Đêm mưa nhỏ rơi tí tách, gần đến ngày hôm sau mưa có xu thế chuyển lớn, lộp bộp rơi trên mảnh ngói giống như đốt pháo năm mới.
Tinh mơ đẩy cửa sổ ra, nước mưa vỡ vụn mang theo mùi của mưa đập vào mặt,
mái nhà màu đen xa gần mông lung trong hơi mưa mù mịt phiến đá xanh dưới hành lang gấp khúc bị nước mưa nhỏ giọt từ trên mái hiên rơi xuống tạo
ra từng vũng nước nho nhỏ, trong vũng nước mưa trong suốt lạnh lẽo không ngừng tăng lên.
Khí trời như vậy không thích hợp ra
cửa, thứ tiêu khiển tốt nhất chính là cuộn tròn ở trên giường đắp thảm
lông dày, lấy một quyển sách giải trí nhàn nhã đọc bầu bạn cùng tiếng
mưa.
Chử Thanh Huy không có tâm tình đó, hôm qua nàng đã nói muốn vào cung tóm Thái tử tra hỏi một phen, trước mắt lại không
nhàn hạ thoải mái thế này, nhìn chăm chú nước rơi tung tóe trong viện mà hơi nhíu mày.
Năm nay nước mưa dồi dào, từ khi vào hạ
trong một tháng thì có đến nửa tháng, là làm bạn cùng hơi nước ẩm ướt.
Nếu mưa cứ rơi như vậy e rằng không đến mấy ngày, phía Nam sẽ gặp nạn
hồng thủy không biết lại có bao nhiêu bách tính sống lưu lạc mất chỗ ở.
Nàng dự đoán không sai, chạng vạng Diêm Mặc trở lại mang theo tin tức đê sông Giang Nam bị vỡ.
Giang Nam mỗi năm hồng thủy lan tràn, năm nào cũng chu cấp tu sửa bờ đê, năm
nào bờ đê cũng vỡ gần như đã thành tâm bệnh của triều đình, suy cho cùng không khỏi liên quan đến các quan viên nuốt riêng ngân lượng cứu tế
thiên tai, bớt xén nguyên liệu làm đê bờ lấy hàng vạn tính mạng bách
tính ra làm trò đùa.
Năm ngoái cũng từng phái đại thần
đến đó điều tra, có điều quan bản địa cấu kết với nhau hòng che giấu,
thế lực sĩ tộc một tay che trời, người của triều đình gần như từng bước
khó đi mỗi lần chỉ bắt được một hai con cừu chịu tội thay, khó có thể
nhổ cỏ tận gốc.
Hôm nay trên triều, Thái tử luôn im lặng bỗng chủ động xin đi giết giặc, đến Giang Nam cứu trợ thiên tai. Hoàng
đế tuy chưa ưng thuận ngay nhưng cũng không bác bỏ, trong lòng các đại
thần nhạy cảm suy đoán e là bệ hạ chuyến này muốn động đến Giang Nam
rồi.
Đúng như dự đoán, hai ngày sau, Thái tử ba lần xin
đi cứu giúp cuối cùng hoàng đế cũng chuẩn tấu, nhưng mà phải bổ nhiệm
quan viên hộ bộ làm khâm sai đại thần, chỉ để Thái tử làm trợ thủ ở bên
cạnh cùng giải quyết.
Đã là trữ quân xuất tuần đương
nhiên lấy an toàn làm trọng, Diêm Mặc cũng nhận được ý chỉ, dẫn theo cấm vệ quân hộ tống Thái tử, ngày hôm sau khởi hành.
Một ngày trước đó, Chử Thanh Huy vào cung cáo biệt Thái tử, về đến phủ lại giúp Diêm Mặc thu xếp hành trang.
Diêm Mặc ra ngoài luôn có thói quen hành trang đơn giản, huống chi nay lệnh
vua ở trên người, càng giảm bớt được bao nhiêu thì giảm bớt bấy nhiêu.
Chử Thanh Huy xếp cho hắn ba bộ y phục thay đổi, nhét thêm trong gói
hành lý vài loại thuốc bột thuốc mỡ thường dùng, ngân phiếu bạc vụn,
thịt khô lương khô và hai cái túi nước. Nàng tự cảm thấy những vật phẩm
có thể bỏ bớt đều bỏ bớt rồi, kết quả sau khi thu xếp xong vẫn ra được
một túi lớn.
Túi đó đặt ngay ngắn ở trên bàn được gói
căng tròn giống như một chiếc bánh bao thịt to lớn. Diêm Mặc trở về vừa
nhìn thấy bèn trở mở ra, lấy ba bộ y phục bên trong giảm thành một bộ,
hai chiếc túi nước còn lại một cái, lương khô cũng chỉ giữ lại hơn một
nửa, thu xếp như vậy một hồi bánh bao thịt vốn phồng như chiếc trống
biến thành chiếc bánh chẻo quắt queo.
Chử Thanh Huy nhìn đến liền nhíu mày, “Mang một bộ y phục sao đủ? Một chút lương khô đó
còn không đủ ăn một ngày nữa, còn chút thuốc này dù sao cũng phải mang
theo vài bình chứ.”
Diêm Mặc không để nàng bận rộn, kéo lấy tay nàng, ôm người vào trong lòng.
Chử Thanh Huy dần dần an tĩnh lại, ngón tay gảy vạt áo của hắn, nhỏ giọng
nói: “Chàng phải chú ý an toàn, nếu lại có hồng thủy nhất thiết đừng
chạy đến trên bờ đê. Thiếp nghe nói sau khi nước rút thường sẽ có bệnh
sốt rét, chàng phải cẩn thận chút.”
“Được, ta đều nhớ cả rồi.” Diêm Mặc gật đầu vuốt đầu nàng.
Trên thực tế, lần đi này uy hiếp lớn nhất không phải là hồng thủy cũng không phải là dịch bệnh, mà là lòng người. Các thế tộc quan viên ở Giang Nam
an nhàn đã lâu, cũng một tay che trời đã quá lâu, nào có thể dễ dàng để
người khác phá vỡ mộng đẹp vinh hoa phú quý của bọn họ? Chó gấp còn phải nhảy tường, huống chi là đám rắn độc hung hiểm đó. Nếu không phải chú ý đến những người này, hoàng đế cũng sẽ không lệnh hắn hộ tống Thái tử.
Nhưng những lời này hắn không định nói cho Chử Thanh Huy nghe, hắn chỉ hôn
lên trán nàng nói: “Ngày thường nếu cảm thấy vô vị thì vào cung cùng mẫu hậu, hoặc là tìm biểu muội chơi đùa. Một ngày ba bữa dùng bữa đúng giờ, nên ăn ít những món lạnh, khi ta trở về nếu phát hiện gầy đi, sẽ phạt.”
Chử Thanh Huy vẫn còn chìm trong phiền muộn tràn đầy khi sắp phải ly biệt, nghe đến mấy câu trước của hắn còn
lần lượt gật đầu trong lòng có chút ngọt ngào, đến khi hắn nói ra hai
chữ cuối cùng thì lập tức không chịu nổi mà giậm chân, ngẩng đầu trừng
hắn, “Chàng còn chưa đi, đã nói muốn trở về phạt thiếp rồi, hừ!”
“Phải ngoan.” Diêm Mặc cúi đầu mổ lên môi nàng một cái.
Chử Thanh Huy giận dữ cắn lên môi hắn, cuối cùng không muốn bị hắn làm
ngược lại mà kéo dài giọng nói một cách không tình không nguyện: “Biết
rồi, tiên sinh thật lắm điều.”
Bình sinh lần đầu tiên bị người khác chê bai lắm điều, Diêm Mặc cong khóe miệng, ôm nàng lên đi
về phía nội thất. Đã không cho hắn nói, vậy thì làm nhiều thôi.
Sau khi hắn đi, trong phủ càng thêm vắng vẻ. Chử Thanh Huy không biết từ
khi nào bản thân đã trở thành người yêu thích náo nhiệt như vậy, chịu
không nổi vẻ yên lặng một mình ở trong phủ hai ngày, sau khi trời quang
lập tức thu xếp vài bộ y phục thay đổi, vào cung cùng phụ hoàng mẫu hậu.
Ngày thứ năm sau khi đoàn người đi thì có thư đưa vào trong cung, Chử Thanh Huy và hoàng hậu dựa đầu lại, cùng xem phong thư đó.
Là Thái tử viết để báo bình an. Tuy nói tiền triều cũng có thể thu được
bản tấu bọn họ đưa đến, biết họ không có việc gì, nhưng đọc gia thư này
suy cho cùng không viết nề nếp giống như bản tấu.
Hoàng hậu xem đi xem lại vài lượt, sau đó sai người bày giấy bút ra, muốn viết thư hồi âm.
“Noãn Noãn có lời nào muốn nói cùng Thái tử ca ca con không?”
Chử Thanh Huy đang dựa đầu lại gần xem hoàng hậu viết, lắc đầu nói: “Lời mẫu hậu nói với ca ca, chính là điều con muốn nói.”
Hoàng hậu nâng mày hỏi: “Vậy có lời gì muốn nói cùng phò mã không? Nếu có không bằng viết ra, cùng cho người đưa đi.”
“Chàng cũng không viết cho con, con mới không muốn viết cho chàng.” Chử Thanh Huy bĩu môi.
“Ồ?” Hoàng hậu khẽ cười, “Đã là như vậy, vậy thì không viết cho phò mã nữa.
