Bởi vì tạm thời không có
nhà riêng, cho nên Nghiêu Xu Đình cùng Uất Trì tiểu tướng quân sau khi
thành hôn vẫn ở tạm trong phủ Mạc Bắc Vương. Thời gian qua, các nàng đã
vẫn luôn ở chung với đôi phu thê mới cưới này.
Uất Trì tiểu tướng quân kia tuy rằng ít nói, nhưng ánh mắt và hành động không lừa được người khác.
Mỗi ngày khi đôi phu thê nhỏ đi dạo, những lúc Nghiêu Xu Đình không chú ý
thì Uất Trì Đức Hiền luôn nhìn chăm chú về phía nàng, vừa nhìn là có thể thấy được vẻ cưng chiều tỏa ra khắp bốn phía, sao đến miệng Nghiêu Xu
Đình lại thành ra tự xem thường, biến Uất Trì tướng quân thành kẻ không
tình nguyện thành hôn như vậy?
Có điều Ngọc Châu cũng
biết được vị tiểu tướng quân có chủ kiến kia khá nhiều mưu mô, không
chừng đã ngầm dùng chiêu trò gì khiến cho cô em chồng nghĩ như vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, một đôi huynh
muội mỗi người đều ngạo mạn, có người có thể trừng trị một chút
cũng khiến họ khiên tốn hơn một ít.
Đảo mắt đã đến mùa
đông, Thục Tuệ phu nhân đặt cho nhi tử một nhũ danh gọi là Lý (cá chép)
nhi, bởi vì cá chép là loài có sức sống kiên cường, nàng hi vọng nhi tử
lớn lên cũng sẽ như vậy.
Nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong
lại hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ hy vọng đứa trẻ này cũng như cá chép kia có
một ngày vượt long môn, hóa thành rồng? Nói với Nhị tỷ nàng, chớ có si
tâm vọng tưởng!”
Ngọc Châu đang mài giũa một khối ngọc
hình cá chép nhỏ, nghe Mạc Bắc Vương nằm trên ghế mềm nói, cũng không
thèm ngẩng đầu lên, nói: “Sông rộng biển lớn lẽ nào lại không đủ bơi?
Sao lại phải đi chen chúc vào cái cửa đó? Vốn dĩ tỷ ấy không có ý tứ
này, ai thích nhảy thì cứ nhảy, cháu trai nhỏ của ta chỉ cần lớn lên vui vẻ hạnh phúc là được!”
Lúc này Nghiêu Mộ Đã nghe
thấy vẻ không hài lòng trong giọng điệu bình thản kia, lập tức buông
cuốn sách, giẫm lên đôi giày mềm mại được may vá bằng lông chồn ôm lấy
Ngọc Châu: “Được được, nói oan cho nhị tỷ nàng rồi, đã nói nàng đừng làm chuyện mỏi mắt, không phải lả mài lớp cuối thôi sao? Để ta làm là
được.”
Nói xong, hắn tiếp nhận đá mài trong tay Ngọc
Châu, bắt đầu cẩn thận mài giũa từ khe hở của con cá chép nhỏ, tư thế
kia không hề giống với tay mơ mới học nghề chút nào.
Kỳ
thật từ sau khi Ngọc Châu mang thai, Mạc Bắc Vương sau khi lo xong chính vụ, liền ngứa tay không nhịn được sẽ giúp luôn thê tử một tay. Tuy rằng không giỏi phần điêu khắc thô, nhưng mài giũa chi tiết thì khá là mát
tay.
Chỉ là hắn vừa ôm Ngọc Châu vào trong ngực vừa làm
việc, miệng kia lại thường thường hôn mút cổ nàng, đều là tư thế vụng
trộm ăn đậu hũ của nàng. Ngọc Châu muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm quá
chặt, nhất thời tránh cũng không được, đành phải dựa vào ngực hắn như
vậy, chờ hắn mài giũa cá chép nhỏ đến sáng bóng lấp lánh.
Sau khi bị hắn liếm đến mặt và cổ lấp lánh ánh nước, nàng mới xem như là
đẩy được bánh dính Mạc Bắc Vương ra, khoét một lỗ trên cá chép nhỏ rồi
cột vào một sợi dây đỏ đưa cho Nhị tỷ.
