Nghiêu Mộ Dã không lên tiếng, chỉ tùy ý bảo bọn sai vặt kéo ra ngoài.
Đợi đến khi Giác Nhi khóc đến tê tâm liệt phế, cả người như muốn tê dại hắn mới chậm rãi nói: “Đặt nàng ta xuống.’’
Giác Nhi mềm nhũn thành bùn, quỳ trên mặt đất nhìn nam nhân đang ngồi trên
cao. Nghiêu Mộ Dã nhàn nhạt nói: “Niệm tình ngươi mới sai phạm lần đầu,
cho ngươi thêm một cơ hội sửa sai, nếu lần sau còn còn phạm vào quy củ
trong phủ, làm việc không có trước có sau, ngươi hãy ôm đá nhảy xuống
giếng đi.’’
Lúc này, sau khi cơm nước xong xuôi, vì muốn
thay đổi một số chi tiết trong giá y của mình, Ngọc Châu trở về phòng
ngủ của Nghiêu Mộ Dã, để cho người thợ may đến đây thử thay đổi kiểu
dáng.
Đợi đến khi thử trang phục xong xuôi mới có nha hoàn cầm lấy quần áo mà Giác nhi đã mang đến vào cho nàng thay.
Ngọc Châu thay quần áo, vừa chải đầu vừa hỏi: “Giác Nhi đâu rồi?’’
Nha hoàn Hoàn Thúy hậu hạ giúp nàng chải tóc nhanh nhẹn nói: “Thái úy đang giáo huấn nàng ta ạ.’’
Ngọc Châu nhíu mày, khi không tại sao lại kêu Giác Nhi đi làm gì, không biết lại đang trách móc cái gì đây.
Vừa nghĩ đến đây, lại thấy Giác Nhi đỏ mắt đi vào.
Ngọc Châu xoay người lại muốn hỏi, Hoàn Thúy vội vàng đè mấy lọn tóc vào
trong, nói: “Lục tiểu thư đừng động đậy, cẩn thận mái tóc.’’
Ngọc Châu không thể làm gì khác hơn là cố định cổ mình, hỏi: “Tại sao lại khóc? Bị Thái úy mắng sao?’’
Giác Nhi khóc nức nở, nhưng lại cảm thấy cổ họng của mình dường bị cái gì đó bóp chặt, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Thái úy bảo nô tỳ sau này phải
tuân theo quy củ trong phủ, không được nhiều lời. “
Nghe
đến đoạn này, Ngọc Châu lập tức đoán được nhất định Thái úy không vui
chuyện Giác Nhi báo cho mình biết những lời đồn bên ngoài phủ.
Nhưng nàng không thể ngờ được rằng mới chỉ trong chốc lát mà Thái úy đã bày
cho tiểu nha đầu này một trận chiến lớn như vậy, nàng chỉ nghĩ rằng hắn
chỉ trách mắng một vài câu mà thôi.
Vì vậy Ngọc Châu cười
trấn an Giác Nhi: “Đừng buồn nữa, một lát nữa ra ngoài cho người thêm
nhiều tiền tiêu vặt, rồi sau đó mua ít kẹo đường trở về.’’
Giác Nhi buồn bực vâng một tiếng rồi tránh sang một bên ngẩn người.
Cho đến lúc ra cổng lên xe ngựa, Thái úy đã thay xong thường phục đứng bên cạnh xe ngựa chờ nàng.
Đến khi cùng nhau ngồi trong xe ngựa, Ngọc Châu muốn mở miệng, nhất thời
lại hơi do dự, rất muốn nói Thái úy sau này đừng làm khó Giác Nhi nữa,
nhưng lại sợ sau khi mở miệng nhiều lời, người này lại càng thêm bất mãn với tiểu nha đầu.
Nhưng Nghiêu Mộ Dã đã nhìn thấy tâm tư của Ngọc Châu, nhàn nhạt nói: “Tên nha hoàn bị ta mắng kia đã tố cáo với nàng?’’
Ngọc Châu nghe vậy lập tức: “Giác Nhi cũng không phải là không hiểu quy củ,
sao có thể tố cáo? Ta chỉ thấy nàng ấy khóc, nên mới hỏi mấy câu thôi.’’
Nghiêu Mộ Dã vươn tay kéo cánh tay mềm mại của Ngọc Châu, trầm giọng nói: “Mấy lần nàng gặp biến cố, bên cạnh không thể không có người thông minh và
trung thành dũng cảm được, Hoàn Thúy được mẫu thân đích thân chăm sóc
dạy bảo, nàng có thể yên tâm tin dùng, còn về Giác Nhi, tuổi tác nàng ta cũng không còn nhỏ nữa rồi, đợi sau khi chúng ta thành thân, nàng cho
nàng ta một số đồ cưới rồi thả ra phủ đi.’’