Ta cho người đi hỏi xem phụ hoàng con và Tuân Nhi, xem bọn họ có gì muốn nói với Hằng Nhi không. Chao ôi, tuy nói ca ca con đi chưa được bao
nhiêu ngày nhưng trong lòng ta đã rất nhớ hắn, chắc hẳn trong lòng hắn
cũng rất nhớ chúng ta. Nếu nhận được thư, nhất định vô cùng vui mừng. Cứ để phò mã thấy bắt thèm đi, ai bảo hắn không hiểu lòng của Noãn Noãn ta chút nào chứ, có phải không?”
“Mẫu hậu lại lấy con ra trêu.” Chử Thanh Huy làm nũng, trong lòng bắt đầu để tâm lời nói của hoàng hậu.
Người đi bên ngoài, nếu người khác đều nhận được thư nhà chỉ một mình hắn là
không nhận được, trong lòng sẽ cảm thấy vắng vẻ không? Tuy hắn không
viết thư cho mình, nhưng mình cũng không viết cho hắn mà. Không bằng lần này cứ chủ động viết một bức cho hắn, nếu hắn không biết trả lời thư,
sau này tức giận với hắn cũng không muộn.
Nghĩ như vậy,
Chử Thanh Huy dăm ba câu đã thuyết phục bản thân xong, nhấc bút lên,
trước sự trêu chọc của hoàng hậu viết một phong thư dài.
Tiết trời càng ngày càng nóng, Chử Thanh Huy ở trong cung vài ngày sau đó
quay về phủ công chúa. Nay nàng đã xuất cung khai phủ, thỉnh thoảng hồi
cung ở còn được, ở lâu thì lại không phù hợp quy tắc.
Buổi chiều ngày hôm đó nàng đang ở trong thủy tạ hóng mát, bỗng nhiên nhớ
ra, từ sau khi Lâm Chỉ Lan mang thai đến nay đã có một đoạn thời gian
không đến phủ tìm nàng rồi, trùng hợp lúc này một mình thấy vô vị bèn
lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa đi đến Trương phủ.
Vừa nhìn thấy Lâm Chỉ Lan, Chử Thanh Huy đã bị dọa, vội đi lên vài bước, đỡ cánh tay nàng, liên tục hỏi: “Sao lại gầy nhiều như vậy? Có phải hạ
nhân hầu hạ không tốt không?”
Theo lý mà nói mang thai
rồi, người cũng nên đẫy đà lên. Nhưng so với mấy tháng trước, trông Lâm
Chỉ Lan có vẻ gầy đi một ít. Cũng may nàng tuy gầy nhưng tinh thần lại
rất tốt, khẽ vỗ mu bàn tay của Chử Thanh Huy để nàng yên lòng: “Đây là
tháng thai nghén, qua rồi sẽ tốt lên thôi, biểu tỷ không cần lo lắng.”
“Thai nghén cũng không nên lợi hại như vậy chứ.” Chử Thanh Huy nhớ lúc hoàng
hậu mang thai Nhị hoàng tử, tuy cũng nôn, nhưng thịt trên người trông
cũng đầy đặn mà. “Đã gọi đại phu đến khám chưa?”
“Đã
khám rồi, thấy muội gầy như vậy người trong phủ cũng lo lắng, đại phu
cách hai ngày thì đến chuẩn mạch một lần, nói muội là thai đầu cho nên
phản ứng có chút mạnh là chuyện rất bình thường.”
Chử
Thanh Huy thở dài một hơi, “Khổ cho muội rồi.” Nghĩ chốc lát, lại khẽ hừ một tiếng, “Nay muội cực khổ như vậy, người Trương gia nếu có chỗ nào
khiến muội không như ý cứ việc đến nói với ta, đặc biệt là Trương Chí
Châu, nếu hắn dám làm muội tức giận ta sẽ tìm người giáo huấn hắn một
trận nên thân.”
Lâm Chỉ Lan nhếch môi khẽ cười, “Có biểu tỷ ở đây, ai dám bắt nạt muội?”
Nha hoàn bên cạnh nàng cũng nói: “Công chúa cứ yên tâm, nô tỳ vẫn luôn
trông chừng ạ. Người không thấy đó thôi, lúc này không chỉ tiểu thư chịu khổ, cô gia cũng gầy đi rất nhiều, mắt vừa nhìn thấy hai chân đã chạy
mất rồi.”
“Đây lại là chuyện gì nữa?” Chử Thanh Huy đỡ Lâm Chỉ Lan ngồi xuống, nghi hoặc hỏi.
Lâm Chỉ Lan thoáng ngại ngùng, “Nói ra lại khiến biểu tỷ chê cười. Thời
gian này muội thường hay thay đổi tính giống như đứa trẻ vậy, lúc thì
thích ăn cái này, lúc lại muốn ăn cái kia, thường để chàng chạy ra ngoài mua về, mua xong muội không muốn ăn nữa. Chàng cũng bị muội giày vò
trông gầy đi rất nhiều, bảo chàng giao cho hạ nhân làm chân chạy thì
chàng không đồng ý.”
Vừa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một chuỗi giọng nói lộn xộn, “Vợ ơi vợ ơi…… ô mai ướp lạnh đến rồi!”
Mấy người xoay đầu lại nhìn thì thấy Trương Chí Châu tay cầm hộp thức ăn,
chạy điên cuồng đến. Trời nắng to, chạy đến mức mồ hôi đầy đầu, bưng ô
mai ướp lạnh trong hộp ra giống như dâng vật quý, “Vợ nàng xem, còn chưa tan đâu, mau ăn đi.” Vừa nói vừa muốn đưa đến bên miệng Lâm Chỉ Lan cho ăn.
Lâm Chỉ Lan lúng túng khẽ đấy hắn, “Biểu tỷ ở đây đó.”
Lúc này Trương Chí Châu mới phát hiện Chử Thanh Huy, tay chân lúng túng vội hành lễ.
Chử Thanh Huy vẫy tay, “Mau đứng dậy đi, cũng không phải người ngoài.”
Nàng tỉ mỉ nhìn Trương Chí Châu, so với lần trước quả thật vừa gầy vừa đen
rất nhiều. Người tuy đứng hành lễ ở trước mặt mình, nhưng trong lòng ánh mắt chỉ nhìn Lâm Chỉ Lan. Nàng không hề cảm thấy vô lễ, ngược lại an
tâm hơn. Thì ra nữ tử mang thai lại là chuyện cực khổ như vậy, nếu người thân bên cạnh không săn sóc thì càng dày vò, cũng may biểu muội không
gặp phải những chuyện như vậy.
Lâm Chỉ Lan nhận lấy ô mai ướp lạnh, nhỏ giọng nói với Trương Chí Châu: “Thiếp cùng biểu tỷ trò chuyện, chàng đi nghỉ ngơi đi.”
“Vậy nếu lát nữa nàng muốn ăn gì, nhớ cho người đến nói với ta.”
“Thiếp biết rồi, chàng đi mau đi.” Lâm Chỉ Lan đẩy hắn.
Trương Chí Châu dặn dò thêm vài câu, rồi mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Lâm Chỉ Lan đưa mắt tiễn hắn đi khỏi, lúc quay lại thì thấy Chử Thanh Huy
đang mỉm cười nhìn mình, hơi đỏ mặt, “Để biểu tỷ chê cười rồi.”
“Việc này có gì buồn cười chứ.” Chử Thanh Huy nói: “Ta chỉ vui mừng thay muội.”
Trong lòng Lâm Chỉ Lan càng thêm ngọt ngào, cũng vội hỏi nàng: “Tỷ phu có gửi thư đến không?”
Chử Thanh Huy nhếch môi, “Đến rồi, chỉ bảo ta ăn cơm đúng bữa, đi ngủ đúng giờ, đừng tham lạnh.”
Phong thư đó của nàng gửi đi chưa được mấy ngày thì nhận được thư hồi âm của
Diêm Mặc. Thư hồi âm còn dài hơn thư nàng gửi, lúc đầu nàng còn lòng đầy mong đợi, kết quả sau khi bóc ra xem vẫn là những điều dặn dò cho nàng
làm việc này, để nàng làm việc nọ, không cho phép nàng làm cái này không đồng ý nàng làm việc kia. Nàng không biết Diêm Mặc là người dong dài
như vậy, vốn cho rằng hắn ít lời, không ngờ lúc viết thư lại nói dài
dòng viết một đống.
Lâm Chỉ Lan che miệng khẽ cười, “Do tỷ phu quan tâm biểu tỷ thôi.”
Chử Thanh Huy đương nhiên biết chứ, tuy miệng thì ghét bỏ, trong lòng chưa
hẳn là không thích, nhưng vẫn muốn nói: “Ta thấy tiên sinh giáo huấn
người giáo huấn đến nghiện rồi, thật sự xem ta thành học sinh của
chàng.”
“Muội lại thấy không hẳn, tỷ xem tỷ phu có nhiểu học sinh như vậy, nào có ai thật sự được tỷ phu dặn dò tỉ mỉ như vậy?
Muội thấy nha, người không phải xem biểu tỷ thành học sinh, mà là xem
biểu tỷ thành con gái của mình rồi.”
Chử Thanh Huy
nghiêng mắt nhìn nàng, không hài lòng nói: “Là bản thân muội đang mang
thai trong lòng luôn nghĩ đến trẻ con, nên mới xem người khác là trẻ con chứ gì.”
Lâm Chỉ Lan chỉ cười, cúi đầu vuốt ve bụng của mình.
