Nghe lời cắt ngang
cuộc nói chuyện của Thụy Quốc phu nhân, Ngọc Châu cứ nghĩ rằng cuộc thảo luận bí mật này chắc sẽ tạm thời hạ màn, nhưng
không ngờ là có một người khác mở miệng nói: “Nếu như năm đó
Thái úy đại nhân lấy Viên Hi tiểu thư thì thật ra cũng tốt, dù sao đều là thế gia. Làm sao đến nỗi như bây giờ, hắn cưới một thứ tộc rồi tính tình thay đổi lớn. Vốn là thế gia đệ nhất
kinh thành mà lại rơi xuống tình cảnh làm bạn với đám thứ
tộc…”
Nói đến chuyện này, lập tức lại
gợi lên sự hào hứng của các vị phu nhân: “Gần đây khi đang
tuyển chọn người cho vị trí trống ở Hộ Bộ, Thái úy lại đi
can gián, mở một cuộc thi nhỏ, bất luận sĩ thứ đều có thể
tham gia. Quan viên trúng tuyển đều sẽ được quyết định dựa theo
kết quả cuộc thi. Cuộc thi này đều hỏi về mấy chuyện đồng
áng, gieo trồng mùa vụ xuân hè, nhóm đệ tử thế giá quý tộc
làm sao có thể am hiểu được chuyện tầm thường như thế? Đương
nhiên kết quả là không có một ai được tuyển chọn!”
Một người khác lại nói tiếp: “Còn không phải sao? May mắn đó chỉ
là tuyển người cho vị trí trống ở Hộ Bộ, chứ nếu sau này mà quan lại các bộ đều tuyển chọn như vậy thì chẳng phải đệ tử của mấy nhà chúng ta đều phải để ở trong nhà không dùng tới
rồi sao?”
Xét cho cùng, những lời đồn
không liên quan gì trước đó đều không quan trọng, rõ ràng thứ
khiến cho các quý phụ ở đây lo lắng chính là thái độ đối đãi của Nghiêu Mộ Dã đối với nhóm thế gia có chuyển biến.
Nghiêu Thái úy chẳng bao giờ gần gũi với thứ tộc hiện tại đột
nhiên có thay đổi lớn như vậy, nói kiểu gì cũng có chút liên
quan đến tiểu thương phụ xuất thân ti tiện mà hắn mới cưới về
kia.
Ngọc Châu từ từ đứng dậy. Bởi vì
Nghiêu Mộ Dã không thích phụ nhân hỏi đến việc chính sự nên
nàng không hề biết đến chuyện mà những người này đang thảo
luận ở ngoài khoang thuyền. Thì ra ngày ấy khi nàng mở lời
kiến nghị với Nghiêu Mộ Dã, rốt cuộc là hắn vẫn nghe lọt tai.
Có điều hiện tại nghe xong lời oán giận của các quý phụ ở bên
ngoài, đột nhiên Ngọc Châu hiểu rõ được nguyên nhân trước đó
Nghiêu Mộ Dã ngoan cố không gần gũi với thứ tộc.
Ngọc Châu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, im lặng thật lâu.
“Ta không cùng Viên Hi…”
“Ta không nên khuyên Thái úy tuyển chọn…”
Hai người đột nhiên mở miệng cùng lúc, lại đều là muốn giải thích cho đối phương một chút…
Nghiêu Mộ Dã chợt nhận ra điều mà tiểu phụ nhân này để ý lại là
chuyện chính sự ở nửa đoạn sau mà các quý phụ kia bàn bạc,
nhất thời trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót!
Lẽ nào căn bản là nàng không quan tâm đến quan hệ trước đây của
mình và Viên Hi kia sao? Hắn tức khắc lạnh lùng mượn cớ nói:
“Mặc kệ là nàng có quan tâm hay không, ta và Viên Hi kia chỉ
từng có một khoảng thời gian qua lại với nhau chứ chưa hề có
chuyện cẩu thả gì phát sinh để cần phải dùng máu bồ câu gì
đó.”