Vị Mạc Bắc Vương
kia lười biếng mà ngã trên giường sưởi ấm áp, nói: “Đêm nay trở về, lại
giúp tiểu nương tử nàng mài giũa thân thể có được không?”
Ngọc Châu căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn đi ra ngoài cửa, không thèm quay đầu
lại. Hôm đó sơ ý tổn thương hắn, nhất thời đầu óc mê muội nên làm cho
hắn, kết quả lần đó giống như mở ra vách chặn lũ, một phát liền không
thể vãn hồi.
Mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều quấn lấy
mình, tuy rằng sau khi đến Bắc Vực, người này liền không còn mặt lạnh
đặt ra quy củ với mình, nhưng lại giống như con chó nhỏ dính người,
khiến cho người khác không chịu nổi!
Đợi đến phòng Nhị tỷ.
Lý nhi vừa bú no, được Nhị tỷ bồng lên "vỗ sữa" một cái vang dội, sau đó
nó liền hướng về phía Lục di mẫu mới bước vào phòng mà phun bong bóng.
Sau khi Ngọc Châu đeo ngọc bội nhỏ được chà lau sạch sẽ lên cho Lý nhi,
thằng bé lập tức duỗi cánh tay béo tròn kia đem đuôi cá nhỏ bỏ vào
miệng, đầu lưỡi nhỏ vừa liếm vừa phun nước miếng sáng bóng, tự mình chơi đến vui vẻ.
Ngọc Châu vừa thấy, lập tức thu ngắn sợi dây lại, miễn cho tiểu anh hài này nuốt luôn vào trong miệng.
Thục Tuệ phu nhân vừa thấy bộ dáng tinh xảo của miếng ngọc bội kia, liền
biết ngay là Ngọc Châu tự mình điêu khắc, chỉ cười nói: “Muội cũng không lo chăm sóc cho bản thân mình, nếu bị Mạc Bắc Vương biết được nhất định sẽ trách cứ muội.”
Ngọc Châu cảm thấy hẳn là nên để lại chút mặt mũi quan gia cho Mạc Bắc Vương, cho nên cũng không nói hắn giờ đây đã là đệ tử của mình, thật sự trở thành thợ ngọc học việc.
Trêu đùa với Lý nhi đủ rồi, Ngọc Châu liếc mắt một cái liền nhìn thấy phong
thư bìa vàng ở mép giường, vì thế nhẹ giọng hỏi: "Thánh thượng lại viết
thư cho tỷ?”
Thục Tuệ phu nhân cảm thấy vô vị mà cười
khẽ: “Là muốn ban tên cho hài tử, đặt là Dương Truyền Thế … Trước đây tỷ muốn dứt khoát cho hài tử theo họ tỷ, bản thân đang ở dân gian mà lại
gánh một cái họ hoàng gia làm gì, chỉ gây thêm họa mà thôi.”
Ngọc Châu xoa bả vai Nhị tỷ nói: “Hài tử còn nhỏ, gọi nhũ danh là được rồi, còn sau này, thì để sau này lại nói.”
Thục Tuệ phu nhân mặc thêm áo lót cho hài tử, trầm mặc một hồi nói: “Nghe
nói thủy quân Khấu Đảo kia kéo đến rào rạt, tiền tuyến ngăn cản bất
lực, đã sắp đến Kinh thành rồi. Văn võ trong triều hiện tại đang tận lực khuyên Thánh thượng lẩn tránh đi, di giá đến Lô Châu tạm lánh mối họa,
là thật à?”
Từ miệng Nghiêu Mộ Dã, Ngọc Châu biết được
tỉ mỉ hơn một chút, chỉ nhẹ giọng nói: “Đã di giá đến Lô Châu nhiều ngày nay, bá tánh trong Kinh thành ai có năng lực trốn đi thì cũng ào ào đi
rồi. Có lẽ lúc này trong Kinh thành, phố xá cũng trống vắng, tiếng trống vang vọng giờ chỉ còn lại cái vỏ rỗng…”
Kỳ thật đặc sứ do Hoàng đế phái đến hiện nay đã đến Bắc địa. Lại không biết là có ý đồ gì đây.
Kỳ thật đặc sự đã đến được ba ngày. Mà Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn trì hoãn
không chịu gặp mặt, sau khi kéo dài đến ba ngày, mới miễn cưỡng triệu
kiến đặc sứ.