Ngọc Châu nghe thấy vậy, không nói lời nào.
Có một số việc, mặc dù trong lòng hiểu rõ đạo lý nhưng cũng vô cùng khó
xử. Từ nhỏ nàng đã bơ vơ cô đơn, chỉ có Giác Nhi vẫn một mực ở bên cạnh
nàng mọi lúc mọi nơi, mặc dù trước mắt nàng sẽ gả vào Nghiêu gia, kẻ hầu người hạ xung quanh không thiếu nhưng lại không ai có thể thân thiết
như nàng ấy.
Nhưng Nghiêu phủ là một danh gia vọng tộc,
quy củ mọc như nấm, đối với một nha hoàn hay người làm mà nói chỉ hơi lơ một chút cũng khó giữ được tính mạng. Nếu như Giác Nhi có thể ra phủ
lập gia đình, đối với tiểu cô nương như nàng ấy mà nói, thực sự là con
đường tốt nhất.
Ngọc Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, khé nói: “Vậy trước tiên ta thay mặt Giác Nhi cảm ơn Thái úy đã ban thưởng.’’
Dưới sự hộ tống của đội thị vệ, xe ngựa đã đến được Lão Binh thôn kinh ngoài ngoại thành.
Lúc xưa Lão Binh thôn này được gọi là Ngưu Ngọa thôn, bởi vì phía sau thôn
có một ngọn núi giống như một con trâu đang nằm, cho nên dân làng liền
đặt tên như như vậy. Chẳng qua là sau này các tướng sĩ đi theo lão tướng Tùy Lượng đánh dẹp Lương Châu được triều đình ban thưởng, sau khi giải
ngũ về quê thì được ban ruộng đất ở đây, lúc này mới sửa lại tên, được
người dân bản xứ gọi là Lão Binh thôn.
Cho đến bây giờ, đã bốn mươi năm trôi qua, những tướng sĩ cường tráng năm xưa đã dần dần
già đi rồi qua đời, hoàn toàn xứng đáng là những chiến binh kỳ cựu.
Ngọc Châu mang mũ trùm đầu, được thị nữ đỡ xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn ra
bốn phía, chỉ thấy đồng ruộng phì nhiêu dọc ngang đan lồng vào nhau, bên tai là tiếng chó sủa gà gáy, khói bếp lập lờ trên nóc nhà, những người
nông dân an nhàn thoải mái.
Ngọc Châu đi theo con đường
mòn bước về phía trước mấy bước, chỉ thấy những bông lúa trên cánh đồng
rộng lớn đã trổ bông. Có mấy đứa trẻ trong nhà tò mò quan sát bóng người lộng lẫy đi tới.
Đúng lúc này, trưởng thôn đã nghe được tin tức, vừa đỡ mũ vừa vội vã chạy tới.
Hắn nói với mấy người thị vệ cầm đao ở phía trước: “Tiểu nhân gọi là Lý
Mậu, là trưởng thôn của thôn này, xin được nghênh đón quý nhân.’’
Hóa ra buổi sáng hôm nay hắn nhận được thư của Hương chức trưởng*, nói rằng có một vị quý nhân ở kinh thành đến thăm các lão binh trong thôn, mặc
dù không biết người đến là người ở phủ nào, nhưng nhìn khí thế này, nhất định là danh gia vọng tộc, nhất thời càng thêm sợ hãi.
(Hương chức: Tương đương với chủ tịch xã phường ngày nay.)
Người thị vệ trưởng dẫn đầu nói: “Lần này đã quấy rầy quý thôn rồi, chúng tôi đến đây chỉ muốn hỏi thăm những thân binh hộ vệ hầu hạ bên người lão
tướng quân Tùy Lượng năm xưa, không biết trưởng thôn đây có thể dẫn
đường được không?’’
Lý Mậu nghe vậy, vội vàng nói: “Không biết quý nhân muốn hỏi thăm những người này làm gì? Để tại hạ còn sắp xếp.’’
Thị vệ trưởng đang muốn khiển trách hắn đã nhiều lời, lúc này Ngọc Châu vẫn luôn đứng ở phía sau thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, nói: “Chúng tôi
chỉ muốn đến thăm cố nhân, hỏi một chút chuyện về sử cũ năm xưa, nếu là
những người đã từng hầu hạ vợ chồng Tùy Lượng tướng quân, dĩ nhiên là
tốt nhất.’’
