Ngọc Châu không ngờ rằng mình còn chưa vào cung đã gặp phải một tai vạ lớn như vậy.
Nàng tự biết các đại sư phụ của mình hàng tháng đều được thưởng thù lao
phong phú, ngày thường tiếp xúc với những ngọc thạch báu vật quý giá,
không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp.
Chưa
kể đây còn đang ở trong Hoàng cung đấy! Vừa mới vào cung một ngày đã có ý nghĩ ăn trộm đồ? Coi như là kẻ trộm chuyên nghiệp cũng phải chờ đến khi quen thuộc hoàn cảnh mới ra tay chứ? Sao có thể ăn trộm đồ rồi còn tùy tiện đặt dưới đệm giường?
Chỉ cần ngẫm nghĩ một chút, cũng có thể nhận ra được sự bất thường trong đó.
Nhưng những oan hồn trong cung đâu chỉ có trăm ngàn? Hôm nay đại sư phó bị
phát hiện tang vật ăn cắp, vậy thì phải dựa theo cung quy mà xử lý, các
quý nhân liên quan trong cung tuyệt đối không vì một người thợ nho nhỏ
mà hao tâm tổn trí phá án, điều tra xem rốt cuộc hắn có oan uổng hay
không.
Nhưng một khi đại sư phó có tội thì bảng hiệu của
cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, đánh vào mặt mũi của một hoàng thương như nàng.
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu khom
người trịnh trọng cảm tạ với ma ma: “Ngọc Châu xin cảm tạ Thượng ma ma
đã thông báo cho ta biết chuyện này, nếu không ta cứ thể tùy tiện đi vào sợ rằng sẽ phải trở tay không kịp?’’
Thượng ma ma vội
vàng đỡ nàng dậy nói: “Lục tiểu thư chớ nên đa lễ, những nhân sự trong
cung rắc rối phức tạp, nhưng vẫn có một điểm giống nhau chính là bo bo
giữ mình, chuyện nhỏ này không cần thiết phải xé ra to, lát nữa Lục tiểu thư có thể lấy cơ bị trật chân để xuất cung, còn Thái hậu bên kia cũng
không cần lo lắng sẽ trách cứ ngài, mong tiểu thư hiểu nổi khó xử của
Thái hậu và các vị chủ tử trong hậu cung này!’’
Vừa dứt lời, Thượng ma ma cũng không trì hoãn thêm nữa, vội vã xoay người bỏ đi.
Nhưng Ngọc Châu vẫn cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói cuối cùng của Thượng ma ma.
Phàm là những lão nhân trong cung, dĩ
nhiên sẽ hiểu biết sâu sắc về việc “bo bo giữ mình”. Mặc dù nàng có ý
lấy lòng với Thượng ma ma nhưng nếu Thái hậu không gật đầu, sợ rằng ma
ma cũng không dám mật báo tin tức cho một người đang ở đầu sóng ngọn gió như nàng đâu.
Mà mình chỉ là một hoàng thương nho nhỏ, há có thể để cho Thái hậu hạ mình cho mặt mũi lớn như vậy? Có lẽ ngài ấy
không muốn đắc tội với Nghiêu gia đứng sau lưng nàng.
Bởi
vì chuyện này xảy ra trong cung Thái hậu, nếu nàng nghi ngờ bên trong có bẫy, chỉ sợ Thái hậu cũng sẽ dính hiềm nghi. Cho nên Thái hậu mới chủ
động cho Thượng ma ma ra mặt báo cho nàng biết, bảo nàng tránh khỏi cục
diện giằng co lúng túng trước mắt, chỉ để Đại sư phụ kia vấn tội, giống
như đang xử trí một vụ án ăn trộm, miễn cho Ngọc Châu gặp được lại làm
tình hình thêm phức tạp.