Đặc sứ được Hoàng đế phái đến chính là tộc
trưởng tân nhiệm Nghiêu gia Nghiêu Chính Đường, lúc này đã sớm không còn kiên nhẫn chờ đợi.
Cho nên sau khi gặp mặt, sắc mặt hắn tức khắc trở nên khó chịu, nói: “Hiện giờ Thánh thượng đã di giá đến Lô Châu, mà Mạc Bắc Vương giờ đây lại an nhàn ngồi trên cao, không có chút nào là quan tâm chia sẻ nỗi lo với Thánh thượng, nếu để thiên hạ bá
tánh biết được, chẳng phải sẽ thất vọng buồn lòng sao?”
Nghiêu Mộ Dã cười lạnh một tiếng, Thánh thượng sao lại phái một người ngu xuẩn như vậy đến đây cơ chứ, chẳng lẽ cảm thấy mình sẽ đặt tình cảm lên
người Nghiêu gia là hắn, sẽ đối đãi không tệ với hắn?
Lập tức hắn cất giọng lạnh lùng nói: “Theo như bổn vương biết, từ sau khi
bổn vương thụ phong Mạc Bắc, châu huyện lân cận thu binh đều là đến
từ mật lệnh của Hoàng đế, nếu bổn vương hoặc là đại quân từ Mạc Bắc rời
khỏi địa phận, không cần thượng tấu, đều chặn lại hết, nếu chống lại
mệnh lệnh thì giết không cần lý do! Xin hỏi Nghiêu đại nhân, nếu bổn
vương bị nhốt ở Bắc địa, tất nhiên phải ngoan ngoãn ngồi đây, làm sao
còn có thể phân ưu giúp Thánh thượng?”
Nghiêu Chính
Đường nào biết rằng đến mật lệnh phong sát Nghiêu Mộ Dã? Nhưng suy nghĩ
lại một chút cũng thấy Thánh thượng có ý kiêng kị mãnh hổ phương Bắc
này, lúc này chỉ có thể thà chết không nhận, nói: “Thánh thượng sao có
thể hạ mệnh lệnh hoang đường như thế? Thánh thượng luôn luôn hậu đãi Mạc Bắc Vương ngài, hiện giờ giặc biển tuyến Đông đã xông vào, nghe nói Mạc Bắc Vương tạo lập xưởng đóng tàu, có nhiều thuyền tốt, vẫn nên xin Mạc
Bắc Vương mau phái thuyền đến phía Nam, giảm bớt nguy cơ cho triều
đình!”
Nghiêu Mộ Dã uống một ngụm trà, nói: “Chỉ là mấy
chiếc thuyền tốt để đánh cá mà thôi, nào chịu được sóng gió? Nếu giữa
đường thuyền tan tành, há chẳng phải bổn vương sẽ mang trên lưng cái
danh làm hại quốc sao? Xin Nghiêu đại nhân di giá đến nơi khác, tìm biện pháp khác đi!”
Nghiêu Chính Đường nhìn đường đệ của mình một lúc lâu không rời mắt.
Lúc này chia cách mấy tháng mới gặp lại hắn, đã sớm không còn tươi sáng
hoa lệ bắt mắt như trong Kinh thành, chỉ thấy hắn khoác lên mình một
trường bào màu tro đen. Mà phủ Mạc Bắc Vương càng nhỏ đến đáng
thương, dángvẻ không có gì ăn, lúc này Thánh thượng quyến sủng, cho hắn
một cơ hội tỏ lòng trung thành, thế nhưng có phúc còn không biết hưởng,
thật sự khiến cho người ta tức giận mà!
Vì thế hắn liền
trương lên bộ dáng tộc trưởng, mở miệng khiển trách, nói: “Ban đầu ngươi có lỗi khiến Thánh thượng thất vọng, đột nhiên trốn đi, vốn dĩ đã làm
cho Nghiêu gia chúng ta hổ thẹn! Giờ đây có bao nhiêu đệ tử Nghiêu gia
bởi vì ngươi mà liên lụy không còn được trọng dụng? Hiện giờ mẫu thân và huynh trưởng ngươi cũng bị Thánh thượng mang theo ra khỏi Kinh thành,
nếu ngươi lại không coi ai ra gì, không màng đến an nguy của Đại Ngụy,
vậy thì đừng trách vị thẩm thẩm kia của ta bị kẻ gây họa Nghiêu gia như
ngươi liên lụy."