Bụng nàng vừa được ba tháng vốn chẳng hề lộ rõ, chỉ bởi vì đoạn thời gian này gầy đi nên bụng nhỏ có hơi nhô lên.
Chử Thanh Huy cũng nhìn qua, thấy trên mặt nàng đều là dịu dàng hài hòa,
trong lòng dao động có phần nóng lòng muốn thử, “Cho ta sờ thử nhé?”
“Biểu tỷ cứ sờ đi ạ.” Lâm Chỉ Lan cười nói.
Chử Thanh Huy cẩn thận dè dặt duỗi tay ra, ở trên chiếc bụng chỉ có một độ
cong nho nhỏ sờ tới sờ lui, nhịn không được mà than thở: “Hiện tại nó
còn nhỏ như vậy, sau này lại có thể trưởng thành lớn như chúng ta, thậm
chí sẽ cao lớn giống phụ thân nó, thật là thần kỳ.”
Lâm
Chỉ Lan nâng mắt nhìn nàng, thấy mặt nàng đầy vẻ hiếu kỳ, trong mắt có
phần mong đợi, nghĩ lại biểu tỷ thành thân sớm hơn mình một năm, nay vẫn chưa mang thai, không biết là tạm thời không muốn mang hay là thân thể
chưa điều dưỡng tốt. Nghĩ đến muốn hỏi xem sao nhưng cảm thấy đường đột, bèn nhịn xuống.
Chử Thanh Huy sờ được một lúc vừa lòng thỏa ý rút tay về, “Đúng rồi, đoạn thời gian này Hàm Quân có đến thăm muội không?”
“Người thì chưa đến nhưng mấy ngày trước đưa đến một phương thuốc cho muội,
nghe nói là Tần phu nhân trước kia nôn nghén rất lâu, một vị lão đại phu ở Tây Bắc kê cho người phương thuốc này. Muội lấy cho đại phu xem rồi,
đại phu nói là một phương thuốc tốt, nay muội đang dùng thuốc này đó.”
“Muội ấy xưa nay chu đáo.” Chử Thanh Huy nói, lại thở dài một hơi, “Lần này,
nói cho cùng là ta liên lụy muội ấy. Nếu không phải ta tự chủ trương,
không giúp muội ấy tặng lễ cho Thái tử ca ca thì Thái tử ca ca sẽ không
thể lúc ở lễ cập kê của muội ấy mà tặng lễ mừng. Nay ca ca đi phía Nam
cứu tế thiên tai, ta còn chưa thay muội ấy đòi một lời giải thích. Người cẩn trọng như muội ấy, khẳng định bị dọa phải rồi, cuối cùng còn không
thể ra khỏi cửa.”
Lâm Chỉ Lan lại lắc đầu: “Muội ngược
lại thấy, việc này chưa hẳn là không tốt. Thái tử tặng lễ, chí ít có thể làm một số người kinh sợ, tránh cho những a miểu a cẩu không ra gì cũng dám đến cửa cầu thân, quấy nhiễu thanh tĩnh của Tần phủ.”
“Nói thì nói vậy, dọa sợ các a miêu a cẩu đó rồi nhưng cũng dọa phải những
người khác. Nếu bọn họ nghĩ nhiều, sau này không còn ai dám kết thân với Trương phủ, vậy chẳng phải là ta hại Hàm Quân sao?”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu uống trà, khẽ thở dài một tiếng, “Hành động này của
biểu ca, muội không dám suy đoán nhiều nhưng biểu tỷ cùng biểu ca thân
thiết như vậy, không biết có thể nhìn ra mấy phần ý đồ của huynh ấy hay
không?”
Chử Thanh Huy nhất thời không nói chuyện. Kỳ
thực trong lòng nàng hiểu rõ, với tính cách của ca ca nếu hắn quả thật
không có chút ý gì với Hàm Quân, sao lại có hành động này? Nhưng vấn đề ở chỗ, trước khi có hành động này hắn không hề để lộ chút mưu tính gì,
sau hành động này thì người đã lập tức rời kinh, không có tiếp sau đó
nữa, lại khiến người ta suy nghĩ không chắc chắn hắn rốt cuộc là có cách nghĩ gì? Là có ý muốn cưới Hàm Quân vào Đông cung, hay chỉ là tỏ ý hảo
cảm mà thôi, không hề có ý định làm gì khác?
Nàng muốn
hỏi cho rõ ràng nhưng nay Thái tử ca ca gánh vác trọng trách an nguy của bách tính, nàng không thể lấy chuyện nhi nữ tình trường để tăng thêm
phiền não cho hắn.
Lâm Chỉ Lan nghe xong lời nàng nói, cười bảo: “Có lời này của biểu tỷ, muội đã yên tâm rồi.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Biểu tỷ phải biết, chuyện tình cảm nam nữ không phải từ chút thiện cảm được, một chút cảm tình mà nên sao? Những năm nay bên cạnh biểu ca ngay cả
cung nữ thân cận cũng không có, càng đừng nói đến hồng nhan tri kỷ. Nay
huynh ấy đã có chút thiện cảm với Hàm Quân, vậy Hàm Quân có phải cũng
không giống như những người đó, chỉ chút bất đồng này thôi đã đủ lắm
rồi.”
Chử Thanh Huy nhíu mày, “Thật không?”
“Biểu tỷ nếu không tin, có thể đợi mà xem. Kỳ thực trong những người trong
kinh thành, ai mà không nhạy bén chứ. Tỷ xem ban đầu Chu cô nương Thẩm
cô nương kia đều muốn truyền ra chút gì đó với biểu ca, nhưng thực tế
thì không có gì, lời đồn cứ bay đầy kinh thành đó thôi. Nay biểu ca
quang minh chính đại tặng lễ sinh thần cho Hàm Quân, ngược lại không ai
dám nói lời ong tiếng ve, đây không phải đang nói lên tất cả rồi sao?”
Nghe nàng nhắc đến hai người đó, Chử Thanh Huy tò mò hỏi: “Sau đó các nàng
thế nào rồi? Bây giờ hình như ta không có nghe tin tức của Thẩm cô nương đó nữa, biểu muội Chu gia thì vẫn còn biết.”
Lâm Chỉ
Lan cười đáp: “Mùa thu năm ngoái, Thẩm cô nương đi nhà ngoại tổ nàng ấy
nói là ngoại tổ mẫu thân thể không khỏe, để ngoại tôn nữ đến đó chăm sóc bệnh. Thực tế thì ai cũng biết, Thẩm gia đưa người đi chẳng qua là vì
tránh đầu ngọn gió mà thôi, chắc hẳn một hai năm nữa mới có thể trở lại. Đúng rồi, trước đó vài ngày muội còn nghe được một việc, có một người
không biết biểu tỷ còn nhớ hắn hay không.”
“Là ai?”
“Tiểu công tử Cố gia.” Lâm Chỉ Lan từ từ nhai một miếng mứt ô mai.
Chử Thanh Huy tò mò nói: “Đó không phải là Cố Hành Vân sao? Ta lại không
già đến mức rụng hết răng, sao có thể không nhớ hắn? Nhưng mà…… năm
ngoái ta nghe Thái tử ca ca nói, một thị nữ bên cạnh hắn có thai, tính
ngày chắc đã sinh rồi, chẳng lẽ điều muội muốn nói chính là chuyện này?”
“Phải, mà cũng không phải.” Lâm Chỉ Lan nói một cách chậm rãi, “Cố Hành Vân đó trước kia trông hắn cũng là một người có tiếng, không biết làm sao bỗng nhiên sa sút hẳn, còn cùng thị nữ tư thông ăn ở với nhau vì thế mà hôn
sự vẫn còn chưa định xuống mà đã có con thứ rồi. Tình huống của hắn như
vậy, nếu là tiểu thư cô nương môn đăng hộ đối, nào có ai muốn gả cho
hắn? Chỉ có thể chọn lựa người thấp hơn, mấy tháng trước nghe nói người
Cố gia đến nhà Lễ Bộ Tả Thị Lang cầu thân, nếu như là trước kia tầm mắt
Cố phủ đều mọc trên đỉnh đầu, sao có thể nhìn đến nữ nhi nhà một Thị
Lang nhỏ bé? Nhưng nay đến cửa cầu thân, người ta còn muốn đề ra yêu cầ, nói muốn đợi thị nữ đó sinh con xong, xem là trai hay gái mới quyết
định xem có kết thân hay không.”
Nếu là nữ thứ, dù thế
nào thì sau này cũng chỉ là một bộ đồ cưới rồi thôi. Nhưng chính thê còn chưa vào cửa thì đã có con trưởng, có điều lời ong tiếng ve đều muốn
nói cho người ta chết. Phàm là người sinh ra ở đời, sao bằng lòng đồng ý để nữ nhi tiến vào gia môn như vậy.
“Vậy thị nữ đó sinh trai hay gái?” Chử Thanh Huy truy hỏi.
“Là một nữ nhi.” Lâm Chỉ Lan cảm khái, “Cũng may là một nữ nhi, nếu là con
trai chỉ sợ sau này Cố phủ không có chốn dung thân cho mẫu tử nàng. Sinh ra đã được hai tháng rồi, sau khi sinh con xong, hôn sự của Cố phủ cùng Tả Thị Lang mới quyết định. Sau này, Cố Hành Vân đã được đón về Cố phủ
rồi.”
Chử Thanh Huy gật đầu, suy nghĩ một hồi lại thấy
không đúng, “Chỉ có Cố Hành Vân trở về, còn thị nữ và đứa con không đón
về sao?”
