Có lẽ vì một tiếng thở dài cảm thán kia của Hoàng thượng
lây nhiễm, Quảng Tuấn Vương ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt cũng
thong thả thở dài, sau đó nói: “Người đời đều theo đuổi công danh lợi
lộc, nhưng lại không biết đạo lý thời gian trôi nhanh như bóng câu qua
khe cửa, khó mà giữ chặt, chỉ là cảnh tượng này, khó mà giữ được lâu…’’
Hai nam nhân còn lại sớm đã quen với một Quảng Tuấn vương lúc ngây ngô quá
mức sẽ nói năng lộn xộn điên khùng, nhưng những điều hắn nói lần này,
không hiểu tại sao lại khiến hai người kia cảm thấy mấy phần đồng tình,
nhất thời ba người đều lặng lẽ ngắm nhìn.
Tiêu phi vô tình quay đầu nhìn lại thì thấy ba cặp mắt đang đồng thời nhìn
về phía này, rất chăm chú, nàng không thể kiềm chế được vội vàng quay
đầu nhỏ giọng hỏi: “Lục muội, tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta như
vậy?’’
Ngọc Châu không quay đầu lại, chỉ khẽ nói với Tiêu phi: “Bọn họ muốn nhìn thì cứ để cho họ nhìn đi, lát nữa sau
khi bưng món thịt hâm lên, muội sẽ múc một ít để trong phòng nhỏ, bọn họ uống rượu ăn uống ở bên ngoài, chúng ta ở trong phòng ăn của chúng ta,
không được để đói long thai trong bụng.’’
Một
lát sau, món thịt hầm cay đã xong, Ngọc Châu làm theo như những lời mình nói, bưng một phần nhỏ cùng Tiêu phi vào trong phòng, hai tỉ muội cùng
ăn.
Nhìn tỷ muội hai người cùng nhau vào nhà,
Quảng Tuấn Vương vẫn không thu hồi tầm mắt của mình, cắn một cái bánh
nướng rồi đột nhiên cười nói: “Món bánh nướng này của Tiêu phi vẫn ngon
như vậy, mùi vị rất giống với miếng bánh năm đó ở bên dòng sông Phần.’’
Hoàng thượng khẽ mỉm cười nói: “Trí nhớ của Quảng Tuấn Vương thất tốt, ngay cả trẫm cũng đã quên mất mùi vị từng ăn rồi.’’
Quảng Tuấn Vương đắc ý nói: “Đối với mỹ nhân và mỹ thực, thần sẽ không bao
giờ quên được, nhớ năm đó đội ngũ tú nữ Tây Bắc trên đường vào kinh có
đi ngang qua sông Phần, bị mắc kẹt ở vùng đất đang gặp thiên tai lũ lụt, thân và Hoàng thượng cải trang vi hành, nhưng đúng lúc này, gạo và bột
mỳ cứu tế đã bị ngâm nước, mùi vị chua chua mềm xốp khó mà nuốt trôi,
lúc ấy cũng nhớ Tiêu phi chủ động đứng ra giúp đỡ, bỏ gia vị vào bột mỳ
để loại bỏ vị chua rồi làm ra món bánh nướng này, không phải lúc ấy
Hoàng thượng cũng nếm thử một miếng, còn liên tục khen không dứt miệng
sao?’’
Hoàng đế uống một hớp rượu ngon, nhìn Quảng Tuấn Vương nói: “Vậy sao? Trẫm không nhớ được.’’
Lúc này, Nghiêu Mộ Dã ở bên cạnh cười nói: “Quảng Tuấn Vương xưa nay vẫn
vậỵ, nếu như đã gặp qua mỹ nhân xinh đẹp nào thì sẽ không bao giờ quên
được, có thể nhớ được món bánh nướng này, có lẽ cũng vì vẻ đẹp nghiêng
nước nghiêng thành lúc đó của Tiêu phi đúng không?’’
Quảng Tuấn Vương lập tức gật đầu nhớ lại nói: “Đúng là nghiêng nước nghiêng
thành, lúc đó thần còn vẻ một bức tranh “Mỹ nhân bên sông Phần’’ đấy,
dáng vẻ thiếu nữ của Tiêu phi, mồ hôi đầy đầu những vẫn mỉm cười dỗ dành một đứa nhỏ bị ốm ở bên cạnh, thực sự giống như một vị bồ tát tái
thế.’’