Nghiêu Mộ Dã nghe vậy, môi mỏng chậm
rãi cười nhếch mép: “Đa tạ Đường huynh nhắc nhở, nếu ngươi không nói, ta cũng đã quên chính mình đã không còn là tộc trưởng, mà là ngài giờ đây
đã thay Nghiêu gia chủ trì đại cục, không biết Đường huynh có nhớ rõ
điều đầu tiên của tổ tiên dạy bảo là gì không?”
Nghiêu
Chính Đường thấy thái độ hắn mềm đi, bèn đắc ý mà giơ tay vuốt cằm nói:
“Nghiêu gia năm đó dừng chân ở Giang Nam, tộc nhân đơn bạc, may mà gia
tộc đồng tâm, tạo lập nên sản nghiệp to lớn, điều đầu tiên mà tổ tiên
giáo huấn đó là ‘Họ Nghiêu đồng tâm, không thể chia lìa’. Điều này sao
ngươi lại quên đi?”
Nghiêu Mộ Dã nhìn hắn lạnh lẽo nói:
“Nếu ngươi nhớ rõ, vì sao phải vì lợi ích của dòng họ hắn, mà nói ra lời uy hiếp người cùng tộc. Còn muốn lấy tánh mạng của trưởng thẩm ra áp
chế? Ngươi là tộc trưởng, chẳng lẽ muốn mang tánh mạng toàn tộc để đổi
lấy thành tựu phú quý vinh đạt cho một mình ngươi sao?”
Nghiêu Chính Đường bị lời nói hắn chặn họng, lập tức lạnh lùng nói: “Hoàng gia là "dòng họ hắn" sao? Nghiêu Mộ Dã ngươi kiêu ngạo như vậy, là muốn tạo phản sao? Ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải phạm tội chu di cửu tộc
sao? Càng là tội nhân của Nghiêu gia!"
Nghiêu Mộ Dã lại
lười nhiều lời với loại người ngu ngốc này, chỉ nói: “Bảo Hoàng thượng
phái người có thể nghe hiểu tiếng người đến đây nói chuyện với ta!”
Nói xong vung tay lên, liền sai người ném tên tộc trưởng đương nhiệm Nghiêu gia này ra khỏi phủ!
Nghiêu Chính Đường tức giận đến mặt béo đỏ bừng, lập tức phi ngựa chạy thẳng về Lô Châu ngay trong đêm đó.
Bởi vì đã từng là Kinh đô thứ hai trong thời chiến loạn nên Lô Châu cũng có cung điện phòng ốc, các thế gia cũng có nhiều sản nghiệp ở đây, nhất
thời rung chuyển, cũng không ảnh hưởng đến phong cảnh hưởng lạc nơi này. Cuộc sống du sông ngắm cảnh, xa hoa lãng phí ở Kinh thành vẫn tiếp tục
diễn ra ở Lô Châu.
Hoàng đế vừa hút xong một bọc ngũ
thạch tán nhỏ, ngồi sau những lớp màn, nửa buông vạt áo, cung nữ xinh
đẹp bên cạnh hầu hạ quạt mát tiêu tán đi sự nóng bức trên người.
Sau khi nghe Nghiêu Chính Đường kể lể, Hoàng đế lười biếng mà mở miệng hỏi: “Tình hình gần đây của hắn như thế nào?"
“Cực kỳ nghèo túng, nhà cửa còn không so được với phú hộ trong Kinh thành, vùng đất hoang Bắc địa kia, có gì mà xa hoa?”
Bởi vì mới hút ngũ thạch tán, sự nhẫn nại của Hoàng đế hiển nhiên không thể so với lúc bình thường, thật không có chút kiên nhẫn quát lớn, nói: “Ai hỏi ngươi chỗ hắn ở thế nào? Trẫm là muốn hỏi, quân tốt thủ hạ của hắn
là bao nhiêu, trang bị như thế nào, lương thảo có thể kiên trì được bao
lâu?”
“À…cái này…”Nghiêu Chính Đường chưa từng chú ý đến điều này, nhưng Hoàng đế vừa hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ đến thời điểm
hắn đi, hình như Bạch hầu cũng có dặn dò qua. Nhưng sau khi hắn bị
Nghiêu Mộ Dã ném ra khỏi phủ, liền bị thị về áp giải một đường ra khỏi
Bắc địa, căn bản không kịp dò hỏi được điều gì!