Nghiêu phu nhân nhìn
thấy con trai đi tới, có chút vui vẻ, liền sai thị nữ bên cạnh bưng trà
mơ lên cho hắn giải khát, cười trả lời: “Còn chưa kịp nói gì con liền
tới rồi, không phải nói là cùng Quảng Tuấn Vương đi săn sao? Sao nhanh
như vậy đã trở về rồi?”
Nghiêu Mộ Dã uống một hơi hết chén trà mơ, mở miệng nói: “Thân thể Quảng Tuấn Vương không được khỏe, hôm khác sẽ đi.”
Trả lời mẫu thân xong, hắn quay đầu nhìn Ngọc Châu ngồi bên cạnh, lại nói
với Nghiêu phu nhân: “Lục tiểu thư nếu như đã vào phủ, đương nhiên phải
ăn cơm xong hẵng đi, cánh tay nàng lúc trước bởi vì giúp con điêu khắc
ngọc phẩm mới bị thương, lần này vừa hay vào phủ, để nhi tử dẫn nàng đi
khám vết thương, con cũng yên tâm hơn.”
Nghiêu
phu nhân cười nói: “Nếu như con đã sắp xếp ổn thỏa rồi, thì dẫn Lục cô
nương đi coi bệnh đi. Chỉ là không biết khẩu vị của Lục cô nương, chút
nữa bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ hợp khẩu vị, chớ để thất lễ với khách.”
Vì thế Nghiêu thiếu và mẫu thân cùng muội muội lại tán gẫu thêm mấy câu,
liền đứng dậy mời Lục cô nương cùng hắn đi khám bệnh. Ngọc Châu thấy
Nghiêu phu nhân cũng không hề có động thái mời nữ quyến cùng đi, đang
muốn mở miệng mời tiểu thư Nghiêu gia cùng đi, nhưng Nghiêu phu nhân lúc này cũng đứng dậy, cười với Ngọc Châu, nói: “Chút nữa phu nhân Thừa
Tướng cùng với thiên kim tới thăm hỏi, ta cùng với Xu nhi phải cùng đi
tiếp đãi họ, liền phải sơ suất với Lục cô nương ở đây rồi, không cách
nào phân thân được vẫn mong Lục cô nương không để trong lòng.”
Ngọc Châu vừa muốn mở miệng nói, nếu như có khách quý tới phủ, nàng không tiện làm phiền nữa tự mình xin cáo từ.
Nhưng Nghiêu thiếu lại ngăn lại những lời đó xuống nói: “Mẫu thân tự lo việc
bận rộn, con tiếp đãi Lục tiểu thư là được rồi.” Nói xong đứng dậy tiễn
Nghiêu phu nhân cùng đi tới trước cửa hoa viên, thanh thản nói: “Lần
trước phu nhân Thừa Tướng nhắc tới thích quả hồng của Liễu Châu, mẫu
thân có thể sai người lấy chút rượu quả hồng trong cung mới đưa tới để
tiếp đãi…”
Hai mẫu tử nói chuyện, Ngọc Châu càng không thể vô lễ nói xen vào ngắt lời, chỉ kiên nhẫn quỳ trên chiếu,
cung tiễn Nghiêu phu nhân, tạm đợi bọn họ nói xong.
Nhưng sau khi nói chuyện, phu nhân dẫn Nghiêu tiểu thư rời khỏi hoa viên, căn bản không để cho Ngọc Châu mở miệng cáo từ.
Nàng đang đứng dậy muốn đi giày, lại nghe thấy Nghiêu thiếu nói với thị vệ:
“Dẫn thị nữ của Lục cô nương tới phòng bên cạnh đợi.”
Giác nhi làm sao bằng lòng để Lục tiểu thư và Nghiêu Thái Úy này ở một chỗ?
Nhưng thị vệ cao lớn vạm vỡ không cho nàng mở miệng cự tuyệt, nhìn thấy
Giác nhi không đi, một tay xách áo của tiểu nha hoàn, mấy bước liền bị
xách ra khỏi sân.
Ngọc Châu căn bản không ngờ
tới Nghiêu thiếu tiếp khách vô lễ như vậy, đi giày xong rồi, nàng đang
muốn cất bước đi theo ra ngoài, Nghiêu thiếu ngồi trên chiếu bí mật dùng chân nhẹ nhàng móc một cái. Dưới chân nàng không vững, lảo đảo một cái
liền ngã vào trong lòng của Nghiêu thiếu.