Lâm Chỉ Lan cười lạnh: “Đây có thể xem là một
việc xấu, người Cố gia không kịp che giấu, sao có thể đón bằng chứng của việc xấu đó trở về? Đôi mẫu nữ đó, nếu có thể an ổn sống ở thôn trang
đó qua ngày coi như là tốt lắm rồi. Còn xem sau này chủ mẫu vào phủ, nếu là một người khoan dung để mặc các nàng ở trên thôn trang, mắt không
thấy tâm không phiền. Nếu lòng dạ hẹp hòi, thì sẽ đón các nàng đặt dưới
mắt mình từ từ giày vò, cũng không biết chừng.”
Chử
Thanh Huy nghe đến trong lòng lạnh lẽo, “Việc này từ đầu đến cuối đều là Cố Hành Vân sai, thị nữ đó tuy không biết yêu bản thân nhưng nàng chỉ
là một hạ nhân, chủ nhân muốn làm gì chẳng lẽ còn đến phiên nàng được từ chối? Đến cùng kẻ đầu sỏ lại không hề hấn gì, còn có thể xem như không
có việc gì mà cưới vợ sinh con. Cho dù đối với thê tử của hắn mà nói,
điều này thật bất công.”
Lâm Chỉ Lan chậm chạp thở dài
một hơi, “Biểu tỷ nghĩ như vậy, người khác lại không nghĩ như vậy. Thế
đạo đối với nữ tử luôn rất hà khắc. Thế nhân chỉ có thể nói thị nữ đó
hèn hạ, câu dẫn làm hỏng Cố tiểu công tử tốt đẹp, làm lỡ tiền đồ rộng mở của hắn.”
“Bỏ đi, không nói những việc mất hứng này
nữa. Khó được lúc biểu tỷ hôm nay đến thăm muội, hà tất lãng phí thời
gian tốt đẹp lên người không quan trọng.”
“Cũng phải,”
Chử Thanh Huy nói, “Vừa rồi lúc ta đến, nhìn thấy trong phủ muội hoa sen nở rất đẹp, đi thôi ta cùng muội đi một vòng.”
Ở Trương phủ tiêu tốn hết nửa ngày, sau khi mặt trời ngả về Tây, Chử Thanh Huy mới dẹp đường hồi phủ.
Không lâu thì bãi thiện, khí trời oi bức không có thèm ăn món gì, Chử Thanh
Huy uống non nửa bát cháo thì đã muốn buông đũa xuống.
Tử Tô ở bên cạnh khuyên nhủ: “Công chúa ăn còn ít hơn hôm qua, dùng thêm một ít nhé.”
Chử Thanh Huy nhìn các món ăn ở trên bàn mà lắc đầu, “Không muốn ăn nữa.”
“Chỉ ăn ít như vậy, nếu phò mã gia biết, chắc đau lòng lắm.”
Nghe nàng nhắc đến Diêm Mặc, Chử Thanh Huy chống cằm thở dài, “Không biết ca ca và tiên sinh đến đâu rồi? Trên đường dãi gió dầm sương, hai người
nhất định sẽ gầy đi.”
“Công chúa lo lắng Thái tử và phò
mã gia, chắc chắn hai người họ cũng đang lo lắng công chúa đó. Công chúa nên ăn nhiều vào, mới có thể khiến họ an tâm.”
Chử
Thanh Huy bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi. Tử Tô sắp
dong dài giống tiên sinh rồi, ta ăn thêm một chút là được.”
Tử Tô mỉm cười gắp cho nàng hai cai bánh chẻo hấp.
Lúc này ở bên ngoài cách xa nghìn dặm, đoàn người Thái tử đang hạ trại đốt lửa làm cơm.
Diêm Mặc ngồi ở dưới một gốc cây, trong tay cầm phong thư tỉ mỉ xem. Đương
nhiên là thư của Chử Thanh Huy viết cho hắn, trong thư đối với những lời dặn dò ăn cơm đúng giờ trong lá thư lần trước của hắn biểu đạt rất bất
mãn.
Hắn gần như có thể xuyên qua lá thư mỏng manh nhìn
thấy dáng vẻ bĩu môi, tức giận giậm chân của nàng, khóe môi không tự
giác treo lên ý cười cực kỳ nhạt.
Cách hắn không xa đang có vài thị vệ chuyển đá làm bếp lửa, lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn thấy ý cười trên mặt phó thống lĩnh bọn họ thầm được cho là Diêm Vương kia, bị dọa đến mức buông lỏng tay một cái, hòn đá cỡ cái đầu nện xuống trên
bàn chân. Qua nửa ngày sau, nơi đóng quân nổ ra một tiếng gào thét vô
cùng thê thảm.
Những ngày hạ này dường như cực kỳ dài,
cho dù là lúc nóng nhất, Chử Thanh Huy theo đế hậu đến hạ cung nghỉ mát, vẫn cảm thấy oi bức khô nóng.
Cũng may sau khi tiết
trời chuyển lạnh, Giang Nam không ngừng đưa về tin tức tốt. Đến khi nghi trướng đế hậu khởi hành về kinh, đoàn người Thái tử cũng trên đường
đang trở về.
Hôm đó, Chử Thanh Huy sớm đã đợi ở cung
hoàng hậu. Thái tử và Diêm Mặc trước triều gặp hoàng đế, sau đó mới đến
hậu cung thỉnh an hoàng hậu.
Hai người tiến vào hành lễ, hoàng hậu vừa bảo đứng dậ, Chử Thanh Huy đã bổ nhào tiến lên.
Thái tử trơ mắt nhìn muội muội hướng về mình nghênh đón, đang muốn dang rộng tay thì thấy chân nàng lệch sang hướng khác, ngả vào vòng ôm của người
bên cạnh hắn rồi. Tuy là người bình tĩnh như hắn cũng phải khẽ ho một
tiếng, thả tay xuống xem như không có việc gì.
“Thái tử ca ca!” Khắc tiếp theo, bỗng có thêm quả pháo nhỏ khác xông vào lòng hắn.
Thái tử lui đủ hai bước mới đón vững tiểu đệ đã béo thêm một vòng. Cúi đầu
nhìn hắn, không nhịn được duỗi tay vê nắn gò má đầy thịt của Nhị Hoàng
tử.
Nhị Hoàng tử nước mắt ròng ròng không dám cự tuyệt móng vuốt ma quỷ của huynh trưởng.
Hoàng hậu che miệng cười, vẫy vẫy tay, gọi Thái tử đến trước mặt mình tỉ mỉ nhìn.
Bên còn lại, Diêm Mặc hành lễ xong người còn chưa đứng thẳng, hai tay đã vô thức đón lấy thân thể mềm mại quen thuộc. Hắn không khỏi thu cánh tay
chặt hơn.
Chử Thanh Huy nằm sấp trong lòng hắn, ngẩng
đầu lên đối mặt với hắn, nhìn trái nhìn phải, mày nhăn chặt lại, đau
lòng nói: “Tiên sinh lại đen rồi, còn gầy đi rất nhiều.”
Diêm Mặc cũng cúi đầu nhìn nàng, lần lượt lướt qua mặt của nàng, mắt của nàng, môi của nàng.
Ánh mắt không che giấu đó dường như đang rơi trên người mình, Chử Thanh Huy đỏ mặt, “Nhìn gì chứ, thiếp không có gầy.”
Thái tử ở bên cạnh nói: “Quả thực không có gầy, chỉ mượt mà hơn nhiều thôi.”
Chử Thanh Huy lập tức xoay đầu trừng hắn, “Ca ca nói bậy, muội vẫn thon thả mà! Ơ…… ca ca cũng đen đi nhiều rồi này, sắp đuổi kịp tiên sinh lúc
trước rồi.”
Thái tử không đành chịu: “Công chúa điện hạ cuối cùng đã chịu để mắt đến huynh rồi.”
Lúc này Chử Thanh Huy mới ý thức được bản thân nhất thời quên mất hình
tượng không để ý người bên cạnh, vội hắng giọng lui khỏi lòng Diêm Mặc,
giấu đầu hở đuôi đi quanh Thái tử một vòng, nghiêm túc đánh giá. Lần
đánh giá này, ngược lại để nàng nhìn ra vài điểm bất đồng.
Thái tử cũng đen rồi nhưng không gầy bao nhiêu, ngược lại cường tráng hơn.
Nếu nói trước kia hắn giống như một thư sinh nho nhã, nay lại giống một
vị tướng quân trên sa trường chinh chiến Nam Bắc.
Với
lại không chỉ nhìn giống, Chử Thanh Huy cảm thấy phong thái trên người
Thái tử ca ca cũng không giống nữa, cụ thể không giống như thế nào thì
nói không rõ, đã không thể truy vấn, nàng chỉ có thể nó, hơn hai tháng
không gặp, Thái tử ca ca càng lúc càng giống phụ hoàng rồi.
Tuy có nhiều lời muốn nói, nhưng hoàng hậu lo lắng Thái tử và mọi người lặn lội đường xa, thể xác tinh thần mệt nhọc bèn để bọn họ trở về tắm rửa
nghỉ ngơi, hôm sau gia yến lại nói cũng không muộn.
Chử
Thanh Huy ngồi kiệu, Diêm Mặc cỡi ngựa, đến ngoài cửa trong của phủ công chúa, còn chưa để Chử Thanh Huy xuống kiệu Diêm Mặc bỗng nhiên tiến
lên, ôm người từ trong kiệu ra.
