Khi Thanh Loan Phượng liễn của Thái hậu cuối cùng cũng đến cổng chùa, mọi người đã sớm quỳ rạp xuống đất làm lễ cung nghênh.
Ngọc Châu cũng theo sát Nghiêu phu nhân quỳ xuống làm đại lễ.
Khi Thái hậu và các vị cung nữ thái giám vây quanh từ từ xuống xe, mới chậm rãi nói: “Chư vị phu nhân bình thân.’’
Ngay khi mọi người rối rít tạ ơn đứng dậy, lúc này Ngọc Châu mới ngước mắt
lên nhìn Thái hậu đang đi đến nói chuyện với Nghiêu phu nhân: “Đã lâu
không thấy ngươi vào cung, cơ thể vẫn khỏe mạnh chứ?’’
Đúng là lúc trước Nghiêu phu nhân vẫn một mực cáo bệnh, nghe Thái hậu nói
như vậy liền tạ ơn: “Lúc trước thần phụ bị nhiễm cảm hàn, vẫn luôn nhức
đầu, chậm trễ vào cung thỉnh an Thái hậu, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều,
tạ ơn Thái hậu nhớ mong.’’
Thái hậu nói được một nửa, ánh
mắt chuyển sang Ngọc Châu ở phía sau, Nghiêu phu nhân vội vàng nói:
“Nàng là vị hôn thê của khuyển tử Kính Đường, Viên Ngọc Châu.’’
Nghe Nghiêu phu nhân giới thiệu mình, Ngọc Châu lại làm lễ thỉnh an một lần nữa.
Bởi vì một trận sóng gió do Quan Dương công chúa gây ra, Từ Thái hậu sớm đã rất hiếu kỳ với vị nữ thợ chạm khắc ngọc xuất thân hèn kém này.
Hôn nay lại có dịp xem kỹ thì phải xem kỹ một một chút mới được, chỉ thấy
dáng vẻ tiểu cô nương yểu điệu thục nữ, về phương diện nào đó hoàn toàn
khác với vẻ đẹp tươi sáng như tỉ tỉ Tiêu phi của nàng. Mặc dù đẹp thật
nhưng những hồng nhan bên người Nghiêu thái úy trước kia có người nào
không đẹp đâu chứ? Như vậy có thể thấy rằng, nữ tử này nói năng làm việc nhất định có một chỗ nào đó xuất chúng, điều này phải từ từ suy nghĩ
một phen.
Nhưng Nghiêu gia lại từ bỏ hôn ước của hai nhà
Nghiêu Bạch để lựa chọn một nữ nhân bình thường, điều này rõ ràng vượt
xa ngoài dự liệu của Hoàng thượng và Thái hậu.
Đối với
Hoàng gia mà nói, nếu như một trọng thần lấy một thê tử như vậy mà không phải là quấn chặt quan hệ với một danh môn thế gia khác, thật là một
chuyện khiến lòng người thoải mái. Mặc dù đây là lần đầu tiên Thái hậu
gặp Ngọc Châu nhưng lại cảm thấy tiểu cô nương này rất thuận mắt.
Vì vậy, Từ Thái hậu quan sát một phen rồi cười nói: “Chẳng trách được Thái úy đại nhân yêu thích, là một người hiền lương đoan trang tao nhã,
Nghiêu phu nhân, cả đời ngươi có phúc, gia đình yên ấm, con trai là
tường cột nước nhà, hôm nay nhìn con dâu tương lai cũng là người không
cần lo lắng, chỉ kém hai người họ bái đường thành thân, sớm cho ngươi
thêm cháu chắt.’’
Nghiêu phu nhân cười cười nhìn Ngọc Châu đang xấu hổ đỏ bừng mặt: “Vậy thần phụ xin mượn lời chúc tốt lành của
Thái hậu, nếu thực sự là như thế, chính xác cũng khiến thần phụ thở phào nhẹ nhõm, không cần phải hao tâm khổ trí với lão Nhị nữa.’’
Hai người vừa nói chuyện vừa một trước một sau đi chậm rãi đi vào cửa chùa, nếu như không đề cập đến thân phận tôn quý của hai người, đề tài tán
gẫu cũng chỉ là những chuyện nhà cửa con cái của hai phụ nhân trung niên mà thôi.
Có thể thấy được, quan hệ của Nghiêu phu nhân và Thái hậu thực sự rất gần gũi – Ít nhất cũng là đi theo sau, nhưng Bạch
phu nhân cũng không thể chen lời vào cuộc trò chuyện giữa hai người.