Nhưng Ngọc Châu vẫn đứng yên bên cạnh bức tường Hoàng cung, nếu bây giờ nàng rời khỏi nơi này, dĩ nhiên sẽ
chuyện lớn hóa nhỏ, không ảnh hưởng đến thể diện của các vị chủ tủ,
nhưng còn Đại sư phó có thể bị oan uổng thì sao? Chẳng lẽ cứ để mặc hắn
chịu nổi oan kêu trời trời không thấu này sao? Ăn trộm trong Hoàng cung không phải là một tội nhỏ, mặc dù không đến nỗi phải đánh đến chết,
nhưng một khi cây gậy kia đã dáng xuống, người thường còn chưa chịu phạt một nửa cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cứ như vậy, còn
nghệ nhân nào dám nhận việc cho Phác Ngọc Hồn Kim? Vì mình mà khiến
người ta nhà tan cửa nát? Sao có thể làm một ông chủ vô trách nhiệm như
vậy được?
Giác Nhi vừa rồi không đứng bên cạnh nên không
biết Thượng ma ma nói chuyện gì với Lục tiểu thư, chỉ thấy sau khi vị ma ma kia đi khỏi, Lục cô nương vẫn một mực đứng yên không nhúc nhích, đi
tới lo lắng hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?’’
Ngọc
Châu ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Bây giờ ngươi hãy xuất cung, đi hỏi chưởng quỹ xem Đại sư phó của cửa hàng ngày hôm qua vào cung là ai, gia cảnh như thế nào phải hỏi kỹ càng. Đến lúc đó ngươi cũng không cần phải vào cung nữa mà viết những thứ này ra giấy giao cho thị vệ trưởng Bưu
Kỵ ở cửa cung, hắn là thân tín của Thái úy đại nhân, bảo hắn nghĩ cách
gì giao cho ta cũng được, đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt.’’
Giác Nhi nghe lời, vội vàng mang theo lệnh bài ra khỏi cung.
Ngọc Châu dẫn theo nha hoàn Hoàn Thúy, vẫn như cũ đi theo thái giám đến tẩm
cung của Thái hậu, vẫn đo đạc những đồ đạc bên trong.
Lúc
này Thái hậu vẫn chưa rời giường, nhưng giấc ngủ của lão nhân gia không
sâu, thường xuyên thức dậy sớm hơn so với các phi tần trong cung. Bà
đang ở phía Đông cung điện, các tiểu cung nữ đang là phẳng quần áo, còn
mình thì súc miệng lau mặt bằng nước ấm. Thái hậu rất coi trọng việc
chăm sóc cơ thể, sau khi thức dậy sẽ uống một ly nước sôi, sau đó đánh
một bộ Ngũ Cầm Hí* trong sân điện.
(Ngũ Cầm Hí(Trung văn:
五禽戲) tương truyền của Hoa Đà sáng tạo ra bộ Ngũ Cầm Hí(năm loài thú nô
đùa) để tập dưỡng sinh. Bộ Ngũ Cầm Hí đã tồn tại và phát triển hơn 1800
năm, gồm năm loài thú là Hổ(cọp), Lộc(nai), Hùng(gấu), Viên(vượn),
Điểu(chim). Mỗi hí gồm 2 thức, mỗi thức vài động tác.)
Nữ
sư phó cùng luyện với Thái hậu đã đặt những chiếc nệm trong sân từ sớm, chuẩn bị khăn tay, chờ Thái hậu thức dậy luyện tập thư giãn gân cốt.
Ngọc Châu đo đạc xong những vật trang trí trong thiên điện, Thái hậu đã đi ra, đang đánh quyền cùng với nữ sư phó trong sân.
Lúc này trời đã sắp vào thu, cái nắng nóng của mùa hè đã dần hạ nhiệt,
những đóa phù dung trong vườn đang nở rộ khoe sắc, càng làm nổi bật màu
xanh biếc của những cây cẩm tú, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên
hoa lá, chú chim họa mi trong chiếc lồng được treo dưới bóng cây không
ngừng nhảy ngót khoe giọng.
