Trong lòng nhận định vị
tướng quân bất ngờ giáng một đòn kia bên trong chứa đầy suy nghĩ xấu xa, Ngọc Châu cảm thấy cũng không cần nói ra để cô em chồng quá mức lo
lắng.
Còn câu nói “không cưới” trong miệng vị tướng quân kia, Ngọc Châu càng không để trong lòng. Giống như loại nam nhân tâm tư thâm trầm này, cũng sẽ không như tiểu tử Thất thiếu Bạch gia kia, bị
vài lời nói khắc nghiệt liền bỏ mặt thay đàn đổi dây.
Nếu không vội vàng gấp gáp thì đâu cần phải chạy đến khói bụi đầy người,
còn mỏi mắt mong chờ đến đưa lễ vật quan trọng như vậy? Đại khái là lạt
mềm buộc chặt, muốn làm giảm bớt một chút ngạo khí thế gia của cô em
chồng nàng mà thôi.
Nhưng tiểu tướng quân đánh chủ ý lên đầu nàng, nên nàng phải phí công suy xét một chút. Mặc dù hai tên nam
nhân này kẻ xướng người họa nói đường đường chính chính, triều Ngụy to
như vậy thế nhưng lại muốn một tiểu phụ nhân đem hộp trang điểm đến cứu, không khỏi có chút hoang đường!
Nghĩ vậy, Ngọc Châu quyết định sẽ không tiếp nhận gánh nặng cứu thế cứu quốc này, để họ tự mình đi nơi khác mà tống tiền đi!
Nghiêu Xu Đình khóc lóc kể lể một trận, thấy tẩu tẩu cũng không quan tâm đến
mình, dần dần thu lại âm thanh, nói: “Tẩu tẩu, sao tỷ lại không quan tâm đến muội?”
Ngọc Châu hỏi: “Ta hỏi muội, muội có nói qua sổ sách ghi chép của ta với Uất Trì Đức Hiền hay không?”
Nghiêu Xu Đình không nghĩ đến tẩu tẩu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời có chút trố mắt, mặt khác cũng thật sự không nhớ nỗi trước đây chính mình đã nói
qua những chuyện gì.
Uất Trì Đức Hiền kia trời sinh
không thích nói chuyện, nhưng khi hắn nhìn nàng nói chuyện, hắn sẽ dùng
ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho tim nàng lúc nào
cũng đập thình thịch, đến nỗi nói cái gì, nàng cũng không thể nhớ lại
nổi.
Ngọc Châu cũng lười biếng nhắc lại chuyện cũ với
nàng, chỉ trịnh trọng nói: “Nếu muội muốn thuận lợi xuất giá, nhớ kỹ về
sau không được nhiều chuyện về chuyện của ta với ca ca muội và Uất Trì
tiều tướng quân, bằng không sau này có chuyện gì, khóc rớt hết mặt mũi
cũng đừng tới tìm ta!”
Nghiêu Xu Đình nhất thời mờ mịt,
chỉ cảm thấy lời dặn dò của tẩu tẩu với lời dặn dò của ca ca thật khiến
cho người ta lâm vào thế khó xử!
Một bên kêu nàng bẩm
báo lại tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn, một bên bảo nàng câm miệng,
huynh tẩu hai lòng, nên nghe bên nào mới tốt đây?
Hơn nữa bộ dáng trừng mắt của tiểu tẩu tẩu thật giống với Nhị ca quá!
Hiện tại ở Tây Bắc, Nghiêu Xu Đình ở đây cũng không tự ý kết giao bằng hữu,
duy nhất chỉ có thể tâm sự với tẩu tẩu, nếu tỷ ấy không để ý đến mình,
lại cùng Nhị ca đứng về một hướng, kia chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Lập tức dạ thưa vâng lời.
Mà bên kia Nghiêu Mộ Dã cùng Uất Trì Đức Hiền không biết trò chuyện với nhau bao lâu, rốt cuộc cũng từ thư phòng bước ra.
Được hắn cho phép, Uất Trì Đức Hiền liền đến thăm Nghiêu Xu Đình đang mang thai vẫn luôn lo sợ bất an kia.
Mà Nghiêu Mộ Dã cũng trở về phòng của mình.