Nghiêu Mộ Dã nâng ly rượu lên, đôi mắt
phượng híp lại một cái, có vẻ bái phục nhìn khuôn mặt tuấn tú bôi bột
phấn của Quảng Tuấn vương, nói: “Nào, vì trí nhớ tốt của Quảng Tuấn
Vương, cạn một ly.’’
Đêm đó, Hoàng thượng ở lại trên núi qua đêm, dĩ nhiên Nghiêu Mộ Dã cũng ở lại bồi giá trong am.
Nhưng không hiểu tại sao Quảng Tuấn Vương- người bị thương ở chân vẫn chưa lành hẳn lại nhận được một sai sự khẩn cấp.
Bời vì đoạn hồi tưởng chuyện cũ trên bàn kia kia, đêm nay Hoàng thường đột
nhiên nghĩ đến sông Phần năm nay cũng gặp lũ lụt, nhớ lại cảnh tượng
bách tính điêu đứng phiêu bạt năm đó, long tâm khó an, không thể chìm
vào giấc ngủ, liền lệnh cho Quảng Tuấn Vương cả đêm đi tuần tra tình
hình thiên tai trên sông phận, tỏ vẻ long ân cuồn cuộn.
Đáng thương cho Quảng Tuấn Vương tự mình muốn trở thành Đại Vũ*, ba lần bày
lượt bị phái đi cứu tế thiên tai, thực sự rất muốn tỏ rõ lòng trung
thành nhưng lại nghĩ đến cái chân bị thương còn chưa lành hắn của mình,
âm thầm đau lòng.
(*Đại Vũ: Hoàng Đế sáng lập triều đại nhà Hạ (2200-1800 trước Công nguyên), ông nổi tiếng có tài trị thủy.)
Nhưng mà, Quảng Tuấn Vương cả đêm bị đá xuống sông Phần, tâm trạng của Nghiêu Mộ Dã lại rất tốt, có lẽ là nghĩ đến ánh mặt trời gay gắt bên bờ sông,
làn da của Quảng Tuấn Vương chắc chắn sẽ bị phơi đen, ngay cả phấn trắng cũng không thể nào che giấu được.
Cho nên Thái úy đại nhân hiếm khi không giận dỗi nữa, chịu mở miệng quý giá của mình, nói chuyện với Ngọc Châu.
Ngọc Châu cảm thấy mình đang ở trên núi, nhất là trong miếu trong am, càng
phải tuân thủ nghiêm ngặt các lễ tiết. Nàng và Nghiêu Mộ Dã còn chưa
chính thức thành thân, sao có thể ở chung một phòng, vì thế mở miệng bảo Thái úy đại nhân tốt nhất về phòng của hắn, đừng tự tiện xông vào khuê
phòng của một cô nương chưa thành thân.
Nhưng
Nghiêu Mộ Dã lại không chịu, chỉ nhỏ giọng nói, lúc trước ở trong nhà
trọ hắn đã phát hiện nếu tạm thời thay đổi vị trí, thường thường sẽ có
một cảm giác sung sướng khác biệt, hôm nay có cơ hội riêng tư ở trong
miếu, chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích, bảo Ngọc Châu giả
trang thành một ni cô tu hành, như vậy lại có một hương vị khác.
Ngọc Châu không thể ngờ được nam nhân này lại có thể nghĩ đến những chuyện
không đứng đắn như vậy, khuôn mặt ngay lập tức nóng bừng, ảo não nói:
“Ta là ni cô, vậy chàng là kẻ xấu đến thông dâm sao?’’
Lúc này Nghiêu Mộ Dã đã ôm lấy tiểu ni cô có dung mạo xinh đẹp vào lòng,
vừa vội vàng kéo kéo đai lưng nói: “Đương nhiên ta là vị khách hành
hương vào ban ngày nhìn thấy tiểu ni cô xinh đẹp thì không thể cầm lòng, chỉ thỉnh cầu tiểu ni cô thoát quần áo, độ ta một lần được không?’’
