Lúc ngồi trong xe ngựa, Ngọc Châu vẫn luôn cảm thấy bên tai ẩn ẩn nóng lên, không biết là ai đang nhắc mãi.
Mới vừa rồi trước khi nàng rời đi có đi gặp cha, tuy rằng mới gặp lại, luôn là lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng có bạn thân Đào thần y của cha ở
bên, hỗ trợ điều trị thân thể suy yếu vì bị cầm tù lâu ngày, Ngọc Châu
cũng có thể yên tâm.
Sau khi Viên Trung Việt được cứu mới biết con gái ông đã gả cho ai.
Đến khi Viên Trung Việt nghe được con gái mình thế mà lại gả cho Nghiêu Mộ
Dã của Nghiêu gia, lập tức không ngừng lo lắng, bật thốt lên: "Châu
nhi..... con chịu khổ....."
Trong lòng Ngọc Châu biết phụ thân đã biết Nghiêu Mộ Dã chính là Nghiêu Nhị kỳ quái - hãm
hại ông bị cầm tù - không chịu cưới thê tử, bên người lại không ngừng có hồng nhan vây quanh, thủ đoạn tàn nhẫn, tiêu diệt căn cơ trăm năm của
đại gia tộc Viên gia kia. Mà nữ nhi ông cùng lắm chỉ là một tiểu cô
nương mồ côi đáng thương, xuất thân không cao, lại có dung mạo xinh đẹp, Nghiêu Nhị kia cũng là ham cái mới mẻ trong nhan sắc mới cưới nữ nhi,
nhưng trong mắt người làm cha, vị quý nhân kia thật sự khó mà làm rể
hiền! Hơn nữa nghe nói Nghiêu Nhị thế nhưng trốn ở Mạc Bắc, có ý đồ làm
phản, Nghiêu phủ kia quả thật là giống như hố lửa vậy!
Lúc này nghe được Ngọc Châu muốn tạm xa Nghiêu Nhị, sau khi Viên Trung Việt hỏi nàng có lo lắng gì về tiền bạc hay không, trầm tư một lát thế mà
lại rất tán đồng, chỉ nói nàng đi càng xa càng tốt.
Chỉ đáng tiếc là không thể mang theo hài tử mà nữ nhi vừa mới sinh hạ kia, nếu sau này nhớ mong thì nên làm sao mới tốt đây?
Ngọc Châu cũng không giải thích rằng nàng đây chỉ là tạm thời xa cách, bất
đắc dĩ lắc lắc đầu, dặn dò phụ thân phải chú ý thân thể nhiều hơn một
chút, nàng sẽ thường xuyên viết thư về rồi lên xe xuất phát.
Sổ sách cửa hàng phân tán khắp nơi, có rất nhiều đều là thả cho kinh
doanh, nếu muốn sắp xếp lại lần nữa thì hẳn là phải tốn một lần sức. Sau khi nghỉ ngơi trên xe ngựa xong, Ngọc Châu chỉ chuyên tâm xem sổ sách,
thế nhưng Hoàn Thúy theo nàng ra ngoài ngồi ở một bên lại không yên tâm: "Phu nhân..... Mạc Bắc Vương đang lúc trẻ tuổi dương khí thịnh, người
đi lâu không về như vậy thật sự là không ổn, ngộ nhỡ ngài ấy nạp người
mới....."
Ngọc Châu tỏ vẻ không
sao cả, vẫn xem sổ sách như cũ: "Nếu đại nhân muốn, cho dù ta ở bên cạnh cũng không ngăn được, ta tự làm tốt chuyện của ta, ngươi chớ có nhiều
lời nữa."
Hoàn Thúy là một người biết nhìn ánh
mắt, vừa nhìn đã biết thiếu phu nhân không muốn nói nhiều, đây chẳng
phải là phu nhân không vội nha hoàn đã gấp chết sao, nàng ấy đương nhiên là nghe lời không khuyên can nữa.
Chỉ là Hoàn
Thúy quay đầu đi nên không nhìn được Ngọc Châu như đang nghĩ về cái gì
mà vuốt ve chiếc vòng trên cổ, mặt dây kia rất là đặc biệt, nhìn giống
như một chiếc chìa khóa, lại không biết dùng để mở ra ổ khóa trái tim
nào?
Trên con đường dài bụi bay mù mịt, chiếc xe nhìn qua không mấy thu hút này từ từ hòa vào dòng xe thật dài đang vào cửa thành.
