Lần này
không phải bỗng dưng Bạch Thủy Lưu nông nổi buột miệng nói, thấy Ngọc
Châu không nghe lọt tai, hắn bèn nói tiếp, "Nếu phu nhân có yêu cầu thì
cứ đệ trình văn thư lên cho hộ Bộ xem xét, tới lúc đó ta sẽ thu xếp
người kết giao, trình tấu chương lên Thánh thượng...Tuy hơi loằng ngoằng nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn một mình chịu sự giày vò trong phủ...Ta sẽ bố trí thỏa đáng cho nàng ra khỏi phủ...Nàng đâu phải không có nhà mẹ
đẻ, phu nhân của ta luôn thương yêu nàng như muội muội vậy."
Quảng Tuấn Vương cũng căm phẫn trào dâng, "Nếu Nghiêu Nhị lang thật sự không
quan tâm tới lễ độ, làm ra sự tình ngược thê như vậy, mong Ngọc Châu
tiểu thư đừng sợ, lễ nghi pháp luật đại Ngụy vẫn còn đó, sẽ luôn có
người giúp đỡ cho nàng!" Từ trước tới nay, Dương Tố luôn là người thẳng
tính, trong hoàn cảnh này, hắn không gọi Ngọc Châu là phu nhân nữa, hắn
dứt khoát cứ phải dùng lời nói khôi phục lại thân phận chưa thành thân
của nàng đã.
Thấy hai
người này càng nói càng chệch hướng, Ngọc Châu bèn đứng lên, rồi cất
tiếng, "Tạ ơn ý tốt của hai vị đại nhân." Nói xong, nàng xoay người rời
khỏi hoa viên.
Thị nữ đi theo vội vã cầm lấy tấm chăn dùng để đắp lên đầu gối Ngọc Châu, sau đó khoác áo choàng lên người nàng.
Ngọc Châu vẫn cứ sốt nhẹ dai dẳng mấy ngày, tuy lang trung đã nói rằng một
số phụ nữ mang thai sẽ lên cơn sốt vào giai đoạn đầu thai kỳ, nhưng
Nghiêu Mộ Dã lại cho rằng do thời tiết ở hành cung quá lạnh, thế là hắn
dứt khoát chào tạm biệt hoàng đế để quay về kinh thành sớm.
Nghiêu Xu Đình không biết chuyện huynh tẩu cãi nhau, nghe tin Ngọc Châu mang
thai, nàng ta rất hưng phấn, chỉ muốn mau quay về báo cho mẫu thân biết
tin tốt này.
Hôm qua, dường như Nghiêu Xu Đình đã được đi thuyền du ngoạn trên hồ thỏa thích, dù vẫn còn lưu
luyến hành cung, có điều thấy người tới hộ tống bọn họ về kinh là tiểu
tướng quân Uất Trì, nàng ta lại trở nên sinh động hơn.
Lúc Ngọc Châu thay xong y phục rồi lên xe ngựa rời khỏi hành cung, Viên Hi
còn đích thân tới tiễn, nàng ta đau lòng nhìn gò má gầy gò của Ngọc
Châu, tựa như vô cùng kinh hãi trước sự thô bạo của người tình cũ, dù
thê tử của hắn chỉ là một thứ dân thôn quê, nhưng hắn cũng không nên đối xử như vậy chứ!
Chỉ là không biết tại sao tâm trạng Viên Hi dường như khá tốt, nàng ta đối xử càng ngày càng
thân thiết với Ngọc Châu, hoàn toàn không nhìn ra sự xa cách xích mích
lúc trước nữa, ý tứ của nàng ta gần giống với Bạch Hầu, nàng ta nói rằng nếu Ngọc Châu không kiềm chế được nữa vậy thì không cần nhịn, cứ rời bỏ Nghiêu phủ, cổng lớn Bạch phủ luôn rộng mở chào đón Ngọc Châu, không
cần phải lo lắng về uy thế của Thái úy.
Ngọc Châu đang mang thai nên cơ thể
thật sự mệt mỏi, vì vậy nàng không còn sức xã giao với ai nữa. Như thế
càng khiến cho người ngoài cuộc đánh giá cao về sự thê lương của nàng
khi mất đi sự sủng ái của trượng phu. Thế là một đám quý phụ lao nhao
bên cạnh Viên Hi thổn thức cảm khái, bọn họ cho rằng lời nói của lão tổ
tông đúng là một sự giác ngộ, nếu không chọn đúng nhà thì nhất định số
phận của nữ nhân sẽ rất bất hạnh.
