Ngọc Châu không trả lời
câu hỏi của Hoàng đế, chỉ cười cười nói: “Nhất định Tiêu Phi nương nương hi vọng long tử có thể phát triển mạnh khỏe.”
Hoàng đế hơi rũ mi, trên mặt thoáng qua vẻ thẫn thờ, có điều là thần sắc ấy
thu lại quá nhanh nên khiến người khác không dễ bắt gặp.
Truyện
được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại
lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy.
Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để
đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn
nhiều bộ hơn nhé.
Khi ngước mắt lên lần nữa, hắn vẫn là vị đế vương bình thản với nụ cười kia, chỉ tiếp lời Ngọc Châu:
“Nếu Tiêu Phi nghĩ như vậy thì tất nhiên trẫm sẽ giúp nàng ấy được như
ý… Trước kia trẫm cũng hi vọng nàng ấy sinh hài tử ở ngoài cung, nhưng
lại sợ nàng ấy không hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm. Hiện tại xem ra là
tỷ muội Tiêu gia các ngươi đều không bị nhiễm thói xấu của thế tục, vẫn
duy trì một tấm lòng son. Thật là hiếm có, hiếm có…”
Hoàng đế nán lại không bao lâu rồi đứng dậy rời đi ngay. Ngọc Châu cúi đầu
cung tiễn thánh thượng, đồng thời trong lòng cũng biết rõ bản thân đã tự ý làm chủ, không được sự đồng ý của Nhị tỷ, thậm chí bỏ qua cả Nghiêu
Mộ Dã mà tự mình quyết định số phận của long chủng trong bụng Nhị tỷ.
Sau khi yến hội này kết thúc, người khác đều nhẹ nhàng thỏa mãn rời khỏi
đại điện, chỉ có Ngọc Châu khi đi ra đến nơi vắng vẻ là khuôn mặt trở
nên nặng nề tâm sự.
Nàng chưa bao giờ phải do dự hay hối hận trong lúc xác định tương lai của bản thân. Nhưng lúc này
đây, khi nàng tự ý quyết định thay Nhị tỷ, trong lòng nàng dường như có
chút mông lung, có chút không thể chắc chắn rằng đó là đúng hay sai.
Thế nhưng nàng biết rõ và có thể khẳng định một điều là: nếu để mặc cho
Tiêu Phi hồi cung sinh hài tử, lại còn là ngay trước khi Bạch Phi nương
nương sinh nở, hai cung dùng hài tử để tranh sủng, Nhị tỷ không nơi
nương tựa của nàng sẽ tràn đây nguy cơ rơi vào biển lửa.
Hơn nữa quan trọng nhất đó là, cho dù Thái úy có thể bảo hộ Nhị tỷ bình an
sinh hài tử thì chắc chắn từ đó về sau, Nhị tỷ và hài nhi của tỷ ấy sẽ
bị cuốn vào vòng tranh đấu của hai nhà Nghiêu - Bạch. Hoàng đế cũng đã
tỏ rõ ý định của mình từ lâu, không cho Nhị tỷ hồi cung, muốn để hài nhi trong bụng tỷ ấy trở thành khí tử*.
*khí tử: đứa trẻ bị bỏ rơi
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại
lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy.
Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để
đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn
nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, thay vì tìm trăm phương nghìn kế để Hoàng đế thay đổi chủ kiến, chẳng bằng thuận theo ý của Hoàng đế, ngược lại khiến cho Hoàng đế thấy Nhị tỷ biết hiểu lòng người mà sinh
ra chút hổ thẹn. Tuy rằng chút tình cảm cỏn con ấy của đế vương ở trong
mắt nàng xem ra là chẳng đáng nửa văn tiền, nhưng tốt xấu gì để lại một
con đường thì sau này còn có thể mưu đồ hồi cung, làm một vị Hoàng tử
đường đường chính chính.
Mà nàng không thương
lượng chuyện này với Nghiêu Mộ Dã bởi vì thật sự trong lòng nàng biết
Nghiêu Mộ Dã sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Chắc chắn trong mắt đại tộc trưởng của Nghiêu gia, Nhị tỷ chẳng qua chỉ là
một quân cờ đáng giá để lợi dụng, về điểm này, bản chất của hắn và vị
Hoàng thượng bạc tình kia cũng chẳng có gì khác nhau.