“Lục
tiểu thư thân hình mảnh mai, cứ luôn bị ngã, thật là khiến người ta
không yên lòng, hận không thể lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh tiểu thư mới
được!” Khi nói những lời này, Nghiêu thiếu cúi đầu nhìn Ngọc Châu, khóe
miệng như cười như không, thực là khiến người ta nhìn mà trong lòng chỉ
muốn mau chóng cho hắn một cái bạt tai.
Lúc này
trong sân yên tĩnh không một bóng người, chỉ có những bụi hoa tròn đủ
sắc màu, thật là thanh u tao nhã, nhưng mà Ngọc Châu lại cảm thấy trong
tim đang đập thình thịch, thật là không biết vị Nhị thiếu này bước tiếp
theo định làm ra hành vi cuồng vọng nào đây.
Nàng mạnh mẽ đẩy Nhị thiếu ra, nghiêm mặt nói: “Nhị thiếu như vậy là thế
nào? Chẳng lẽ là muốn học ác bá ở thôn quê, làm chút thủ đoạn bắt nạt
của nam nhân để chiếm lấy nữ nhân sao?”
Nghiêu
Mộ dã nhìn vẻ mặt cảnh giác của Ngọc Châu, cong môi cười, một tay nâng
Ngọc Châu dậy nói: “Nếu như ta là ác bá, tiểu thư sao còn dám tới cửa?”
Ngọc Châu bị hắn nắm lấy tay trái thoát ra không được, liền cố gắng bình
tĩnh nói: “Phu nhân có lệnh làm sao dám không tuân theo, càng huống hồ
vừa mới chịu ân huệ của quân, ta cũng là muốn tự mình ở trước mặt cảm tạ sự hao tâm an bài của Nghiêu thiếu, đã giúp Ngọc Châu lo liệu điệp bài
nhập cung.”
Nghiêu thiếu dừng một chút, thưởng
thức vẻ giả bộ lạnh nhạt của giai nhân một chút, tự mình đứng dậy, nhưng bàn tay to lại không buông lỏng, giống như kìm sắt nắm chắc tay của
nàng ấy, nửa chân giẫm lên gót giày, chỉ đi giày như vậy, bước lớn một
mạch dắt nàng đi thẳng đến sân nhỏ ở bên cạnh hoa viên.
Sau khi xuyên qua mấy con đường nguyệt môn*, chính là một nơi nguyệt môn
rộng rãi, khi Ngọc Châu bị ép đi vào, lập tức ngây ngẩn cả người.
*Nguyệt môn: là những bức tường khoét hình tròn cắt ngang lối đi trong cách viện trạch của trung quốc xưa.
Hóa ra trong sân nhỏ này bày ra mấy pho ngọc tượng thể tích khổng lồ chưa
điêu khắc xong. Nhưng Ngọc Châu lại liếc mắt đã nhận ra, mấy pho tượng
ngọc này chính là tác phẩm mà phụ thân khi còn sống vẫn chưa hoàn thành. Trong đó có một pho tượng là Ngọc tú cầu dùng kỹ nghệ lũ điêu để điêu
khắc.
Trên bệ chế tạo ngọc chính là một quả cầu
với chín con rồng ở bên ngoài, xuyên qua thân rồng có thể thấy được nhật nguyệt tinh thần* ở bên trong, đan xen xung quanh nhau, hoa văn phức
tạp, nhưng mỗi một chi tiết đều được tỉ mỉ đánh bóng mượt mà, khiến
người ta thán phục ca ngợi. Ngọc Châu vẫn còn nhớ rõ ràng, khi phụ thân
điêu khắc vật này, đã từng tự hào nói, vật này một khi điêu khắc thành
công, liền có thể dẫn nước vào, phun nước lên trên, dẫn động cho ngôi
sao xoay quanh tâm của quả cầu, mà phía bên ngoài quả cầu thì sẽ là chín con rồng bay lượn, ví như chín con rồng vây quanh ngôi sao vòng quanh
mặt trăng, bay trên trời vây quanh trời cao...
*Nhật nguyệt tinh thần: hay còn gọi là nhật nguyệt tinh tú bao gồm mặt trời, mặt trăng và các vì sao đan xen nhau.
Lúc này không cần Nghiêu Mộ Dã lại dắt đi, hai chân Ngọc Châu đã như bị nam châm thu hút, tiến thẳng vào trong sân nhỏ, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ
nhàng thành kính chạm vào đồ vật không tiếng động này, bên tai như phảng phất lại nghe thấy tiếng leng keng của thiết chùy va chạm vào đá khi
phụ thân ở trong xưởng, còn có tiếng cười sang sảng đó của phụ thân cùng với từng tiếng “Châu nhi”, ký ức khó quên này lại được bao bọc trong
mùi hương của ngọc quen thuộc nhất thời thơ ấu đột ngột tới, khiến người ta khó mà ngăn cản.