Người hầu hạ đều cúi đầu lui sang một bên, Chử Thanh Huy chọc lồng ngực của Diêm Mặc, nhỏ giọng
lẩm bẩm: “Làm gì thế? Thiếp đã cho người chuẩn bị nước nóng xong rồi,
tiên sinh mau đi tắm đi.”
“Nàng đi cùng ta.” Diêm Mặc cúi đầu ngửi cái gáy nàng.
Chử Thanh Huy đẩy đầu lớn của hắn ra muốn bảo hắn đi một mình, nhưng nhìn
thấy thịt trên gò má hắn gầy đi tựa như bị dao gọt, lập tức mềm lòng mà
đồng ý.
Thế là lần tắm gội này thẳng đến khi trời tối mịt, người trong phủ công chúa còn không thấy hai vị chủ tử đi ra.
Trăng lên giữa trời, toàn thân Chử Thanh Huy mềm nhũn ngồi trong lòng Diêm Mặc, để hắn bón cơm, ăn bữa tối muộn này.
“Ăn không nổi nữa.” Chử Thanh Huy đẩy thìa canh Diêm Mặc đưa đến.
“Ăn thêm một miếng.”
Chử Thanh Huy yếu ớt trừng hắn, “Vừa rồi tiên sinh nói ăn thêm một miếng,
lại ăn thêm một miếng, thiếp đã ăn biết bao nhiêu miếng rồi, thật sự ăn
không nổi nữa.”
Diêm Mặc duỗi tay sờ bụng nàng, lúc này mới tin thật bèn đưa muỗng cuối cùng nhét vào miệng mình.
Chử Thanh Huy dựa vào ngực hắn. Vừa tắm xong, hắn chỉ khoác một chiếc ngoại bào, lộ ra ngực bị quấn vải gạt màu trắng. Nàng duỗi tay cẩn thận dè
dặt khẽ chạm vào, trong mắt trong lòng đều là vẻ đau lòng, “Có phải rất
đau không?”
“Không đau.” Vết thương này là lần cuối cùng những người đó giãy chết tấn công, hắn vội hồi kinh nên chỉ băng bó qua loa, trên đường hết hở ra rồi khép lại, khép lại rồi lại hở ra.
Vừa rồi trong phòng tắm lại hở ra một lần, nhưng đã dọa phải Chử Thanh Huy, vội cho người đến băng bó. Nghĩ đến người này không biết yêu quý bản
thân như vậy, nàng lập tức nổi nóng, “Tiên sinh chỉ biết giáo huấn
thiếp, nhưng bản thân chàng thì sao? Vết thương lớn như vậy cũng không
quan tâm, vừa rồi làm càn như vậy.”
Sau khi Thái y băng
bó vết thương xong, còn dặn những điều cần chú ý, trước khi vết thương
khỏi hẳn phải cấm chuyện phòng the để tránh cho vết thương lần nữa hở
ra.
Khi đó Chử Thanh Huy xấu hổ đến toàn thân phát nóng, chừng như muốn tìm một khe hở dưới đất để mà chui vào.
Nghĩ đến đó, nàng xấu hổ véo lên eo Diêm Mặc một cái.
“Đừng quấy, dùng xong bữa tối ta lại cùng nàng.” Diêm Mặc nói.
“Cùng cái gì cùng!” Chử Thanh Huy tức giận, “Trông chàng đoan chính là thế,
trong đầu lại đang nghĩ điều gì thôi? Tiếp tục làm càn, đêm nay cứ đến
thư phòng mà ngủ!”
Diêm Mặc ngó nhìn nàng, an an phận phận ăn cơm, không nói chuyện nữa.
Hắn vừa hoàn thành xong một việc, do bị thương nên được ở nhà dưỡng thương
một thời gian, hai người dính lấy nhau cả ngày, hôm sau vội đến gia yến
trong cung hoàng hậu.
Chử Thanh Huy cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, tóm Thái tử đến một bên.
“Noãn Noãn có lời gì muốn nói riêng với ca ca?”
Chử Thanh Huy nghiêm túc nhìn hắn, “Ca ca không có bị thương chứ?”
Thái tử lắc đầu, “May là bản lĩnh phò mã rất tốt, toàn bộ đều dựa vào hắn bảo hộ.”
Chử Thanh Huy thở phào một hơi, trong lòng lại có chút tự hào, “Bản lĩnh của tiên sinh đương nhiên là tốt rồi.”
Thái tử gõ lên trán nàng, “Không phải khen muội đâu, bớt khoe khoang.”
“Hừ,” Chử Thanh Huy chun mũi, lại nói: “Còn có một việc, Thái tử ca ca chưa khai báo rõ với muội.”
“Việc gì cơ?”
“Ca ca nói xem có thể là việc gì? Trước khi huynh rời kinh đã làm việc tốt gì tự huynh biết rõ?”
Thái tử xòe quạt xếp, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, mới nói: “Mong công chúa điện hạ chỉ rõ.”
“Ca ca cứ giả vờ đi. Còn không phải là việc của Hàm Quân? Huynh tặng người
ta lễ sinh thần, sau khi tặng xong phẩy tay áo đi ngay mà không biết để
lại cho người ta cục diện rối rắm gì. Hôm nay ca ca nhất định phải nói
rõ với muội, huynh rốt cuộc có ý gì với Hàm Quân? Cho dù là không có ý
với người ta, cũng nên nói rõ.”
Thái tử lại xòe quạt
xếp, vừa muốn mở miệng đã bị Chử Thanh Huy đánh gãy hắn: “Tốt nhất ca ca suy nghĩ kỹ hãy nói, nếu thật sự không có ý với Hàm Quân, nay trên tay
muội và Chỉ Lan còn có vài nhân tuyển đều là thanh niên tài tuấn, sẽ để
Hàm Quân chọn lựa.”
Thái tử không xòe quạt nữa, lạch cạch một tiếng khép quạt lại, gõ lên trán Chử Thanh Huy một cái, “Đừng có làm loạn.”
“Gì chứ, ca ca không nói gì cả mới là làm loạn đấy.” Nàng che lấy đầu. Đảo
ccon ngươi, bỗng nhiên mắt vụt sáng, “Muội biết rồi, ca ca không nói
chính là mặc nhận, đúng không?”
Thái tử lại gõ lên đầu nàng, “Huynh tự có chừng mực.”
Chử Thanh Huy tức giận đấm hắn, “Lại gõ đầu muội, gõ ngốc rồi huynh phải nuôi muội!”
Thái tử lui một bước, trong lời nói chứa ý cười, “Không gõ cũng ngốc, có khác biệt gì?”
Chử Thanh Huy tức giận thật rồi, nhấc váy lên liền muốn xông lên đánh hắn.
Thân hình Thái tử nhanh nhẹn, trái trốn phải tránh, huynh muội hai người
giống như trở thành đứa trẻ năm sáu tuổi, ngây thơ tụ lại náo loạn.
Lần này nạn lụt ở Giang Nam, đoàn người Thái tử mạnh mẽ vang dội, chém đầu
không ít người, cho những thế tộc đó thả lỏng gân cốt, nghĩ lại có thể
để bọn họ yên phận vài năm.
Nhưng mà trong các quan viên liên quan trong đó, sau lưng lại giấu bút tích của Nam Man Miêu Cương.
Những năm nay Nam Cương luôn không an phận, ở biên cảnh có vài trận đánh nhỏ. Hoàng đế không phải không muốn ra tay giáo huấn bọn họ, nhưng lo lắng
nếu như xuất chinh đánh địch, chịu khổ chịu tội đều là lê dân bách tính, nên luôn án binh bất động. Ai biết nhất thời nhường nhịn trái lại thành dung túng, để những tộc nhân khác càng trở nên điên cuồng ngang ngược,
càng trở nên không kiêng nể gì cả. Nay đã dám duỗi tay đến Giang Nam,
sau này có lẽ sẽ dám duỗi tay đến tận kinh thành.
Nhường nhịn đều có giới hạn, lúc không thể nhường nữa thì không cần nhường
nữa. Trong lòng hoàng đế đã có tính toán. Lặng lẽ bày binh bố trận, một
số võ tướng nhạy bén trong lòng biết rõ, trận chiến cùng với Miêu Cương
chỉ là chuyện sớm muộn.
Kinh thành vẫn phồn hoa gấm vóc như cũ, ca vũ thái bình.
Thu đi đông tới, lúc cuối năm, Lâm Chỉ Lan thuận lợi sinh hạ một nữ nhi.
Lúc nàng mang thai Chử Thanh Huy thường đến thăm hỏi, gần như là tận mắt
nhìn thấy bụng nàng ngày một lớn lên, nhìn đứa trẻ bên trong từ một hạt
đậu dần dần lớn lên, dần dần ở trong bụng mẫu thân đá chân vươn vai,
thậm chí sinh nở. Lâm Chỉ Lan sinh xong đến ngày hôm sau, nàng đã vội
không kịp đợi đến cửa.
Bé gái mới sinh nặng sáu cân năm
lạng, được bao bọc cẩn thận, nằm bên tay Lâm Chỉ Lan, một gương mặt chỉ
lớn bằng nửa bàn tay, mặt nhỏ đỏ hỏn, chiếc mũi nhỏ miệng nhỏ, lông mày
dày đậm đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là một bào thai mỹ nhân.
Chử Thanh Huy chỉ yên tĩnh nhìn đứa bé chăm chú thôi đã cảm thấy yêu thích
rồi, nhịn không được mà nói đùa: “Ta đang nghĩ muốn bế đứa bé về nhà làm con của mình đây này.”