Tiểu phụ hôm nay ngược lại không còn vui vẻ khi đếm tiền trong hộp trang
điểm của mình nữa, có thể nhìn ra được sầu tư nhàn nhạt trên gương mặt
nàng.
Mặc dù rất muốn làm cho nữ phụ này cắt đứt tâm tư, tạm thời làm trống hộp trang điểm của nàng. Nhưng trông thấy bộ dạng
này của nàng, Nghiêu Mộ Dã nhất thời lại đau lòng, chỉ đi qua ôm nàng từ phía sau, nói: “Uất Trì tiểu tử kia nghĩ sao nói vậy, không hiểu cách
nói chuyện khéo léo quan tâm phụ nữ, nàng nghe lời nói vừa rồi của hắn,
sao có thể thật sự muốn nàng trợ cấp? Chưa gì đã buồn phiền, coi trọng
tiền như vậy, thật sự mê tiền đến thế sao?”
Ngọc Châu vốn tưởng rằng Nghiêu Mộ Dã sau khi ra khỏi thư phòng nhất định sẽ như rắn thuận theo xà mà trườn, tiếp tục quấy nhiễu mình, nhưng không
nghĩ đến hắn lại nói ra những lời này.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại về phía của Nghiêu Mộ Dã.
Nghiêu Mộ Dã vuốt ve gương mặt nàng, cảm thấy dáng vẻ kinh ngạc của tiểu phụ
này cũng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, hắn một tay bế nàng lên, nói: “Trước đây khi cưới nàng đã quyết định sẽ cho nàng một cuộc sống
tốt hơn, nhưng hiện tại… Lại để cho nàng nhận lấy mấy phần ấm ức… Yên
tâm, không động vào tiền của nàng, sau này đợi đến khi về đến Kinh
thành, nhất định sẽ mở cho nàng một của hiệu lớn hơn, được không?”
Đây là lời nói thật lòng, sau khi từ Kinh thành trốn đi, ngày trước ở miếu
Nương Nương có nghe thuật sĩ kia nói qua, hắn cũng thật sự vì câu nói
“ba cuộc hôn nhân” đó mà cảm thấy phiền lòng.
Có
điều hiện tại tuy rằng hắn bị mắc kẹt trong lời nói linh nghiệm kia,
nhưng vẫn còn chưa ứng nghiệm trên người muội muội, nói là cuối tháng gả chồng, hiện tại đã qua hơn một tháng, có thể thấy được giang hồ nói
bừa không cần để trong lòng, tiểu phụ này nếu thích giữ tiền, thì cứ để
nàng giữ đi, dù sao khi ở Kinh thành, bởi vì mẫu thân quản sổ sách nên
nàng vẫn chưa đủ độ nghiện, hiện tại thật vất vả mới trở thành chủ mẫu
chưởng quản một nhà, giờ đây lấy đi tiền của nàng, thì chẳng phải là một chuyện quá đáng sao?
Chỉ là vừa nghe
Nghiêu Mộ dã nói như vậy, bản thân Ngọc Châu tự cảm thấy chính mình có
chút keo kiệt xấu hổ, tự nhiên muốn mở miệng nói ra tính toán của bản
thân: “Lần này đại nhân tới Bắc địa chính là ở dài hạn, mặc dù thuộc cấp đều là người hầu thân cận, nhưng cũng phải làm một số thứ, hơn nữa ta
quan sát thấy nơi đây bỗng có rất nhiều thương nhân bá tánh. Dân cư
nhiều là chuyện tốt, nhưng đều phải há mồm ăn cơm, Bắc địa không giống
phía Nam, một năm hai mùa gạo quả thật không dễ gì. Nếu không có tiền
bạc mua sắm lương thực, một khi thiên tai đổ xuống đó chính là đại nạn…
Ta bán ra mấy cửa hàng, cũng mở thêm ba cửa hàng thực phẩm, ủy thác cho
Vương công tử để bá phụ hắn khơi thông nhân mạch, lại mượn bảng hiệu tàu buôn của nhà hắn để vận chuyển hàng hóa, giúp mua lương thảo ở phía
Nam.”
Những gì Ngọc Châu nói đều là tình hình thực tế,
năm nay lúa gạo Nam địa được mùa, không thiếu lương thảo, nhưng nhiều
ngày trước nàng đi dạo xung quanh phố xá lại phát hiện xung quanh rất
nhiều khách thương Nam địa đến thu mua lương thực giá cao, rất nhiều cửa hàng lương thực thấy có thể sinh lợi, liền đẩy giá lương thực lên cao.
