Lần ngâm ôn tuyền này ngâm hơn một canh giờ, lúc đi ra Chử
Thanh Huy là do Diêm Mặc ôm ra, cũng may cung nữ canh giữ bên ngoài sau
khi nghe được tiếng động đã lui xa một chút, giữ cho công chúa bọn họ
một chút mặt mũi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chử Tuân đến gõ cửa phòng hai người.
Chử Tuân tối qua ngủ rất sớm, trong lòng luôn nhớ hôm nay muốn chơi đùa
cùng bọn nhóc, khi trời còn chưa sáng hẳn đã thức dậy rồi, lại không
biết a tỷ hắn đêm qua mệt nhọc lúc này chính là lúc ngủ ngon nhất.
Đêm qua phò mã ngủ trong phòng công chúa, trong phòng không cần người trực
đêm, vài cung nữ thức dậy thấy Nhị Hoàng tử gõ cửa vội tiến lên dỗ dành
hắn.
Chử Tuân cũng quen thuộc với các nàng, ưỡn ngực ngửa đầu hỏi: “A tỷ còn chưa dậy sao? A tỷ sao còn thích ngủ nướng hơn ta nữa?”
Tử Tô chỉ biết cười nói: “Sắc trời còn sớm, điện hạ trước tiên theo nô tỳ đi dùng bữa sáng như thế nào? Đêm
qua công chúa đặc biệt phân phó phòng bếp, hôm nay làm bánh ngọt sữa dê
cho điện hạ đó.”
“Thật sao?” Mắt Chử Tuân vụt sáng, “Quá tốt rồi, từ lúc mẫu hậu cho a tỷ ngự trù đó, ta rất lâu rồi không ăn
được bánh ngọt ngon.”
Tử Tô nhân cơ hội tiến lên dắt tay nhóc đi ra ngoài, “Không chỉ có bánh ngọt còn có bánh chẻo cua, cháo
sợi nấm, màn thầu sữa…… Đảm bảo đều là các món điện hạ thích nhất.”
Chử Tuân quả nhiên bị nàng dỗ đi, nào còn nhớ muốn gọi a tỷ rời giường, sớm đã vội không kịp đi dùng bữa sáng.
Trong phòng, Chử Thanh Huy đã tỉnh rồi, lúc tiểu đệ gõ cửa nàng đã nghe được
tiếng động, chỉ là thân thể mềm nhũn, mí mắt nặng tựa ngàn cân, bộ dáng
uể oải không muốn động đậy.
Diêm Mặc dậy sớm hơn nàng, hiện tại ôm vai nàng, bàn tay lúc có lúc không xoa bả vai mượt mà.
Nàng nghe thấy Tiểu Tuân đã được dỗ đi rồi, mới mơ hồ rầm rì: “Đều là chàng không tốt……”
Hôm qua rõ ràng là muốn đi ngâm suối nước nóng, thư giãn gân cốt, ai ngờ
hắn ở trong bể tắm lại nổi dậy hứng thú, kết quả đừng nói là thả lỏng
tinh thần, trái lại càng khiến nàng mệt thêm.
Diêm Mặc không nói gì, chỉ ôm vai nàng lật người lại, để nàng nằm sấp trên người mình, bàn tay duỗi đến eo nàng xoa bóp.
Chử Thanh Huy thoải mái hưởng thụ, lại che miệng ngáp một cái, nước mắt mơ hồ: “Chúng ta cũng dậy thôi.”
“Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”
Chử Thanh Huy gian nan cự tuyệt, “Không được, hôm nay có khách mà.” Sợ bản
thân hối hận, nàng vội vàng gọi người tiến vào hầu hạ.
Các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, thấy công chúa nằm trên người phò mã, vẻ
mặt ai nấy như đây là việc thường thấy không có gì lạ.
Chử Thanh Huy cũng bị các nàng nhìn quen rồi, cho đến khi Diêm Mặc cầm lấy y phục cung nữ dâng đến muốn thay cho nàng mới nhịn không được đẩy hắn
ra, hơi xấu hổ mà trừng mắt một cái, để cung nữ hầu hạ thay y phục.
Hai cung nữ cẩn thận đỡ nàng xuống giường, Chử Thanh Huy lại ngáp, “Các khách mời dậy hết chưa?”
“Dậy rồi, nô tỳ vừa rồi nhìn thấy người hầu ở hai viện kia đi đến phòng bếp xách nước.”
“Bữa sáng đã đưa đi chưa?”
Một cung nữ giúp nàng chải đầu, “Đều đưa cả rồi, Tử Tô tỷ tỷ đích thân nhìn chăm chú, toàn bộ đều chuẩn bị theo phân phó hôm qua của công chúa.”