Chư vị phu nhân đều theo sau Thái hậu cùng nhau đi vào chùa, cho đến khi
ngồi xuống trong phòng trà mà các sư thầy cố ý mở trong chùa, Từ Thái
hậu mới từ tốn nói với Bạch phu nhân: “Mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi
rồi, nhìn ngươi gầy đi mà xem, cũng phải chú ý đến cơ thể của mình
đấy.’’
Bạch phu nhân vội vàng tiếp lời: “Đây là chuyện
thần phụ phải làm, nhắc đến chuyện tu sửa am miếu nhìn qua có vẻ dễ dàng nhưng làm rồi mới biết thực sự không dễ chút nào, nhưng thần phụ chỉ
cần nghĩ đến thánh ân mỹ ngọc của Thái hậu, cho dù vất vả như thế nào
cũng phải làm cho xong…’’
Bạch phu nhân chưa thỏa mãn, còn muốn bày tỏ sự vất vả cực nhọc của mình mấy ngày nay nhưng Thái hậu lại làm như vô tình cắt đứt lời bà ta, cười nói với chư vị phu nhân phía
dưới: “Các vị phu nhân cũng có lòng quan tâm, có lòng công đức như vậy,
Bồ Tát sẽ nghi nhớ. Mặc dù chúng ta là nữ nhân không thể giống như những tướng sĩ ngoài sa trường giết địch vì nước, nhưng tích góp tiền tài tu
sửa chùa miếu, phát huy hiền đức cũng được xem là công lao to lớn, bách
tính một lòng hướng phật, biết thiện lương lý lẽ, tránh cái xấu xa độc
ác, phố phường yên bình, các ngươi cũng có một phần công lao.’’
Những lời này, dĩ nhiên khiến những vị phu nhân quyên góp tiền bạc tu sửa
cũng tươi cười rạng rỡ, tự giác tham gia vào sự nghiệp công đức.
Bạch phu nhân vốn dĩ đang có ý định thể hiện mình trước mặt Thái hậu nhưng
bây giờ Thái hậu lại mang công lao của bà phân cho mọi người, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui, phải biết số tiền cần để tu sửa lần
này Bạch gia của bà mới là người đi đầu, mặc dù tiền bạc của những phủ
trạch khác cũng được gộp chung một chỗ, tuy rằng cũng không ít nhưng nói cho cùng vẫn không thể sánh kịp với sự nổi danh của Bạch gia!
Ngọc Châu ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thán một nam nhân hồ ly xảo
quyệt như Bạch Thủy Lưu sao có thể có một người mẹ dễ dàng bộc lộ cảm
xúc ra bên ngoài thế này?
Việc tu sửa Từ Vân am lần này,
công lao của Bạch phu nhân quả thực rất to lớn nhưng công đứa ghi trên
bia sao có thế sánh bằng tên tuổi của Thái hậu? Vậy thì một khối ngọc
thạch quý hiếm bị người khác lấy mất, nếu như đổi lại là một người không có kiên nhẫn, chỉ sợ sớm đã biến sắc làm khó rồi.
Sự
khoan dung của vị Từ Thái hậu này lớn đến mức nếu như không suy nghĩ tỉ
mỉ, căn bản không thể nào nhìn ra được sự bất mãn của ngài ấy đối với
Bạch phu nhân. Những người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, dường như Thái hậu không có hứng thú lắm với chuyện này, còn việc hôm nay đến đây,
cũng chỉ cho các vị phu nhân mặt mũi mới đích thân đi nhìn một chút mà
thôi.
Quả nhiên sau khi Thái hậu khen thưởng các vị phu
nhân xong liền nói: “Mấy ngày gần đây ai gia cảm thấy trong người không
được khỏe, chỉ sợ ngồi lâu không chịu nổi, xin các vị cao tăng trong
chùa mau mau cử hành nghi thức khai quang, đừng trì hoãn giờ lành.’’
Nghe được những lời của Thái hậu, các nhà sư trong chùa dĩ nhiên không dám
trì hoãn, vội vàng mời mọi người chuyển đến đại điện để tiến hành nghi
thức khai quang cho Ngọc Phật.
Trên người Ngọc Phật khoác một tấm vải đỏ, sớm đã được đặt trên bục. Chủ trì của ngồi chùa khoác
áo cà sa không ngừng tụng kinh văn trong tiếng pháp khí*, các vị hòa
thượng khác cũng khẽ tụng thần chú Đà la ni, nhất thời Phật quang dường
như bao lấy toàn bộ đại điện, tiếng Phạn vang vọng.