Vô số lúa gạo chạy vào trong kho lương thực của khách thương đến từ nơi
khác, được vận chuyển ra khỏi Bắc địa. Thậm chí rất nhiều cửa hàng lương thực đều bán sạch kho dự trữ của mình, thu được lợi nhuận cao.
Ngọc Châu thấy tình hình như vậy, cảm thấy không được bình thường lắm. Dù
cho là vì triều đình đang chuẩn bị dụng binh mà thu mua lương thảo, thì
cũng nên đi Nam địa để mua chứ.
Dựa vào tình hình hiện
tại, đến năm sau, lương thực dự trữ của Bắc địa sẽ không đủ, một khi gió thổi cỏ lay, như thế bá tánh Bắc địa sẽ trở thành cái xác chết đói khắp nơi, ra ngoài chạy nạn.
Theo tình hình hiện tại Nghiêu
Mộ Dã và Thánh Thượng đã không còn đứng chung một thuyền với nhau, có lẽ triểu đình chẳng những sẽ không chi viện lương thảo, mà còn bỏ đá xuống giếng phong tỏa thương lộ, đến lúc đó cho dù tiền nhiều cách mấy cũng
không mua được lương thực! Cho nên Ngọc Châu cảm thấy nên phòng ngừa chu đáo, thừa dịp con đường buôn bán còn chưa đóng cửa, thu mua lương thực
dự trữ mới tốt.
Chỉ là việc này thật sự không nên để phu nhân Mạc Bắc Vương ra mặt, cho nên nàng viết thư kính nhờ Vương lang,
chỉ nói là bạn bè muốn thu mua lương thực, nhờ hắn kính nhờ bá phụ thay
mặt mua lương thực.
Việc này kỳ thật tiến hành đã được
một nửa, nhưng Ngọc Châu tạm thời không muốn nói với Nghiêu Mộ Dã những
việc mà tưởng chừng như tầm thường này. Trước đây một câu phụ nhân ngu
dốt kia của hắn, kỳ thật như một cái tát làm tổn thương người khác sâu
sắc. Sự việc không có căn cứ, Ngọc Châu cũng không muốn “ngu dốt” ở
trước mặt hắn.
Nếu lương thực thu mua được sử dụng không hết, nàng cũng có thể mở cửa hàng lương thực, bán với giá vốn.
Nàng và trượng phu trước đây tự mình làm việc với nhau, quả thật khiến cho
Nghiêu Mộ Dã có chút tức nghẹn ở yết hầu, không thể không hỏi. Hiện tại
mới biết, bên trong còn có suy nghĩ tinh tế khác.
Ngọc
Châu nhất thời đề cập đến việc có người trong Kinh thành thu mua lương
thực với giá cao, cũng làm hắn bừng tỉnh vì điều này.
Giải quyết các vấn đề chính vụ không dễ dàng như dẫn quân đi đánh giặc.
Nghiêu Mộ Dã giống như học trò mới bước vào học đường, đều phải bắt đầu
học lại từ đầu. Mà chuyện tiểu phụ này phát giác ra nhưng không nói lời
nào, lại là điều mà hắn luôn sơ suất.
Nghĩ đến đây, hắn
không khỏi ôm chặt nàng, thấp giọng nói: “Vậy sao nàng không giải thích
chuyện này với ta?” Làm hại hắn cả ngày ghen tuông tràn lan mất hết
phong độ.
Ngọc Châu rũ mi nói: “Chẳng qua chỉ là ý kiến của phụ nhân ngu dốt, nào dám quấy rầy đại nhân?”
Yết hầu Nghiêu Mộ Dã lại căng thẳng, mặc dù hắn vẫn luôn không coi trọng
phụ nhân nhiều, nhưng không thể không thừa nhận, thê tử của mình dù
là đầu óc hay nghị lực đều không thua kém cánh mày râu, nhưng trong lòng mặc dù có suy nghĩ này, muốn hắn mở miệng thừa nhận, thì đánh chết cũng không thể!
Nhưng nhất thời lại bị nhắc đến lời ngu
dại mà trước đây hắn đã nói ra trong lúc tức giận, tất nhiên lập tức vội vã chuyển sang đề tài khác, hôn lấy đôi môi mềm mại nhỏ nhắn của nàng
không buông.