Lâm Chỉ Lan dựa ở trên đầu
giường, sắc mặt có phần nhợt nhạt, khẽ mỉm cười, “Biểu tỷ nếu không ghét bỏ, ôm đi thì cũng là phúc phần của con bé.”
Chử Thanh
Huy nghe xong, ngược lại còn quở trách nàng, “Nào có ai làm mẹ như muội
vậy? Không đau lòng con của mình chút nào cả. Bé cưng ơi…… ta là dì mẫu, có nhớ ta không? Lúc con còn ở trong bụng mẹ con, dì mẫu thường đến nói chuyện cùng con đấy, con phải mau trưởng thành nhé, lớn lên rồi đến tìm dì mẫu chơi đùa, dì mẫu lấy thức ăn ngon cho con……”
Đứa bé đã ngủ say, chỉ còn phát ra tiếng tiếng ngáy khe khẽ. Nàng một mình ở đó tự mình lẩm bẩm mà còn có thể nói đến mức vui vẻ, nói thật trôi
chảy. Lúc thẳng người dậy, nói với Lâm Chỉ Lan: “Muội cảm thấy thế nào?
Có muốn nằm xuống không?”
Lâm Chỉ Lan lắc đầu, “Không mệt, còn có thể dựa thêm chút nữa.”
“Nếu muội mệt rồi cứ ngủ đi, không cần quan tâm ta, ta cùng nói chuyện cùng cháu gái là được rồi.”
Lâm Chỉ Lan cười nói: “Biểu tỷ thích như vậy, sao không……”
“Hả? Cái gì?”
Lâm Chỉ Lan bỗng nhiên khép miệng, lắc đầu.
Chử Thanh Huy mở ra gói vải gấm nàng mang đến, lấy từ bên trong một bộ lại
một bộ y phục và váy trẻ con bày ra giống như dâng vật quý, để lên người đứa bé ướm thử, vui vẻ nói: “Lúc muội còn mang thai, ta đã dặn dò tú
nương trong phủ làm y phục trẻ nhỏ, con trai con gái đều làm cả. A, bộ
này vừa vặn…… bộ này hơi lớn…… Ơ, bộ này màu sắc đẹp, để khi ta hồi phủ
lại cho bọn họ làm nhiều thêm mấy bộ.”
“Y phục trẻ nhỏ trong phủ cũng làm rất nhiều rồi, biểu tỷ hà tất lại nhọc lòng như vậy.”
“Trong phủ làm, cùng chỗ ta làm nào có thể gộp thành một chuyện? Muội chỉ lo
nhận lấy là được rồi, ta có thể nhọc lòng gì chứ, chỉ cần cử động miệng
mà thôi. Ta nghe mẫu hậu nói, ở cữ là một việc lớn của nữ tử, sinh con
xong có thể phục hồi lại hay không thì phải xem ở cử có tốt hay không,
hơn mười mấy ngày này muội không cần lo lắng gì cả, chỉ lo điều dưỡng
tốt thân thể của bản thân, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
Lâm Chỉ Lan nghe xong, không có cách nào đành cười nói: “Được, lời của biểu tỷ nói đều nghe.”
Thấy vậy Chử Thanh Huy mới hài lòng, y phục trẻ nhỏ trong gói vải đều đã ướm xong, lại lấy ra một hộp gấm nhỏ bên trong là một chiếc khóa trường
mệnh vàng ròng, “Đây là ánh vàng rực rỡ, nhìn tuy tầm thường thế nhưng
có ngụ ý tốt, chúng ta cũng không cần lo tục hay không tục gì cả.”
Lâm Chỉ Lan nhìn nàng móc ra từng món lại từng món, đối với đứa trẻ mới
sinh chưa đầy một ngày quả thực là yêu thích tận đáy lòng, cuối cùng
nhịn không được mà nắm lấy tay nàng, khẽ giọng nói: “Biểu tỷ, có một
việc muội muốn hỏi tỷ rất lâu rồi, chi sợ tỷ không vui, nay do nhịn
không được nữa, nếu tỷ có tức giận, muội cũng chịu.”
“Làm sao vậy? Việc gì mà nghiêm trọng như vậy.” Chử Thanh Huy cười nói: “Yên tâm, nể mặt cháu ngoại, muội nói gì ta đều không tức giận với muội.”
Lâm Chỉ Lan hít sâu một hơi, nói: “Tỷ và phò mã thành thân cũng gần một năm rồi, muội vốn cho rằng tỷ không thích con trẻ nhưng nay xem ra là không phải, vậy vì sao đến này…… có phải có ẩn tình gì không? Nếu có chuyện
gì, chỉ cần nói với muội, nhiều một người thêm phần sức lực, nhất thiết
đừng một mình nén ở trong lòng.”
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, sau khi hiểu rõ ý trong lời nói của nàng, dở khóc dở cười búng lên trán nàng, “Ta còn cho rằng là chuyện gì, trông biểu tình cừu hận đau
khổ này của muội, có phải cho rằng ta không thể sinh hay không?”
“Chớ có nói liều.” Lâm Chỉ Lan vội che miệng nàng lại.
“Được rồi, ta biết rồi.” Chử Thanh Huy nắm chặt tay nàng, vỗ nhè nhẹ, “Kỳ
thực nói với muội cũng như nhau không có gì khác biệt. Lúc vừa thành
thân, bản thân ta chưa chuẩn bị tốt để có con, cũng không có lòng tin có thể đi yêu thương một đứa trẻ hay không, nhưng mà nhìn muội mang thai
sinh con, trải qua từng quá trình quả thật ta có chút động tâm rồi, chỉ
là……”
“Chỉ là sao?” Lâm Chỉ Lan truy hỏi.
Chử Thanh Huy khổ não nói: “Chỉ là tiên sinh dường như vẫn không muốn có
con. Muội không biết, mẫu thân của tiên sinh là do khó sinh mà qua đời,
trong lòng chàng có một cái hố bước không qua.”
“A……”
Lâm Chỉ Lan khẽ hô một tiếng, sau một lúc lại nhíu mày, “Đây quả thật có phần khó làm, nhưng cái hố này đều phải bước qua, cho dù là nút thắt
sớm muộn cũng có ngày tháo ra, biểu tỷ đã thích trẻ con cũng muốn có một đứa con của mình, không bằng từ từ với tỷ phu tìm cách, cùng người bước qua cái hố này.”
“Chỉ có thể từ từ lại thôi.” Chử Thanh Huy khẽ thở dài một hơi, lại cúi đầu nhìn bé cưng.
Vừa vặn đứa bé lúc này ngủ tỉnh rồi, mở mắt đen lúng liếng, không ồn cũng
không nháo, dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn, người nhìn thấy trong lòng
cũng mềm đi mấy phần, cũng khiến lòng của Chử Thanh Huy dần dần thất thủ sau đó triệt để hạ quyết tâm.
Một đứa con. Một đứa con của nàng với tiên sinh. Điều đó khiến người ta mong đợi biết bao nhiêu.
Từ lúc nhìn thấy bé cưng này, sau khi về đến phủ cứ ba câu nói thì tránh
không khỏi đề tài này, đến lúc đêm khuya nằm ở trên giường, vẫn còn tha
thiết miêu tả đứa bé mới sinh có bao nhiêu ngoan ngoãn với Diêm Mặc.
“Tiên sinh, tiên sinh……”
“Hửm?” Diêm Mặc cúi đầu nhìn nàng.
“Chàng rốt cuộc có nghe lời thiếp nói không chứ?” Chử Thanh Huy không vui nói.
“Đứa bé tỉnh rồi.” Diêm Mặc nói, tuy hắn có chút phân thần nhưng vẫn lắng nghe.
Chử Thanh Huy gật đầu hài lòng, hứng thú bừng bừng tiếp tục: “Bé con tỉnh
rồi mở mắt ra, đôi mắt đen láy đối diện thiếp, thiếp còn cho rằng là
đang nhìn thiếp cơ, kết quả Chỉ Lan nói trẻ con lúc mới sinh là nhìn
không rõ gì cả, phải thêm vài tháng nửa mới nhìn rõ được.”
Diêm Mặc chỉ lo gật đầu.
Chử Thanh Huy nói đến mức có chút khô miệng rồi mới dừng lại, xoay đầu yên lặng nhìn Diêm Mặc.
Trong màn ánh sáng mông lung nhìn không rõ vẻ mặt, lại nhìn rõ đôi mắt đen láy ẩm ướt của nàng.
“Làm sao vậy?”
Chử Thanh Huy từ từ dựa gần hắn, gò má cọ trên ngực hắn, “Tiên sinh, chúng ta cũng sinh một đứa con nhé?”
Diêm Mặc không nói gì, Chử Thanh Huy lại cảm giác được, cánh tay ôm lấy eo nàng siết chặt lại.
Nàng vội nói: “Không có bất ngờ gì đâu, chàng xem hiện tại thân thể thiếp đã rất mạnh khỏe rồi, lại có nhiều thái y hộ lý như vậy, khắp thiên hạ này không có ai sinh hài tử mà được an toàn như thiếp cả.”
Diêm Mặc im lặng, trước mắt dường như lại xuất hiện một màn xưa kia: tiếng
kêu la tâm liệt phế, khắp giường máu huyết đỏ thẫm, mùi tanh ngọt nhưng
đáng sợ, cuốn chiếu lộn xộn, nấm mồ trơ trọi.