Về chuyện này, đúng là Ngọc Châu thật sự chẳng nghĩ tới, không khỏi trợn to mắt.
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày giải thích: “Lúc trước, mẫu thân nhìn trúng
nàng ta, muốn cưới vào phủ. Nếu đã như vậy thì tất nhiên ta
lấy lễ đối đãi…” Ý của hắn cũng rất dễ hiểu, lúc ấy hắn
cho rằng nếu sớm hay muộn Viên Hi đều để cho hắn ngủ cùng thì
tội gì phải kém cỏi, nhất thời nóng lòng?
Lời này của Nghiêu Mộ Dã đúng là nói không sai, lúc ấy tuy rằng
khi hẹn hò lén lút với Viên Hi cũng sẽ thân mật một chút nhưng
không hề làm đến bước cuối cùng.
“Hơn nữa Bạch Thủy Lưu không phải tên ngốc. Hắn ta qua lại với vô số
hồng nhan, chẳng phải một tiểu tử không có kinh nghiệm, chẳng
lẽ lại không phân biệt được bong bóng chứa máu bồ câu? Nếu như
Viên Hi và ta thật sự có chuyện kia, hắn ta sĩ diện như vậy,
người luôn tranh cao thấp với ta thì sao có thể thật sự cưới
nàng ta về làm thê tử cơ chứ?”
Ngọc Châu
yên lặng lắng nghe, nàng biết Nghiêu Mộ Dã không phải đang chột
dạ mà nói dối và giải thích như mấy vị lão gia khi bị chính
thất bắt quả tang. Hắn nói không cùng Viên Hi lên giường thì có lẽ đúng thật là thế.
Nhưng kể từ đó,
tuy rằng trong lòng Ngọc Châu gạt đi được một tảng đá nhưng
trong lòng lại có chút không thoải mái: “Vậy lúc trước Thái
úy đại nhân qua lại với ta, mới gặp mặt đã mở miệng mời mọc
mây mưa Vu Sơn… Là vì thấy không cần lấy lễ đối đãi với ta?”
Có
điều ban đầu khi hắn quen biết Ngọc Châu đúng là chỉ ôm cái ý
nghĩ vuốt ve phụ nhân này vài lần mà thôi, làm sao biết được
càng ăn phụ nhân này lại càng nghiện như thế? Hiện giờ là hận không thể lúc nào cũng ngậm ở trong miệng.
Từ xưa đến này Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn thông minh, lập tức xoay
chuyển, tuyệt đối không nhắc lại chuyện trước kia, chỉ mở
miệng nói: “Đó là bởi vì Châu Châu quá mức xinh đẹp, khiến
người ta khó có thể tự chủ được. Sau khi ta quen biết nàng thì không hề thân mật với nữ tử nào khác. Còn những người qua
lại trước khi quen nàng thì đừng để ý tới làm gì. Nếu biết
Châu Châu từ sớm thì ta đã cưới nàng vào phủ từ lâu rồi, làm
sao còn để tiện nghi cho mấy kẻ hư hỏng khác cơ chứ?”
Cái tên nam nhân nhìn như cao ngạo này, một khi đã nguyện ý thì
đúng là có thể dụ cho ngươi không kiềm chế được phải bật
cười. Ngọc Châu liền cong khóe miệng nói: “Nếu quen biết từ
sớm, khi đó ta còn nhỏ, chẳng lẽ Thái úy cũng nhẫn tâm ra tay
sao?”
Đúng là Ngọc Châu nói có lý, đây
cũng là một chuyện không được vui khác của Thái úy. Phụ nhân
này tuy là gả lần hai nhưng so với mình thì tuổi tác coi như
còn nhỏ. May mà tính tình nàng xem như trầm ổn, không thì chẳng phải sẽ là độ tuổi thất thường như muội muội Nghiêu Xu Đình
đó sao? Phải quản chặt một chút mới được, tránh cho đám ăn
chơi trong kinh thành dùng lời dối trá ngon ngọt lừa đi mất.
