Đối mặt với nước mắt vỡ đê, Ngọc Châu quyết định hoàn im lặng, nhưng sau khi Nghiêu tiểu thư khóc
xong rồi rót một chén trà nhỏ, Ngọc Châu tỏ vẻ chuyện này giấu sẽ giấu
không được, vẫn nên báo cho Thái úy đại nhân.
Nghiêu Xu Đình không nghĩ đến tẩu tẩu không trượng nghĩa như vậy, kinh ngạc đến độ quên cả khóc.
Nhưng tẩu tẩu nói cũng có đạo lý, khi nàng phát hiện việc này, vốn dĩ cũng có chút hoảng loạn, chỉ có thể chờ Uất Trì Đức Hiền lại lần nữa đến cửa
cầu hôn, nhưng căn bản không nghĩ đến nhị ca mình lại lưu vong đến
phương Bắc, không từ mà biệt.
Hiện giờ nếu đè nặng không nói ra, thì có thể giấu được bao lâu?
Bất quá Ngọc Châu chuẩn bị đợi đến địa giới Bắc Vực, sau khi dàn xếp hết thảy xong xuôi, lại từ từ đem chuyện này nói ra.
Kiếp sống quân lữ của Nghiêu Mộ Dã cơ hồ đều trải qua ở Bắc địa, nhưng mặc
dù nhân mạch được vận hành ở đây, nhưng phòng ốc hành quán lại chỉ có
một nơi ở Tây Bắc.
Nghiêu Mộ Dã nhiều lần di chuyển, rốt cuộc đến trọng trấn Tứ Xuyên nơi Mạc Bắc quyết định đặt chân.
Thủ tướng nơi này là người hầu cận của hắn, hơn nữa nơi này hơi hiểm yếu,
dễ phòng thủ nhưng khó tấn công. Quan trọng nhất chính là, bởi vì bốn
phía có núi cao vây quanh, là nơi ít có khí hậu ôn nhuận ở Bắc địa, lúa
gạo ở địa phương bởi vì nguyên do khí hậu, cũng dị thường ngon, là nơi
thích hợp để cư trú.
Mặc dù sau khi đi đến, thủ tướng địa phương đã chuẩn bị ổn thỏa nhà cửa cho Thái úy ở lại nghỉ ngơi.
Nhưng dựa vào ánh mắt thế gia Kinh thành của Thái úy, căn phòng này quá mức
nhỏ hẹp và đơn sơ, quả thực không thể nào chịu nổi! Bất quá khi đối mặt
với thuộc cấp của mình, nửa câu trách mắng hắn cũng không nói, bởi vì so với phòng ốc thì có chuyện quan trọng phải hao tâm tổn phí hơn.
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy ở nơi này so với Nghiêu phủ có cảm giác ấm áp
hơn, tuy rằng phòng ốc không lớn, nhưng trước sau đình viện thật sự rộng rãi, quả nhiên là tài sản của phú hộ địa phương, thậm chí ở hậu viện
còn có hoa viên nho nhỏ.
Mà trước cửa sổ phòng ốc còn dựng một sân phơi nhỏ đặc trưng ở phương Bắc, về sau nhị tỷ làm củ cải lại có nơi phù hợp để phơi.
Sau khi đến đình viện nghỉ ngơi, Ngọc Châu liền viết thư gửi cho quản gia
Nghiêu phủ. Mọi việc trong cửa hàng ngọc phô đều phải giao cho Từ quản
gia thay ta xử lý, bởi vì hiện giờ Nghiêu Mộ Dã đột nhiên trốn đi, hoàng thương nàng đây như thùng rỗng kêu to, nhưng bọn tiểu nhị của hàng phô
họ đều phải ăn cơm, nàng tự nhiên muốn dàn xếp ổn thỏa, miễn cho cửa
hàng hoảng loạn.
May mà Ngọc Châu lén tích góp ít tiền
biếu, tất cả đều mang đi đổi thành ngân phiếu, thuận tiện gấp lại bỏ vào hộp trang điểm vẫn luôn mang theo bên người.