Đáng tiếc hiện tại cảnh còn người mất, tú cầu cũng chỉ tạo hình được hơn nửa mà thôi, thần long vận sức đợi phát động thiếu đi sự trau chuốt vẽ rồng điểm mắt của người
điêu khắc ngọc, thì chỉ có thể là một vật chết khiến người học trò nảy
sinh tiếc nuối mà thôi.
Nghiêu thiếu đứng trước
đình viện, dáng người thon dài hơi dựa vào dưới gốc cây hoa, không ngừng nhìn nữ tử kia giống như bỗng nhiên bước vào hang động tiên cảnh thần
kỳ, bị lạc đường mà quên hết thế sự.
Khuôn mặt
trang điểm nhẹ nhàng theo thói quen lúc này lấp lánh rực rỡ khác thường, cả người lại thêm mấy phần sống động, đặc biệt là trong đôi mắt quyến
rũ ấy có thêm sự thương cảm khó nén, bộ dạng nước mắt lấp lánh nhưng lại cố nén không cho rơi lệ lại khiến người ta càng thêm mủi lòng thương
xót.
Giai nhân đắm chìm vào chuyện xưa không thể tự thoát khỏi, mà hắn cũng bị bóng của ngọc bích trước mắt làm cho mê
say mà không muốn tự tỉnh lại.
Trong đình chỉ có hoa ngọc lan lay động xào xạc trong gió tràn ngập hương hoa, cánh hoa
như hàng nghìn mỹ nhân trắng thuần, như đôi cánh tiên nữ nhộn nhịp phiêu diêu hạ xuống trần gian, khẽ rơi xuống bên má phấn tóc đen của nàng ấy…
Trong một khoảnh khắc như thế, Nghiêu Mộ Dã đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó
len lỏi vào đáy lòng, rất nhỏ không thể nhìn thấy được, chớp mắt liền
như nước chảy không còn dấu vết…
Hắn yên lặng
nhìn một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Tác phẩm sót lại của Viên đại sư
đều đã thất lạc không thể tìm được, duy chỉ có mấy ngọc phẩm này bởi vì
vẫn chưa hoàn thành, lại không có thợ thủ công nào tự nhận có đủ bản
lĩnh có thể tiếp nhận, liền để lại trong kho chứng cứ của Hình bộ, nghĩ
đến trân đấu lớn của Lục tiểu thư sắp tới, nếu như có thể quan sát vài
tác phẩm mà phụ thân để lại, chắc chắn có ích, chỉ đành tận lực như thế
này vậy.”
Ngọc Châu lưu luyến không rời thu hồi
ánh mắt, thu lại cảm xúc hơi thể hiện ra ngoài, trịnh trọng cúi đầu thấp hành lễ: “Ngọc Châu cảm tạ Thái Úy.”
Nghiêu
Thái Úy nhìn nữ tử lại trở nên câu nệ giữ lễ nghi, ánh mắt trở nên lạnh
lùng, lại ngừng lại một chút nói: “Có cần chuẩn bị xe ngựa đưa những
ngọc phẩm này tới nơi ở tạm thời của tiểu thư không?”
Ngọc Châu chầm chậm lắc đầu nói: “Nơi trọ đó sân trong chật hẹp, không có chỗ để đặt.”
Nghiêu Mộ Dã nhìn nàng nói: “Nếu như tiểu thư không ghét bỏ, thì trước mắt cứ
đặt trong sân nhỏ của mỗ. Nơi này là chỗ ở của tại hạ, hướng tây còn có
cổng phụ thông tới ngõ tây, tiểu thư lần sau tới không cần lại đi ngõ
nam, đi thẳng vào trong là được.”
Ngọc Châu hơi
hơi mở to mắt, có chút buồn cười nhìn Nghiêu Mộ Dã, đúng là không biết
lời này của hắn là từ đâu tới, ý của hắn là sau này bảo nàng mỗi lần tới đều không cần phải bẩm báo, đi thẳng đến nội viện riêng tư của hắn phải không?