Khi
xe ngựa của Ngọc Châu tới bến tàu để lên thuyền thì Nghiêu Mộ Dã đã lên
trước từ lúc nào, hắn đứng ở cửa thuyền kiên nhẫn đợi nàng lên.
Nghiêu Mộ Dã thấy tiểu thê tử của mình được bọc trong chiếc áo choàng lông
thỏ, gương mặt tươi cười không son phấn có vẻ hơi xanh xao bước từ trong kiệu ra, cơ thể nhỏ bé gầy yếu của nàng khẽ lảo đảo trước cơn gió sông
thổi tới.
Hắn lập tức bước nhanh
xuống, duỗi tay muốn ôm lấy nàng lên ván thuyền. Nhưng Ngọc Châu lại
thoáng lùi về phía sau một bước trốn tránh.
Thật ra, kể từ lời trần thuật đầy lạnh lùng sau khi hôn mê kia, Ngọc Châu
không còn nói chuyện nhiều với Thái úy đại nhân nữa, đôi khi bất đắc dĩ
lắm nàng mới gật đầu, hoặc "vâng" một tiếng, nếu là ngày trước, tiểu nữ
nhân này mà cáu giận như thế thì cơn tức của Thái úy đại nhân đã sớm bốc lên tận chín tầng mây rồi.
Có điều
bây giờ hắn là người đuối lý trước, cộng thêm việc Châu Châu đang ốm, dù có phải nhổ răng hổ, rút gân giao long hay có tức giận hơn nữa thì hắn
cũng phải đè nén trong lòng, hắn chỉ muốn mau chóng về kinh thành, cắt
đứt mọi việc chính sự phiền não để tập trung chăm sóc thật tốt cho tiểu
thê tử đang mang thai, một mặt hắn cũng mong Ngọc Châu sớm xua tan cơn
buồn bực, đêm về nàng lại tựa vào trong lòng hắn như mọi khi, láu lỉnh
gặm cắn cằm hắn.
Đó là lý do vì sao dù Ngọc Châu vô thức tránh về phía sau mà Nghiêu Mộ Dã không hề giận,
ngược lại, hắn cố gắng hạ giọng vỗ về nàng, "Ván cầu chòng chành, nàng
tự đi khó lắm, để ta ôm nàng lên."
Nói xong, hắn mới vòng tay ôm lấy cơ thể nhẽ bẫng của nàng, sải bước đi lên thuyền. Chỉ trong vòng hai ngày mà công sức điều dưỡng bao lâu nay đã
hoàn toàn hao phí cuốn trôi theo dòng nước, không chỉ cơ thể nàng nhẹ
hơn, mà ngay cả chiếc cằm chôn vùi trong chiếc áo lông thỏ cũng nhọn hẳn đi nhiều, đôi mắt to trống rỗng...Nghiêu Mộ Dã mím chặt môi, cẩn thận
bế nào vào khoang thuyền.
Vào trong
khoang thuyền, hắn cởi áo choàng hộ nàng, rồi sờ vầng trán hơi hâm hấp
nóng của nàng, thấp giọng nói, "Thuyền sắp khởi hành rồi, nàng có muốn
ăn gì trước không?"
Ngọc Châu lắc đầu, mệt mỏi nằm lên tấm chăn gấm. Thái y nói người có cơ thể suy nhược lúc
mang thai rất có thể sẽ phản ứng dữ dội với thuốc. Khi bắt đầu mang
thai, Ngọc Châu và Thái úy đã cãi vã, nỗi niềm tích tụ trong lòng nàng
càng tăng thêm gánh nặng cho cơ thể.
Thật ra cũng chỉ là một cái tát mà thôi, Ngọc Châu không hẳn quá để tâm tới
nó. Nàng chẳng phải thiên kim tiểu thư thế gia lớn lên trong sự nuông
chiều, cũng chẳng phải chưa từng bị đánh chửi. Thái úy mắng không sai,
cũng rất đúng trọng tâm, vả lại do bản thân nàng tự tiện chủ trương cộng thêm cũng có phần không giải quyết thỏa đáng, bị hắn nhất thời xúc động tát một cái không có gì phải oán trách.