(Pháp khí: nhạc cụ của thầy tu)
Ngay sau khi kết thúc tụng kinh, có vị hòa thượng cẩn thận vén tấm vải lên,
lộ rõ dáng vẻ thực sự của bức tượng Quan Âm ngàn tay.
Trong khoảnh khắc tấm vải đỏ kia rơi xuống đất, mọi người đều đồng thời hít một hơi khí lạnh, âm thầm kinh ngạc không thôi.
Vốn dĩ là tượng Quan Âm ngàn tay hôm nay chỉ còn lại bốn cánh tay. Trong đó chỉ có hai cánh tay thon dài mượt mà duỗi về phía trước, mỗi tay cầm
một tràng hạt và một đóa sen trắng tám cánh đang nở rộ, trong khi hai
tay còn lại thì chắp vào nhau đặt lên ngực.
Nét mặt vị
Quan Thế Âm tôn nghiêm trang trọng, trên vầng trán đầy đặn được khảm một viên ngọc thạch màu đỏ, kỹ thuật khảm tinh xảo đến mức khiến người khác không thể nhìn ra được ra được bất kỳ khuyết điểm gì, chỗ nối vô cùng
tự nhiên, ánh mắt từ bi, khóe miệng hơi cong, tựa như đang mỉm cười chúm chím nhìn thế gian phàm trần…
Từ góc độ của kỹ thuật điêu khắc mà nói, đây đúng là một tác phẩm hoàn mỹ, bất kể là về thiết kế
hình dáng hay bước đánh bóng cuối cùng, cũng đã thể hiện được hoa văn
trời ban của khối ngọc bích tự nhiên này.
Nhưng mỗi một
người hướng phật ở đây sao có thể chưa từng nhìn thấy một vị Quan Thế Âm ngàn tay bao giờ? Trong chốc lát đều mờ mịt kinh ngạc, không biết vị
này là quỷ thần nào trong kinh phật.
Bạch phu nhân là một
người theo đuổi sự cầu toàn hoàn mỹ trong tất cả mọi chuyện, hôm nay lại xảy ra một sự việc lớn như vậy ngay trước mặt Thái hậu và chư vị phu
nhân, một vị Quan Âm ngàn tay bỗng nhiên biến thành dáng vẻ như bây giờ, chỉ còn cách phải kìm nén lửa giận nói: “Nghệ nhân điêu khắc tượng ngọc đâu? Mời hắn nhanh đến đây giải thích cho chư vị ở đây một chút đi!’’
Thực ra thì Hồ Vạn Trù đang đứng ở cửa điện cũng bị tượng Quan Âm này làm
cho giật mình. Dựa theo tưởng tượng ban đầu của hắn, Quan Âm ngàn tay
này chỉ là một bức tượng được tạo hình hơi khó coi một chút, khi được
hỏi đến, chỉ cần đẩy chuyện cánh tay này cho Ngọc Châu là được rồi. Đến
lúc đó mặc cho ai có nói cái gì không hay, Thái hậu cũng sẽ không trách
tội, cùng lắm là trong lòng xem thường kỹ thuật của nữ nhân này không
điêu luyện, uổng phí một khối ngọc bích đẹp mà thôi. Còn hắn có núi dựa
vững chắc sau lưng là Bạch gia, bây giờ hai nhà Nghiêu Bạch bằng mặt
không bằng lòng giống như một dòng nước ngầm đang chờ chực phun trào,
hơn nữa với sự kiêu ngạo của nữ nhân kia, tuyệt đối sẽ không mượn cớ này mà đối địch với hắn. Coi như nàng ta từ bỏ mặt mũi của mình mà khóc
sướt mướt tố cáo, Nghiêu gia cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trở mặt
với Bạch gia, chèn ép với hắn, tạo mâu thuẫn với Bạch gia. Đúng lúc hắn
có thể mượn chuyện này đoạt lại mối làm ăn của nữ nhân kia.
Nhưng chẳng có ai có thể ngờ rằng nàng ta lại to gan đến thế, còn dám thay
đổi bức tượng Phật này thành một thứ hoàn toàn không thể nhận ra. Không
chỉ hai cánh tay duỗi ra trước mặt kia, mà thậm chí thân tượng mà hắn đã trạm trỗ trước đó cũng bị thay đổi dứt khoát.
Quan Âm bốn tay, ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng không biết là quý nhân phương nào, chẳng lẽ nữ nhân này cảm thấy mình sắp trở thành con
dâu của Nghiêu gia nên cậy thế làm liều? Dám sửa lại tượng Phật mà không thể nói trước?
