Sau khi nhận định Ngọc Châu vì dốt nát nên buông lời ngông cuồng xong,
thậm chí Viên Hi dùng một loại ánh mắt thương xót nhìn Ngọc Châu, khẽ
nói: "Có lẽ căn bản là ngươi không biết một khi bị Hầu phủ vứt bỏ thì kết cục của ngươi sẽ ra sao nhỉ?"
Ngọc Châu lại rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Trước khi kết hôn ta và
Thái úy đại nhân đã bàn bạc rồi, từ trước khi định ra hôn ước, hắn đã
cho ta một ít đất đai biệt viện, theo như phong độ của Thái úy đại
nhân thì cho dù là bị hắn bỏ thì cũng sẽ không đến mức đòi lại tài sản
đã tặng... Cho nên, xin Bạch phu nhân đừng lo lắng thay ta nữa!"
Ngọc Châu nói lời thật tình, từ trước cả khi thành hôn nàng đã trăm phương
ngàn kế bắt Nghiêu Mộ Dã đảm bảo, thậm chí là viết ra giấy tờ chứng cứ rõ ràng, nói rõ khi hai người hòa ly thì sẽ xử lý ra sao.
Hơn nữa cho dù phong độ chia tay của Thái úy có không tốt, phải trả lại
hết ruộng đất được tặng đi nữa thì Ngọc Châu còn có cửa hàng Phác
Ngọc Hồn Kim đã kinh doanh lâu nay. Ngoại trừ mỗi tháng đưa một khoản tiền cố định cho Nghiêu gia ra, nàng cũng âm thầm đề phòng để lại
một khoản nhỏ. Tuy là không đến mức giàu ngang một nước, vang danh
bốn biển, nhưng nếu trở về quê nhà sống những tháng ngày an yên thì chắc chắn là chẳng có gì phải lo.
Thế sự vô thường, tuy Ngọc Châu không e sợ mất đi như Viên Hi, nhưng vẫn
có thói quen sinh tồn bao nhiêu năm nay của mình, chừa cho bản thân
một con đường lui.
Đáng tiếc là Thái úy đại nhân phản ứng rất lớn đối với chuyện này,
nhiều lần nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt
sống nàng vậy. Thế nên nàng chẳng thể giải quyết được vụ viết
giấy cam kết.
Nhưng khi Viên Hi nghe những điều này thì cảm giác như Ngọc Châu đang trào
phúng mình một cách ghê gớm, nhất thời sắc mặt có hơi khó chịu một
chút. Nhưng rồi nàng ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, cười nói: "Thái
úy phu nhân thật là thú vị, vừa mới tân hôn đã nghĩ đến chuyện hòa
ly. Không biết Thái úy đại nhân có cảm tưởng thế nào nhỉ?"
Ngọc Châu cười, nói thẳng: “Bạch thiếu phu nhân, hôm nay ta nói rõ với
ngươi là hy vọng ngươi hiểu rõ, cho dù ta và Thái úy đại nhân có tốt
đẹp hay không thì cũng chẳng cần người ngoài nhọc lòng. Chẳng qua là
một đoạn nhân duyên mà thôi, Bạch thiếu phu nhân cũng biết đối với
nam tử đã từng trải nhiều như Thái úy thì chẳng tính là gì. Đối với
loại nữ tử thấp cổ bé họng như ta thì chỉ cần không đói chết người
là có thể thản nhiên buông xuống rồi. Thay vì Bạch thiếu phu nhân ở
chỗ này nhọc lòng lo lắng, chi bằng tận tâm chăm sóc tốt cho Bạch
hầu đi! Hắn và Thái úy đều là lương đống của Đại Ngụy, liên quan đến quốc kế dân sinh*, phải tận tâm chăm sóc mới được!”
*quốc kế dân sinh: đường lối củng cố, phát triển đất nước, nâng cao đời sống nhân dân
Rốt cuộc thì Viên Hi đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu. Tiểu phụ Tây Bắc nhìn như dịu ngoan này thật ra đều nhìn rõ tất cả ý đồ
châm ngòi ly gián của mình, cho nên dùng giọng điệu trào phúng báo cho
mình biết rằng mối nhân duyên của nàng và Thái úy đại nhân chỉ là một miếng đậu hũ đập một cái là nát mà thôi, vốn cũng không tồn tại
cái hy vọng xa vời thiên trường địa cửu gì cả. Căn bản là không cần
phải cố sức châm ngòi làm gì. Xin Bạch thiếu phu nhân dùng cái sức lực dồi dào đó vào nơi khác có ích hơn đi!