Đây cũng
là thói quen nhiều năm của nàng, đồ vật quan trọng nhất phải luôn mang
theo bên cạnh mình, bởi vì căn bản sẽ không biết trước được bản thân lại sẽ rời đi khi nào. Mang theo tiền bạc cũng mưu sự quan trọng. Lần này,
bởi vì thói quen này thật ra lại không bị hành động bất ngờ của Nghiêu
Mộ Dã mà trở tay không kịp, Ngọc Châu âm thầm thở dài một hơi thật nhẹ
nhõm.
Nàng biết, cái hộp nhỏ kia chính là đường lui cuối cùng của nàng, nếu có một ngày, khi Thái úy không còn hứng thú, tình
yêu không còn nồng nàn nàng sẽ ra đi.
Nếu nói, nàng đã
từng có một lần bị tình cảm nồng nàn của Nghiêu Mộ Dã lừa bịp, liền làm
bộ như vết nứt cũng chưa từng tồn tại. Như vậy lần cãi nhau xung đột đó
của hai người, lại đem mọi chuyện đánh tỉnh ra.
Nghiêu
Mộ Dã đã quen quyền độc đoán, ăn sâu vào cốt tỷ, tuyệt đối sẽ không cho
bất cứ chuyện gì lệch ra khỏi quỹ đạo mà hắn đã định hướng. Nhưng Ngọc
Châu lại không cảm thấy con đường phía trước của mình, không có chỗ nào
cùng phương hướng với hắn.
Mà hiện tại, nàng cần một
thời cơ, nhưng không nghĩ đến Nghiêu Mộ Dã lại trốn đến phương Bắc. Ngọc Châu biết, dù chính mình muốn rời khỏi, cũng không phải là lúc này.
Nàng sẽ cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bởi vì cho dù có một ngày, nàng có thể thong dong không vướng bận mà rời
đi, cũng hy vọng hắn vẫn là một nam tử phi phàm cao ngạo, sẽ không vì
bất luận điều gì mà thay đổi. Ngọc Châu không muốn đi phân tích cảm xúc
lúc này của mình với Nghiêu Mộ Dã, bởi vì trước mắt còn có quá nhiều
việc vặt cần nàng xử lý.
Cho nên khi Thái úy đại nhân đi tuần tả quân doanh một vòng, lại triệu tập các bộ phận mật thám ngày
xưa sau khi bàn bạc thế cục hết nửa ngày, đến khi quay trở lại trong
trạch viện, thế nhưng phát hiện phòng ốc đình viện đều xảy ra sự biến
hóa nghiêng trời lệch đất.
Đình viện nho nhỏ đã được sắp xếp thỏa đáng, gạch xanh cũ nát được người đổi đi, đồng thời phối hợp
gạch thạch không cần phải màu sắc, nhưng phối hợp lại trên mặt đất lại
hình thành khung cảnh lịch sự tao nhã.
Trước phòng ngủ
là sân phơi, bày cam vàng quả hồng, cắt thành hoa củ cải, còn có Ngọc
Châu và Thục Tuệ phu nhân các nàng đang ngắt lấy hoa cúc sấy dưới ánh
mặt trời, tản mát ra một hương vị nhàn nhạt mê người, tuy rằng không so
được với hương vị thuần của hoa cúc Kỳ Châu, nhưng loại tự phơi dùng để
pha trà này cũng tạo ra phong vị khác.
Đến khi hắn bước
vào phòng ngủ, màn che cùng nệm ghế lót cũng đều đổi thành màu sắc thanh nhã, không còn các loại xanh đỏ lòe loẹt tục thú như ban đầu của chủ
nhà. Vị trí bình phong cùng gia cụ cũng bị thay đổi. Nữ chủ nhân căn
phòng thậm chí dùng hai bình hoa được điêu khắc tinh xảo đặt vào trong
thư phòng nho nhỏ. Giường nệm được đặt bên cạnh cửa sổ, chỉ cần đẩy cửa
sổ ra, liền thấy ngay cảnh đẹp “Cửa sổ Hàm Tây Lĩnh Thiên Thu Tuyết”, lò sưởi đặt trên giường nệm, lư hương dùng để đốt hương liệu được mang đến từ trong Kinh thành, được dùng từ phấn hoa thiên nhiên chế thành, sau
khi thủy lọc, lại tỏa mùi hương hoa quả ngọt ngào.