Nghiêu thiếu hơi cụp mắt, lông mi dài
dài che khuất đi ánh sáng trong mắt hắn: “Tiểu thư lần này vào kinh,
hình như là có ý nổi danh, chấn chỉnh lại hùng phong của Viên đại sư,
nhưng nàng sống nhờ Tiêu gia, hiện giờ Tiêu gia kia cũng dần thất thế,
không thể dựa vào. Mà Ôn Tướng Quân hình như là phải cưới ái nữ của
Thánh Thượng, nhất thời cũng không thể chú ý mãi tới tiểu thư được, tại
hạ nguyện ý giúp tiểu thư một tay, không biết tiểu thư có đồng ý cho tại hạ cơ hội này không?”
Lần này nói rõ với nữ tử
này, dường như chỉ mong muốn một lần nhân duyên mong manh ngắn ngủi, lời nói mang ý tuyệt đối không lấy vợ, nếu như là ở trấn nhỏ bảo thủ nơi
Tây Bắc, chỉ sợ là khiến cho nữ tử sợ hãi tim đập loạn mà khóc lóc mắng
mỏ.
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh
nói: “Từ lâu đã nghe Thái Úy xử sự thoát tục, không có ý định với hôn
nhân thế tục, hiện giờ vừa thấy, quả thực như thế. Chỉ là Ngọc Châu
không thể bỏ đi thế tục, mặc dù lần trước bị phu gia hưu li, nhưng lại
muốn tái giá, lần này vào kinh cũng vì muốn tìm một nhà chồng thích hợp, sợ rằng con đường phía trước và ý nguyện của Thái Úy không giống nhau,
vẫn mong Thái úy thứ lỗi…”
Nghiêu Mộ Dã giơ tay
lấy cánh hoa rơi trên đỉnh đầu Ngọc Châu xuống, để dưới mũi nhẹ nhàng
ngửi, môi mỏng hơi hơi cong lên: “Vừa mới nghe tiểu thư ở trước mặt mẫu
thân ta không chút bận tâm đến thanh danh của mình, chuyện bất luận lớn
nhỏ mà phơi bày ra khiếm khuyết của đoạn nhân duyên trước, khiến ta nghe mà không khỏi nảy sinh nhận thức sai, chỉ cảm thấy tiểu thư hình như
không có ý tái giá, chỉ hận không thể ngay lúc đó hủy hoại đi thanh
danh, cự tuyệt đi cánh cửa nhân duyên của gia đình lương thiện mới được… Vì thế tại hạ tất nhiên không dám làm trái ý giai nhân, chỉ mong tiểu
thư rủ lòng thương xót, cùng ta kết giao một lần. Nhưng hiện tại tiểu
thư lại nghiêm mặt nói lòng mình hận không thể gả đi sớm hơn, không khỏi khiến tại hạ bàng hoàng, lời của tiểu thư, rốt cuộc câu nào mới là
tiếng lòng của nàng?”
Xem ra khi mình và Nghiêu phu nhân trò chuyện với nhau, vị Thái úy đại nhân này đã ở trong bụi hoa nghe rất lâu rồi.
Trong lòng Ngọc Châu hơi khẽ thở dài, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mặc dù
đang cười, nhưng khóe mắt chân mày đều mang theo sự tức giận không chút
nào che giấu.
Một phụ nhân nhỏ bé bị chồng bỏ
vậy mà lại vô tình phù hợp làm thiếp của Nghiêu gia danh chấn thiên hạ,
thật sự là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất! Nếu nàng là Thái úy đại
nhân, liên tiếp bị làm mất thể diện như thế, chẳng phải là nổi giận đùng đùng rồi sao?
Trong lòng nàng biết, vị trước
mắt này không phải là lưu manh vô lại ở đầu đường trấn nhỏ Tây Bắc, ở
trong kinh thành này, đến cả Hoàng Đế cũng không bằng quyền thế ngất
trời của hắn, đối với việc đó có hơi khinh xuất, chỉ sợ khó mà chống đỡ
với tội danh đó. Chỉ là không biết mình trước đây đã cự tuyệt hắn, vì cớ gì hôm nay lại nhắc lại chuyện cũ?
Nhưng theo
tình hình trước mắt, hắn lại giống như mèo con trêu đùa con chuột là
nàng dưới móng vuốt nhanh nhẹn, chẳng hề nôn nóng nuốt vào bụng, đối với mình hãy còn giữ lại mấy phần lễ nghi.
Nếu đã
như vậy, nàng vạn lần không thể kích động hắn xé rách luôn mấy phần nhẫn nại cuối cùng, khiến mình rơi vào kết cục không có đường lui. Vẫn phải
trì hoãn một chút để suy nghĩ tiếp.