Nghĩ vậy, Ngọc Châu dần dần bình ổn lại tinh thần. Nếu có thể che chở cho
Nhị tỷ được chu toàn, cho dù nàng có bị hiểu nhầm, bị oán hận thì cũng
chẳng là gì cả!
Khi nàng quay lại trong sân viện của mình để nghỉ ngơi thì Thái úy cũng săn thú trở về. Những người hắn
mời hôm nay đều là một vài tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân, vị Uất Trì
tiểu tướng quân kia cũng có mặt.
Thật ra mấy vị
tướng lĩnh này không có tư cách làm bạn giá theo tới hành cung, nhưng
bởi vì trên đường tới hành cung của Hoàng thượng và các hậu duệ quý tộc
có một đoạn đi qua đường thủy, vừa khéo cần hộ vệ thủy quân đi theo, cho nên bọn họ mới cùng theo đến đây. Có điều bọn họ đều ngủ ở quân doanh
bên ngoài hành cung.
Bởi vì thu thoạch được khá
nhiều nên Nghiêu Mộ Dã muốn mời mấy vị tiểu tướng này cùng ăn thịt
nướng. Do đang ở hành cung, tuy từng người có thể tự nấu nướng nhưng
không thể sinh ra quá nhiều khói, thế nên lần này nướng thịt chỉ dùng
muối thô và đất sét bọc lại, bỏ vào bếp lò nướng lên. Sau khi gõ cho lớp đất sét cứng bọc bên ngoài vỡ ra, hương thịt thơm phức, rất thích hợp
để nhắm rượu.
Có điều nhóm tiểu tướng đều là dáng vẻ bụng đầy tâm sự, muốn nói lại thôi.
Trên thực tế, việc điều động thủy quân ở Giang Tây đã bắt đầu từ nhiều ngày nay rồi.
Ở trong triều đình, Bạch Thủy Lưu rất giỏi về việc lung lạc nhân tâm,
trước kia đã mượn sức một số bộ hạ cũ của Uất Trì lão tướng quân, thành
lập đội thủy quân ban đầu ở Giang Tây, giao trọng trách cho những tướng
lĩnh bất hòa với Uất Trì lão tướng quân. Những tướng lĩnh này lại có một đám vây cánh thân tín của mình, thế là những bộ hạ tài giỏi, thân tín
của Uất Trì lão tướng quân bị cô lập. Điều này tương đương với việc ép
người của các bộ hạ cũ chọn lựa, nếu muốn tiếp tục giữ vững tiền đồ cẩm
tú thì đương nhiên phải tỏ thái độ một phen, đoạn tuyệt với Uất Trì lão
tướng quân.
Hai ngày trước, Hoàng thượng đã ban
thánh chỉ muốn chỉnh đốn, hợp nhất lại hai đội thủy quân cũ và mới. Nhóm tiểu tướng do Uất Trì Đức Hiền đứng đầu lại không được phân công, chỉ
có thể ở lại bộ phận cũ, sau này cũng chỉ được đóng giữ trong phạm vi
đường sông nội địa, hộ tống các đội thuyền buôn qua lại.
Thế nên những tiểu tướng trung thành với lão tướng quân đều mang tức giận
trong lòng, lần này được Thái úy mời đến cũng nóng lòng bày tỏ một phen
với Thái úy. Thế nhưng Nghiêu Thái úy lại khoát tay áo nói: “Hôm nay tới chỗ của ta chỉ để ăn thịt uống rượu. Nếu có nửa câu oán than thì lập
tức cút ra khỏi viện cho ta!”
Nghe được lời bịt
miệng này của Thái úy, các tiểu tướng đều im lặng. Nghiêu Thái úy nhìn
qua một lượt, trong cả đám binh sĩ trẻ tuổi có vẻ bất bình, lòng đầy căm phẫn này, chỉ có Uất Trì Đức Hiền là sắc mặt bình thường. Hắn thò tay
rút ra một khối thịt bọc đất sét thật to rồi bộp bộp vài cái - gõ rớt
lớp vỏ đất sét bên ngoài, để lộ ra khối thịt bóng nhẫy đầy hấp dẫn ở bên trong, cắn xé một miếng to.
Người này, hoặc là
ngu dốt, đần độn không biết sinh lòng căm phẫn hoặc là tâm tư, lòng dạ
đủ sâu. Thái úy đánh giá Uất Trì Đức hiền, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Đợi đến khi rượu thịt xong xuôi, Thái úy lệnh cho thị nữ bưng dưa và trái
cây tới để cho bọn họ giải rượu và bớt ngấy. Vì ở cùng một khuôn viên
với huynh tẩu nên đến ban đêm, Nghiêu Xu Đình cũng ra sân hóng mát.