Còn
mặt tường vốn có chút tăm tối thời cổ xưa, lại được sáng tạọ bằng cách
dùng keo hồ và giấy tường dày có kim phấn nhàn nhạt dán lên, tức khắc
toàn bộ căn nhà sáng sủa lên không ít.
Hoàn Thúy vừa mới dẫn dắt nhóm tôi tớ dán xong giấy tường, đang tẩy đi keo hồ trên tay.
Thấy Thái úy đã trở lại, lập tức đến đón.
“Căn phòng này…” Thái úy híp mắt phượng đánh giá không ngừng.
Hoàn Thúy cười nói: “Đây là do phu nhân nghĩ ra, vốn cũng chỉ là thử làm
theo ý chủ tử, không nghĩ đến là thật sự tao nhã, vì thế tôi tớ liền đi
đến các cửa hàng thi họa ở địa phương bao nhiêu giấy đều cho mua về hết, thiếu chút nữa là đủ rồi.”
Huệ chất lan tâm* của nữ
nhân, có đôi khi hắn thật sự có chút hóa thất bại bởi vì năng lực thần
kỳ này. Cái loại cảm giác hoảng sợ trốn đến phương Bắc này, vậy mà lúc
này nhìn thấy căn phòng được bố trí tỉ mỉ thì cảm giác đó hầu như không
còn nữa.
*Huệ chất lan tâm: Ý chỉ sự thuần khiết, sự thanh lịch của lòng người phụ nữ
“Thiếu phu nhân đâu?” Thái úy vừa cởi y phục rửa mặt, vừa hỏi.
“Phu nhân đã đến phòng của tiểu thư. Chắc là giúp tiểu thư sắp xếp lại một
chút vật dụng. Phu nhân sợ Thái úy trở về không ai hầu hạ, nên để nô tì ở lại, nha hoàn Hương Thảo thì đi theo phu nhân.” Hoàn Thúy động tác lưu
loát vừa thu thập sắp xếp quần áo vừa trả lời. Lần đến Bắc địa này, tôi
tớ đi theo đều được cắt giảm, sau khi đến Bắc địa, Thái úy cũng không
muốn thu thập thêm tôi tớ, miễn cho đạo chích bọn họ lẫn vào, cho nên
nhà cửa lúc này sẽ không giống như trong Kinh thành tôi tớ xung quanh.
Nghiêu Mộ Dã cũng không hỏi thêm, chỉ là sau khi thay đổi quần áo, dựa vào
trên giường nệm, vừa nhẩm trà thơm vừa nhìn mật chỉ của Hoàng đế ngàn
dặm một đường kịch liệt đuổi theo đưa tới.
Nghiêu Mộ Dã
tuy rằng không từ mà biệt, nhưng phải cho triều đình một lý do đường
hoàng chính đáng, cho nên hắn để lại cho Hoàng đế một tấu chương, được
viết: “Bệnh tật tái phát, cần phải đi đến phương Bắc nghỉ ngơi.”
Mà Hoàng đế sau khi đọc xong hiển nhiên là tính kế không thành liền tức
muốn hộc máu, nhưng là Thánh thượng nên chỉ có thể duy trì phong độ
thiên tử trên mặt. Đoán chừng ý là: Tuy là biết Thái úy vì nước mà làm
việc vất vả, thân thể thiếu phụng, nhưng không biết Thái úy bệnh gì, sao lại phải mang theo phi tử hắn cùng nghỉ ngơi? Chuyện này không đáng
phải rời Kinh thành, quả thật là mục vô cương thường, vì tránh cho nhóm
thần tử phê bình, vẫn là yêu cầu ngươi lập tức trở về, quân thần chúng
ta xem như chưa từng phát sinh ra loại chuyện này.
Thái
úy hả dạ mà xem đi xem lại ba lần, đợi đến khi nghiền ngẫm đủ sắc mặt
tên tiểu tử Hoàng đế đang tự kiềm chế mà tức muốn học máu kia, mới ung
dung mà lệnh cho Hoàn Thúy mài mực, hạ bút hồi âm lại cho Hoàng thượng.
