Tết Thượng Nguyên ở
thiên cung có gia yến, Thái Tử đã bị phế và Tống Ngọc đều đến, sau khi
vụ án yểm bùa, Thái Tử từ Trường Ninh Cung dọn đến ở trong Càn Thanh
cung, để Duyên Xương Đế tiện thăm hỏi. Điên khùng như vậy mấy tháng,
khuôn mặt suy yếu, sắc mặt yếu ớt bệnh tật. Bây giờ sắc mặt yếu ớt đó đã mất đi, cả người trở nên trầm mặc ít lời, còn rất khiêm tốn cung kính.
Nhìn thấy Phó Tranh, làm trò trước mặt Duyên Xương Đế , Thái Tử đã bị phế
thành khẩn nhận lỗi nói: “Thất đệ, lúc trước hoàng huynh bị lão tam cấu kết với kẻ cắp để tạo ra vụ yểm bùa kia nên mới làm ra chuyện gièm pha đó, mong rằng thất đệ, đệ muội thứ lỗi.”
Chuyện ma quỷ này cũng khiến cho hoàng đế sốt ruột….Hiện giờ ở trước mặt Duyên Xương Đế, nếu Phó Tranh không bỏ qua thì lại có lòng dạ hẹp hòi, không
biết phải trái. Phó Tranh lạnh lùng cười, không có biểu cảm gì nói:” Nếu đã như vậy thì hoàng huynh nên chăm sóc cho mình.”
Thái Tử đã phế vẫn cúi người sâu xuống, dáng vẻ hơi thấp kém.
Duyên Xương Đế ngồi ở phía trên nói:” Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, đừng nên nhắc những việc này.”
Phó Tranh trầm mặc.
Mai Như đã hơn nửa năm chưa gặp lại Tống Ngọc. Từ tháng chín năm trước Thái Tử bị giam cầm ở Trường Ninh Cung, Tống Ngọc chỉ có thể đi theo hầu hạ. Bây giờ gặp lại, gương mặc của Tống Ngọc không khác gì xưa, tính tình
vãn nhanh nhẹn như cũ. Cho dù biết Mai Như cùng Hoàng hậu và Thái tử có
hiềm khích, nàng vẫn nói chuyện với Mai Như:” Yến Vương phi, mùa thu
thú đó thật là xin lỗi, tại ta sơ suất nên không biết Chu Lương viện hiểm
ác, nàng ta hại mình hại người thì thôi đi, còn mưu toan che giấu mẫu
hậu….”
Trong cung không có một Trần đèn
dầu, lúc trước Tống Ngọc mượn đao giết người, chuyện của Mai Như đã loại bỏ được Chu Tố Khanh, giờ người chết không thể đối chứng, vì vậy nói
thế nào cũng được.
Trong lòng Mai Như mơ
hồ hiểu rõ, sắc mặt nàng nhàn nhạt, tuỳ tiện phụ hoạ một câu:” Đúng thật là không liên quan gì đến Hoàng tẩu.”
Đêm nay ai ấy cũng duy trì vẻ ngoài hoà thuận vui vẻ, chỉ có công chúa Bảo
Tuệ là buồn bực, hận không thể viết hai chữ “ khó chịu” lên mặt. Nàng ta và Thái Tử là huynh muội ruột thịt, Thái Tử đã bị phế thì đương nhiên
nàng bị liên luỵ. Công chúa Bảo Tuệ lúc đầu rất được sủng ái, tính tình
kiêu ngạo mà vô lễ, sau khi bị liên luỵ, chỉ có thể kẹp lấy cái đuôi của mình để làm người, còn bị khinh bỉ. Sao nàng ta lại không thể giận chó
đánh mèo lên đầu Mai Như chứ. Huống chi, nàng đã không ưa Mai Như, bây
giờ Lý hoàng hậu yêu cầu nàng nịnh bợ Mai Như. Yến Vương phủ được thánh
sủng mà Thái Tử lại thất thế, chuyện nàng cần phải bàn bạc kĩ hơn.