Cho nên khi Bạch phu nhân cho gọi vào,
giọng nói hắn cũng trở nên run rẩy, nói: “Tượng Ngọc Phật này là do tiểu nhân và Viên tiểu thư cùng nhau phân công hoàn thành, công việc của
tiểu nhân chỉ là tạo thành thân tượng Phật mà thôi, còn lại cánh tay và
khuôn mặt đều là sai sự của Viên tiểu thư, hơn nữa còn có bản thảo lúc
trước, chính xác là Quan Âm ngàn tay, nhưng không biết tại sao, ngay cả
thân Phật đã được điêu khắc tốt cũng được Viên tiểu thư sửa lại! Tiểu
nhân còn có bản thảo gốc của tượng Phật, xin phu nhân minh…minh xét!’’
Đang nói, có người đã mang bản thảo vào, mở ra nhìn một chút, quả nhiên là
Quan Âm ngàn tay, hoàn toàn khác biệt so với Quan Âm bốn tay hiện tại.
Bạch phu nhân kiềm chế lửa giận lần nữa, nghiêm mặt hỏi: “Nếu như Viên tiểu
thư làm cánh tay, vậy làm phiền Viên tiểu thư giải thích một chút, ngài
đang điêu khắc vị thần tiên nào vậy?’’
Lúc này, Ngọc Châu
mới chậm rãi bước ra khỏi hàng, nói: “Phật giáo vốn dĩ từ nước Thiên
Trúc truyền vào trung thổ, vượt qua trăm ngàn sông núi, mang sức mạnh vô biên của đạo Phật vào nước ta. Nhưng mà nếu so với tượng Phật bây giờ
cùng với tượng Phật nguyên bản nơi Thiên Trúc xa xôi thì nó đã thay đổi
một chút tướng mạo vốn có, thêm vào một chút hơi thở của trung nguyên,
Phật có muôn hình vạn trạng, có thể là ánh sáng ban mai sáng mờ, cũng có thể là một chiếc lá rụng dưới chân, giác ngộ cho mọi người biết rằng,
chỉ cần trong lòng có Phật thì khắp nơi đều là Phật.’’
Nói đến đây, Ngọc Châu tiếp tục từ tốn nói: “Tượng Phật này, cũng không
phải là một điều gì đó mang ý nghĩ hão huyền, nó là vị bồ tát thường
thấy trong những ngôi đền miếu trên khu vực tuyết nguyên thủy tách biệt
với dãy núi cao Thiên Trúc, cũng được gọi là “Quan Âm bốn tay’’, theo tổ tiên ghi lại, người dân bản xứ xem nó là Văn Thù Bồ tát, Kim Cương thủ
Bồ tát kết hợp với nhau để cung phụng, ba vị đại phật đại biểu cho đại
bi, đại trí, đại lực. Hai bàn tay chắp vào nhau thể hiện trí tuệ và song vận, tay cầm tràng hạt, mỗi một một hạt đều là một lần cứu chung sinh
phàm trần thoát khỏi bể khổ vô viên trong lục đạo luân hồi, mà cánh hoa
sen tám cánh thanh khiết kia, lại thể hiện sự thanh tịnh và gạt bỏ phiền não. Ngọc Châu cả gan làm như vậy, chỉ vì muốn trả lại bức tượng Phật
nguyên bản của Thiên Trúc, không phải là quỷ thần không chính đáng ở
phương nào.’’
Mặc dù Ngọc Châu đã giải thích rõ ràng,
nhưng Bạch phu nhân vẫn tỏ ra khó chịu, từ trước đến nay bà chỉ thấy
Quan Âm nghìn tay, không cách nào yêu thích bức tượng Quan Âm bốn tay
quái dị này, chỉ lạnh lùng nói: “Viên tiểu thư hiểu biết uyên thâm, mấy
phu nhân hậu viện như bọn ta không thể sánh kịp, nhưng gương mặt của
tưởng Phật này thực sự là…’’
Ngay khi bà đang muốn nói
không có sự trang trọng vốn có của một bức tượng thì Viên Hi đang đứng
sau nhẹ nhàng chạm vào tay bà một chút, mặc dù trong lòng Bạch phu nhân
hơi kinh ngạc, nhưng cũng kịp thời dừng lại.
Đợi đến khi
bà hồi phục tinh thần nhìn lên lại phát hiện Viên Hi khẽ lắc đầu, đồng
thời đưa mắt nhìn đến Thái hậu đang nhìn ngắm bức tượng trên đó.