Sắc mặt Viên Hi hơi lúng túng, căn bản là nàng ta không ngờ tới Viên Ngọc
Châu này lại hành xử khác người như vậy, hoàn toàn không giống như nữ
tử bình thường được gả vào hào môn, ngày ngày thấp thỏm lo âu, trăm
phương ngàn kế tìm cách trói buộc trái tim của trượng phu.
Nếu thật sự như vậy thì chẳng phải tất cả lời ám chỉ xúi giục lúc trước
của nàng ta ở trước mặt Viên Ngọc Châu này đều trở thành trò cười rồi
sao? Nữ nhân này có trái tim làm từ sắt đá à? Hay là tái giá quen rồi?
Gặp được nam nhân như Nghiêu Mộ Dã mà lại vẫn có thể giữ được bản tâm chẳng màng được mất sao?
Tuy đột nhiên bị Ngọc Châu mở miệng đả kích nhưng Viên Hi đã điều chỉnh
cảm xúc lại rất nhanh, cười nói: “Hiện tại ta mới có chút hiểu rõ vì
sao Thái úy đại nhân lại chung tình với mình ngươi, quả nhiên là ngươi
có chút không giống người thường!”
Mỗi lần Ngọc Châu nói chuyện với Viên Hi đều cảm thấy thật mệt mỏi
trong lòng. Bây giờ cũng đã nói rõ hết rồi, Viên Hi có năng lực quan
sát tình hình như vậy, đại khái là sau này sẽ không phí sức vào chỗ
mình nữa. Còn việc nàng ta có dùng tình cũ đế uy hiếp làm phiền Thái úy đại nhân hay không thì thật ra hiện giờ Ngọc Châu hoàn toàn chẳng
thèm để ý nữa.
Vì thế sau khi hai người khách khí một phen xong thì từng người lập tức hái hoa rồi tách ra, chuẩn bị đi tham gia buổi tiệc rượu trăm hoa
buổi tối.
Sau khi Ngọc Châu trở xề, nàng xông hương cho quần áo có mùi hương ngọt
nhè nhẹ, rồi nàng dẫn theo Nghiêu Xu Đình đã trang điểm thành tiên
hoa lê cùng nhau đi đến đại điện dự tiệc.
Khi tới đại điện, Ngọc Châu mới phát hiện việc xông hương của mình hoàn
toàn là vẽ rắn thêm chân mà thôi. Trong đại điện hành cung tràn đầy áo váy sặc sỡ, hương thơm di động! Chút mùi hoa đinh hương này của nàng
đã bị các loại hương hoa ập vào trước mặt nhấn chìm không thấy đâu.
May mà Ngọc Châu thông minh, lựa chọn váy áo trắng phối với đinh hương
thanh nhã, một bộ váy trắng chen giữa những trang phục rực rỡ muôn
hồng nghìn tía lại có vẻ cực kỳ thanh tịnh, lịch sự và tao nhã. Mà cô
em chồng cũng mặc một bộ váy trắng, hoảng sợ hít hít cái mũi nói:
“Tẩu tẩu, đây là cung nhân dùng hương nồng để xua muỗi trong điện
à?”
Ngọc Châu lại chẳng rảnh để trả lời. Từ xưa đến nay nàng không bao giờ
chịu được mùi hương huân nồng, vội vàng nín thở, muốn đi ra ngoài
điện để hít thở một hơi. Kết quả lại phát hiện Thái úy đại nhân tới từ sớm đang dùng khăn che mũi, nhíu mày bước nhanh ra khỏi điện.
Nhìn thấy phu nhân của mình trang điểm thanh nhã như vậy, Nghiêu Mộ Dã
duỗi cánh tay dài tới kéo nàng qua một góc, gục đầu vào cần cổ
trắng nõn của nàng mà hít mạnh hai hơi.
Mùi hương sạch sẽ, hơi ngọt rốt cục đã an ủi cho cái xoang mũi chịu đủ tàn phá của Thái úy đại nhân, khiến cho lương đống của Đại Ngụy có thể
bình an sống lại.
Chỉ là càn rỡ như vậy khiến cho muội muội đứng một bên phải đỏ mặt.
Nàng ấy cảm thấy hóa ra ca ca luôn lạnh lùng cao ngạo, khó thân cận
của mình sẽ ở chung với tẩu tẩu như thế lúc không có ai.