Lời này không sai nhưng cô công chúa không thể nuốt rồi cục tức này vì vậy
luôn bày ra vẻ mặt khó chịu, lời trong lời ngoài đối trọi gay gắt.
Ví dụ như Hoàng Hậu khen Mai Như suy nghĩ thay triều đình, Bảo Tuệ ở bên
cạnh khinh thường lẩm bẩm:” Xuất đầu lộ diện có cái gì tốt chứ.”
Ví dụ như Hoàng hậu khen Triệu Vương, Bảo Tuệ nhân cơ hội ngấm ngầm hại
người nói: “ Có người thật không biết xấu hổ, rõ ràng là chuyện ván đã
đóng thuyền còn lật ngược lại.’
Câu nào
câu nấy rất chói tay, Mai Như nhíu mày. Hơn nữa nàng và Bảo Tuệ là mối
thù nhiều năm, lúc trước là nàng ta chơi xấu tác hợp nàng và Thái tử,
nàng còn chưa tính sổ vậy mà giờ đây còn chọc giận Mai Như. CHuyện cũ rò ràng trước mắt nhưng trong lòng Mai Như không vội. Bây giờ tính nàng
không bày ra trước mặt nữa, sắc mặt nàng nhàn nhạt, mỉm cười nới với Bảo Tuệ :” Công chúa nói đúng, có người không những có thể lật ngược trắng
đen, còn nói hươu nói vượn nữa.”
Bị nàng
nói như vậy, bảo Tuệ trừng mắt với Mai Như, Mai Như cười khanh khách,
không thấy yếu thế chút nào. Nàng ta đang muôn cãi lại, Lý Hoàng hậu
trừng mắt. Bị cảnh cáo nên nàng ta không nói chuyện nữa, tự mình ôm cục
tức. Khi tan tiệc, nàng oán giận nói với Lý Hoàng hậu:” Mẫu hậu sao
người lại cản ta, nàng ta có gì đặc biệt hơn người. Chẳng qua là có
chống lưng, yến Vương cũng chẳng phải là thứ gì tốt, thân phận đê tiện.”
Đêm nay Lý hoàng hậu rất khó chịu, lạnh giọng dạy dỗ:” Thu lại cái tính
tình kia đi, nàng ta giờ được phụ hoàng ngươi yêu thích, chớ chọc vấp.”
Bảo Tuệ chưa bao giờ bị mắng như vậy. Nàng ta ôm bụng tức chạy về phòng mình.
Hôm nay đi ra khỏi cung, Phó Tranh thấy mình rầu rĩ không vui, vì vậy dẫn
nàng vào thành ngắm hoa đèn. Trên đường những chiếc đèn lồng rong chơi,
sưởi ấm cả bầu trời nhưng khuôn mặt của Mai Như vẫn rất lạnh lùng. Phó
Tranh hỏi: “ Còn tức chuyện của nha đầu Bảo Tuệ sao.” Hắn nghe nói hai
người đã đấu võ mồm với nhau.
“ KHông có.” Phó Tranh tức giận nói.
Phó Tranh cười khẽ, phu nhân hắn khẩu thị tâm phi. Bên người có nhiều
người, Phó Tranh nắm tay Mai Như, chậm rãi đi dạo trong đám người, lại
tuỳ tay mua một đèn lồng trắng tinh. Mai Như khó hiểu:” Mua cái này làn
gì.” Phó Tranh nói: “ Khi về để dỗ nàng vui vẻ.”
“ Vì sao phải đi về.” Mai Như tò mò.
Phó Tranh thản nhiên nói: “ Vò phu nhân quá tốt, sợ bị người ta đoạt đi.”
Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng Mai Như cũng bật cười. Mai Như cười rộ lên, đôi mắt cong cong, vô cùng tươi đẹp.
Nụ cười này rơi vào mắt Phó Tranh, phía dưới hắn nóng rực, bỗng nhiên hắn
cảm thấy hơi khát. Phó Tranh mặc kệ, một tay cầm đèn, một tay nắm tay
Mai Như, Cổ tay nàng tinh tế, Phó Tranh có thể nắm lấy bằng một tay.