Vị trưởng thôn vội vàng nói: “Thật trùng hợp,
tổ phụ nhà tiểu nhân chính là thị vệ của Tùy Lượng tướng quân năm xưa,
hay là để tiểu nhân đi mời tổ phụ đến?’’
Ngọc Châu cách
một lớp mũ che cười cười: “Sao có thể làm phiền đến lão gia? Xin phiền
trưởng thôn dẫn đường cho ta, ta sẽ tự mình đến thăm viếng là được.’’
Mặc dù trưởng thôn không thể nhìn thấy tướng mạo của vị tiểu thư này, nhưng nghe cách nàng nói chuyện, dáng người uyển chuyển duyên dáng, nhất định là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nhưng mà hắn cũng không dám
nhìn lâu, khí chất cao quý của nam nhân thân hình cao lớn đứng bên cạnh
nàng ấy quá bức người, chỉ cần đôi mắt phượng kia quét qua cũng đủ khiến người ta không dám thở mạnh.
Nhà của vị trưởng thôn này
cũng được coi là một đại hộ trong thôn, sân nhà đàng hoàng rộng rãi. Khi Lý Mậu dẫn đoàn người vào trong sân, một ông lão khoảng chừng sáu mươi
tuổi đang ngồi trên ghế bành phơi nắng.
Sau khi nghe nói ý định của Ngọc Châu, ông lão cảnh giác mở to mắt, lên tiếng hỏi: “Tại
sao ngươi lại muốn hỏi thăm đến vợ trước Từ thị của Tùy tướng quân?’’
Không thể trách ông lão cảnh giác như vậy, Từ thị này chính là một quá khứ không mấy tốt đẹp trong cuộc đời của Tùy tướng quân.
Năm đó, Từ thị là một nữ nhân có dung mạo vô cùng xinh đẹp, trong một lần
theo trượng phu vào kinh tham gia cung yến Thất tịch, chỉ một nụ cười
của nàng cũng khiến lòng người rung động, đến nỗi lúc đó Tiên hoàng vô
tình nhìn thấy nhất thời cũng đã bị mê hoặc.
Nghe nói Từ
thị thích vào chùa lễ Phật, Tiên hoàng lại cải trang xuất cung, tạo
thành một cuộc tình cờ gặp gỡ với thê tử của bề tôi trong khuôn viên
chùa, sau đó nhắm mắt theo đuôi thảo luận về thi từ ca phú.
Nói một cách thẳng thắn, Đế vương phong lưu cũng là chuyện thường tình,
trêu đùa thể tử của trung thần không chút chần chừ. Trượng phu Từ thị
hành quân chiến đấu, mặc dù trong chùa vô tình gặp được Đương kim bệ hạ
cũng cảm thấy hoang mang kinh sợ trong lòng, nhưng cũng không cách nào
nói chuyện thẳng thắn với trượng phu của mình, chỉ đành phải thay đổi
chùa miếu thắp hương, tránh làm phiền Thánh giá.
Thế
nhưng, sự cố chấp trong việc theo đuổi mỹ nhân của Tiên đế còn cao hơn
nhiều so với đóng góp của hắn với triều đình, vẫn tiếp tục kiên trì
không buông tha, liên tiếp tạo những cuộc gặp gỡ với hiền thê của quần
thần.
Sau đó, Tùy Lượng bị mắc kẹt ở Lương Châu, thật lâu
cũng không thấy Hoàng thượng phái binh tiếp viện, trong lòng Từ thị vẫn
một mực lo lắng cho trượng phu, trong một cần gặp gỡ tình cờ với Tiên
hoàng đã cầu xuống xin giúp đỡ, Tiên hoàng lại nhân cơ hội này uy hiếp
nàng, Từ thị cam lòng thất thân dưới tay hắn, đồng thời trong triều cũng hạ lệnh phái binh chi viện đến Lương Châu, để cho Tùy Lượng chuyển bại
thành thắng.
Đợi đến khi Tùy Lượng mang chiến công hiển
hách trở về kinh thành, lại phát hiện kiều thê một năm không gặp đã mang thang thai được năm tháng. Mà Tiên hoàng vì khen thưởng cho chiến công
của hắn đã ban thưởng công chúa làm chính thê, lệnh cho hắn ngay lập tức phải hưu thê.
Tình cảm phu thê của Tùy Lượng và Từ thị
vẫn luôn bền chặt, sau khi hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, ôm vợ khóc lóc một trận, vị hiền thần này liền đau khổ hạ bút hưu thê.