Đúng lúc này lại có thêm hai ba người bước nhanh ra. Đi tuốt đàng trước là
Quảng Tuấn Vương với vẻ mặt bực bội. Hắn ta nói: “Kẻ đui mù nào đã đề ra ý tưởng này với Hoàng thượng thế hả? Lại còn trăm hoa thành tiên,
hiện tại mới có một nửa số phu nhân quý phủ mà bổn vương đã sắp bị
huân cho thăng tiên luôn rồi. Nếu đợi đến lúc tới đông đủ thì chẳng
phải sẽ là mùi hương nồng nặc đáng sợ, trong vòng bảy bước đủ để lấy
mạng người sao?”
Từ khi bị rơi mất nội khố trong đại hội đua thuyền, khoảng thời gian
sau đấy Quảng Tuấn Vương rất lười gặp người khác. Đôi khi gặp gỡ bạn
bè thân thích, chỉ cần đối phương dám dời tầm mắt xuống dưới nửa
tấc là Quảng Tuấn Vương sẽ lập tức giận tím mặt ngay. Tính tình của
vị Vương gia vẽ tranh số một kinh thành này lại càng thêm bất thường.
Sau này, hắn lại vô tình nghe lén được từ tiệc trà do nhóm thê thiếp của
mình tổ chức, phu nhân các phủ khen Vương gia thật là ‘to lớn’, thế
là rốt cục chuyển đau thương phẫn nộ thành mừng rỡ.
Hóa ra ngày ấy sau khi hắn bị lộ hàng lại khiến cho một nửa quan lại
kinh thành tự biết xấu hổ, trong chuyện giường chiếu lại không ra
sức cho lắm, bị thê thiếp nhà mình âm thầm oán giận.
Trong giây phút tràn đầy lòng hiếu kỳ, vài vị phu nhân công khai hỏi thẳng
thê thiếp của Quảng Tuấn Vương ngay trong tiệc trà rằng chỗ ấy của
Vương gia là lớn mà vô dụng hay vẹn toàn cả hình dáng lẫn tinh lực?
Quảng Tuấn Vương nghe thế thì đột nhiên như mở cờ trong bụng, quét sạch
sương mù mấy ngày qua, đi thẳng vào phòng trà, tự báo cho những quý phụ đang trợn tròn mắt kia rằng bản thân hoàn toàn là định hải thần châm,
khiến cho mọi khe cốc vực sâu đều được thỏa mãn.
Lúc đó tình huống xấu hổ, trừ Quảng Tuấn Vương ra thì có thể nói tất cả quý phụ có mặt ở đấy đều thấy nghẹt thở.
Trong lúc nhất thời không còn một ai chịu tới tiệc trà của Quảng Tuấn Vương phủ.
Có điều Dương Tố chẳng thèm để ý, từ đó vị Vương gia cực kỳ tự tin lại
có thể tái xuất giang hồ. Cho nên lần này làm bạn giá đi hành cung,
hắn cũng tham gia. Nhưng không ngờ tiệc tối đầu tiên ở hành cung lại
chính là đại hội bách độc, hắn bị sặc đến mức liên tục ho khan. Cứ
tiếp tục chịu đựng như thế thì rất dễ bị thương căn cơ, cột ngọc
chống trời cũng sẽ héo rút thành một cây kim thêu hoa mất!
Cho nên hắn lập tức đi ra ngoài theo hai huynh đệ Bạch gia.
Vừa mới ra tới, bước qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy một nàng tiên đinh
hương đứng bên cạnh Thái úy. Thật sự khiến cho đôi mắt hắn sáng lóe
lên. Dáng vẻ thanh đạm thuần khiết như thế này mới có thể gọi là
tiên khí thoát phàm! Cả đám trong đại điện kia rõ ràng đều là yêu tinh hoa hết! Chẳng lẽ để làm ra dáng vẻ nàng tiên mẫu đơn thì phải dán
đầy hoa mẫu đơn lên trên mặt mới chịu được à.
“Sao Nghiêu Thái úy và phu nhân lại không vào trong? Chúng ta tụ lại một bàn uống rượu được không?”
Khi Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu nhìn về phía mình, gương mặt hơi hơi ửng đỏ, hình như hồi tưởng về một thoáng kinh hồng ở bờ sông kia,
hắn ta lập tức đắc ý mà duỗi thẳng eo, tỏ ý là muốn ưỡn ra dáng vẻ
giương cung bắn chim lớn.
Đáng tiếc Thái úy không nhìn vừa mắt cái dáng vẻ khoe khoang này của hắn
ta, chỉ nói: “Ta thấy không khỏe, muốn dẫn phu nhân trở về nghỉ
ngơi.”