Tiểu cô nương thanh tú, mặc chiếc váy đuôi dài màu hồng nhạt của hoa anh
đào, đứng ở bên cạnh người tẩu tẩu có nhan sắc xuất chúng của mình,
không cần trang điểm đậm, chỉ hơi mở miệng để lộ hai hàm răng tuyết
trắng cũng đã là một cảnh đẹp khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, hai vị giai nhân, tất nhiên sẽ khiến các
huynh đệ thiếu niên ý chí chưa vững liên tục đưa mắt lén nhìn.
Nghiêu Mộ Dã ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, trong mấy vị đệ tử trẻ tuổi này, vẫn
chỉ có Uất Trì Đức Hiền không ngóng nhìn, cúi đầu há miệng cắn từng
miếng dưa hấu mọng nước ngon ngọt. Dáng vẻ tập trung, hơi có vẻ ngấu
nghiến kia cứ như là chưa bao giờ được ăn dưa ngon đến vậy.
Lúc này Nghiêu Mộ Dã lại xác định được đến tám chín phần rằng Uất Trì Đức
hiền này là một tên ngốc thực sự. Sắc đẹp ở trước mặt mà không biết
ngẩng đầu nhìn, chỉ biết ăn ăn uống uống, không phải tên ngốc thì là gì?
Uổng cho vị huynh trưởng kia của hắn ta còn muốn cầu thân giúp, xin cưới
muội muội của hắn làm đệ tức (em dâu). Lão tướng quân tác chiến anh
dũng, nhưng mai mối thì có chút lung tung. Tên thanh niên sức mạnh đầy
mình nhưng chẳng hề có chút mưu lược này, làm sao có thể hợp với Nghiêu
Xu Đình?
Ăn trái cây xong, mấy vị tiểu tướng
thấy chẳng thể trông mong Thái úy giúp bọn họ tính toán tiền đồ nên từng người đành đứng dậy cáo từ. Lúc này Nghiêu Xu Đình đi tới, nhẹ nhàng
nói với ca ca: “Trong hành cung có thuyền nhỏ, ta và mấy vị tỷ muội thân thiết bàn tính ngày mai sẽ đi chèo thuyền trong hồ. Nhưng chúng ta lo
lắng mấy nữ tử chèo thuyền sẽ có nhiều bất tiện, ca ca có thể phái vài
người bơi giỏi đến coi chừng một chút được không?”
Nghiêu Mộ Dã giương mắt nhìn mấy binh sĩ trẻ tuổi đang nhìn ngó muội muội mình với khuôn mặt thèm thuồng chảy cả nước miếng, rồi chuyển ánh mắt nhìn
về phía người thanh niên chẳng thèm chớp mắt, đang chuẩn bị đi ra ngoài
kia mà mở miệng: “Ngày mai Đức Hiền có bận chuyện gì không?”
Uất Trì Đức hiền ngẩng đầu lên, mặt mày bình tĩnh nói: “Ngày mai phải dẫn người đóng thuyền đi kiểm tra, tu sửa đội thuyền.”
Nghiêu Thái úy nói: “Việc kiểm tra, tu sửa đội thuyền giao cho người khác.
Ngày mai ngươi dẫn vài người đến trông chừng các tiểu thư dạo chơi,
tuyệt đối không để các nàng ấy xảy ra sơ xuất.”
Thế là trong ánh mắt hâm mộ của các đồng liêu, Uất Trì Đức Hiện nhận được nhiệm vụ bảo vệ người đẹp.
Nghiêu Xu Đình nhìn thoáng qua gương mặt của Uất Trì Đức Hiền, cằm hất lên,
còn khẽ hừ một tiếng, giống như không mấy vừa lòng với tên hộ vệ mà ca
ca đã chọn. Nhưng nàng ấy không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng bước
quay lại phòng của mình.
Còn Nghiêu Mộ Dã, sau
khi trở về phòng không lâu thì lập tức được Hoàng đế triệu kiến gấp, nói là có chuyện cần thương nghị với hắn.
Thế là Ngọc Châu đành đi ngủ trước.