Có điều chẳng hiểu tại sao lúc Thái úy nói chuyện với nàng, nàng lại không thể mở miệng ra nổi, trong lòng tựa như bị một tảng đá chèn ép, đẩy thế nào cũng không đi. Trước đây khi còn ở Vương gia, lúc tẩu tẩu Vương Côn mang thai, rõ ràng tẩu ấy là một người thích cười, vậy mà cứ thỉnh
thoảng khóc một cách vô duyên vô cớ, đó là lý do tẩu ấy bị Vương phu
nhân khiển trách không ít lần.
Khi ấy, Ngọc Châu không hiểu tâm trạng của tẩu ấy cho lắm. Thế nhưng bây giờ
tới phiên mình thì nàng mới cảm nhận được một cách sâu sắc cái cảm giác
khó chịu đó là như thế nào.
Chỉ là
trong bụng có thêm một sinh mệnh nữa, vậy mà dường như nó đã thay đổi
toàn bộ con người nàng, tất cả những sự khó chịu nàng gặp phải đều bị
phóng đại qua lăng kính Âm Dương, khiến cho nàng khó thở, ăn gì cũng khó nuốt trôi, thậm chí lỗ mũi cũng mẫn cảm lạ thường, mỗi lần đắp chăn,
chỉ cầm ngửi thấy mùi Nghiêu Mộ Dã vương trên đó là nàng sẽ lập tức ôm
ống nhổ mà nôn mửa.
Cuối cùng, rốt cục đám thị nữ phải cố gắng đem chăn lụa đi, ngày nào cũng giặt và phơi
nắng thì mới giảm bớt được mùi. Đáng tiếc, trượng phu thì không tài nào
đổi người mới được. Mặc dù Nghiêu Mộ Dã biết mùi hương của mình đã khiến nàng nôn mửa, nhưng hắn khăng khăng không chịu chia phòng ngủ, ngày nào hắn cũng dùng xà phòng làm từ bồ kết mỡ heo để tẩy rửa cơ thể một lượt, tránh việc lại khiến cho cơ thể nàng khó chịu.
Sau khi lên thuyền không tiện đun nước nóng, thế là Nghiêu Mộ Dã dứt khoát
dùng nước lạnh để tắm, hắn đứng ở mũi thuyền, học tập cuộc sống quanh
năm suốt tháng của thủy binh, nâng chiếc thùng gỗ đựng đầy nước lạnh
lên, đổ ào một phát từ đầu xuống tới chân, xong xuôi, hắn dùng tấm chăn
lông cừu bao trùm cơ thể, đợi cơ thể ấm áp rồi mới chui vào trong chăn.
Thái y đã dặn rõ ràng rằng trong ba tháng đầu mang thai không thích hợp làm
chuyện chăn gối. Cái chính là bản thân hắn lúc nào cũng nổi lên phản ứng với tiểu nữ nhân này, thế mà lại không thể đè nàng xuống mà hung hăng
yêu thương, ngay cả sự giao tiếp bằng lời nói cũng ít hẳn đi, thậm chí
nữ nhân này còn chẳng chịu nhìn hắn.
Hiện tại, Nghiêu Mộ Dã cực kỳ nhung nhớ mỗi lần ái thê khẽ cười rồi nhìn
mình nhỏ giọng rên rỉ, thậm chí hắn đã nghĩ về buổi tối hôm ấy vô số
lần, ước gì lúc đó hắn kiềm chế một chút, bởi chuyện này cũng đâu thể
trách tân nương của hắn được, chẳng biết tại sao hắn lại trút hết cơn
giận tích tụ đầy bụng mà Hoàng đế và họ Bạch kia đem lại, lên người tiểu nữ nhân gầy yếu này?
Cái tát ấy dường như đã đập nát toàn bộ ân ái một năm qua.
Giống như bây giờ, tuy đang ôm thê tử nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen xõa tung sau gáy của nàng, nàng nằm im dựa vào lòng hắn, hiền
lành tựa mèo con, dù chưa ngủ cũng chẳng chịu quay mặt lại nhìn hắn.
Từ trước tới giờ, Nghiêu Mộ Dã không phải là người thích nói nhiều, vậy mà ngay trên con thuyền dập dềnh sông nước kèm theo tiếng sóng đánh trong
đêm này, hắn lại không ngừng cố gắng tìm đề tài nói chuyện.
"Không biết cái thai này là nhi tử hay nữ nhi nhỉ? Gần đây trong mơ Châu Châu
có thấy Tống tử Quan Âm báo mộng cho nàng biết trước tí gì không?"
"Về án oan của phụ thân nàng, ta đã sai người lấy lại hồ sơ thẩm vấn nhân
chứng năm đó, nếu có điểm đáng ngờ nào, chắc chắn ta sẽ tra tới cùng..."