Đại Ngụy năm Nguyên Tường thứ nhất, trên triều đột nhiên nổi lên lời đồn
Mạc Bắc Vương chết bất đắc kỳ tử. Tuy rằng Vương phủ ở Bắc Vực giữ bí
mật, không phát tang, chết cũng không thừa nhận tin đồn này, nhưng rất
lâu không hề thấy Mạc Bắc Vương xuất hiện ở binh doanh. Vì thế tin tức
Mạc Bắc Vương đã chết càng lan nhanh đến bụi bay mịt mù.
Thậm chí ngay cả ái thê của Mạc Bắc Vương cũng đã rất lâu không thấy bóng
dáng, nghe đồn là trong một đêm đã "mất tích" một cách thần bí.
Mật thám của Hoàng thất Đại Ngụy đã sớm thâm nhập vào Bắc địa, hỏi thăm
được tin tức, cơ hồ không có khác biệt so với lời Phạm Thanh Vân báo
lại. Vì vậy không thể không khiến người tin tưởng, tính mạng của Nghiêu
Mộ Dã quả thực là đã tận trong tay nữ nhân mà hắn yêu thương.
Bạc Hầu cũng cảm thán thật lâu vì giai nhân phong hoa tuyệt đại thế kia,
sau cũng dâng tấu xin đế vương mau chóng ra tay thu phục Bắc địa, tiêu
diệt những kẻ hết lòng vì Nghiêu Mộ Dã còn sót lại, cũng là lập cho bá
quan văn võ cả triều một tấm gương tiếp theo ----- người có lòng khác
với triều đình, giết không tha!
Vào thu năm
Nguyên Tường thứ nhất, Đại Ngụy hạ chiếu lệnh cho Mạc Bắc Vương vào kinh báo cáo công vụ. Nhưng Mạc Bắc Vương phủ lại gửi thư nói Mạc Bắc Vương
bệnh nặng, khó lòng lĩnh chỉ nhập kinh.
Hoàng đế lấy đây làm cớ, lệnh quân đội tập kết ở Bắc địa, đồng thời cũng thông
báo cho phía Mạc Bắc, tước phong hào Vương Hầu, thu hồi đất phong, người nghe theo thánh chỉ thì giữ lại thực ấp vốn có, đồng thời thăng quan
tiến tước, được ban thưởng hậu hĩnh.
Song hai
mươi bốn thành trì của Bắc địa không một ai nghe theo hoàng lệnh, vẫn
giữ vững cửa thành như cũ, chỉ nói nghe theo duy nhất điều hành của Mạc
Bắc Vương.
Đây rõ ràng là ngang nhiên cãi lại
thánh mệnh, hiển nhiên là đại nghịch bất đạo! Vì thế nội chiến thu phục
Bắc địa thanh lý nịnh thần chấn chỉnh triều cương chính thức nổ ra.
Thánh mệnh tuyên cáo thiên hạ, Mạc Bắc Vương đã bị gian nịnh hại chết, Bắc
địa bị kẻ gian khống chế, khi đang báo cho hiền sĩ có tri thức vì nước
mà đổ máu nóng thì Mạc Bắc Vương ẩn thân đã lâu đột nhiên xuất hiện phía trên tường thành ở Bắc địa.
Vì thế lời nói dối
của Vương thất Dương gia liền tan tành. Đồng thời trong tay những người
kể chuyện trong dân gian như là cầm một thoại bản thống nhất, đó là chân tướng Hoàng gia bức công thần Đại Ngụy Nghiêu Mộ Dã làm phản.
Đây là thời kỳ một Vương hầu hùng cứ địa vị cao mà thứ dân thì không thể
được trọng vọng, nhưng Nghiêu Mộ Dã lại có thể vứt bỏ quan niệm thế gia, bắt đầu dùng vô số đệ tử thứ tộc ở Bắc địa, khiến cho những nam nhi
lòng mang chí khí hùng thao kia thấy được một con đường có hy vọng. Thế
nhưng một vương hầu xuất thân thế gia lập được kỳ công, lại không câu nệ theo lề lối của Ngụy triều xưa lại phải lọt vào tầm ngắm chinh phạt của đế vương, điều này sao có thể không kích thích lòng đồng tình của chúng hiền sĩ có tri thức trong thiên hạ?
Lúc này
Thánh thượng mới phát hiện, hắn ta đã rơi vào âm mưu do Nghiêu Mộ Dã sắp đặt tỉ mỉ, không khỏi giận tím mặt, phái người bí mật bắt giữ Phạm
Thanh Vân.
Lại nói tiếp, vị Phạm đại nhân lập được kỳ công kia, sau khi trở lại Đại Ngụy cũng không có được sự trọng dụng như hắn đã nghĩ.