Từng lỗ chân lông trên khuôn mặt của Ngọc Châu tựa như muốn nhỏ máu, chỉ cần nghĩ đến những lời hắn nói cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng không
hiểu tại sao, nàng đột nhiên lại nghĩ đến bên người hắn thực sự có một
hồng nhan đã từng xuất gia... Hắn có thể nói những lời này trơn tru,
chẳng lẽ trước kia cũng…
Nghĩ đến đến, sự xấu hổ trong lòng bất chợt biến thành cảm giác cáu kỉnh khó hiểu,hung hăng cắn trên bả vai hắn một cái. Nghiêu Mộ Dã bực bội hừ một tiếng, thấp giọng
nói: “Cắn đau như vậy? Chẳng lẽ tiểu ni cô đây là cọp mẹ biến thành sao? Ngoan, nằm xuống, ta sẽ phục vụ tiểu ni cô thật thoải mái…’’ Nói rồi,
hắn cũng dần dần đi xuống.
Nhưng đúng lúc này,
trong phòng bên cạnh cách đó không xa vang lên giọng nói khẽ khàng của
một nữ nhân: “Hoàng thượng! Thứ cho thần thiếp không thể hầu hạ Hoạng
thượng… Cẩn thận đứa bé trong bụng!’’
Sau đó âm
thanh trầm thấp của nam nhân lại vang lên: “Yên nhi của ta có bầu càng
ngày càng đầy đặn, ngay cả cái yếm này cũng không thể che được cảnh
xuân, thời gian gần đây trầm không có ở bên cạnh nàng, dĩ nhiên phải tận mắt thấy ái phi vẫn khỏe mạnh bình an, thái y cũng nói với trẫm rồi,
chỉ cần động tác nhẹ nhàng một chút, thì sẽ không có gì đáng ngại, nàng
cũng đỡ lấy thành giường quỳ xuống thì sẽ không áp đến bụng, trầm ở đứng dưới giường làm việc là được rồi…’’
Lần này, vị khách hành hương và tiểu ni cô trố mắt nhìn nhau, Ngọc Châu biết “Yên
nhi” chính là nhũ danh của Nhị tỷ, cũng không ngờ rằng Hoàng thượng
thường ngày nhìn vào Nhị tỷ thì lạnh như băng, nhưng hóa ra trong phòng
lại không đứng đắn như vậy!
Có lẽ bức tường
phòng trong am này không đủ chắc, không thể tránh khỏi hiệu quả cách âm
quá kém, hơn nữa Hoàng thượng và Tiêu phi ở trong cung thường này không có thói quen phải né tránh người khác, âm thành quá lớn, căn phòng đó
lại không đóng chặt chửa sổ, âm thanh dĩ nhiên sẽ lọt ra ngoài.
Nhưng nếu cứ như vậy, thân là một thần tử lại đi nghe chuyện riêng tư trong
nhà của Hoàng thượng dường như không thích hợp cho lắm, quan trong hơn
là, Nghiêu Mộ Dã cũng không muốn âm thanh nũng nịu của Ngọc Châu bị
người khác nghe thấy.
Nghiêu Mộ Dã dứt khoát kéo Ngọc Châu dậy rồi lặng lẽ dẫn nàng ra phía sau núi.
Cứ thế, quân thần hai bên nhân tiện, mỗi người hưởng thụ cảm giác sung sướng của riêng mình.
Nhưng trong lòng Ngọc Châu vẫn còn lo lắng cho cơ thể của Nhị tỷ, lúc bị Thái úy đặt nằm trên chiếc áo choàng trải trên mặt đất, vẫn không yên tâm
hỏi: “Hoàng thượng có thể làm tổn thương Nhị tỷ không?’’
Nghiêu Mộ Dã không thể chờ đợi được nữa, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng,
hàm hồ nói: “Nàng yên tâm đi, Hoàng thượng cũng không nỡ làm tổn thương Nhị tỷ của nàng đâu, không sao, nhưng mà tư thế ngài ấy nói nghe cũng
không tệ, nàng có muốn thử một lần không?’’
Ngọc Châu thực sự vô cùng quẫn bách, lần này vô tình nghe được chuyện bí mật trong phòng của Nhị tỷ, chỉ muốn nhanh chóng quên nó đi, nào có tâm trí làm theo lời nam nhân trước mặt này nói. Dưới tình thế cấp bách, chỉ
đành phải vặn lỗ tai của hắn, tức giận nói: “Chàng… Chàng có biết xấu hổ không vậy?’’