Hôm nay ở trong cung yến có uống chút rượu nên toát mồ hôi, khi đi ra ngoài hứng gió thì thấy hơi lạnh, cho nên khi Thái úy uống rượu cùng các tiểu tướng quân, nàng ở trong nội thất ăn cơm với cô em chồng nhưng cũng
không ăn được bao nhiêu. Đợi Thái úy đi rồi, nàng cũng chỉ muốn được ngủ một giấc đàng hoàng.
Bởi vì đầu nặng trĩu nên
vừa đặt lưng xuống là nàng đã ngủ ngay. Không biết trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy chăn mền trên người đột nhiên bị xốc lên, sau đó bản thân bị
lôi phắt dậy.
“Đồ phụ nhân ngu xuẩn! Hôm nay khi ở trong cung nàng đã nói gì với Hoàng thượng?” Ánh đèn trong phòng lờ
mờ, Ngọc Châu cố sức mở to đôi mắt, thấy Nghiêu Mộ Dã đang mặt mày sa
sầm nhìn chằm chằm vào mình.
Bởi vì bị hắn kéo mạnh nên cánh tay Ngọc Châu có hơi đau, không khỏi nhỏ giọng “Ai da!” một tiếng.
Nếu là trước đây, Nghiêu Mộ Dã đã sớm đau lòng mà buông lỏng tay. Thế nhưng hiện tại tay hắn vẫn nắm rất chặt, thật sự dùng một tay kéo nàng thẳng
xuống đất.
“Hôm nay Hoàng thượng nói với ta rằng nàng khẩn cầu Hoàng thượng để cho Tiêu Phi ở ngoài cung đợi sinh, có phải là thật không?”
Ngọc Châu mặc một bộ y phục mỏng manh đứng trên mặt đất, giày cũng không
mang, thế nhưng ý thức mơ hồ cuối cùng vẫn kéo về cùng với cảm giác đau
đớn.
Thì ra là thế, quả nhiên Hoàng thượng là
một cao thủ tránh nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không đề cập tới ý định vốn có của bản thân, ngược lại đẩy tất cả chuyện đại sự liên quan đến thân
phận Hoàng tử này lên trên người một thê tử của bề tôi như nàng.
Ngọc Châu mím môi một cái, nhẹ nhàng đáp: “Phải…”
“Phụ nhân ngu xuẩn! Nàng xem như đây là nữ tử nông thôn các nàng đang chờ
sinh sao? Chỗ nào thoải mái thì ở chỗ đó? Phải biết rằng cái ý tưởng này của nàng sẽ chặt đứt khả năng kế thừa ngôi vua của hài nhi trong bụng
Tiêu Phi! Chuyện lớn như vậy, tạo sao lại không thương lượng với ta?”
Nghiêu Mộ Dã cất giọng lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều lên án mạnh mẽ.
Ngọc Châu cố gắng bỏ ngoài tai lời mắng “phụ nhân thôn quê ngu xuẩn”, cất
giọng bình thản đáp lại: “Thánh thượng đã sớm có ý không cho Tiêu Phi
hồi cung, việc này hẳn là Thái úy còn rõ ràng hơn cả ta. Hôm nay Thánh
thượng đột nhiên hỏi ta, tất nhiên ta sẽ nói ra mong muốn của một người
muội muội, chỉ hy vọng Nhị tỷ bình an sinh nở mà thôi. Về phần chuyện
sau đó sắp xếp ra sao, vốn là Thánh thượng tự mình quyết định! Chuyện
này có liên quan gì đến ta?”
Đương nhiên Nghiêu
Mộ Dã biết Hoàng đế không muốn Tiêu Phi hồi cung sinh hài tử. Nhưng hắn
là ai cơ chứ? Hắn là Nhị lang của Nghiêu gia! Tất nhiên hắn sẽ có trăm
phương nghìn kế để khiến Tiêu Phi hồi cung sinh con, có điển lễ sắc
phong. Hơn cả như thế, hắn còn có thể làm cho hài nhi của nàng ta một
ngày kia sẽ kế thừa ngôi vua, kế thừa giai thoại 100 năm quần thần của
Dương gia và Nghiêu gia.
Thế nhưng kế hoạch vốn
dĩ rất tốt đẹp ấy đã hoàn toàn tan tành bởi những lời nói nông cạn, vô
tri của tiểu phụ này! Cái nỗi uất ức, phiền muộn này quả thật càng khiến cho người ta buồn bực hơn cả chuyện Hoàng đế cùng Bạch Thủy Lưu âm thầm bàn bạc, gài bẫy bộ hạ cũ ở thủy quân của hắn.