Bạch hầu đứng bên cạnh lại cười nói: “Nếu đã đến đây mà đi ngủ sớm thì
chẳng phải là uổng cho ý định tới đây dạo chơi sao? Mấy người chúng ta đã lâu không tụ tập một chỗ uống rượu, sao không nhân cơ hội này
cùng nhau uống rượu tán gẫu, tiện thể bàn một số chuyện chính sự
gần đây luôn.”
Gần đây Nghiêu Mộ Dã có rất nhiều chuyện chính sự cần bàn bạc với Bạch Thủy Lưu. Dù cho tình hữu nghị của hai bên có âm thầm suy giảm nhưng
vẫn là phụ tá đắc lực của Hoàng đế Đại Ngụy, không thể lảng tránh nên đành vui vẻ đồng ý, từng người dẫn theo nữ quyến đi đến một hoa
viên khác bên hông đại điện.
Nghiêu Xu Đình thấy Bạch Thủy Thanh đằng sau Bạch Thủy Lưu thì trong lòng
rất không vui. Nhưng nàng ấy được tẩu tẩu hun đúc, trong lòng cũng
biết nếu qua mức tránh né thì ngược lại giống như là bản thân không
thể buông bỏ hắn vậy, sẽ khiến cho người ta khinh thường. Thế nên
nàng ấy lập tức tự nhiên thoải mái cũng theo huynh tẩu ngồi chung
với đám người huynh đệ Bạch gia, Viên Hi, Quảng Tuấn Vương.
Nghiêu Mộ Dã kêu cung nhân bưng tới một ít thức ăn trong đại điện, làm bạn
với trăng thanh gió mát, ánh đèn cung đình cao cao ngược lại thật là
sảng khoái.
Ngày ấy trong cuộc đua thuyền rồng, Bạch Thủy Thanh tự nhiên bị ăn đấm
nên trên mặt còn vết bầm, mấy ngày gần đây mới xem như lặn đi một
chút, nhưng trên mặt hắn rõ ràng lại tăng thêm mấy vết thương mới.
Hóa ra là trong lúc hắn ta bị thương thì vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng,
không thể ra khỏi phủ đi nhìn người thương. Sau đó bởi vì trong lòng
nhớ nhung nên lén chạy ra ngoài. Vốn là muốn cho nàng ta một niềm
vui bất ngờ nên hắn ta trèo tường vào. Nhưng ai ngờ đâu Viên Diệu Nhi
kia lại cho hắn một ngạc nhiên cả đời khó quên được.
Ở trước mặt mình luôn là một nữ tử ngượng ngùng e lệ, nhưng giờ khắc
này nàng ta lại đang quần áo hớ hênh, điên đảo trên giường với một
chiến hữu trong quân của mình.
Thanh niên chưa mấy trải đời lập tức hai mắt bốc hỏa nhìn những thớ da
thịt đang quấn vào nhau qua ô cửa sổ, lại nghe được chiến hữu kia hỏi Viên Diệu Nhi là hắn ta và Thất thiếu của Bạch gia thì ai làm cho ả
ta sung sướng hơn.
Thế là ả Viên Diệu Nhi trả lời cực kì dâm đãng rằng: “Tên kia chỉ là một
con gà tơ chẳng biết phong tình, làm sao có thể so sánh được với lang
quân cơ chứ?”
Bạch Thất thiếu làm gì đã từng phải trải qua sự ngột ngạt vì bị mây xanh
phủ đầu kiểu này? Khoảnh khắc ấy, hắn ta rú lên một cách quái dị,
vọt vào trong phòng tay đấm chân đá vơi tên gian phu kia.
Sau khi Bạch Thủy Thanh rèn luyện trong quân đội một thời gian thì đã
quen với chuyện đánh đấm. Vị chiến hữu kia thì vì mới tổn hao tinh
lực ở trên giường, còn bị Bạch Thủy Thanh tông cửa xông vào hù dọa nhất thời, thế là rơi xuống thế hạ phong, mặc dù sau đó có cố gắng đánh
trả nhưng vẫn chẳng thể chống lại cơn mưa quả đấm đang rơi xuống
kia.
Cơn giận trong lúc xúc động của thiếu niên là cực kỳ không biết nặng
nhẹ. Cuối cùng khi dần bình tĩnh lại trong tiếng kêu la thảm thiết
của Viên Diệu Nhi, tên kia đã bị Bạch Thủy Thanh đánh chết ngay tại
chỗ.
Chuyện này cuối cùng vẫn là Bạch thiếu tự mình đứng ra thu dọn tàn cục. Tên quỷ xui xẻo bị đánh chết kia vốn xuất thân thứ tộc, tuy trong nhà
có tiền nhưng chẳng có quyền thế gì. Hơn nữa chuyện này nói ra thì
Thất đệ của hắn còn chiếm lý hơn một chút, vốn dĩ gian phu dâm phụ
thì nên bị trừng phạt.