Chử Thanh Huy gật đầu, lúc này mới yên tâm. Đợi nàng chải đầu rửa mặt xong
xuôi, Diêm Mặc cũng đã xong rồi, hai người cùng đi dùng bữa.
Chử Tuân vừa vặn dùng xong, thấy a tỷ đến thì nhanh nhẹn nhảy xuống ghế,
chạy nhanh đến phía trước, vừa muốn làm nũng thì thấy Diêm Mặc từ sau
cửa tiến vào, lảo đảo ngừng lại chốc lát, lui về sau một bước, dè dặt
nói: “Gặp qua tỷ tỷ……. tỷ phu.”
Không đợi Diêm Mặc đáp
lễ, Chử Thanh Huy đã ôm vai đệ đệ đi đến bên bàn, “Đã ăn no rồi? Đang
vội đi đâu thế, để a tỷ xem đệ ăn được bao nhiêu.”
Tử Tô lần lượt báo lại những món Nhị hoàng tử đã ăn, Chử Thanh Huy nghe xong
không hài lòng, cuối cùng Chử Tuân bị nàng ấn xuống ghế thành thành thật thật ăn thêm một cái cuốn tam tiên.
Sau bữa sáng, Diêm
Mặc muốn ở lại nhưng Chử Thanh Huy nhớ còn tiểu đệ bên cạnh nữa, nếu
tiên sinh ở đây không cho phép nàng làm cái này không đồng ý cho nàng
làm cái kia, sao nàng còn duy trì được uy phong của a tỷ? Nói hết lời để hắn đi luyện công, còn kiến nghị với hắn nếu cảm thấy một mình luyện
công không sảng khoái, có thể gọi biểu muội phu đến tập luyện, lúc này
Diêm Mặc mới đi.
Biệt trang nằm ở trong núi, cảnh sắc ngày đông so với kinh thành lại có tư vị khác.
Chính viện của Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc địa thế hơi cao, đứng trong viện
ngước mắt ngắm nhìn chỉ thấy núi xa nước gần, khắp nơi khoác lên một lớp áo tuyết màu bạc, đỉnh núi tuyết chạy dài giữa trời đất trắng xóa lấp
lánh.
Chử Thanh Huy xem đến mức say mê, trong khoang mũi đều là hơi thở lạnh thấu xương của băng tuyết, lại lờ mờ xen lẫn mùi
hương nhè nhẹ như có như không nhất thời hưng phấn cũng không lo đến bên ngoài rét lạnh, sai người đi mời Lâm Chỉ Lan Tần Hàm Quân đến đây, mưu
đồ muốn đi tìm mai.
Lúc hai người họ đến, mỗi người mang theo cái đuôi nhỏ.
Chử Tuân vừa thấy hai vị tiểu công tử đó, lập tức chạy đến.
Loại thế giới băng tuyết này, có ngang tàn cùng hiền hòa không giống ở kinh
thành, sớm đã khiến mấy đứa trẻ này nhìn đến trong lòng ngứa ngáy.
Chử Tuân cùng tam đệ của Lâm Chỉ Lan, Lâm Trí Viễn vốn là biểu huynh đệ, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, tiểu công tử của nhà Tần tướng quân Tần
Trường Sinh tuy là lần đầu tiên cùng bọn họ gặp mặt nhưng một là bọn họ
vốn là người cùng tuổi, hai là tính cách đều không phải loại hay ngượng
ngùng, tối qua lúc cùng ăn cơm thì đã quen thuộc rồi, hiện tại tụ lại
một chỗ, ba con khỉ nhỏ nào chịu ngồi yên, ai nấy dựa bên cạnh quấn lấy a tỷ không buông nói muốn ra ngoài chơi đùa một phen.
Chử Thanh Huy bị tiểu đệ quấn đến phiền, đành phải khoát tay thả chúng ra
ngoài, phân phó vài thị vệ nội giám trông nom cẩn thận.
Ba đứa trẻ hoan hô một tiếng, chạy toán loạn ra cửa viện tức thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chử Thanh Huy híp mắt nhìn theo, chỉ trong thời gian một chung trà ba đứa
trẻ đã bọc giống như cục tuyết lăn đến sườn núi đối diện, không khỏi
cười bảo: “Thật là nghịch ngợm.”
Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân cũng cười theo, “Biểu tỷ hôm nay có dự định gì?”
“Các muội vừa rồi từ bên ngoài tiến vào có ngửi thấy mùi hương không?” Chử Thanh Huy hỏi ngược lại.
Lâm Chỉ Lan nhíu mày hồi tưởng, Tần Hàm Quân nói: “Ngửi thấy ạ, hơi nhạt thôi, không biết là hoa gì.”