Tất cả những chuyện đó đối với hắn khi ấy chỉ mới ba tuổi mà nói giống như rơi vào địa ngục.
Lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Thêm một thời gian nữa, được không?”
Chử Thanh Huy cũng không kỳ vọng hắn sẽ lập tức đồng ý, có thể buông lỏng đã đủ lắm rồi, vội gật đầu nói: “Được.”
Năm trước, một đạo thánh chỉ khiến cho kinh thành nổ ra một đợt sóng to
lớn, hoàng đế và hoàng hậu chọn trưởng nữ của Trấn Tây Tần tướng quân
làm Thái tử phi, chọn ngày cử hành hôn lễ.
Ý chỉ vừa
lập, mọi người đều bị choáng váng đầu óc. Tuy nói lễ sinh thần trước đó
của nữ nhi Tần tướng quân, Thái tử điện hạ từng tặng lễ chúc mừng, khi
đó mọi người đã ngầm nghị luận sôi nổi, suy nghĩ lung lay. Nhưng sau đó, trong cung lại không có động tĩnh gì, Tần phủ vẫn luôn đóng cửa không
gặp khách, mọi người lại có phần nghi hoặc có phải đã hiểu sai rồi
không? Mắt thấy bây giờ sự việc đã triệt để nguội lạnh, mọi người đã sắp quên đi chuyện này, nhưng lại dẫn đến như vậy.
Chử
Thanh Huy trái lại không cảm thấy bất ngờ lắm, trước đó cùng Thái tử nói qua một lần, đối với tâm tư của Thái tử đã đoán ra bảy tám phần, nàng
chỉ cảm thấy không biết nói sao, Thái tử ca ca nếu đã không hành động
thì thôi vừa ra tay đã dọa người như vậy, khiến người ta vừa kinh ngạc
vừa bất ngờ.
Nếu nói người trong kinh thành chỉ không
lường trước được, thì ở trên dưới Tần phủ là tuyệt đối bị dọa phải. Tần
phu nhân còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, cô cô ma ma từ trong cung được phái đến chỉ dạy quy tắc đã vào Tần phủ, chỉ dạy Thái tử phi tương lai. Tần Hàm Quân chỉ cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng, mọi hành động giống như tượng gỗ được người khác đẩy đi.
Một năm này, cứ ứng phó không kịp thở với đám người đó mà trôi qua.
Sang đầu xuân, Lâm Chỉ Lan qua khỏi tháng ngày ở cử, việc làm đầu tiên chính là về nhà mẹ sau đó là đến phủ Chử Thanh Huy bái phỏng.
Bé cưng đã dần dần lớn lên, được vú nương ôm ở trong lòng, tã lót màu đỏ
hồng trên người càng lộ rõ gương mặt nhỏ đầy thịt trắng nõn hồng hào,
mắt đen lúng liếng xoay chuyển tứ phía, cứ như đang nhìn chăm chú một
nơi nào đó.
Chử Thanh Huy cầm cái trống bỏi, lúc thì ở
bên tay trái bé gõ hai cái, lúc thì ở bên tay phải bé lắc hai cái, trông cái đầu nhỏ xoay đi xoay lại, chơi đùa không dễ dừng lại. Chơi đến khi
đứa trẻ mệt rồi ngủ say sưa, nàng vẫn cảm thấy chưa tận hứng.
Lâm Chỉ Lan vừa buồn cười vừa tức giận, “Biểu tỷ còn không biết ngượng nói
là dì mẫu của trẻ con, bản thân lại chính là một đứa trẻ chưa lớn.”
Chử Thanh Huy le lưỡi cười nói: “Ai bảo con của muội làm cho người ta thích như vậy? Ta hận không thể trộm đến tự mình nuôi dưỡng.”
“Vậy muội phải cận thật hơn thôi, sau đến phủ biểu tỷ không dám mang theo con đến nữa.”
Chử Thanh Huy chống nạnh giả vờ tức giận: “Muội cho rằng không có đứa nhỏ,
muội có thể tiến vào cửa phủ này sao? Ta là nể mặt đứa nhỏ mới nghênh
đón muội tiến vào đấy.”
“Muội rất sợ nha,” Lâm Chỉ Lan vỗ ngực, vừa nói vừa cười, “Dáng vẻ này của biểu tỷ, quả thật không khác gì ác phụ.”
Chử Thanh Huy tự mình cảm nhận một phen, cũng cùng bật cười.
Lúc Lâm Chỉ Lam cáo biệt nàng tiễn một đoạn, lúc trở về đi trên hành lang
gấp khúc, thấy cách đó không xa có vài cung nhân cầm sào trúc không biết chọc cái gì, ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ đang làm gì? Chẳng lẽ chọc tổ
ong?”
Tử Tô phái một cung nữ đi hỏi, không lâu sau trở
lại, “Là đang chọc tổ yến, mấy ngày trước một đôi chim yến bay đến, ở
trong góc mái hiên xây tổ, nếu không chọc cho chúng rơi xuống, vài tháng nữa yến con ra đời, kêu ríu rít ồn ào.”
Chử Thanh Huy
vội nói: “Ồn thì ồn thôi, chọc tổ của chúng làm gì, chọc tổ chúng rơi
xuống rồi, để yến con sinh ở đâu? Mau bảo bọn họ dừng tay.”
Cung nữ đó vội đi ngăn chặn.
Chử Thanh Huy đích thân đi qua xem một chuyến, thấy tổ yến đó chỉ hỏng non
nửa mới hơi yên tâm, lại dặn dò hạ nhân sau này không cho phép làm phiền đôi chim yến này.
Hôm nay trời trong nắng ấm, khiến cho tâm tình người ta khoang khoái, Chử Thanh Huy được gặp con của Lâm Chỉ
Lan trong lòng càng thêm nhảy nhót, tưởng chừng như muốn bản thân cũng
lập tức biến ra một đứa trẻ, ôm ở trong lòng dỗ dành thương yêu.
Buổi tối Diêm Mặc về phủ, nàng đương nhiên lại quấn lấy hắn không buông.
“Tiên sinh chưa nhìn thấy bé cưng, thật sự làm cho người ta yêu thích, chúng
ta cũng sinh một cục cưng nha, được không được không?”
Ngực Diêm Mặc bị nàng cọ đến phát nóng, tứ chi lại lạnh. Hắn ôm chặt thân
thể mềm mại trong lòng, không dám nghĩ đến cảnh tượng người ấm áp thế
này cũng biến thành một thi thể lạnh ngắt, đó là điều hắn không thể nào
thừa nhận. Chỉ vẻn vẹn nghĩ qua một chút thôi mà đến cả hô hấp cũng cảm
thấy khó khăn, trong lòng càng giống như bị đóng thành băng. Cho dù chỉ
có một phần vạn nguy hiểm, hắn cũng không muốn trải qua.
Nhưng từng lời nói dịu dàng truyền ở bên tai, khiến hắn không nỡ cự tuyệt.
Không cách nào chịu đựng để nàng mạo hiểm rồi mất đi, lại không thể chịu đựng được để nàng thất vọng.
Chử Thanh Huy cọ nửa ngày, không đợi được đáp án của hắn, tuy nằm trong dự
đoán nhưng ít nhiều vẫn có chút thất vọng, dần dần ngừng giọng.
“Được.” Ngay trong lúc yên tĩnh khôn tả, bỗng nhiên nghe một giọng nói nói ra như vậy.
Chử Thanh Huy chớp mắt, ngẩng mạnh đầu lên, “Tiên sinh vừa nói gì? Chàng đồng ý rồi phải không?”
“Quá tốt rồi!” Chử Thanh Huy vui vẻ thấp giọng hô một tiếng, dựa đến gần hôn lên cằm hắn một cái.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Diêm Mặc cũng hơi cong khóe môi lên.
Ngày hôm sau, Chử Thanh Huy lập tức mời Thái y đến. Tuy nói tình trạng thân
thể của nàng hiện nay càng ngày càng tốt rồi, nhưng trước mắt chuẩn bị
thụ thai, vẫn hy vọng để Thái y giúp nàng điều dưỡng tốt hơn nữa.
Không chỉ tích cực điều dưỡng thân thể, nay trong chuyện phòng the nàng cũng
chủ động hơn rất nhiều, trước kia xấu hổ không thôi, nay tuy vẫn xấu hổ
nhưng chỉ cần nghĩ đến con cái thì vẫn cắn môi ngửa mặt tiến tới.
Trong nhất thời, hai người so với lúc mới tân hôn càng tình nùng ý mật hơn.
Có lẽ phương thuốc của Thái y vô cùng hữu hiệu, sắc mặt nàng ngày một hồng hào hơn, tình trạng thân thể lại tốt hơn trước rất nhiều.
Đêm nay, hai người vừa triền miên xong một lần, Chử Thanh Huy mệt mỏi dựa
trong lòng Diêm Mặc, không biết nghĩ đến điều gì bỗng nhiên duỗi tay che kín mặt, vùi thẳng vào lòng hắn.
Diêm Mặc liên tục mỗ lên trán đẫm mồ hôi của nàng, khẽ giọng hỏi: “Làm sao thế?”
Mặt Chử Thanh Huy càng đỏ hơn, cọ mặt lên ngực hắn, úp úp mở mở: “Thiếp, thiếp nói ra, tiên sinh không được phép cười thiếp.”
“Không cười.”