"...Ô mai ở tiệm Mai Tử ngon nhất ở phía tây thành, ta nhớ khi ái thiếp của
Quảng Tuấn Vương mang thai từng mua ở đó, ăn xong là ngừng nôn nghén,
khi nào về ta mua cho nàng ăn được không..."
Nghiêu Mộ Dã thử thay đổi đủ loại chủ đề nhưng hắn vẫn chỉ nhận lại được sự yên lặng.
Hắn tưởng nàng đang ngủ bèn chống khuỷu tay dậy nhìn. Kết quả, hóa ra nàng
lại lặng lẽ nhắm mắt khóc, nữ tử này chẳng hiểu sao lại khóc, mà khóc
cũng không thành tiếng, từng giọt từng giọt lệ nặng trĩu lăn xuống chiếc gối thêu hoa, nếu không phải hắn nhổm dậy nhìn thì làm sao phát hiện ra được.
Nghiêu Mộ Dã hơi hoảng hốt, không biết câu nào mà vừa rồi hắn nói đã chọc tới nàng.
Không biết kiếp trước hắn đã tạo nên mối oan nghiệt gì nữa? Đúng là hắn đã
thích dạng nữ tử cứng rắn như đá này thật rồi, hôm đó trong cơn nóng
giận nhất thời hắn đã đánh nàng, nàng không hề rơi dù chỉ nửa giọt nước
mắt, cằm hất cao giống như một nữ tướng quân hào hiệp hy sinh vì nghĩa,
vậy mà bây giờ không hiểu vì sao đôi mắt nàng lại lệ tràn bờ mi thế kia?
Nghiêu Mộ Dã lập tức lật người nàng lại, vòng tay ra sau lưng nàng ôm ấp, sau
đó hôn lên giọt lệ trên gò má nàng, "Đừng khóc, ta đã nói sai câu nào
rồi hả?"
Bị hắn xoay người lại, Ngọc
Châu không kìm nổi cơn nghẹn ngào nữa, nàng nhỏ giọng nức nở, "Ta muốn
quay về Tây Bắc, không bao giờ tới kinh thành nữa..."
Chờ đã lâu, nhưng thứ mà hắn chờ được lại chỉ là sự bực mình, Nghiêu Mộ Dã
hít một hơi thật sâu, "Trượng phu của nàng ở kinh thành, nàng còn định
đi đâu? Ta đã nói sau này tuyệt đối sẽ không đánh nàng nữa, cùng lắm thì cứ mỗi khi tức giận long trời lở đất thì ta rời nhà trốn đi, tránh để
nàng thấy phiền chán là được chứ gì?"
Hắn vừa nói xong, nước mắt Ngọc Châu càng rơi nhiều, tiếng nghẹn ngào càng nặng nề.
Nghiêu Mộ Dã rướn cổ, đôi mắt phượng mở to nhìn lên đỉnh khoang thuyền khẽ
mắng hai tiếng, nhưng bàn tay vẫn vỗ về nhè nhẹ sau lưng nàng, "Được
được được, ta không đi, cứ nhảy luôn xuống cái giếng sâu trong phủ cho
nàng xem được không?"
Đối với sự phiền não về nữ nhân, hắn có cố cũng không thể hiểu rõ, thế mà hoàng đế lại
có thể thu nạp đầy cả một hậu cung nhỉ? Khó trách Thiên tử các triều Đại Ngụy đều có tướng chết sớm.
Nghe lời
nói vô lại của Nghiêu Mộ Dã, Ngọc Châu không nhịn được thoáng tưởng
tượng cảnh hắn đâm đầu xuống giếng, tâm tình cũng thả lỏng hơn, từ khóc
chuyển qua cười.
Nỗi buồn bực mấy ngày nay trong lòng Nghiêu Mộ Dã rốt cục đã có thể dè dặt trút ra, hắn lấy
chiếc khăn tay để bên mép giường, lau sạch nước mắt và nước mũi cho Ngọc Châu.
Tâm sự của nữ tử này quá nặng
nề, Nghiêu Mộ Dã không dám chắc liệu nàng có ghi thù, âm thầm tính toán
với mình hay không. Thế nhưng có một điều hắn dám chắc, tiểu nữ tử này
khỏi cần mượn mấy thứ này để vô cớ sinh sự.
Những lời đầy nghĩa khí của Bạch Thủy Lưu và Quảng Tuấn Vương hôm đó Hoàn Thúy đã kể lại cho hắn.