Nghĩ vậy, Nghiêu Mộ Dã lại càng tức giận hơn, duỗi tay giáng cho Ngọc Châu một cái tát.
Một tiếng “Chát!” vang lên rõ ràng, lại khiến ánh đèn trong phòng khẽ chập
chờn lay động. Nói thật ra thì Nghiêu Mộ Dã ra tay không mạnh, tuy là
trong cơn tức giận nhưng hắn biết nữ tử này mong manh đến thế nào. Chẳng qua là muốn răn đe phụ nhân đang ngày càng hung hăng phách lối quên mất chừng mực này, lập quy củ một chút mà thôi.
Nhưng khi hắn thấy trên gương mặt trắng nõn của tiểu phụ này lập tức nổi lên
dấu đỏ mà mặt mày nàng lại toát lên vẻ lạnh lùng, chẳng hề chùn bước thì trong lòng thoáng hối hận.
Ngọc Châu không hề
đưa tay lên xoa mặt mà chỉ nói từng câu từng chữ: “Quân một mực hỏi ta,
ngài so với Vương lang ở Tây Bắc thì thế nào? Hôm nay xem ra, Vương lang há có thể so sánh với quân? Quân bạt tai phụ nhân như anh hùng khí
phách trong thiên hạ thế này, làm gì có ai sánh kịp? Tạ đại nhân chỉ
bảo, Ngọc Châu lĩnh giáo.”
Nghiêu Mộ Dã vừa hạ
xuống cái tát này đã lập tức hối hận, nhưng lại bị miệng lưỡi sắc bén
của tiểu phụ nhân châm chọc khiến cho lửa giận bùng lên trong lòng.
Nữ tử thường ngày dịu dàng săn sóc, tại sao khi quật cường lên thì còn cứng đầu hơn cả hố phân thế này?
Thế nhưng trái tim rốt cuộc vẫn mềm yếu, hắn đi về phía trước một bước,
muốn kéo nàng vào trong lòng mình, cẩn thận giúp nàng xoa mặt.
Ngọc Châu cho rằng hắn còn muốn đánh nàng nên không khỏi lùi lại. Thế nhưng
phía sau là đôi giày của nàng, dưới chân vấp một cái, cả người nàng ngã
về sau, ngồi phịch xuống đất, cái gáy đập thẳng vào góc bàn gỗ.
Ngọc Châu đau đến mức tiếng “A!” còn chưa kịp phát ra, hai mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ thì Nghiêu Mộ Dã thực sự hoảng hốt, vội vã bế nàng lên, lớn tiếng gọi thái y.
May mà có rất nhiều thái y đi theo đến hành cung. Sau khi lão thái y hấp
tấp chạy đến rồi phủ khăn lụa, bắt mạch cho Thái úy phu nhân đang hôn mê bất tỉnh xong, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Thái úy phu
nhân, nhếch một bên khóe miệng, lắc đầu thở dài: “Thái… Thái úy đại
nhân, lão hủ có một lời, chẳng biết có nên nói hay không…”
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã đã cực kỳ rối loạn, thấy lão thái y còn huyên thuyên
như thế thì lập tức lạnh lùng bảo: “Nàng ấy thế nào? Mau nói tình hình
thực tế đi!”
Lão thái y nhìn vị Thái úy phu nhân xuất thân thứ dân trong lời đồn này một chút, cẩn thận nói: “Thái úy
phu nhân không có vấn đề gì, chẳng qua là tạm thời khí hỏa công tâm, lại bị đụng đầu, huyết mạch không đủ nên bị choáng, dẫn tới việc hôn mê bất tỉnh mà thôi… Một lát nữa lão hủ sẽ viết chút dược phẩm chườm nóng cho
phu nhân, để ngài ấy mau tỉnh lại… Có điều hiện tại phu nhân đang trong
thời kỳ đặc biệt, tốt nhất đại nhân nên kiềm chế cơn giận. Cho dù là
muốn dạy bảo phu nhân, tốt nhất cũng nên đợi ngài ấy tròn ba tháng rồi
tính. Ngài trách mắng như thế… Chỉ sợ là phu nhân sẽ bị sảy thai…”
Đôi mắt phượng của Nghiêu Mộ Dã lập tức trợn to, giống như có hơi không hiểu là rốt cuộc thái y đang nói cái gì.