực ít, phần lớn thời gian đều là lạnh mặt nhíu mi,
nhìn nữ tử đối diện nâng đũa khẽ nhai, chậm rãi nuốt đồ ăn. Một bữa cơm
ăn xong, Ngọc Châu vừa muốn mở miệng thì Thái úy đã không nhanh không
chậm nói: "Sắc trời đã tối, đường không dễ đi, liền ở chỗ này nghỉ tạm
một đêm đi."
Ngọc Châu khẽ thở dài một hơi, muốn nói gì rồi lại thôi. Thái úy lập tức đẩy bàn ăn trước mặt sang một bên, kéo Ngọc Châu đang ngồi quỳ trên chiếu vào trong lòng, bắt lấy cổ tay
nàng, mặt âm trầm nói: "Sao lại thở dài thở ngắn đây, hay là tại hạ có
chỗ nào tiếp đãi không chu đáo? Hay là nhớ mong người đã mời đến trong
nhà, sợ không thể đi quay về đến nơi hẹn sao?"
Ngọc Châu có chút không hiểu ý tứ trong những lời này của Thái úy, chỉ thấp
giọng nói: "Đây là Thái úy muốn nuốt lời? Nếu đêm nay dân nữ không về,
trong nhà chẳng phải sẽ loạn đến lật trời ư, ngài muốn từ nay về sau
tiểu nữ làm người thế nào đây?"
Thái úy nghe xong lời này thì cười như không cười mà cong cong khóe miệng,
chậm rãi nói: "Mới vừa rồi thị vệ canh giữ ở đầu hẻm viện của tiểu thư
trở về thông báo với ta, nói là khi vào đêm đại ca Tiêu Sơn của tiểu thư một mình đi đến ngoài tường phía Tây viện, dùng cái thang nhảy vào
trong viện của tiểu thư. Không lâu sau thì trong viện liền truyền đến
tiếng nức nở nho nhỏ của nữ tử. Thị vệ của ta nghe âm thanh không đúng
nên cũng nhảy vào trong viện, đem đại ca đã cởi quần của tiểu thư ấn lên trên giường. Mà Giác nhi - thị nữ của tiểu thư thì y phục không chỉnh
tề nằm ngủ trên giường của tiểu thư, y phục bên dưới đều bị xé rách..... Tại hạ nghe thị vệ bẩm báo xong thì có chút khó hiểu, mong tiểu thư có
thể giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ cho, đại ca của tiểu thư rốt cuộc là mê
luyến nha hoàn của tiểu thư quá sâu sắc nên mới làm ra chuyện hoang
đường này..... Hay là hắn có mưu đồ với người khác?"
Ngọc Châu nghe xong thì toàn thân đều cứng đờ lại, bất chấp sự khinh bạc của Thái úy, vội vàng duỗi tay nắm lấy Thái úy, sốt ruột hói: "Hiện tại
Giác nhi thế nào?"
Thái úy nghe thị vệ bẩm báo
xong thì trong lòng còn có chút không vui, cho rằng thường ngày tiểu phụ nhân này cùng huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng có động tay động
chân gì đó, thế cho nên quen cửa quen nẻo, nửa đêm trèo tường vào trộm
hương.
Mà nàng muốn mau chóng trở về là vì sợ lỡ hẹn với đại ca của nàng, mới nóng vội thế này.
Thế nhưng hiện tại thấy dáng vẻ vội vàng của tiểu phụ nhân này, lời nói bật ra khỏi miệng lại là hỏi về an nguy của nha hoàn bên cạnh, đối với
huynh trưởng của nàng lại là thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng hắn không khỏi
thư giãn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư dọn khỏi Tiêu phủ ngay trong đêm, là vì đang né tránh đại ca của tiểu thư?"
Ngọc Châu thấy Thái úy cũng không trả lời, trong lòng càng thêm khẩn trương
lên. Giác nhi cùng lắm cũng chỉ mới mười bốn tuổi, còn quá nhỏ, lại còn
bị Tiêu Sơn tưởng nhầm thành nàng mà khinh bạc một phen, hiện tại nàng
ấy sẽ sợ hãi đến cỡ nào chứ, nếu một mình nàng ấy ở trong viện, nhất
thời nghĩ luẩn quẩn thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện không may ư.
Ngọc Châu dứt khoát không đáp lời, chỉ muốn tự mình đứng dậy trở về xem xét tình cảnh của Giác nhi.
Nghiêu Mộ Dã lần nữa đưa chân ra ngáng nàng, trên mặt lại không hề tối tăm, mà vẻ mặt còn ung dung, nói; "Được rồi, đừng vội, thị vệ của ta đã dẫn
theo nàng ta trở về, ngược lại đại ca của nàng dường như đã đánh thức
quả phụ kia, nên bà ấy la hét ầm ĩ kêu hàng xóm, đem hắn đưa thẳng lên
quan phủ rồi....."
Ngọc Châu nghe thấy Giác nhi
đã được đến đây, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, lần này thật ra lại
rất trịnh trọng mà ngồi quỳ ở trước mặt Nghiêu thiếu gia, cảm tạ hắn đã
ra tay cứu nha hoàn của nàng.
Nghiêu Mộ Dã nhìn tiểu phụ nhân trước mặt, lần đầu tiên đối với tình cảnh khi
nàng ở Tiêu gia thật sự nổi lên tò mò, tiểu nữ tử này ăn nhờ ở đậu, lại
trời sinh mỹ mạo như hoa, người ta vẫn nói hồng nhan hay bạc mệnh, không có cha mẹ che chở chắc hẳn gặp giày vò khó mà tưởng tượng nổi, nhưng
tại sao nàng lại vẫn có thể bình thản và ung dung như vậy, không có nửa
phần khom lưng nịnh nọt?