Hắn đi Bắc địa lại không thể đưa Thục Tuệ Phu nhân và hài nhi của nàng cùng về. Hắn vốn cho rằng Thánh thượng sẽ xem ở tình cảnh hắn thiết kế hại
chết Nghiêu Mộ Dã mà không so đo một đôi mẹ con không quan trọng gì kia.
Thế nhưng sau khi Thánh thượng nghe được tin tức Thục Tuệ Phu nhân không được đưa về, sắc mặt thật sự là quá âm trầm khó coi.
Từ đó về sau thế mà lại cố tình không ngó ngàng gì đến hắn, lúc này Phạm
Thanh Vân mới hiểu ra hắn đã không nghiền ngẫm thánh ý rõ ràng, không
nhịn được âm thầm bóp cổ tay, vốn định làm một mối làm ăn nữa, nhưng lại nhận được tin dữ Nghiêu Mộ Dã giả chết.
Sau đó
đến khi thị vệ đến trước Phạm phủ, lại phát hiện có người đã đi trước
một bước, giết chết toàn bộ Phạm gia, trên dưới Phạm phủ cho dù là vợ
con cũng không một ai may mắn sống sót.
Thủ đoạn kia thật tàn nhẫn, khiến cho lão ngỗ tác nhiều năm cũng không nhịn được phải lao ra cửa nôn ói không ngừng. Cũng không biết là ai có thù oán
với Phạm Thanh Vân, nhưng nhìn thủ đoạn cỡ này, ắt hẳn là hận đoạt thê,
thù giết cha rồi!
Nhưng Thánh thượng lại biết
đây là tác phẩm của ai, trong miệng thế nhân đều khen vị Nghiêu Nhị kia
như thánh hiền vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, thiếu niên chơi cùng
hắn kia, một khi nổi lên lòng tàn nhẫn thì tâm tư lại âm độc đến cỡ nào.
Huyết án Phạm gia này có thể khẳng định là tác phẩm của Nghiêu Nhị! Không chỉ có như thế, hắn thậm chí còn tàn nhẫn vứt bỏ toàn bộ tộc nhân ở lại
Ngụy triều không màng, Nghiêu gia lớn như vậy, ngoại trừ những người lúc trước chấp nhận từ bỏ thực ấp căn cơ đi theo Nghiêu phu nhân đến phương Bắc, phần lớn đều tham luyến sự che chở mà tổ tiên để lại và cuộc sống
hưởng lạc thanh thản, mà không muốn rời khỏi kinh thành.
Mà hiện tại, vì Nghiêu Mộ Dã tạo phản, gia tộc trăm năm Nghiêu thị phải
chịu liên lụy, tất cả phong ấp xung công, nhưng rốt cuộc Thánh thượng
cũng bận tâm đến thanh danh minh quân của bản thân, tuy rằng Nghiêu gia
không đến mức bị tàn sát cả nhà, nhưng người thân tại quan trường ăn hối lộ trái pháp luật lại là chỗ nào cũng có, tất cả đều bị thanh tra theo
lẽ công, bị hạch tội bỏ tù, nhưng phần lớn là bị biếm làm bình dân nô
dịch. Trải qua trăm năm, thế gia đại tộc tản ra hơi thở hủ bại khuynh
đảo một trận lớn.
Mà rất nhiều cửa hàng của
Nghiêu gia cũng bị niêm phong từng cái, chỉ là sau khi niêm phong mới
phát hiện, những cửa hàng đó cũng đã sớm được kiểm kê tài sản bán lấy
tiền mặt, còn dư lại cũng chỉ là ít mặt tiền cửa hiệu không tiện bán đi, cũng không có trị giá bao nhiêu.
Mạc Bắc Vương
không có Nghiêu gia hậu thuẫn tiền bạc, cho dù có bản lĩnh lên trời cũng không thể động đậy nổi. Theo chiến sự căng thẳng kéo đến chính là tiêu
hao quân phí.
Hoàng thất Dương gia tập trung mấy đại thế gia, hạ quyết tâm cho dù liều mạng cũng phải dây dưa đến chết
cái con hổ hung ác ở phương Bắc này.
Chỉ là
Nghiêu Mộ Dã lại không ngồi chờ chết mà lại liên lạc với các nhà có tiền ở Bắc địa, nếu thế gia phong nhã chịu hạ thấp sự cao ngạo, dùng để cổ
động lòng người quả thật rất có lực hấp dẫn, huống chi Nghiêu Mộ Dã nổi
danh đã lâu, càng khiến cho người ta tin phục khí chất đế vương mới lộ
ra sơ sơ của hắn, vô số nhà có tiền đều ủng hộ Nghiêu Mộ Dã khởi sự,
thậm chí còn có người bán của cải lấy tiền để ủng hộ quân đội Bắc địa.