Lúc đầu Bạch phu nhân còn không biết chuyện gì, đúng lúc này, Nghiêu phu
nhân cười cười mở miệng nói: “Ta lại thấy tượng Phật này không tệ, gương mặt trang trọng, ánh mắt ngậm từ bi, nhìn qua có vẻ rất quen mắt…Nếu
không phải Ngọc Châu chưa bao giờ được gặp Thái hậu, ta còn tưởng đây
chính là ngọc tượng của Thái hậu đấy.’’
Nghe Nghiêu phu
nhân nói như vậy, mọi người đồng thời nhìn sang tượng Phật một lần nữa,
nhất thời hơi sửng sốt, còn không phải sao! Tài năng điêu khắc của Viên
tiểu thư này quả thực rất tốt, vị Bồ tát kia có bảy tám phần giống với
dáng vẻ của Thái hậu, còn về phần không giống nhau, cũng vì gương mặt
của bức tượng kia quá trẻ tuổi mà thôi, nhưng cho dù Thái hậu đã có tuổi nhưng cũng có thể tưởng tượng được dung nhan lúc còn trẻ, ma ma thiếp
thân đứng phía sau Thái hậu còn nhớ kỹ dáng vẻ của ngài năm xưa, mở
miệng thở dài nói: “Vẫn là Nghiêu phu nhân tinh tường, đúng vậy, chính
là dáng vẻ của Thái hậu lúc còn trẻ.’’
Mấy thê tử của lão thần khác, cũng nhớ đến dung mạo xinh đẹp của Thái hậu, ngay lâp tức rối rít gật đầu phụ họa.
Nhưng Thái hậu lại lắc đầu một cái, nhìn vào bức tượng ngọc bích của Bồ tát,
cười nói: “Nói bậy bạ gì đấy, tại sao Bồ tát có thể giống tướng mạo của
ta.’’
Đúng lúc này, lão chủ trì đứng bên cạnh mở miệng:
“Vừa rồi Viên thí chủ nói không sai, phật có muôn hình vạn trạng, có thể là ánh sáng ban mai sáng mờ, cũng có thể là một chiếc lá rụng dưới
chân, giác ngộ cho mọi người biết rằng, chỉ cần trong lòng có Phật thì
khắp nơi đều là Phật. Lòng nhân ái của Thái hậu người đời đều biết, năm
đó phía Tây kinh thành xảy ra lũ lụt, bách tính trăm họ lầm than, Thái
hậu đã phát động những phu nhân trong kinh chuẩn bị đồ quyên góp, giải
cứu vô số bách tính gặp nạn, người dân đã xem ngài như một vị Bồ tát
sống cứu khổ cứu nạn. Hôm nay vị Viên thí chủ này đã chuyên tâm nghiên
cứu, thỉnh cầu đến Bồ tát nơi Thiên Trúc xa xôi, cố gắng trả lại nguyên
bản của Phật quang, nhưng tình cờ lại là dung mạo của Thái hậu, có thể
thấy rằng, vị Bồ tát ấy đã lấy dung mạo của Thái hậu để đến trung thổ
của chúng ta phổ độ chúng sinh! A di đà phật, thiện tai thiện tai!’’
Cách giải thích của lão chủ trì đã khiến mọi người phía dưới bừng tỉnh, sống lâu trong chốn quan trường, dĩ nhiên đã từng học cách nịnh nọt lấy lòng để thăng quan tiến chức, trong chốc lát những lời ca tụng đạo Phật, bày tỏ Thái Hậu chính là Bồ tát chuyển thế cứu khổ cứu nạn chúng sinh đồng
loạt vang lên, tất cả mọi người đều cao giọng ca ngợi.
Nụ cười trên khuôn mặt Thái hậu càng sâu.
Vẻ mặt đang lúng túng của Bạch phu nhân cũng lộ vẻ tươi cười, cùng mọi
người rối rít gật đầu khen ngợi, đồng thời âm thầm cảm ơn Viên Hi kịp
thời ngăn cản mình lại, không nói những lời “cay nghiệt tượng phật’’,
lại nhìn sang Ngọc Châu sau khi giải thích xong thì lặng lẽ lui về phía
sau Nghiêu phu nhân.
Trong lòng chợt hiểu rõ tại sao người này có thể bước chân vào Nghiêu gia nhà cao cửa rộng rồi! So về bản
lĩnh vỗ mông ngựa, nữ nhân này hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất đại Ngụy.