Khoảng thời gian ba tháng kiêng cử chỉ còn
một tháng, nhưng hắn cảm giác như đã bị giày vò ngàn năm. Cũng chỉ có
mỗi ngày thời điểm nàng ngủ say, mới có thể ôm nàng để giải quyết cơn
khát trong lòng. Chỉ ôm thân thể nàng như vậy, liền cảm thấy tiểu phụ
này dường như đẫy đà lên không ít, phảng phất như bánh bao nhiều thịt,
chỉ còn đợi vén áo ra hung hăng mà cắn một ngụm rồi tận tình liếm mút.
Chỉ cần nghĩ đến qua một tháng nữa là có thể ôm tiểu phụ này trong ổ chăn
ấm áp sảng khoái một trận, Nghiêu Mộ Dã liền cảm thấy trải qua mùa đông
phương Bắc lạnh giá này, kỳ thật cũng là một chuyện tuyệt vời!
Đồng thời còn có Uất Trì Đức Hiền muốn lưu lại đây trải qua mùa đông ở phương Bắc này.
Bụng Nghiêu Xu đình không thể đợi người, lại nói mỗi ngày muội muội quẩn
quanh trước người tên tiểu tử kia, bộ dáng lấy lòng thật chướng mắt!
Nghiêu Mộ Dã cũng lười quản đến hai người họ là ai chiếm tiện nghi ai
trước, cảm thấy tốt nhất nhanh cử hành hôn lễ sớm chút, đá hai người này ra ngoài tự lập mới tốt.
Ngọc Châu rất có dáng vẻ làm
gia tẩu, tự lấy hầu bao thay Xu Đình đặt mua của hồi môn. Tuy rằng
Nghiêu gia giàu có, nhưng hiện tại đang ở Bắc địa, nước xa không giải
quyết được khát gần, luôn phải tự mình đặt mua từng cái đầy đủ.
Ý tứ Nghiêu Mộ Dã là giản lược tất cả. Nhưng phủ Mạc Bắc Vương đặt mua
của hồi môn, khẳng định là không thể thiếu việc lựa chọn vài món trong
đệ nhất cửa hàng của Vương gia.
Bạch Thất thiếu nhất
thời cũng nghe được tin tức thổi đến. Vết thương phía sau lưng hắn còn
chưa lành, lại kinh ngạc nghe người trong lòng muốn xuất giá, hơn nữa
còn gả cho một tên tiểu tử lỗ mang mọi thứ đều không bằng hắn, trong
lòng hắn lúc này cảm thấy chấn động không thua kém gì Nghiêu Xu Đình lúc trước khi biết hắn thay lòng đổi dạ.
Có điều Bạch Thất
thiếu dù sao cũng là người từng trải qua chuyện thay lòng đổi dạ, biết
rõ nội tình bên trong, nhận định Nghiêu Xu Đình đây là bị mình làm cho
thương tâm, thế cho nên giận dỗi muốn xuất giá.
Nhưng nữ tử chung quy không giống như nam tử có thể quay đầu là bờ. Nếu nàng gả
sai người, về sau hối hận cũng không kịp. Bạch Thất thiếu cảm thấy mình
nên ngăn cản Xu Đình phạm phải sai lầm lớn này.
Cho
nên vẫn ở lại trong thành không chịu đi, rốt cuộc cũng chờ đến được khi
Nghiêu Xu Đình đi theo tẩu tẩu ra ngoài lựa chọn mua một vài vật dụng
cần thiết.
Tiểu thành Bắc địa không lớn, khuôn viên nhà
mình lại nhỏ. Cho nên sau khi Ngọc Châu cùng Nghiêu Xu Đình đến đây liền sửa đổi lại thói quen gọi tiểu nhị cửa hàng đưa hàng hóa vào phủ để
xem, sau khi ăn cơm xong, tranh thủ lúc mặt trời lên cao đi dạo quanh
các cửa hàng trong thành, cũng là một chuyện rất dễ chịu.
Nhưng không nghĩ đến hôm nay ra cửa không xem lịch hoàng đạo, khi các nàng
bước vào cửa hàng liền trông thấy Bạch Thủy Thanh đã đến đây từ sớm.