Chử Thanh Huy cười nói: “Có thể nở trong tháng chạp giá rét còn có mùi
hương nhạt thanh nhã như vậy, đương nhiên là đứng đầu bốn loài hoa —
—hoa mai. Vừa rồi ta ở trong viện tìm qua rồi, chỉ ngửi thấy hương hoa
không thấy bóng dáng của hoa, nghĩ lại hoa đó có chí khí không muốn bị
người ta thuần dưỡng, chỉ muốn nở ở nơi đất hoang thôi. Dù sao cũng
không có việc gì, nay chúng ta cũng thuộc phong nhã học theo cổ nhân
ngửi hương đạp tuyết tìm mai xem thế nào?”
“Được quá đi
ạ,” Lâm Chỉ Lan mỉm cười phụ họa, “Đã ra đến đây rồi, nếu còn làm ổ ở
trong phòng, ngược lại phụ lòng cảnh sắc tươi đẹp.”
Tần Hàm Quân đương nhiên cũng không có ý kiến.
Ba người bèn đổi thành áo lông dày nặng, trong tay ôm lò giữ ấm, chân mang ủng đế dày, mang theo một hàng tùy tùng thị nữ bước vào trong tuyết.
Tuy nói ngửi hương tìm mai nhưng rốt cuộc không có phương hướng, ba người
cũng không lấy làm hứng thú, không nhất thiết phải tìm cho bằng được, ở
trên tuyết chậm rì rì đi một hồi, hoa mai không tìm thấy ngược lại là có vài lần bị con thỏ đột nhiên nhảy ra dọa cho nhảy dựng.
Đoán chừng các con thỏ cũng không ngờ hôm nay trên địa bàn lại có nhiều
khách không mời mà đến, vừa trông thấy nhiều người như vậy thì vô cớ
hoảng sợ chạy toán loạn, dọa vài nữ tử oa oa kêu lớn, người vừa kêu la
thỏ càng hoảng sợ không phân rõ phương hướng, một cái đầu tiến loạn vào
lòng một cung nữ. Chỉ thấy cung nữ đó hét một tiếng vung con vật trong
lòng ra ngoài, đứng không vững liên tiếp lui vài bước, phần mông ngã
ngồi trên đất tuyết. Con thỏ đó trong không trung vung hết một vòng
cung, đâm nhào xuống đầu vùi trong tuyết, chân sau run rẩy giẫm đạp hai
cái không động đậy nữa.
Một loạt biến cố khiến người xem ngỡ ngàng, Chử Thanh Huy để người dìu cung nữ đó lên, chỉ chỉ con thỏ
không dám tin: “Chết rồi?”
Một nội giám trẻ tuổi vội
tiến lên nói: “Bẩm công chúa, thỏ con lá gan nhỏ, đây là bị dọa sợ đang
giả chết, khi người đi rồi nó lập tức sống lại.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, ai nấy nhìn ngó nghĩ đến nhiều người như vậy
lại bị một con thỏ dọa đến tay chân rối loạn, mà con thỏ đó lại bị các
nàng dọa đến giả chết, không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết là ai
xì cười trước, mọi người nhịn không được nối gót cười theo.
Chử Thanh Huy cười đến mức luôn xoa bụng, xua tay nói: “Chúng ta vẫn nên
trở về thôi, tránh lát nữa lại đến thêm một con thỏ bị chúng ta dọa chết mất.”
Lâm Chỉ Lan lau khóe mắt, cười nói: “Muội đi sắp không nổi nữa.”
Hàng người về đến viện, ra ngoài đi lại một vòng tay chân đông đến phát
lạnh, gương mặt bị gió thổi tê cứng, Chử Thanh Huy đề nghị ba người cùng ngâm ôn tuyền.
Lần này đổi thành bể tắm lớn hơn, là
kiểu hoa mai nên gọi là nước hoa mai, ba người xuống nước, mỗi người
chiếm một cánh hoa mai, dựa trên thành bể chậm rì rì vẩy nước, vừa tán
gẫu chút chuyện.
“Hàm Quân, sau này muội thật sự muốn
sống luôn ở Tây Bắc sao? Ta có chút lưu luyến muội đó.” Chử Thanh Huy
nằm bò bên bể, cằm gác trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn bên tay trái.
Tần Hàm Quân do dự một lúc, nói: “Tháng trước cha muội đưa thư, mẫu thân
nói cha đang có ý bồi dưỡng người thay thế chức vụ, có thể là một hai
năm nữa muốn dâng thư lên bệ hạ, khẩn cầu lui về hậu phương.”
Chử Thanh Huy vừa nghe, vội ngẩng đầu lên: “Lời này thật sao?”