Bạch gia vẫn luôn chẳng có thế lực gì trong quân đội, Bạch Thủy Thanh lại dựa vào quân công của chính bản thân, hiện giờ coi như là có chút danh tiếng của phái trẻ trung thực lực trong quân lữ. Làm sao mà Bạch Thủy
Lưu có thể để tương lai của đệ đệ mình bị hủy trong tay một ‘ngựa
gầy’ Dương Châu được cơ chứ?
Viên Diệu Nhi kia bị Bạch Thủy Lưu sai người sắp xếp cắt lưỡi tránh cho
nói năng bậy bạ, bán lên thuyền gái ở vùng duyên hải, cung cấp cho
những người đánh cá hàng năm chẳng được vào bờ lên thuyền vui đùa, đến già cũng không được trở vào bờ.
Mà người đồng liêu bị đánh chết kia thì bị xếp cho tội danh đầu cơ
trục lợi quân tình, báo cho người thân là đã phán tử tội theo quân
pháp, xác cũng không được nhận về.
Thế là một vụ án chấm dứt mạng người nhưng cuối cùng vẫn chẳng có sóng gió gì.
Sau khi Bạch Thủy Thanh gây họa xong thì vốn dĩ rất sợ hãi, nhưng nhìn
huynh trưởng giúp mình xử lý ổn thỏa như vậy thì tất nhiên trong lòng khắc ghi, càng là huynh trưởng nói gì nghe nấy. Tuy rằng thế lực
trong quân của Bạch gia không bằng Nghiêu gia nhưng bởi vì Bạch Thủy Lưu ý thức được điểm yếu của Bạch gia, cố gắng gầy dựng nên hiện giờ
đã có hiệu quả rõ ràng. Hơn thế, Bạch Thủy Lưu đưa đệ đệ của mình
vào trong thủy quân, muốn đệ đệ có thể ở nơi không chịu ảnh hưởng từ thế lực lục quân của Nghiêu gia mà cẩn thận nắm chắc tương lai.
Hiện giờ Bạch gia tự mình chủ trì ở Giang Tây, xây dựng thủy quân, thiết
lập xưởng đóng tàu, kiến tạo thuyền chiến được thánh thượng khen
ngợi, nhất thời nổi bần bật, dường như có xu hướng thay thế cả Uất Trì lão tướng quân.
Sau khi bị đả kích bởi vụ tình biến này, Bạch Thủy Thanh lại trở nên chững chạc hơn rất nhiều, đồng thời trong lòng càng thêm hoài niệm về
một đoạn chân tình với tiểu thư Nghiêu gia kia. Hơn nữa tẩu tẩu mới
vào cửa của hắn cũng chỉ bảo rằng, nếu hắn có thể một lần nữa kéo
về lại trái tim của Nghiêu tiểu thư thì tương lai của hắn sẽ cực kỳ
xán lạn, điều này khiến hắn càng có chút động lòng.
Nữ tử xuất thân cỏ rác đúng thật là dơ bẩn tục khí, làm sao có thể so
sánh được với nữ nhi kiều quý mà thế giá nuôi dạy ra cơ chứ?
Hiện giờ mỗi khí nhớ lại, hắn đều tức tối chính mình chẳng biết có phải
bị chuốc bùa mê thuốc lú hay không mà lại có thế vứt bỏ ngọc tốt để cầm lên cái cục đá dơ bẩn kia?
Cho nên vừa rồi khi thấy được Nghiêu Xu Đình, hắn lập tức đưa mắt lén quan sát nàng ấy.
Nhiều ngày không gặp, Nghiêu Xu Đình lại giống như đậu nành gặp nước, như
mầm xanh nảy nở, càng lớn càng duyên dáng yêu kiều.
Dáng người nàng ấy đã dần dần thoát khỏi vẻ mong manh cứng nhắc của
thiếu nữ, để lộ ra thân thình nhấp nhô quyến rũ. Một bộ váy
tuyết trắng phối cùng vòng cài đầu hoa lê điêu khắc từ bạch ngọc, tóc mai xõa tung khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ càng thêm có
vẻ tinh nghịch, nhìn thế nào cũng có chút làm cho người ta chẳng thể
rời mắt.
Nhưng Nghiêu Xu Đình lại cảm thấy cực kỳ có chịu với ánh nhìn chăm chăm của
hắn, bèn lấy cớ ngồi lâu tê chân, mời tẩu tẩu đứng dậy cùng nàng
ấy đi loanh quanh một chút.