Thế là hắn bèn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, theo cầu rộng bắc ngang hai thuyền mà trở về thuyền của Nghiêu phủ. Đợi đến khi
vào trong khoang thuyền, hắn lại thân mật một cách mạnh bạo
với tiểu phụ nhân này, để cho nàng biết rõ rằng hiện tại
nàng không còn nhỏ, hắn thực sự có thể ra tay đấy!
Sau khi triền miên trên giường xong, tất nhiên Ngọc Châu nói ra lo
lắng của bản thân mình, hối hận không nên nhiều lời đưa ra lời
khuyên phân công cho thứ tộc với Thái úy.
“Đừng nghe lời nói của mấy phụ nhân kiến thức nông cạn kia. Giống
như nàng đã nói, đúng là Bạch gia có phân công cho một vài thứ tộc, nhưng bọn họ đều đảm nhận chức phụ, không thể hiển quý
như nhóm đệ tử thế gia được Bạch Thủy Lưu phân công. Hơn nữa
đám người kia còn đa phần là hạng người đầu cơ trục lợi, miệng mồm khôn khéo. Ở trên quan trường, nhiều lợi thì hợp mà ít
lợi thì tan, nhìn mãi cũng quen rồi. Thay vì noi theo Bạch Thủy Lưu ban chút ơn huệ nhỏ bé để lung lạc lòng người thì không
bằng đơn giản buông tay chân ra, bắt đầu dùng đám người có học
vấn và tài năng thực sự.”
Cuộc thi lần
này bởi vì là hắn đưa ra lời khuyên cho nên cũng do hắn làm
chủ, đề thì cũng là do hắn soạn. Lúc trước ở Tây Bắc, khi
đóng quân dựng đồn điền, Nghiêu Mộ Dã đã tích lũy được không
ít kinh nghiệm đồng áng, đề thi ra đúng trọng tâm, vừa có
thường thức dân sinh, vừa có câu hỏi về phương châm trị quốc,
hơn nữa còn kiểm tra công bằng. Các thí sinh được tuyển chọn
trúng cũng thật sự khâm phục vị quyền thần thế gia cao ngạo
lạnh lùng trong lời đồn này, đều kiêu ngạo vì bản thân chính
là môn sinh của Thái úy đại nhân.
Cuộc thi lần này hoàn toàn thay đổi tục kế thừa của thế gia hoặc là
cách làm dẫn dắt sử dụng môn khách nhà mình trước kia, càng
làm cho các thí sinh tham gia thi cử cảm động đến rơi nước mắt.
Đây chính là sự cảm động và tự hào vì cuối cùng thì tài hoa
của mình đã được quý nhân thưởng thức và trọng dụng, những
kẻ khéo mồm khéo miệng ưa nịnh hót người quyền quý hoàn toàn không thể so sánh được.
Nghe xong
lời hắn nói, Ngọc Châu rúc ở trong lòng hắn đột nhiên cảm
thấy ngọt ngào. Bởi vì nàng phát hiện ra hiện tại nam nhân
này đã có kiên nhẫn để giải thích với mình suy nghĩ trong
lòng hắn.
Thật ra nếu nghiêm túc xem xét,
nhìn xuyên qua bề ngoài cao ngạo gợi đòn của người nam nhân này thì hắn thực sự không tính là một nam nhân bảo thủ...
Ngọc Châu từ từ duỗi tay ra ôm lấy eo hắn, cắn khẽ một cái lên
chiếc cằm đẹp đẽ của hắn, khiến cho Thái úy đại nhân nhướng
mày, hung hăng hôn vài cái xuống đôi môi anh đào của nàng.
Sau khi các quý phụ bị Thái úy đột kích tiệc trà nhỏ lần này
thì trên thuyền tạm thời không còn buổi tụ tập nào nữa.
Ngọc Châu lại được thanh tịnh, khi rảnh rỗi thì tán gẫu với cô em chồng, ngắm phong cảng hai bờ sông.
Đợi đến khi tới hành cung đã là hai ngày sau. Nơi này dựa vào bên
sông, lại có địa hình núi đồi, quả nhiên là một nơi ở mát
mẻ.