Vào ngày thứ hai sau hưu thê, Từ thị ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ được rước vào hoàng cung, từ đó, hai vợ chồng mỗi người một cuộc đời và duyên
phận khác nhau, không hẹn ngày đoàn tụ.
Từ thị, chính là thân mẫu của Đương kim Hoàng đế hiện tại, cũng chính là Thái hậu trong cung cấm hôm nay.
Một giai thoại lịch sử này, ngay cả quan viên ghi chép cuộc sống thường
ngay trong cung cũng phải giữ kín như bưng, không được tiết lộ nửa lời.
Hôm nay đột nhiên có người tới hỏi, ông lão không thể nào không cảnh giác.
Khi Ngọc Châu kể rõ mục đích của mình, ông lão nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau
đó thở dài: “Cảm tạ người còn có lòng, còn biết kỷ vật của Tùy Lượng
tướng quân.’’
Nói xong, hắn cho người mở chiếc hộp trong
phòng ra, lấy mấy bức họa đã ố vàng đưa cho Ngọc Châu nói: “Lúc còn
sống, tướng quân là một người yêu thích vẽ tranh, còn có sở thích núi
non chim cảnh, càng về già càng càng đam mê lối vẽ tinh vi. Nhưng nhân
vật trong tranh ngài ấy chỉ có một người. Hầu hết những bức tranh của
ngài ấy đều đã được thiêu đốt lúc ngài bệnh nặng qua đời, ta đã cất giấu mấy bức, xem như là tưởng niệm, nếu như ngươi muốn cầm thì cầm đi,
chúng ở chỗ ta cũng vô dụng…’’
Sau khi Ngọc Châu chân
thành cảm tạ, Nghiêu Mộ Dã còn cho người để lại tiền thưởng, nhưng ông
lão chỉ nhàn nhạt nói: “Tiền thưởng thì không cần đâu, người đời không
biết nàng ấy là người như thế nào, chỉ mang trong mình tiếng xấu, nhưng
năm đó ta chỉ là một đứa trẻ ăn xin ở đầu đường xó chợ, vẫn một lòng cảm động và nhớ nhung một miếng cơm nhỏ của nàng, nếu như lần này tiểu cô
nương có thể thành, trong lòng ta cũng được an ủi, xin các quý nhân hãy
nhanh rời bước xuất viện, đừng cản ánh nắng mặt trời trước mắt ta.’’
Vì vậy, trong ánh mắt chăm chú của Lý Mậu, tiền thưởng vẫn được trả lại nguyên vẹn.
Ngọc Châu cũng không thể ngờ đến lần này lại thuận lợi như vậy, đợi đến khi
lên xe ngựa, nàng không thể chờ được nữa mà mở bức họa ra nhìn, chỉ thấy mấy người trong mấy bức tranh kia đều là một mỹ nhân, lúc thì bổ nhào
vào bụi hoa bắt bướm, lúc thì ngắm hoa bên cửa sổ, cuộc sống thường ngày dường như được vẽ lại giống như đúc, khoảnh khắc giai nhân mỉm cười,
nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng khuôn mặt chính diện lại không được
miêu tả tỉ mỉ.
Nếu không nghe những gì ông lão nói, thật
khó tin những nét vẽ tinh tế này lại được phác họa dưới ngòi bút của một quan võ, mặc dù chưa từng gặp cố nhân, nhưng nàng vẫn có thể tưởng
tượng được lúc người đặt bút lên giấy, trong lòng ưu thương đến nhường
nào.
Nghiêu Mộ Dã ôm lấy eo nàng : “Đang rất tốt, tại sao nàng lại thở dài?’’
Ngọc Châu chạm vào hàng chữ nhỏ trong bức họa, đọc thành tiếng: “Trong mộng chồng chất tóc mây, ngoài mộng cô độc giam đài cũ.’’
Nghiêu Mộ Dã nhìn vẻ mặt thương cảm của Ngọc Châu, một vại giấm chua lại không thể bình tĩnh.
Trong lòng hắn biết rõ mặc dầu Ngọc Châu và tên Vương Côn kia chưa từng động
lòng, nhưng tình cảm sâu đậm. Nếu không phải Vương gia không cho Ngọc
Châu, sợ rằng bây giờ hai người bọn họ đã tóc mây chồng tóc mây, vai kề
vai, chỉ ước uyên ương không ước tiên rồi.
Cho nên, nữ
nhân chưa bao giờ vô cớ u sầu này, khi xem bức họa thể hiện nổi nhớ
nhung với người vợ trước của Tùy tướng quân, mới cảm thấy xúc động lây
lan trong lòng.