Trận chiến giằng co giữa Nam Bắc không hề theo dự đoán của chúng quyền quý
trong triều rằng sẽ kết thúc vào trước khi cày bừa vụ xuân năm thứ hai
mà lại có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng. Nghiêu Mộ Dã dẫn binh một đường Nam tiến, thế như chẻ tre, thậm chí có rất nhiều thành trì không
cần đánh đã chủ động đầu hàng. Bắc địa mở rộng lãnh thổ ra ngàn dặm,
cách Nam Ngụy chỉ một con sông.
Văn võ cả triều
Nam Ngụy đều e sợ Bắc quân Nam hạ, vội vàng khuyên can Hoàng đế viết thư ngưng chiến, lấy con sông làm ranh giới, duy trì cách chia sông mà trị.
Nghiêu Mộ Dã thế nhưng lại hào phóng đáp ứng, đồng thời dưới sự đề cử của
chúng nhà giàu, Nghiêu Mộ Dã xây dựng Bắc quốc Đại Lương, cố đô của Ngụy triều Bắc địa đổi tên làm Kinh Ấp, lấy làm kinh đô của Đại Lương. Mùa
xuân năm Nguyên Tường thứ hai, Nghiêu Mộ Dã xưng đế, làm khai quốc Hoàng đế của Đại Lương, Hậu vị vẫn luôn để trống, chưa từng sắc phong phi
tần.
Nhưng cuộc sống hàng ngày của đế vương Tân
Lương thật là buồn tẻ nhạt nhẽo. Mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc đóng
cọc, sau khi đập cọc gỗ không chút sứt mẻ xong thì lập tức lên triều xử
lý phân tranh chính sự mới xảy ra.
Loại phương
thức hoạt động gân cốt và tâm tình khác người này thật khiến người ta
khó lý giải, những cái cọc gỗ luyện công đó gần như cứ mỗi nửa tháng lại phải thay mới một lần ----- bởi vì cho dù cọc gỗ có cứng rắn hơn nữa
cũng không cách nào chịu được loại hoạt động gân cốt của tân đế Bắc địa
cả người đang tràn đầy tinh lực và cảm giác giác nôn nóng này.
Sau nửa ngày xử lý chính vụ, tân đế liền tự mình hồi cung, trêu đùa đứa con trai nhỏ bắt đầu chập chững học đi của hắn, sau đó sẽ giống như một ông già, sau khi ăn xong thì đi ngủ sớm.
Tân đế
cũng sẽ ngẫu nhiên có trò tiêu khiển khác, ví dụ nhận một hai phong thư
với nét chữ thanh tú và những thổ sản từ các nơi bí mật kèm theo.
Mỗi khi đến lúc đó, thấy tân đế tâm bình khí hòa mà mở thư ra, vừa phẩm trà vừa xem thư, Cẩm Thư hầu hạ bên cạnh tân đế đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với vài tháng trước, tính tình hiện tại của tân đế bình thản đến
mức khiến người ta phát khóc. Phải biết rằng lúc trước, khi mỗi lần thu
được tin tức, tân đế đều là tức giận đến mức tay nắm thư còn có chút
phát run, động một chút là muốn ném hết đồ vật của cả một phòng, trong
miệng không ngừng tức giận mắng: "Phụ nhân ác độc! Muốn giày vò chết
người ta sao!"
Chập ngân phiếu được bí mật gửi kèm trong phong thư kia càng là bị xé đến nát vụn.
Chỉ là xong việc, đáng thương cho chúng thị nữ các nàng, còn phải nhận
thánh lệnh, lục tìm từng mảnh nhỏ của ngân phiếu, sau đó lại ghép lại
thành ngân phiếu, sau đó đặt vào một cái hộp gỗ đàn nhỏ thoạt nhìn có
chút lâu năm.
Cho dù là thời điểm chiến sự căng
thẳng, tân đế vẫn không mảy may động đến ngân phiếu trong hộp gỗ đàn
kia, mà là tự mình liên lạc cho những nhà có tiền ở Bắc địa, tự giải
quyết vấn đề lương thảo quân nhu. Thời gian lâu dần, cái hộp đó cũng
không còn đủ để chứa ngân phiếu nữa, không thể không thêm hai cái hộp
khác.
Khí phách không động đến bạc này thật
khiến cho người ta khó hiểu, nếu là nghiền ngẫm cẩn thận thì dường như
là khó có thể giải mối bực bội với người nào đó.