Hai vị đó đúng là loại người yêu mà không cần hồi đáp, trong lúc phu thê
người ta cãi vã, bọn họ lại dám hóng hớt chạy tới muốn viết hưu thư thay thê tử của hắn, đúng là nhiệt con mẹ nó tình! Vương pháp Đại Ngụy chính là để dùng vào trường hợp đào góc tường nhà người khác như này ư?
Hôm nay, coi như Nghiêu Mộ Dã đã nhận ra tình cảnh của mình, Nghiêu gia
không thể sụp đổ, nếu hắn chỉ cần có biến động nhỏ, thì không chỉ gia
nghiệp to lớn của Nghiêu gia mà ngay cả thê tử đang mang thai của hắn
cũng có người gấp gáp đỏ mắt mong đợi đón nàng đi!
May mà tốc độ chiếc thuyền mới này khá nhanh, thấm thoắt đã gần tới kinh thành.
Ngọc Thai nghén ngày càng nặng, tới nỗi chỉ đơn giản là ăn gì nôn đó.
Về tới Nghiêu phủ, nghe tin con dâu mang thai, Nghiêu phu nhân không nén
được vui mừng mà cười ra tiếng, bà kéo tay Ngọc Châu, nói thẳng rằng
nàng là đại công thần của Nghiêu gia, sau đó phân phó nhà bếp điều thêm
người tới đặc biệt mở một phòng bếp nhỏ cho con dâu thứ hai của bà.
Không những thế, bà còn cho mời danh y chuyên điều dưỡng cho phụ nữ mang thai về chăm sóc cho dạ dày của tân nương.
(*)nhi tức: con dâu
Chỉ có điều hình tượng mẹ chồng từ ái này đã giảm hẳn đi sau khi bà nghe
được tin Tiêu phi không được nhập cung, với thủ đoạn của mình, cuối cùng chỉ vòng vo mất vài ngày kể từ khi hoàng đế từ hành cung về là Nghiêu
phu nhân đã nghe ngóng được hết những chuyện từng xảy ra từ người ở
trong cung.
Bà gọi Nghiêu Mộ Dã đến,
lạnh lùng hỏi, "Tại sao thê tử của con lại nói với hoàng đế như vậy? Lẽ
nào nó không biết hậu quả khi Tiêu phi không thể nhập cung sao?"
Nghiêu Mộ Dã thoáng dừng lại rồi mới trả lời, "Mẫu thân nguôi giận, là con bảo nàng nói vậy."
Nghiêu phu nhân nghe vậy bèn cau mày," Con... vì sao con làm thế? Con phải
biết rằng nữ nhi nhà Nghiêu gia chúng ta tiến cử tới bây giờ chưa một
người nào mang thai, nếu Tiêu phi sinh hạ nam hài thì nó sẽ trở thành hy vọng duy nhất của Nghiêu gia, còn không, cứ tình hình này tiếp diễn,
nhi tử của Bạch phi chắc chắn sẽ trở thành sự lựa chọn tốt nhất cho vị
trí thái tử."
Nghiêu Mộ Dã gõ ngón tay xuống bàn, nhìn thẳng mẫu thân đáp, "Mẫu thân, sao người còn chưa nhận
ra nhỉ, hoàng đế đã quyết định phải làm cho Nghiêu gia suy yếu, chỉ một
Tiêu phi há có thể xoay chuyển được càn khôn!"
Nghiêu phu nhân thở dài, "Con nói cũng có chút đạo lý, chuyện hoàng thất muốn
làm suy yếu thực lực thế gia đâu phải việc ngày một ngày hai nhỉ? Người
Dương gia không còn là những kẻ nghèo túng cổ hủ như lúc ban đầu mới vào Giang Nam nữa. Bắt đầu từ thời tiên hoàng, lực lượng quân đội phòng thủ xung quanh kinh thành đã trực thuộc hoàng thất. Ngần ấy năm trôi qua,
thế gia lớn nhỏ luân phiên thay đổi, thủy triều lên xuống, Hoàng tộc đã
tranh thủ mưu đồ không ít quyền lợi bất chính trong đó. Hiện nay, trước
mắt phương Bắc đã ổn định, Đại Ngụy không còn nỗi lo loạn phương Bắc về
sau... Các gia tộc sở dĩ không động tay động chân bởi vì cũng
chẳng rảnh, đều chìm trong nội đấu cả rồi!"