Từ Thái hậu mặc một bộ luyện võ rộng rãi thoải mái, thành thạo khéo léo thay đổi tư thế đánh quyền.
Một người gần năm mươi tuổi, vẫn còn nhanh nhẹn như vậy đúng là hiếm thấy.
Sau khi Thái hậu đánh một bộ quyền pháp xong, trên trán đã lấm tấm mồi hôi, rồi uống một hớp trà mà cung nữ đưa đến, mới quay đầu lại nói với Ngọc
Châu: “Lục tiểu thư tới thật sớm, đến đây trò chuyện với ai gia đi.’’
Ngọc Châu vội vàng đi qua thi lễ vấn an với Thái hậu.
“Người trẻ tuổi đều tham ngủ, làm khó ngươi phải dậy sớm như vậy,người phía
dưới dặn dò mọi chuyện đều khô khan cứng nhắc, có lẽ lại dặn dò ngươi
đến sớm một chút, tránh quấy rầy sinh hoạt thường ngày của ai gia, mà
không nghĩ đến ngươi cũng là một cô nương sắp gả, làn da kia cần phải
bảo dưỡng.’’
Nghe Thái hậu nói như vậy, Ngọc Châu nhanh
chóng mỉm cười nói: “Giờ này sao có thể được coi là sớm được ạ? Không
thể sánh với quần thần Thánh thượng mỗi ngày đều vất vả dậy sớm lo
chuyện triều chính, hơn nữa tẩm cung của Thái hậu tao nhã thanh tịnh,
thưởng thức phong cảnh đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, sao có thể cảm thấy
mệt mỏi chứ?’’
Thái hậu khẽ mĩm cười nói: “Ngươi thức dậy
sớm như vậy, chắc hẳn còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, lúc các đại thần tiền
triều bãi triều còn có thể đến thiên điện dùng một bữa điểm tâm, nơi này của ai gia cũng không thể bạc đãi Lục tiểu thư được, lát nữa dùng cơm
với ai gia đi.’’
Ngọc Châu vội vàng cảm tạ ân điển của
Thái hậu, sau đó dời bước đến phòng ăn, ngồi xuống dưới bàn dùng chung
điểm tâm với Thái hậu.
Cơm canh trong cung, thực ra thì không thể vừa miệng vừa ý như trong Nghiêu phủ được.
Dẫu sao ba bữa trong Hoàng cung đều nấu theo công thức lâu năm, ngự trù sẽ
không tùy ý thay đổi nó theo ý muốn của mình. Ngay cả lượng muối ăn cũng được đánh dấu bằng một chiếc thìa đồng đặc biệt. Khẩu vị mặn nhạt của
các chủ tử trong cung điện cũng được ghi chép ở trong sách, độ lửa của
thức ăn cũng có ký hiệu.
Cứ như vậy, ngay cả khi ngự trù bị ốm cũng không đến nổi khiến hương vị phai nhạt quá nhiều khi tạm thời thay đầu bếp.
Nhưng nếu cứ thế này thì phần lớn thứ ăn đều nhàn nhạt như nhau, không có mùi vị đặc biệt gì.
Bữa sáng của Thái hậu rất đơn giản, chỉ là một món cháo gạo thơm với bốn
món ăn phụ kèm theo, và bánh đậu chiên, ngoài ra còn có một đĩa trứng gà được cắt sẵn.
Ngọc Châu vốn dĩ không phải là một người
kén chọn, nhưng nàng phải thừa nhận rằng khẩu vị của mình đã bị đầu bếp
trong Nghiêu phủ nuôi đến kén ăn, hơn nữa lại còn dùng cơm với Thái hậu, không ăn được nhiều lắm.
Nhưng khẩu vị của Thái hậu lại rất tốt, đã ăn hết gần nửa nồi cháo nhỏ.