Tần Hàm Quân gật đầu, “Cha muội hình như đã hạ quyết tâm, nên mới báo cho mẫu thân biết.”
“Nhưng theo ta biết, Tần tướng quân đang ở tuổi tráng niên, sao đột nhiên có ý định này?”
Tần Hàm Quân khẽ giọng nói: “Có lẽ liên quan đến thân thể của nương muội.
Mấy năm nay nương cùng cha đóng quân ở Tây Bắc, thân thể vốn đã yếu, sau khi sinh hạ tiểu đệ càng trở nên không tốt, nay hồi kinh được hoàng hậu nương nương long ân mời thái y điều dưỡng cho nương, mới dần dần có
chuyển biến tốt. Cha luôn tự trách liên lụy phải nương không yên tâm
giao cho người khác, nghĩ muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh nương hơn.”
Lâm Chỉ Lan cùng Chử Thanh Huy liếc mắt nhìn nhau, khẽ than: “Tần tướng quân đại nghĩa, khiến người ta cảm phục.”
Chử Thanh Huy lại nói: “Phong thủy kinh thành nuôi dưỡng con người, Tần phu nhân lại có Tần tướng quân và các tỷ muội của muội yêu quý, thân thể
nhất định sẽ ngày một tốt hơn.”
Tần Hàm Quân mỉm cười, “Nhờ lời may mắn của công chúa.”
Lâm Chỉ Lan nói: “Ta thấy đây có thể là một tin tức tốt, Tần tướng quân đã
muốn hồi kinh, Hàm Quân không cần đến Tây Bắc nữa, như vậy ba người
chúng ta cũng không cần tách ra nữa.”
“Đúng vậy.” Chử Thanh Huy vẩy nước, kéo hai người họ đến bên cạnh mình, ba người tụ lại một chỗ.
Lâm Chỉ Lan kéo lên một vài sợi tóc của nàng bị rơi xuống, quấn lên búi
tóc, cười nói: “Hàm Quân đã không đi nữa, vậy còn có một việc đại sự
không thể không suy xét.”
“Đại sự gì?” Chử Thanh Huy nhất thời chưa phản ứng lại, Tần Hàm Quân cũng nhìn nàng nghi hoặc.
“Chung thân đại sự đó!” Lâm Chỉ Lan vui vẻ nói.
Chử Thanh Huy vừa nghe cũng cười, cùng gật đầu tán thành, “Không sai không
sai, đây xác thực là đại sự, không chỉ phải suy xét còn phải suy nghĩ kỹ càng mới được.”
Tầm Hàm Quân thấy hai người họ trêu đùa mình, chỉ cảm thấy không biết làm sao.
Chử Thanh Huy nói: “Lúc trước Hàm Quân muội nói sau này muốn ở bên cạnh
chăm sóc Tần phu nhân không muốn gả ở kinh thành, nay không đi nữa, vậy
thì phải gả ở đây rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Chỉ Lan cùng
nàng kẻ xướng người họa, “Cô mau nói cho chúng tôi nghe xem, những ngày
qua có ai đến cửa cầu thân, bọn ta sẽ giúp cô góp ý. Hoặc là cô cứ nói
thẳng, muốn tìm đức lang quân như ý như thế nào, ta cùng biểu tỷ đều có
thể giúp cô tìm được người hợp ý.”
Tần Hàm Quân không biết làm sao nói: “Không có gì thật, người thì trước đó có một, nhưng bị nương ta từ chối rồi”
“Ồ?” Chử Thanh Huy lại cùng Lâm Chỉ Lan đối mắt nhìn nhau. Tần phu nhân lại
chủ động từ chối người ta, nghĩ lại người đó xác thực không ổn, nàng cân nhắc hỏi: “Có thể nói với bọn ta người đó là ai không?”
Tần Hàm Quân đáp: “Là thứ tử quan bố chính tham nghị Dương đại nhân.”
Chử Thanh Huy vừa nghe xong lập tức nhíu mày, Lâm Chỉ Lan suy nghĩ, hỏi:
“Lần hoa yến trong cung, nữ tử rơi xuống nước được cô cứu lên, chẳng lẽ
là nữ nhi của bố chính tham nghị?”
Tần Hàm Quân gật dầu, “Lúc đó ta không ở đó, sau lại nghe nương nhắc đến, họ chính là vì
nguyên do này mà đặc biệt đến cầu thân.”
Chử Thanh Huy lập tức cười lạnh một tiếng, “Là ai cho bọn họ thể diện? Lại vô liêm sỉ như vậy.”
Tần Hàm Quân rất lâu không ở trong kinh, hoặc có lẽ không quá rõ những bản chất thật trong đó, Lâm Chỉ Lan lại rất rõ ràng.