Đại khái ý là: Thân thể thần thật sự bị bệnh trầm trọng, không chịu được
khí hậu ở Kinh thành, đoán chừng là muốn chết già ở phương Bắc. Tuy rằng tâm niệm xã tắc cùng Hoàng thượng, nhưng chỉ sợ khó mà phụng dưỡng lại
cho người, ngoài ra người ở Bắc địa rất nhiều, không phù hợp để thuần
phục, vẫn thường xuyên phát sinh bạo động như cũ. Nhưng nếu thiết lập vị Vương ở địa phương này mà nói, cũng đủ để trấn an bá tánh, đem long uy
của Thánh thượng lan rộng tứ phương. Nếu thuận tiện, phiền ngài hạ thánh chỉ sắc phong cho thần một chức quan Bắc Vực Vương ở nơi này, suy cho
cùng có thánh chỉ của bệ hạ, tất cả mọi người đều hòa hợp êm thấm, bình
thản an tường hơn so với việc tự mình phong Vương. Mặt khác Thục Tuệ phu nhân chính là vợ ngài, nhưng nàng ấy muốn đến cổ thổ phương Bắc, hắn
cũng không có cách nào từ chối. Chỉ là một phụ nhân thêm tiểu hài tử nữa là chi tiêu rất nhiều, ở phương Bắc hắn cũng rất túng quẫn, quay vòng
không được, nếu bệ hạ thuận tiện, có thể hay không đề cao bổng lộc tiền
tiêu vặt mỗi tháng cho Thục Tuệ phu nhân, nếu không lần vô phong trốn đi này của hắn, cũng khó mà bảo toàn các loại chi phí hằng ngày cho Thục
Tuệ phu nhân.
Sau khi viết xong, Nghiêu Mộ Dã nhìn lại
mấy lần, cảm thấy thái độ thành khẩn khiêm tốn giữa những hàng chữ, đủ
để khiến cho tên họ Dương kia lén tức giận đến quay cuồng trên long
sàng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đem tấu chương phong sáp ấn lên,
chuẩn bị phái người đưa vào Kinh thành.
Hắn cùng Thánh
thượng quen biết đã lâu, từ khi còn nhỏ đã vào cung, cơ hồ ngày ngày đều ở cùng một chỗ. Tâm tính gì của Hoàng đế, hắn sao có thể không biết?
Thiên tử kia tính tình như con sóc, rất thích đem đồ vật trân ái của
mình che che đậy đậy. Chỉ là cuối cùng sau khi giấu đi, bệnh hay quên
cũng lớn, hoàn toàn đã quên mất lý do vì sao mình lại yêu thích thứ này, giấu ở chỗ nào, giấu tới giấu lui, rồi chính mình làm mất thì lại trách được ai?
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh kia hẳn là Ngọc Châu đã trở lại.
Sau đó rèm cửa lay động, quả nhiên là Ngọc Châu mang theo sự mệt mỏi trở lại.
Nghiêu Mộ Dã đứng dậy nghênh đón nàng, năm tay nàng, nói: “Ta mới đi có nửa
ngày, nàng đã an bài sắp xếp nhiều việc như vây, cũng không biết yêu quý bản thân mình, nếu mệt đến sinh bệnh thì biết phải làm sao?”
Nói xong ôm nàng lên giường, thay nàng cởi giày, trước để nàng nằm duỗi lưng cho thoải mái.
Ngọc Châu vốn dĩ muốn nói chuyện của Nghiêu Xu Đình với Thái úy, nhưng thật
sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống một lát, lại không kìm được ngủ luôn rồi.
Đợi đến khi tỉnh lại, liền thấy Nghiêu Mộ Dã một thân y phục thường ngày, ngồi dựa mình ở chân giường xem binh thư.
Bắc địa rét lạnh, mà nhà này lại vì đang sửa chữa vội vàng, gạch bùn chưa
khô, phải hong khô một hai ngày, mà Ngọc Châu lại sợ than củi ảnh hưởng
đến hài nhi trong bụng, cho nên bất quá chỉ đắp hai lớp chăn mà thôi.
Chẳng qua ngủ một giấc tỉnh lại, lại cảm thấy cả người ấm áp, ngoài trừ hai
cánh tay đặt trong túi sưởi nhỏ ra, hai chân nàng cũng được ôm trong
ngực tên nam nhân đang đọc sách, thật lầ ấm áp.