Lúc Ngọc Châu đứng dậy đi rửa tay, vị tiểu thái giám bứng nước len lén đưa
cho nàng tờ giấy nhỏ.Ngọc Châu xem một lát rồi xé vụn ném vào trong kênh nước trở thành một đám bong bóng mềm mại không có tác dụng.
Sau khi ăn xong, Thái hậu kêu Ngọc Châu cùng đến thưởng thức những bông hoa mới nở trong sân, vừa ngắm vừa cảm khái nói: “Lúc còn trẻ, bận rộn hầu
hạ tiên đế, dạy dỗ con thơ, xử lý những chuyện vụn vặt trong hậu cung,
cuối cùng không thể dành chút thời gian rảnh để thưởng thức kỹ những
bông hoa khoe thắm trong Ngự Hoa viên. Khi đó, ai gia rất hâm mộ mẹ
chồng Nghiêu phu nhân của ngươi, nhìn khắp kinh thành, nàng là người
nhàn nhã nhất, không sinh nhiều con, chỉ có một đôi huynh muội, đều rời
tay sớm. Cho nên ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng ấy mà xem, dung mạo vẫn còn như thời trẻ, mềm mại yêu kiều.’’
Ngọc Châu nghe
vậy, nhanh chóng nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, thực ra thì
Nghiêu phu nhân cũng không dễ dàng gì, chuyện khác không nói, chỉ riêng
những lúc Thái úy đại nhân không hiểu chuyện làm càn cũng khiến nàng rầu thúi ruột, lúc không có ai cũng buồn chán giận dỗi không đâu, chỉ là
phu nhân không phải lo chuyện hậu cung Đại Ngụy như Thái hậu, chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng ít, tiêu hao tâm huyết cũng ít đi.’’
Có lúc sự so sánh của một nữ nhân về một phương diện nào đó có thể nói là
rất tinh tế, khi Thái hậu cảm thấy một nữ nhân nào đó sống hạnh phúc,
cũng không nhất định là chuyện tốt gì.
Vì thế Ngọc Châu
hiếm khi lắm mồm một lần, kể lể mấy việc xấu trong nhà của Thái úy đại
nhân, pha loảng một chút cả cuộc sống hạnh phúc của mẹ chồng tương lai
nàng.
Thái hậu nghe xong lại bị chọc cười, chỉ cảm thấy
tiểu phụ nhân này cái gì cũng dám nói, dõi mắt toàn bộ Đại Ngụy này cũng không có ai dám nói Thái úy là người làm càn không hiểu chuyện ngay
trước mặt mọi người như vậy, nhưng cho dù là ai cũng phải thừa nhận, vì
Lục tiểu thư này đang nói thật. Chuyện của con trai, người làm mẫu thân
cũng nhọc lòng, không nói cái khác, chỉ riêng cuộc hôn nhân này cũng đã
khiến Nghiêu phu nhân âm thầm hao tổn tinh thần một thời gian dài.
Nghiêu gia, thanh cao mấy ai bằng, nhưng lại muốn cưới một thương phụ Tây Bắc
về làm dâu, không biết trong phủ kia hai mẹ con đã cãi nhau náo loạn mấy trận đây.
Thái hậu cười cười rồi nói: “Nhưng mà mẹ chồng
của ngươi cũng rảnh tay rồi, sau này những chuyện phiền lòng như thế
này, đều do một người dâu mới như ngươi đảm nhận. Ngươi cũng phải cố
gắng hiếu thảo để bù đắp chỗ thiếu do Thái úy đại nhân bận rộn triều
chính không kịp bày tỏ.’’
Ngọc Châu khẽ cười khổ, gật đầu nói phải.
Thái hậu và nàng tán gẫu chuyện nhà chuyện cửa một lát, đề tài câu chuyện đã chuyển vào chủ đề chính: “Nhưng trong chốn thâm cung này, nhìn cung
điện của ai gia đẹp đẽ và thanh tịnh đến thế nhưng cũng không thể ngăn
cách được những chuyện khiến người phiền lòng, chuyện nhóm người trong
cửa hàng của ngươi hôm qua, nếu như lát nữa còn bận chuyện, cứ đi xử lý
trước đi, không cần phải nán lại ở đây với ai gia đâu.’’