Bố chính tham nghị đó chẳng qua chỉ là một chức quan tứ phẩm, mà Tần tướng quân thân làm chỉ huy sứ Tây Bắc chức quan thuộc hàng nhị phẩm, chức
quan hai người cách nhau bốn năm bậc, Dương đại nhân đó lại dám đến cửa
cầu thân còn là thay con trai thứ hai không được coi trọng mà cầu thân,
nếu để người ngoài biết được, há chẳng phải biến Tần gia thành trò cười?
Người Dương gia hành sự như vậy, dựa vào đâu? Còn không phải là vì lời đồn
trong kinh trước đó, bọn họ cho rằng Tần Hàm Quân danh tiếng đã hỏng
rồi, gả không được nữa nên mới dám làm như vậy!
Nhưng
Dương gia hắn sao lại không nghĩ những lời đồn đó từ đâu mà đến? Nếu Tần Hàm Quân lúc đó không ra tay cứu tiểu thư phủ bọn họ, thì sao có thể bị người ta truyền thành như vậy?
Đáng hận là bọn họ không báo ân cũng thôi đi còn dám lấy đó làm nguyên do đến cửa cầu thân, có
lẽ trong lòng nhị công tử Dương gia đang nghĩ, bản thân đã hạ mình cưới
Tần Hàm Quân rồi coi như là ban ân, vẫn là thiệt thòi cho hắn!
Lâm Chỉ Lan cũng nghiêm mặt, “Hay cho Dương đại nhân vong ân phụ nghĩa.”
Tần Hàm Quân thấy hai người các nàng tức giận thay nàng, bản thân ngược lại không thấy bất bình gì nữa, khuyên bảo: “Hai người đừng tức giận, dù
sao mẫu thân đã từ chối Dương gia rồi, cứ xem như bọn họ không tồn tại
là được, không đáng nổi giận như vậy.”
Lâm Chỉ Lan lắc
đầu. Nàng không nghĩ đơn giản như Chử Thanh Huy và Tần Hàm Quân, Chử
Thanh Huy nói muốn giúp Tần Hàm Quân lấy lại danh tiếng, nay đồn lời đồn đó xác thực không có mấy ai nhắc đến nữa nhưng sức ảnh hưởng của nó của còn lưu lại.
Nói đi nói lại vẫn là câu nói đó, người
trên thế gian này phần lớn đều nông cạn. Nam tử đều thích những điều
tươi mới, thích nữ tử yếu đuối ỷ lại. Vẻ ngoài Hàm Quân tuy xinh đẹp
nhưng sức lực thực sự của nàng hơn rất nhiều đấng nam nhi, cho nên phần
lớn các nam tử bởi vì thứ lòng tự tôn buồn cười đó mà nhượng bộ lui
binh. Còn lại những ai vẫn dám trèo lên e rằng đều vì tiền đồ của bản
thân, nhắm đến sự giúp đỡ của Tần tướng quân, không phải là trời đất tác thành.
Chử Thanh Huy vẫn còn nghĩ đến việc vừa rồi,
nhếch môi không vui nói: “Dương đại nhân đó đã có thể để mặc người nhà
làm ra chuyện như vậy, nghĩ lại nhân phẩm chịu không được khảo nghiệm,
làm người đã như vậy làm quan càng khiến người khác lo ngại. Ta sẽ bẩm
báo việc này với mẫu hậu, người nhất định sẽ chủ trì công bằng cho Hàm
Quân.”
Tần Hàm Quân khuyên bảo hai câu, thấy nàng ý định đã quyết đành phải thôi. Kỳ thực, so với việc tức giận đối với những
người không quan hệ đó, lòng nàng càng vì bạn bè quan tâm mình mà cảm
động đến vui vẻ.
Buổi trưa, mấy người từ trong bể nước
nóng đứng dậy, Diêm Mặc và Trương Chí Châu cũng tập luyện vài lần rồi,
ba đứa trẻ ở bên ngoài chơi đùa hết một buổi sáng cuối cùng đã chịu
ngoan ngoãn trở lại, bảy tám người vây quanh một cái bàn lớn cùng nhau
dùng bữa trưa.
Trước mặt mỗi người đều bày một bếp lò
nhỏ, trên bếp lò đặt một cái nồi đồng, trong nồi đựng canh loãng, sau
khi đốt lửa nấu canh sôi lên, bỏ các loại thịt rau cải vào chần qua lập
tức có thể dùng ngay. Cách ăn này gọi là canh Cốc Đổng, vì khi đậy kín
nắp canh trong nồi sôi lên, phát ra tiếng ùng ục ùng ục, cứ thế mà thành tên.
