Thai phụ cần chú ý nghỉ ngơi, tất nhiên không thích hợp suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng Ngọc Châu muốn mọi thứ đều
chu đáo. Sau khi nhìn qua phần ẩm thực xong, Ngọc Châu lại cẩn thận kiểm tra những đồ trang sức vàng ngọc Nhị tỷ mang đến, cũng dặn nàng ấy
trong lúc mang thai thì cho dù là đồ ở trong cung hay là đồ trước đây
mang đi từ Tiêu gia cũng không nên đeo, tránh xảy ra sơ suất.
Sau khi cẩn thận dặn dò xong, Ngọc Châu lại trò chuyện thêm với Nhị tỷ một
lúc. Vốn là thấy sắc trời đã tối, nàng dự định ở lại trên núi ngủ cùng
Nhị tỷ nhưng thị nữ Cẩm Thư bên cạnh Nghiêu Thái úy lại đi lên núi, gõ
cửa am nhờ sư cô truyền lời rằng tối nay Thái úy có tiệc rượu, muốn dẫn
Lục cô nương đi theo.
Tiêu Phi nghe vậy liền nói với Ngọc Châu: “Đã như vậy thì muội mau xuống núi đi.” Thế là Ngọc Châu đành cáo từ Nhị tỷ mà xuống núi.
Chờ đến khi xuống núi, hỏi kỹ Cẩm Thư, Ngọc Châu mới biết hôm nay Thái úy muốn nàng cùng đi dự cung yến.
Vốn dĩ mùa hạ hằng năm, khi tới gần đêm Thất tịch, hoàng cung đều tổ chức một buổi tiệc tối.
Đây là truyền thống lưu lại từ thời Hoàng đế khai quốc của Ngụy triều. Khi
ấy là trước đêm Thất tịch, tiểu công chúa mà Hoàng đế yêu thương nhất đã nói với ông rằng Ngưu Lang, Chức Nữ dù chỉ gặp nhau được một đêm nhưng
vẫn ân ái không thôi. Thế nhưng các thần tử trong triều đều đang thê
thiếp thành đàn thế này, liệu có quên ân tình kết tóc. Không biết ở các
đôi phu thê bình thường ngoài kia thì thế nào, liệu có tình sâu nghĩa
dày như thế hay không? Cho dù lời này nàng ấy nói là vì mẫu hậu của mình thì vẫn khiến Hoàng đế trở nên xúc động, nhớ đến những cố gắng và khó
khăn của thê tử, thật sự không thể bởi vì có tì thiếp xinh đẹp mà quên
mất tình nghĩa kết tóc ban đầu.
Thế là Hoàng đế
ban chiếu cho quan viên trong triều từ tứ phẩm trở lên cùng thê tử tham
gia cung yến, để nhắc nhở bản thân và các ái khanh chớ quên người thê tử kết tóc tào khang* của mình.
*tào khang: cám
bã, chỉ thức ăn thô của người nghèo thời xưa. Người vợ tào khang chính
là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử
thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Từ đó về sau, nó trở thành một truyền thống của hoàng tộc Ngụy triều,
trước mỗi đêm Thất tịch đều tổ chức cung yếu, mời phu thê quan viên
trong triều cùng tham gia. Với những người chưa thành hôn thì có thể dẫn vị hôn thê đến. Đây cũng là dịp để các quý nhân trong cung giao thiệp
với nhau.
Ngọc Châu trở lại phủ, Thái úy đã
chuẩn bị xong, một thân áo bào rộng màu trắng bằng sợi tơ tằm, đai lưng
ngọc đường vân to ôm lấy sống lưng thẳng tắp, ngay thắt lưng còn đeo một đôi cá nhỏ bằng vàng ngậm ngọc châu.
Chỉ cần
không phải là thời gian chiến tranh thì vị Nhị lang Nghiêu gia này luôn
luôn chú ý đến ăn mặc, cũng là đối tượng để các công tử thế gia trẻ tuổi noi theo cách ăn mặc.
Đôi cá nhỏ kia chính là
hàng mẫu mới ra trong cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim của Ngọc Châu. Có được
vàng với độ cứng thích hợp, Ngọc Châu liền suy nghĩ ra cách thức làm
vàng khảm ngọc mới. Chỗ tiếp nối ở miệng cá chứa viên ngọc, cực kỳ trơn
tru, cho nên viên ngọc nhỏ có thể xoay tròn giữa hai miệng cá. Quả thật
là một món đồ nhỏ đáng để thưởng thức.
Nghiêu Mộ Dã thấy Ngọc Châu cầm tới cũng rất yêu thích, hôm nay bèn đeo lên
người. Đoán chừng sau buổi cung yến hôm nay, nó sẽ trở thành món đồ
trang sức mới được các đệ tử trong kinh ưa chuộng.
Nếu so ra thì Ngọc Châu lại ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Nàng rất
sợ phải giống như trước đây, bị tô son trát phấn, ăn mặc cho ra dáng vẻ
một vị phu nhân.
Thế là nàng thay một bộ váy dài xanh lơ thêu hoa mai chìm, búi tóc thấp, chỉ cắm một bông hoa trà bằng
lụa ở vị trí búi tóc, sau mang tai. Trên vành tai đeo một đôi khuyên dài đính một hạt châu, tôn lên cần cổ thon dài, gọn gàng chỉnh tề mà lại
không mất vẻ lịch sự tao nhã.