Ngọc Châu đứng dậy, quỳ xuống đất nói: “Chính vì thần thiếp nghe nói nghệ
nhân trong cửa hàng liều lĩnh, cho nên mới tự mình đến đây bồi tội với
Thái hậu.’’
Thái hậu nhàn nhạt nói: “Trong cửa hàng khó
tránh khỏi những tên đạo chích trộm cắp trà trộn vào, không thể trách
được ngươi, chẳng qua nơi này là Hoàng cung, không thể so sánh với những nơi khác, hôm nay đạo chích trà trộn vào đây trộm đồ còn may, nhưng nếu ngày mai thích khách trà trộn vào, há chẳng phải là họa chu di cửu tộc
sao?’’
Lúc trước Thái hậu vẫn duy trì gương mặt hiền hậu,
giống như một phu nhân bình thường nhàn nhã an hưởng tuổi già trong nhà. Nhưng một khi sắc mặt trở nên nghiêm túc, mặc dù giọng điệu không thay
đổi, nhưng sự nghiêm nghị và gay gắt trong lời nói khiến người khác
không lạnh mà rùng mình.
Làm người không thể không tỉnh
ngộ, trước mặt nàng là một nữ nhân năm đó đã từng được xem là phế Hậu
của Thánh thượng, nhưng lại có thể trở mình để bước đến địa vị như bây
giờ, thủ đoạn tranh đấu trong đó có thể tưởng tượng được!
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu nói: “Thái hậu nói đúng, cho nên Ngọc Châu
chưa bao giờ dám lơ là chuyện tuyển người trong cửa hàng. Người hôm qua
bị bắt tên gọi Khấu An, là người ở phía Tây kinh thành. Tổ phụ trong nhà là tú tài của tiền triều, của cải sung túc, gia phong thanh liêm. Đến
thế hệ của hắn, mặc dù không còn đi học nữa nhưng từ nhỏ hắn đã có đam
mê với chạm ngọc, tay nghề tinh xảo, từng là nghệ nhân chạm ngọc của rất nhiều thế gia trong kinh thành, không giám nói Hầu phủ nhà nào, nhưng
cũng đều là những người đại phú đại quý, chưa bao giờ có tiền án chân
tay không sạch sẽ. Lúc trước Đại Ngụy chiêu binh, bách tính trăm họ
trong kinh thành nhân nghĩa quyên góp, hắn nghe nói triều đình dùng binh lần này vì muốn thu lại đất đai đã mất trong tay giặc nên thuyết phục
người nhà, quyên góp tổng cộng năm mươi hai lượng bạc ròng. Số tiền này
đối với một gia đình bình thường không hề nhỏ chút nào! Như vậy có thể
thấy vị Khấu nghệ nhân này tuyệt đối không phải là một người có tầm nhìn hạn hẹp. Ngọc Châu cả gan muốn khẩn cầu Thái hậu làm chủ điều tra
chuyện này, để tránh trong đó có gì uẩn khúc, lại có người chân tay
không sạch sẽ ở lại trong cung của Thái hậu.’’
Sau khi
nghe những lời này của Ngọc Châu, Thái hậu lạnh nhạt nói: “Từ trước đến
nay vẫn luôn nghe nói Lục tiểu thư là một người thông minh, nhưng xem ra hôm nay, lại chỉ là một chiếc xương sườn mềm mà thôi. Hôm qua lúc Thạch phi tới gặp hỏi ai gia có hài lòng với bộ vòng kia hay không, lúc đó ai gia mới nhớ tới rồi cho người đi lấy, nhưng ai có thể ngờ bên trong
hộp gấm kia lại trống rỗng, sai người tra hỏi mới biết, ban ngày chỉ có
người nghệ nhân trong cửa hàng ngươi vào phòng kia để đo kích thước,
sau khi lục soát giường của hắn thì đã thu được tang vật. Tình huống thế này, Lục tiểu thư bảo ai gia phải điều tra như thế nào? Là Thạch phi
nương nương hay là ai gia đang hãm hại người nghệ nhân của cửa hàng
ngươi?’’