Nghiêu Mộ Dã ngay lập tức nói thẳng thừng: “Chẳng trách các vị tướng quân tiền triều không thể thu lại đất đai đã
mất, nỗi nhục của nam nhi đại trượng phu này thực sự không đủ để nuôi
sói phương Bắc.’’
Ngọc Châu đang đắm chìm trong nỗi ưu
thương, đột nhiên nghe Nghiêu Mộ Dã nói những lời sát phong cảnh thế này lập tức cau mày nói: “Tùy tướng quân đến chết vẫn không thể nào quên
được người xưa, nếu không phải bị…ép buộc, sao có thể gặp phải bi kịch
sinh ly? Tại sao Thái úy lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy?
Nghiêu Mộ Dã cười lạnh một tiếng: “Vận mệnh của những người như chúng ta vinh
nhục, ngay cả khi biết thê tử mình phải nằm dưới thân người khác, phàm
là những người nam nhi chính trực gặp phải mối hận đoạt vợ, nếu không
thể liều mạng đoạt lại, cũng nên lập tức rút kiếm tự vẫn, đừng sống tạm
trên cõi đời này. Nhưng hắn thì hay rồi, một mặt cùng với thê tử mới
sinh bốn đứa con, một mặt làm như không có gì mài mực vẽ tranh nhớ
thương người trước, biến thành một người thâm tình? Nếu như vậy, sau này ta cũng sẽ ngày ngày vẽ tranh nàng được không?’’
Nói đến
đây, hắn lại mỉm cười một tiếng, nếu không phải Tiên đế cũng hơi quái
gở, có một sở thích đặc biệt chỉ muốn ngủ với thê tử người khác, nhưng
vẫn một mực khăng khăng giữ Tùy tướng quân lại trong triều, mỗi ngày
lặng lẽ đánh giá cao sự xoắn xuýt và nhường nhịn của chồng trước, sợ
rằng chỉ bằng những bức họa này, đã muốn chém cả nhà Tùy gia hắn rồi! Về phần Thái hậu, cũng đã sinh cho Tiên đế con đàn cháu đống, lại có thể
vượt mọi chông gai mưu mô trong chốn hậu cung thâm tàn thẳng tiến đến
địa vị ngày nay, chuyện này không phải là một nữ nhân nhu nhược có thể
làm được. Hôm nay, con cái của hai người họ cũng có vinh hoa riêng của
chính mình, còn phải cần đến những thương cảm uống phí của tiểu cô nương này sao? Cho nên, nhìn vào những bức họa ngu xuẩn này, nhìn một chút
cũng không sao, nhưng nếu như còn đồng cảm với hắn, chẳng khác nào lây
nhiễm một chút ngu ngốc.
Ngọc Châu hiếm khi trào dâng hoài cảm, lại sớm đã bị những lời nói hùng hồn lý lẽ này của Nghiêu Mộ Dã
đánh tan không còn một mảnh. Nàng im lặng cuốn bức tranh lại, vén rèm
cửa hóng mát.
Nghiêu Mộ Dã thấy Ngọc Châu tức giận đến mức không thèm quan tâm đến người bên cạnh, nhanh chóng quấn quýt lấy nàng, không ngừng hôn lên cổ, chọc nàng vui vẻ.
Bởi vì hôm nay
là ngày nghỉ của Nghiêu Mộ Dã, hai người cũng không cần phải gấp gáp trở về phủ. Ngọc Châu ở trong phủ lâu đến nhàm chán, cho nên Thái úy mới
kéo nàng đến chân núi Ngưu Ngọa sau thôn thưởng ngoạn.
Mặc dù nơi này không phải là danh sơn thắng cảnh gì, nhưng núi non một màu
xanh biếc vẫn khiến người yêu thích không thôi, càng hiếm khi có thể
đứng trên đỉnh đồi, ngắm nhìn ruộng đồng màu mỡ, trang viên dưới chân
núi.
Ngọc Châu nhìn cặp phu thê trẻ cùng nhau ra đồng làm
việc đang ngồi trên bờ ăn cơm trưa dưới kia, một miếng thịt cá nhỏ, lại
dời tới dời lui trong bát của hai người, ai cũng không muốn ăn trước.
Ngọc Châu nhìn đến xuất thần, đột nhiên hiểu rằng cái cảm giác hạnh phúc thường ngày trong lao động mệt mỏi kia cả đời này mình sẽ không bao giờ cảm nhận được.