Vòng tay rũ xuống dưới, tay nữ nhân ấm áp, chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng
chạm vào trái tim hắn. Đi được vài bước, hắn không đi lên phía trước nữa mà mau chóng nắm tay Mai Như quay về.
“ Sao lại không đi ngắm nữa.” Mai Như phản kháng.
PHó Tranh nói bừa:” Phía trước hình như là Thập Nhất đệ và Mạnh cô nương, chúng ta đường đi quấy rầy bọn họ.”
Mai Như vừa nghe thấy mau chóng muốn nhìn, Phó Tranh đã nắm tay nàng kéo đi thật xa. Hai người lên xe ngựa, lập tức quay về phủ. Đèn lồng để bên
cạnh, bên trong xe yên tĩnh tối tăm. Phó Tranh ôm Mai Như, hắn bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thâm thuý như muốn ăn nàng. Hôm nay hắn uống rượu
nhiều hơn hôm qua, hai người dưa sát vào nhau, giống như một tầng sương
mỏng. Tim Mai Như nhảy lên, xe ngựa lướt qua đám đông, Phó Tranh không
chút do dự hôn lên môi nàng.
Hắn hôn nàng, bàn tay thon dài vén áo khoác.
Tay hắn hơi lạnh, còn Mai Như xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nàng dùng sức
tránh, Phó Tranh nói bằng giọng khàn khàn: “ Đừng cử động.” Giọng nói
hắn thực sự quá thấp, mất tiếng lại động tình, hơi thở nam nhân ập vào
mặt như lửa đốt, lỗ tai Mai Như đỏ lên. Tim nàng đập đến hoảng loạn.
Lòng bàn tay hắn lướt qua là người ta rùng mình, thân thể không chịu nổi
nhũn ra. Hắn xoa nắn nàng, còn cố tình hỏi:” Phu nhân hôm nay tiện
không.”
Mặt Mai Như hoàn toàn đỏ bừng.
Nói thật đêm qua nàng có thể, chỉ là nàng rất sợ hắn, cho nên giả ngu giả
ngơ. Phó Tranh có thể đoán được, hắn không ép nàng nhưng hôm nay hắn vô
sỉ nói vậy đùa nàng.
Hắn ôm Mai Như giữa
hai chân, tay hắn đang nắm lây hai thỏ ngọc no đủ của nàng, bốn mắt nhìn nhau, hắn không che giấu ham muốn của mình.
Chung quanh như đang nóng dần lên, Mai Như chậm rãi cúi đầu.
Phó Tranh rũ mắt, hắn rút tay, thắt từng nút thắt của nàn. Hơi thở cấm dục
từ ngón tay hắn truyền đến, càng thêm quyến rũ. Tim Mai Như nhảy rất
nhanh. Mặt nàng đỏ lên, có hơi ngốc.
Xuống xe ngựa, Phó Tranh ôm nàng quay về phòng.
Hắn không muốn nha hoàn vào hầu hạ, bên trong phòng rất yên tĩnh, tâm Mai
Như vẫn nhảy lên. Tay chân nàng luống cuống, tiếp đến hắn cúi người hôn
nàng. Không nói câu nào, đến giày cũng không cởi, hắn muốn nàng ngay lập tức. Rất chặt, còn hơi đau. Mai Như hừ nhẹ, khó chịu một chút, đôi mắt
đỏ lên. Phó Tranh hôn nàng, hôn mặt, cổ, ngậm lấy trái cây hồng hào. Sự
rùng mình này khiến Mai Như căng chặt, nàng không thể không thừa nhận,
trái cây kia càng thêm nảy lên. Mặt nàng đỏ hây hây, càng thêm kiều
diễm.
Một ngọn lửa thiêu cháy tất cả.