Ước chừng là vì muốn xác nhận, Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn sắc mặt của
hắn, khóe mắt nhếch lên mang theo màu đỏ thẫm, xuân sắc giữa mặt mày
khiến người nhìn đến tâm thần dập dờn. Nàng nhếch môi, dường như cảm
thấy vô cùng khó mà mở miệng, ngay cả hốc mắt vì xấu hổ mà ẩm ướt vài
phần, “Gần đây sau khi cùng với tiên……. xong, thiếp đều cảm thấy trong
người ấm áp thoải mái, tứ chi giống như đầy sức mạnh, không còn eo đau
chân nhũn như trước kia. Thiếp nghe vài cụ già nói qua, trên thế gian có một loại hồ yêu có thể biến thành dáng vẻ nữ tử dung mạo trẻ trung, câu dẫn người cùng nàng giao hợp, hút dương khí của người đó, thiếp, thiếp
không phải là……”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Diêm Mặc cười một tiếng.
Chử Thanh Huy lập tức xù lông trừng hắn từ xấu hổ thành giận dữ, “Chàng mới nói sẽ không cười thiếp mà!”
“Không cười.” Diêm Mặc ép khóe môi xuống.
“Thiếp đã nghe thấy rồi! Tiên sinh thật đáng ghét, nói nghiêm túc cho thiếp xem nào.”
Diêm Mặc đành phải vỗ vai nàng an ủi: “Đều là những lời nói vô căn cứ, thế gian nào có tinh quái?”
“Thật không? Vậy thân thể của thiếp sao lại……”
“Có lẽ là phương thuốc của Thái y có hiệu quả, hoặc có lẽ gần đâu tâm tinh
thư thái, thân thể cũng ngày một khỏe mạnh, còn có khả năng……”
Hắn giống như thừa nước đục thả câu, nói đến một nửa thì không nói nữa.
Chử Thanh Huy vội truy hỏi: “Còn có khả năng là gì?”
Diêm Mặc từ từ cúi thấp đầu, ở bên tai nàng chậm chạp nói ra nửa câu nói còn lại.
“A……” Chử Thanh Huy lại khẽ hô một tiếng, xấu hổ dùng nắm tay trắng nõn đấm hắn, “Đại trứng thối, càng ngày càng hư rồi!”
Diêm Mặc ôm lấy nàng, thấp giọng cười ra tiếng.
Ngày xuân năm ngoái, Chử Thanh Huy khắp nơi đạp thanh tìm xuân, năm nay thì
ngoan ngoãn ở trong phủ mong thai, trừ lúc vào cung thỉnh an hoàng hậu
còn lại nơi nào cũng không đi.
Thấy nàng chịu đựng nỗi
cô quạnh như vậy, đừng nói là người khác ngay cả hoàng hậu cũng rất hiếu kỳ, cuối cùng tin tưởng nàng nay đã thật sự hạ quyết tâm chuẩn bị làm
mẫu thân rồi.
Lúc tổ chim yến dưới hành lang gấp khúc truyền đến tiếng yến con kêu ríu rít, trong phủ công chúa cũng truyền đến tin vui.
Đó vốn là lúc chạng vạng bình thường, Chử Thanh Huy đang lật xem thực đơn
của bữa tối, nhìn đến có một món cá sạo hấp bỗng cảm thấy ngực buồn nôn, nhịn không được che miệng nôn khan.
Nay vì nàng đang
mong thai, lòng người của cả phủ công chúa đều nhấc lên, vừa thấy nàng
như vậy không cần phân phó, Tử Tô lập tức cho người đi mời Thái y.
Hai Thái y đến, sau khi chẩn mạch xong quả thật đều là hỷ mạch, Tử Tô cùng mọi người đồng thanh chúc mừng Chử Thanh Huy.
Trông mong nhiều ngày như vậy, cuối cùng chờ được đứa bé này đến rồi, Chử
Thanh Huy nhất thời chưa phản ứng lại, sờ bụng ngơ ngác xuất thần.
Sau lưng dựa đến một vòng ôm ấm áp quen thuộc, Chử Thanh Huy xoay đầu nhìn
hắn, sững sờ nói: “Tiên sinh, chúng ta có cục cưng thật rồi.”
“Ta biết rồi.” Diêm Mặc ôm lấy nàng, “Trước tiên dùng bữa tối đã.”
Sau khi dùng cơm tối xong, tắm gội hoàn tất nằm lên giường rồi, Chử Thanh
Huy xoay đầu nhìn Diêm Mặc đột nhiên ôm chặt lấy hắn, mang theo âm mũi
giọng nói mềm mại: “Thiếp muốn sinh một cục cưng giống tiên sinh vậy,
sinh thêm một đứa giống thiếp nữa. Ừm…… nếu sau này vẫn có thai, sinh
thêm một đứa giống phụ hoàng mẫu hậu.”
“Tham lam.” Diêm Mặc khẽ hôn đỉnh đầu nàng.
Chử Thanh Huy vốn không cảm thấy gì, bị hắn nói như vậy, liền có chút xấu
hổ, vùi vào lòng hắn giận dữ nói: “Trứng thối không cho phép cười
thiếp.”
Trong mắt Diêm Mặc thoáng lộ ý cười, không để nàng nhìn thấy, tránh lại có người xấu hổ thành tức giận.
Việc Chử Thanh Huy có thai truyền đến trong cung, ngày hôm sau hoàng đế
hoàng hậu Thái tử liên tiếp ban thưởng. Đứa bé trong bụng nàng là thế hệ cháu con đầu tiên của hoàng thất, mặc kệ là nam hay nữ đều đã định sẵn
hưởng hết yêu thương.
Diêm Mặc Chử Thanh Huy vào cung tạ ơn.
Hoàng hậu nắm lấy tay nữ nhi, tỉ mỉ hỏi thăm tình trạng thân thể nàng hiện
nay, còn mời Thái y đến chẩn mạch cho Chử Thanh Huy hỏi kỹ càng tỉ mỉ
một phen.
Hoàng đế ở bên cạnh lắng nghe, xoay đầu nhìn nhi tử và nữ tế đứng phía dưới, lại xách người đi giáo huấn.
Khi mọi người rời khỏi lui xuống cả, hoàng hậu sờ bụng Chử Thanh Huy, cười
than nói: “Vừa chớp mắt, Noãn Noãn của ta cũng sắp làm mẹ rồi.”
Chử Thanh Huy nén lòng, “Mẫu hậu, con có chút khẩn trương.”
“Đứa trẻ ngốc, trước đó tích cực như vậy hiện tại ngược lại biết khẩn trương rồi? Có gì khẩn trương chứ, có phụ hoàng mẫu hậu, có phò mã có Thái y,
còn có nhiều người hầu hạ vây quanh con như vậy, con nên an tâm mới
phải. Vả lại mười tháng mang thai, nay cách ngày sinh còn rất sớm, hiện
tại đã khẩn trương đến lúc nào mới kết thúc?”
“Con cũng
nói với bản thân như vậy, nhưng có chút khẩn trương mà. Mẫu hậu, người
nói cục cưng sẽ ngoan ngoãn ở trong bụng con không?”
Hoàng hậu gõ lên mũi nàng, “Ngớ ngẩn, không ở trong bụng con còn có thể ở
đâu? Phụ hoàng con sớm đã nói với ta rồi, khi con sinh đứa bé đầu lòng,
nếu là nam thì phong làm Quận Vương, nếu là nữ thì phong làm Quận Chủ.”
“Vậy những ngôn quan đó……” Chử Thanh Huy do dự.
Quận Vương Quận Chủ chỉ có đích tử nữ nhi của Thân vương mới có thể có cấp
phẩm này, công chúa tuy vị trí cao hơn Thân Vương nhưng rốt cuộc không
phải không phải là Thân Vương, mà nữ nhi của công chúa là khác họ, triều thần e rằng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hoàng hậu cười
nói: “Những năm nay, việc phụ hoàng con muốn làm, có việc nào làm không
được không? Huống chi lại không phải việc lớn liên quan đến xã tắc,
nhiều nhất là để bọn họ ồn ào một hai ngày, xem như là xong rồi.”
Chử Thanh Huy dựa vào hoàng hậu, khẽ giọng nói: “Khi cục cưng sinh ra, nhất định phải bảo chúng thật hiếu thuận với phụ hoàng mẫu hậu.”
“Đến khi chúng trưởng thành có thể hiếu thuận với ta và phụ hoàng con, chúng ta sớm đã già cả rồi.”
“Sao có thể?” Chử Thanh Huy vội nói, “Mẫu hậu và phụ hoàng vẫn còn rất trẻ,
sau này không chỉ làm tổ mẫu thôi còn phải làm tằng tổ mẫu, tằng tằng tổ mẫu……”
“Nếu vậy thật thì thành lão yêu quái rồi.” Hoàng hậu bị nàng chọc cười.
“Mẫu hậu không phải thế đâu.” Tuy trong bụng đang mang cục cưng, nhưng Chử
Thanh Huy ở trước mặt mẫu hậu, vẫn giống như đứa trẻ thích làm nũng.
Hoàng hậu khẽ vuốt gương mặt trắng nõn hồn hào của nàng, trong lòng đều mềm
mại, nhưng nghĩ đến một việc vốn trong nhẹ nhàng thoải mái nay mang theo vài phần nặng nề. Chỉ là chuyện này sớm muộn gì cũng đến, hoàng hậu
nhìn nét tươi cười trên mặt nữ nhi, thấp giọng chậm chạm nói: “Noãn
Noãn, Đại Diễn cùng Nam Man có một trận chiến, phò mã phải dẫn binh xuất chinh rồi.”