Sao Thái hậu có thể không biết bên trong chuyện
này có điều gì đó uẩn khúc, tranh đấu trong hậu cung này hơn nửa đời
người, chuyện gì bà chưa từng gặp? Chỉ là trước đó bà ám chỉ Thượng ma
ma đi thông báo cho Ngọc Châu biết không cần phải vào cung, thì đã không có ý định truy cứu chân tướng bên trong chuyện này nữa, bất kể là người nào đặt bẫy, chỉ cần không tiếp tục, thì chuyện lớn hóa nhỏ, cứ thế để
nó qua đi.
Nhưng bây giờ vị Viên Ngọc Châu này cứ khăng
khăng phải điều tra đâu ra đấy, cái này há chẳng phải bảo một người làm
Thái hậu như bà đi gây chuyện với các phi tử của Thánh thượng sao?
Ngọc Châu trước giờ vẫn là người ngoan ngõan nhạy bén, sao có thể không nhận ra được Thái hậu đang rất không vui? Nhưng nàng vẫn không hốt hoảng,
không vội vàng nói: “ Thái hậu xưa nay nổi danh là người nhân hậu, đương nhiên hi vọng một sự nhịn chín sự lành, nhưng Thái hậu cũng biết, nếu
như trong chuyện này có uẩn khúc gì đó, thực sự có người có tâm kế,
chính là một mối họa! To gan dám động tay động chân ở trong cung của
Thái hậu, chỉ sợ chuyện hôm nay có thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng những
chuyện tương tự sau này, một lần lại một lần, cứ thế không ngừng nghỉ,
quấy rầy sự thanh tịnh của ngài! Thái hậu có lòng từ bi, nhưng cũng có
lúc phải dùng sự từ bi của mình làm chút chuyện lôi đình, khiếp sợ không thể hướng về cái thiện, mới có thể giải cứu chúng sinh…’’
Đúng lúc này, một tiểu thái giám đến thông báo: “Khởi bẩm Thái hậu, Thạch phi, Bạch phi và An phi đến vấn an Thái hậu.’’
Việc Thạch phi đến đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ngọc Châu, nếu Thượng ma ma không đến thông báo bảo nàng đừng vào cung, người gài tang vật vu oan giá họa nhất định sẽ có hậu chiêu, không lấy nàng làm con mồi, há
chẳng phải uổng phí cái bẩy mình bày ra sao?
Vì thế nàng mới có mặt ở nơi đây, cùng nói với Thái hậu những lời “Vô cùng hậu họa.’’
Thái hậu thực sự già rồi, trong lòng càng ham muốn ngày ngày an nhàn hưởng
thụ, chưa bao giờ thấy ngài lên tiếng đi quản những sóng gió tranh đoạt
trong hậu cung. Nhưng lần này, người thiết lập cạm bẫy kia quá nóng
vội, còn động tay động chân trong cung của Thái hậu, đúng là quá thất
sách! Ngọc Châu hiểu rõ cuộc đời của vị Thái hậu này, càng tin rằng ngài ấy tuyệt đối không cho phép người khác phá hư cuộc sống an nhàn của
ngài.
Nhưng phương pháp khích tướng này có hiệu quả hay
không, trong lòng nàng cũng không thể chắc chắn. Nhưng nàng nhớ nam
nhân nào đó đã từng nói: “Cho dù trời có sập xuống, cũng có ta che chở
cho nàng.’’
Cho nên lúc đầu nàng đứng trầm ngâm suy nghĩ bên ở bức tường Hoàng cung kia một lúc lâu mới hạ quyết tâm nghênh địch.