Nhất đẳng công hầu Đại Ngụy Thái
úy đại nhân lần đầu tiên bị vặn lỗ tai, lập tức khó chịu trừng mắt nhìn: “Nàng đang làm cái gì vậy? Là nữ nhân đanh đá ngoài chợ sao? Buông tay
cho ta!’’
Trong lòng Ngọc Châu biết rõ mặt mũi
của nam nhân này rất lớn, sau khi cảm giác quẫn bách vơi bớt, lại ngoan
ngoãn buông lỏng cánh tay, khẽ hé mở đôi môi anh đào, long lanh như ánh
trắng dưới nước thẹn thùng nhìn Nghiêu Mộ Dã, nhẹ nhàng nói: “Không phải chàng muốn ta độ chàng sao? Sao lại hung dữ như vậy?’’
Lỗ tai của Nghiêu Mộ Dã bị kéo đau, thân là tộc trưởng của Nghiêu gia Đại
Ngụy há có thể bị một nữ nhân trong nhà vặn lỗ tai dạy dỗ? Nghĩ lại chỉ
muốn tức giận, ngay khi đang muốn hung hăng khiến trách nàng một phen,
lập cho nàng một loạt quy củ, nhưng không ngờ được tiểu phụ nhân này
nũng nịu làm hòa, diễn tới cùng!
Thế
là Thái úy đại nhân lại quên mất phải khiến trách, quên mất phải lập quy củ, nhanh chóng ôm tiểu Bồ tát kiều diễm dưới thân vào lòng, ngậm lấy
đầu lưỡi mềm mại thơm tho của nàng mút mát một hồi rồi nói: “Cả người ta mang nghiệp chương sâu nặng, mong được tiểu ni cô cố gắng siêu độ một
phen nha!’’
Kết quả nghiệp này quá lớn, phải độ
suốt cả một đêm, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy hóa ra phía sau núi lại mang đến
cho người ta cảm giác tuyệt vời như thế này.
Chỉ là tiểu ni cô và vị khách hành hương được ăn no đủ cũng quá thê thảm,
tiết trời đang vào thu, chính là thời điểm những con muối đói đang nhìn
chằm chằm vào con người,kết quả của việc càng quấy suốt đếm chính là,hai người độ được biết bao nhiêu là muỗi, mặt và cổ bị chích thành những
dấu đỏ trông thật bắt mắt.
Sáng ngày hôm sau,
Tiêu phi bị khuôn mặt của hai người bọn họ dọa cho giật mình, vội vàng
bảo thái y mang một lọ thuốc mỡ mát lạnh tiêu sưng giảm ngứa đưa cho hai người kia bôi lên mặt.
Ngọc Châu bôi thuốc
xong, nhìn mặt mũi của mình thật khó coi, vội vàng lấy khăn che mặt lại, vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng ngẩng đầu nhìn lên lại thấy dáng vẻ
đang bôi thuốc của Thái úy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thái úy là nam nhân, không cần phải đeo khăn che mặt như nữ nhân, chỉ là
gương mặt thê thảm xơ xác bị nhìn chằm chằm , cũng khiến người ta không
khỏi bật cười.
Ngay cả Hoàng thượng cũng có tâm trạng tốt, trêu chọc nói: “Xưa nay Nghiêu ái khanh vẫn luôn làm gương
sáng trong kinh thành, chẳng lẽ lúc này lại muốn phá bỏ tập tục nam nhân lau phấn từ xa cưa, thay vào đó là khuôn mặt xanh biếc?’’
Nghiêu Mộ Dã không cười, nhưng hiếm khi nhướn mày lạnh lùng nhìn Hoàng thượng: “Hôm qua thần sợ có thích khách quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thường, lại sợ có người nghe tiếng rồng ngâm, nên đã đứng sau chân núi canh giữ,
thần nguyện vì Hoàng thượng máu chảy đầu rơi, cho nên khuôn mặt xanh
biếc cũng chẳng hề hấn gì?’’
Đến đây, nụ cười trên môi Hoàng thượng nhất thời cứng ngắc, cau mày hỏi: “Trẫm… Đếm qua, nói rất lớn?’’
Nghiêu Mộ Dã kính cần chắp tay nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm, thận đã lệnh cho bọn thị về đứng khá xa.’’