Nàng bị hắn đè lên, yếm cởi ra, váy phía dưới vén lên, bóng lưng đằng sau
sáng như ngọc. Phó Tranh hôn nàng, đến cuối cùng hắn cố nhịn để rút ra,
rồi trút tất cả mỡ dê kia ở phí sau lưng. Cảm giác đột nhiên rút ra
khiến cho Mai Như xoay đầu lại. Thân hình nàng mảnh khảnh, nàng thở
dốc….Cảnh này càng thêm quyến rũ. Phó Tranh nhìn chằm chằm nàng, hắn hôn môi nàng. Hắn ôm nàng đi tắm, hai người dựa vào nhau, thân mật mà triền miên.
Có làn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng đều là dư vị ấy.
Yên tĩnh một lúc lâu, Phó Tranh khảy tóc Mai Như, đột nhiên nói:” Lúc nàng
từ Tây Khương về, có nhìn thấy người Hồ ở phía Bắc phóng hoả giết
người.” Mai Như không biết tại sao Phó Tranh lại nhắc đến chuyện này,
nàng “ Ừm” một tiếng. Phó Tranh lại nói: “ Hiện giờ Quốc khố trống rỗng, cũng không đủ cho mấy năm chinh chiến, nàng có cách gì không?”
Con người hắn bình tĩnh, Mai Như ngẩn người, nghi ngờ nói : “ Hoà thân?”
Phó Tranh cười hôn nàng, khen nói: “ Có tiến bộ.”
Mai Như hơi bất ngờ, bỗng chốc mới hiểu ra: “ Công chúa Bảo Tuệ?” Phó Tranh gật đầu. Mai Như vẫn đơ người. Người này vẫn nhớ đến chuyện nàng không
vui vẻ, giúp cách cho nàng hết giận, chỉ là….Mai Như lo lắng nói: “
Chuyện hoà thân có phải quá không hay rồi.”
Phó Tranh vừa giúp nàng lau người, vừa nhéo mặt nàng: “ Nàng quá mềm lòng.
Muội ấy bắt nạt nàng, đưa đi là con đường khá tốt rồi.” Phó Tranh nói
thế giúp nàng mặc áo trong. Vạt áo che cảnh xuân. Phó Tranh chặn ngang
bế nàng lên, Mai Như vòng lấy cổ hắn. Tay áo thật rộng, trượt xuống, lộ
ra cánh tay trắng buốt. Chiếc vòng tay cũng ở đó.
Mai Như nhíu mày : “ Nhưng….Phụ hoàng thương công chúa như vậy.”
Phó Tranh thong thả ung dung nói: “Thái Tử bị phế nên hắn đang gấp gáp ninh Phụ hoàng. Chỉ cần chúng ta nhắc đến chuyện hoà thân, nói không chừng
hắn và Hoàng Hậu sẽ chủ động cho Bảo Tuệ đi hào thân, đến lúc đó không
cần chúng ta ra tay, còn có thể giúp nàng hết giận.”
Hắn nói chuyện bình tĩnh, lại tính kế mọi người không sai một li….Mai Như giật mình.
Phó Tranh rũ mắt. “A Như, đừng trách ta nhẫn tâm.” Hắn trầm giọng nói: “
Đời này ta tuyệt đối sẽ không lừa nàng, cũng không để nàng chịu thiệt,
nếu ai bắt nạt nàng, ta sẽ giúp nàng đòi lại toàn bộ.”
Hắn che chở nàng.
Hắn không hỏi nguyên nhân, không màng tất cả mà bảo vệ nàng, ở trước mặt
Hoàng đế và Hoàng Hậu mà bảo vệ nàng, sủng nàng trên lòng bàn tay, không để nàng chịu khổ.
Có hắn, Mai Như có một vùng đất trời, hắn tay nàng làm tất cả, hắn ngóng trông nàng vui vẻ, không có chút nào là miễn cưỡng.
Nàng mềm lòng nhìn Phó Tranh.
bởi vì nàng mềm lòng mà cặp mắt đào hoa càng thêm gợn sóng, khiến người ta chết chìm trong vực sâu.