Về phần trên mặt thì nàng dặm một lớp phấn mỏng, khẽ tô mày ngài.
Nghiêu Mộ Dã đứng trước xe ngựa, nhìn Ngọc Châu đã chuẩn bị xong, đang nâng
làn váy đi ra khỏi cửa phủ, đôi mắt hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Ngọc
Châu.
Ngọc Châu bị hắn nhìn có hơi mất tự nhiên, bèn nói: “Trang điểm bị lỗi?”
Nghiêu Mộ Dã đưa tay vuốt ve gò má nàng, nói: “Trang điểm đẹp như vậy, ngược
lại làm cho ta chỉ muốn nhốt nàng ở trong phủ, không để nàng đi ra cho
người khác nhìn…”
Mặc dù Ngọc Châu biết hắn nói đùa nhưng Thái úy hoàn toàn có năng lực biến lời nói đùa này thành sự thật. Thế nên nàng lắc mặt né tránh bàn tay hắn, nói: “Đâu có đẹp gì, là Thái úy luôn thấy ta đẹp thôi! Mau lên xe đi, nếu không đến cung yến trễ thì không hay cho lắm.”
Nói xong, nàng lên xe ngựa trước.
Thường ngày Nghiêu Mộ Dã rất thích cưỡi ngựa nhưng hôm nay đi cùng vị hôn thê
nên tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội cùng ngồi xe, lập tức theo nàng
lên xe ngựa.
Đợi đến khi xe ngựa tới cửa cung thì nơi này cũng đã tụ tập nhiều xe ngựa.
Rất nhiều phu nhân đi theo trượng phu làm quan trong triều của mình, đang
đứng ở cửa cung chờ đi vào. Nếu là nơi các phu nhân tụ tập thì tất nhiên từng bộ trang phục đều không tầm thường. Trong một thoáng so hiếm bì
đẹp, ngọc xanh vàng quý, khiến người xem có chút loạn cả mắt.
Nghiêu Thái úy ra vào cửa cung luôn được hưởng đặc quyền Thánh thượng ban cho, tất nhiên không cần đứng đợi trước cửa cung, chỉ đi thêm qua một chỗ
ngoặt rồi xuống xe vào cung từ Tá Giáp môn ở bên hông.
Tuy nơi này vắng vẻ nhưng hiển nhiên không phải chỉ mình Nghiêu thiếu được hưởng đặc quyền tiến cung.
Bạch thiếu cũng vừa mới xuống xe ngựa, thấy Nghiêu Mộ Dã xuống xe liền cười nói: “Thật khéo, lát nữa cùng nhau vào cung.”
Từ lần trước ở Tây Bắc, Nghiêu Mộ Dã và Bạch thiếu đã có lục đục. Nhưng
hai người đều là trọng thần trụ cột trong triều, học được những lời lẽ
bất hòa nhưng không lỗ mãng, cho nên hai bên đều duy trì đại khái lễ
nghi khách khí.
Thế nên Nghiêu Mộ Dã thấy Bạch thiếu đã mở lời, bèn ôm quyền coi như là chào hỏi lẫn nhau.
Ngọc Châu theo Nghiêu Mộ Dã xuống xe, tinh mắt nhìn thấy trong xe ngựa của
Bạch thiếu còn loáng thoáng có một bóng người. Xem dáng dấp thướt tha
kia, hẳn là một nữ tử.
Cung yếu này tuyệt đối không ai dẫn mẫu thân hay muội muội đến. Như vậy thì Bạch thiếu đến đây cùng vị mỹ nhân nào?
Phải biết rằng Nghiêu tiểu thư là vị hôn thê của Bạch thiếu, thật ra lần này cũng có phần tham dự.
Có điều sau chiến sự ở Bắc địa, hai nhà Nghiêu - Bạch đã là bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều ăn ý không đề cập đến hôn sự.
Ngày hôm trước Bạch phu nhân gửi một phong thư đến Nghiêu phủ. Trong thư nói Bạch Thủy Lưu đến đất Bắc do không quen thời tiết nên thân thể không
khỏe, trở lại kinh thành vẫn không thấy khá hơn. Thái y xem qua nói hiện tại Bạch thiếu không thích hợp thành thân, Bạch gia không muốn liên lụy Nghiêu tiểu thư cho nên xin giải trừ hôn ước.
Nghiêu phu nhân đáp lại một phong thư, đầu tiên là bày tỏ quan tâm đến Bạch
thiếu, trong thư còn nhắc đến mấy vị đại phu tài giỏi, gợi ý Bạch gia
mời tới để khám chữa, lo lắng một phen vân vân… Cuối cùng là đồng ý giải trừ hôn ước.
Có điều mấy thế gia ở kinh thành
đều biết trong đó có điều kỳ quặc. Thường ngày vào triều không thấy Bạch thiếu có gì không khỏe. Nhất định việc giải trừ hôn ước này là có
chuyện bí ẩn!
Thế nhưng hiện tại xem ra từ trước đến nay Bạch thiếu luôn biết tìm lớp vải lót cho sĩ diện của mình. Giải trừ hôn ước còn chưa khô vết mực, hắn đã bình tĩnh dẫn người mới đến
trong trường hợp thế gia tụ tập như thế này, có lẽ là muốn xác định cái
danh bị Bạch gia vứt bỏ của Nghiêu tiểu thư.
Nghĩ vậy, Ngọc Châu thở dài trong lòng, đồng thời không khỏi có chút tò mò về vị nữ tử trong xe ngựa kia.