Mấy đứa trẻ ăn vô cùng thỏa thích, cho dù khi mới
bắt đầu vì có Diêm Mặc bên cạnh mà có chút câu thúc, lúc này cũng đã thả lỏng rồi. Chử Tuân càng hưng phấn bừng bừng nói: “A tỷ, vừa rồi bọn đệ ở cánh rừng nhìn thấy rất nhiều thỏ, còn có hồ ly và hươu con. Buổi chiều chúng ta đi săn nhé, như vậy buổi tối lại có thể chần thịt ăn rồi!”
Chử Thanh Huy gắp một miếng thịt dê, cười nói: “Người còn chưa cao bằng chân ngựa, lại đòi săn bắn, đệ kéo dây cung được sao?”
“Đệ có thể kéo cung nhỏ, còn có thể để thị vệ giúp đệ dắt ngựa.” Chử Tuân không phục.
Con trai Tần tướng quân Tần Trường Sinh lúc này ngồi bên cạnh Chử Tuân, hắn giống phụ thân hắn, lớn lên cao lớn chẳng qua chỉ lớn hơn Chử Tuân hai
tuổi nhưng lại cao hơn không chỉ một cái đầu thôi, thế là không khỏi xem Chử Tuân thành đệ đệ mà chăm sóc, nghe hắn nói vậy thì ghé vào tai Chử
Tuân nhỏ giọng nói: “Ta có thể cho đệ thú săn của ta.”
Lâm Trí Viễn ngồi ở bên kia cũng nói: “Của biểu ca cũng cho đệ.”
Chử Tuân lại không cảm kích, kiêu ngạo hừ một tiếng, “Các huynh đều xe
thường ta, bản thân ta cũng có thể săn được thú vật, không tin chúng ta
đi thử xem!”
Mấy người lớn nghe thấy, trên mặt đều có ý cười.
Chử Thanh Huy có chút động lòng, xoay đầu hỏi những người còn lại: “Các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Trương Chí Châu vội nói: “Săn bắn tốt, cứ đi săn bắn!” Vừa nói vừa dùng khóe
mắt liếc nhìn Diêm Mặc, sợ hắn lại nói buổi chiều còn muốn chỉ dạy hắn
luyện công, còn muốn kéo mình tập luyện. Đây vốn là việc tốt, nhưng nếu
để hắn buổi tối ở trước mặt vợ hắn lâm trận bỏ chạy, không còn quyền hạn chẳng phải là đại sự không ổn rồi.
Diêm Mặc cũng gật đầu.
Những người còn lại đều không có ý kiến, cứ thế mà quyết định, sau bữa trưa
mọi người trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều đi săn bắn.
Chử Thanh Huy buổi sáng ngủ không ngon, trước đó vừa ngâm xong ôn tuyền,
lúc này trên người ấm áp bụng cũng ấm áp, vừa tiến vào phòng liền ngáp.
Diêm Mặc đóng cửa phòng không cho cung nữ tiến vào, đích thân giúp nàng cởi ngoại y ngoại bào.
Chử Thanh Huy trèo lên giường, kéo chăn quấn kín người mình, cả người chìm
vào trong đó, lăn đến lăn đi. Lăn một lúc, ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc, “Vừa rồi thiếp thấy trên trán muội phu xanh một mảng, có phải là tiên sinh
đánh không?”
Diêm Mặc lắc đầu, “Đất trơn, hắn thu thế không kịp, đâm vào trên tường.”
Chử Thanh Huy le lưỡi, nghe thôi cũng cảm thấy đau. Trái lại cũng yên tâm
rồi, may là không phải tiên sinh đánh bằng không biểu muội còn ngồi ở
bên cạnh, cứ thế mà đánh phu tế người ta bầm dập mặt mũi, cũng quá không cho chút mặt mũi rồi, nếu đánh trên người ngược lại còn ổn.
Nàng nghĩ như vậy, ôm lấy chăn muốn đi ngủ. Lúc mơ mơ hồ hồ lại ý thức được, nếu đánh lên người hắn cũng không ổn, bởi vì biểu muội vẫn nhìn thấy
được mà.
Biểu muội tai sao có thể nhìn thấy được chứ?
Trong đầu nàng bị cơn buồn ngủ quấn lấy, nhưng vẫn cố tiếp tục suy nghĩ: bởi vì biểu muội và muội phu là phu thê, đều phải làm việc phu thê nên
làm mà.
Nghĩ đến đây, trong đầu liền hiện ra hai bóng
người trần trụi đối diện nhau, một người giống mặt của biểu muội, một
người tựa như mặt của muội phu, hai người đang ngượng ngùng hôn môi.