Phó Tranh cũng nhìn nàng. Hắn giỏi nhất chuyện nhìn người, bốn mắt nhìn
nhau, đáy lòng hắn có chút ẩm ướt. Hắn thả Mai Như ở mép giường. Thả
mành xuống, ánh nến chiếu lên hai bóng người. Xiêm y của Mai Như đã cởi
ra, không mặc gì cả, toàn thân chỉ còn chiếc vòng tay. Quấn quýt si mê ở bên nhau. Hắn cho nàng hạ cổ mà nàng cũng cho hắn độc.
Mặt Phó Tranh chôn ở cổ nàng, chiếc cổ ẩm ướt chậm rãi thấm vào tim hắn.
Lần này không nóng cháy như lần trước, thong thả nhưng nhiều lưu luyến, bao phủ Mai Như bên trong. Mỗi một lần rút ra tiến vào là một lần thâm
tình. Nóng như vậy, ôn tồn như vậy. Mai Như bị hắn bao lấy, lại giống
như gió rong chơi. Có một cảm giác lười biếng. Cảm giác này không khó
chịu, ngược lại còn làm người ta say mê, khiến người nguyện ý phục ở
dưới chân hắn, là một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Lần cuối mãnh liệt mà xa lạ, chân tay Mai Như luống cuống, nàng muốn khóc.
Phó Tranh không thể không ôm chặt nàng, ôm nàng, an ủi nàng. Nhưng thuỷ
triều kia cũng làm hắn bất ngờ, Phó Tranh ăn không tiêu, hắn buông Mai
Như, đang muốn rút ra Mai Như chợt mở mắt.
Đuôi mắt nàng ửng đỏ, giống như hoa đào đang nở, từng đoá từng đoá, mê ly lại câu hồn.
Phó Tranh ngơ ngẩn mớn tròn mắt nàng, hắn si mê, lập tức không khống chế được, dòng nước nóng chảy hết trong người nàng.
Phó Tranh bị hoạ, hắn không thể chịu nổi Mai Như uống thuốc tránh thai, Phó Tranh vội vàng muốn rời khỏi, mặt Mai Như đỏ hồng, cầm cánh tay hắn.
Trên vai hắn có vết thương, hắn vì nàng mà bị mất miếng thịt… Mai Như
nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, nàng cúi đầu hôn vết thương hắn, rất nhanh
đã rời đi. Mai Như ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồng hồng, đôi mắt Phó
Tranh cũng nóng lên.
Mai Như nguyện ý sinh con cho hắn.
Phó Tranh vô cùng vui vẻ, hắn vui đến điên rồi, hắn hôn mạnh Mai Như một
cái. Trong lòng Phó Tranh vui đến nỗi không có chỗ phát tiết, tim hắn
đập nhanh, hắn hận không thể cho hết tất cả các thứ hắn có cho nàng. Hắn vội vàng mặc áo trong, Phó Tranh lê giày xuống giường. Trần đăng còn ở
bên bàn, lúc rước hắn tính mua dỗ Mai Như, hiện giờ phải kỷ niệm cái gì
đó. Hắn nhấc bút, trầm mặc, Phó Tranh hỏi; “ A Như, nàng muốn cái gì.”
Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười. Người này lớn như vậy, thế nhưng làm chuyện ấu trĩ. Lo lắng vết thương ở bả vai hắn, Mai Như nói: “Đều được.”Dưới
ánh trăng, dung nhan tuyệt trần. Hắn nói: “Hôm nay nguyên tiêu, ta vẽ
cho nàng ấy chiếc bánh trôi.”
Mai Như nghe vậy ngẩn ra, ý cười chậm rãi đọng lại, nàng trầm giọng nói: “Vì sao?”
Phó Tranh chấp bút theo bản năng trả lời: “Nàng không phải thích sao?” Lời
này buột miệng thốt ra, cả phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh lạ lùng. Tay Phó Tranh ngừng ở chỗ đó, tim bỗng chốc trầm trầm. Ngừng lại một chút,
hắn chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy Mai Như đã buộc lại vạt áo đứng ở mép giường, ánh mắt lạnh lùng.
“Điện hạ.” Mai Như bình tĩnh hỏi: “ Ta thích khi nào? Sao chàng biết được?”