Suy nghĩ bỗng nhiên im bặt, con sâu ngủ cũng lập tức chạy hết sạch, nàng từ trên giường bật ngồi dậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Diêm Mặc cởi xong ngoại bào nằm lên giường, ôm vai nàng vào lòng, “Sao vậy?”
Chử Thanh Huy xoay đầu trừng hắn, trừng mãi trừng mãi, bỗng nhiên đỏ mặt
tai hồng mà xoay lưng đi, “Đều tại tiên sinh không tốt!”
Nếu không phải bên cạnh người này, nàng sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ đến
chuyện phòng the của người khác? Thật là ngượng hết mặt mũi mà. Trước
giờ nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến những việc xấu hổ như vậy, nhất
định đều do lỗi của tiên sinh, hừ!
Diêm Mặc không biết
vì sao lại thành lỗi của mình, nhìn cái gáy nàng nửa ngày không thấy
động tĩnh khác, bàn tay lớn nâng lấy mặt nàng cẩn thận xoay trở lại,
thấy nàng đã ngủ say rồi, gương mặt khi ngủ như được thoa phấn, thật
giống như cục bột vậy.
Hắn chăm chú nhìn chốc lát, cúi đầu gặm gương mặt mềm mại một cái, mới lần nữa ôm lấy nàng, khép mắt dưỡng thần.
Lần ngâm ôn tuyền này ngâm liền hơn một canh giờ, lúc đi ra, Chử Thanh Huy
là do Diêm Mặc ôm ra, cũng may cung nữ canh giữ bên ngoài sau khi nghe
được tiếng động đã lui xa một chút, giữ cho công chúa bọn họ một chút
mặt mũi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chử Tuân đến gõ cửa phòng hai người.
Chử Tuân tối qua ngủ rất sớm, trong lòng luôn nhớ hôm nay muốn chơi đùa
cùng bọn nhóc, khi trời còn chưa sáng hẳn đã thức dậy rồi, lại không
biết a tỷ hắn đêm qua mệt nhọc, lúc này chính là lúc ngủ ngon nhất.
Đêm qua phò mã ngủ trong phòng công chúa, trong phòng không cần người trực đêm, vài cung nữ thức dậy
thấy Nhị Hoàng tử gõ cửa, vội tiến lên dỗ dành hắn.
Chử Tuân cũng quen thuộc với các nàng, ưỡn ngực ngửa đầu hỏi: “A tỷ còn chưa dậy sao? A tỷ sao còn thích ngủ nướng hơn ta nữa?”
Tử Tô chỉ biết cười nói: “Sắc trời còn sớm, điện hạ trước tiên theo nô tỳ
đi dùng bữa sáng như thế nào? Đêm qua công chúa đặc biệt phân phó phòng
bếp, hôm nay làm bánh ngọt sữa dê cho điện hạ đó.”
“Thật sao?” Mắt Chử Tuân vụt sáng, “Quá tốt rồi, từ lúc mẫu hậu cho a tỷ ngự
trù đó, ta rất lâu rồi không ăn được bánh ngọt ngon.”
Tử Tô nhân cơ hồ tiến lên dắt tay hắn đi ra ngoài, “Không chỉ có bánh
ngọt, còn có bánh chẻo cua, cháo sợi nấm, màn thầu sữa…… Đảm bảo đều là
các món điện hạ thích nhất.”
Chử Tuân quả nhiên bị nàng dỗ đi, nào còn nhớ muốn gọi a tỷ rời giường, sớm đã vội không kịp đi dùng bữa sáng.
Trong phòng, Chử Thanh Huy đã tỉnh rồi, lúc tiểu đệ gõ cửa nàng liền nghe
được tiếng động, chỉ là thân thể mềm nhũn, mí mắt nặng tựa ngàn cân, bộ
dáng uể oải không muốn động đậy.
Diêm Mặc dậy sớm hơn nàng, hiện tại ôm vai nàng, bàn tay lúc có lúc không xoa nhẹ bả vai mượt mà.
Nàng nghe thấy tiểu Tuân đã được dỗ đi rồi, mới mơ hồ rầm rì: “Đều là chàng không tốt……”
Hôm qua rõ ràng là muốn đi ngâm suối nước nóng, thư giãn gân cốt, ai ngờ
hắn ở trong bể tắm lại nổi dậy hứng thú, kết quả đừng nói là thả lỏng
tinh thần, trái lại càng khiến nàng mệt thêm.
Diêm Mặc không nói gì, chỉ ôm vai nàng lật người lại, để nàng nằm sấp trên người mình, bàn tay duỗi đến eo nàng xoa bóp.
Chử Thanh Huy thoải mái hưởng thụ, lại che miệng ngáp một cái, nước mắt mơ hồ: “Chúng ta cũng dậy thôi.”
“Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”
Chử Thanh Huy gian nan cự tuyệt, “Không được, hôm nay có khách mà.” Sợ bản
thân hối hận, nàng vội vàng gọi người tiến vào hầu hạ.
Các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, thấy công chúa nằm trên người phò mã, vẻ
mặt ai nấy như đây là việc thường thấy không có gì lạ.
Chử Thanh Huy cũng bị các nàng nhìn quen rồi, cho đến khi Diêm Mặc cầm lấy y phục cung nữ dâng đến, muốn thay cho nàng mới nhịn không được đẩy hắn
ra, hơi xấu hổ mà trừng mắt một cái, để cung nữ hầu hạ thay y phục.
Hai cung nữ cẩn thận đỡ nàng xuống giường, Chử Thanh Huy lại ngáp, “Các khách mời dậy hết chưa?”
“Dậy rồi, nô tỳ vừa rồi nhìn thấy người hầu ở hai viện kia đi đến phòng bếp xách nước.”
“Bữa sáng đã đưa đi chưa?”
Một cung nữ giúp nàng chải đầu, “Đều đưa cả rồi, Tử Tô tỷ tỷ đích thân nhìn chăm chú, toàn bộ đều chuẩn bị theo phân phó hôm qua của công chúa.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, lúc này mới yên tâm. Đợi nàng chải đầu rửa mặt
xong xuôi, Diêm Mặc cũng đã xong rồi, hai người cùng đi dùng bữa.
Chử Tuân vừa vặn dùng xong, thấy a tỷ đến rồi, nhanh nhẹn nhảy xuống ghế,
chạy nhanh đến phía trước, vừa muốn làm nũng liền thấy Diêm Mặc từ sau
cửa tiến vào, lảo đảo ngừng lại chốc lát, lui về sau một bước, dè dặt
nói: “Gặp qua tỷ tỷ……. tỷ phu.”
Không đợi Diêm
Mặc đáp lễ, Chử Thanh Huy đã ôm vai đệ đệ đi đến bên bàn, “Đã ăn no rồi? Đang vội đi đâu thế, để a tỷ xem đệ ăn được bao nhiêu.”
Tử Tô liền lần lượt báo lại những món Nhị hoàng tử đã ăn, Chử Thanh Huy
nghe xong không hài lòng, cuối cùng Chử Tuân lại bị nàng ấn xuống ghế,
thành thành thật thật lại ăn xuống một cái cuốn tam tiên.
Sau bữa sáng, Diêm Mặc muốn ở lại nhưng Chử Thanh Huy nhớ còn tiểu đệ bên
cạnh nữa, nếu tiên sinh ở đây, không cho phép nàng làm cái này không
đồng ý cho nàng làm cái kia, sao nàng còn duy trì được uy phong của a
tỷ? Nói hết lời để hắn đi luyện công, còn kiến nghị với hắn nếu cảm thấy một mình luyện công không sảng khoái, có thể gọi biểu muội phu đến tập
luyện, lúc này Diêm Mặc mới đi.
Biệt trang nằm ở trong núi, cảnh sắc ngày đông so với kinh thành lại có tư vị khác.
Chính viện của Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc địa thế hơi cao, đứng trong viện
ngước mắt ngắm nhìn, chỉ thấy núi xa nước gần, khắp nơi khoác lên một
lớp áo tuyết màu bạc, đỉnh núi tuyết chạy dài giữa trời đất, trắng xóa
lấp lánh.
Chử Thanh Huy xem đến mức say mê,
trong khoang mũi đều là hơi thở lạnh thấu xương của băng tuyết, lại lờ
mờ xen lẫn mùi hương nhè nhẹ như có như không, nhất thời hưng phấn cũng
không lo đến bên ngoài rét lạnh, sai người đi mời Lâm Chỉ Lan Tần Hàm
Quân đến đây, mưu đồ muốn đi tìm mai.
Lúc hai người họ đến, mỗi người mang theo cái đuôi nhỏ.
Chử Tuân vừa thấy hai vị tiểu công tử đó, lập tức chạy đến.
Loại thế giới băng tuyết này, có ngang tàn cùng chất phác không giống ở kinh thành, sớm đã khiến mấy đứa trẻ này nhìn đến trong lòng ngứa ngáy.
Chử Tuân cùng tam đệ của Lâm Chỉ Lan, Lâm Trí Viễn vốn là biểu huynh đệ, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, tiểu công tử của nhà Tần tướng quân Tần
Trường Sinh tuy là lần đầu tiên cùng bọn họ gặp mặt, nhưng một là bọn họ vốn là người cùng tuổi, hai là tính cách đều không phải loại hay ngượng ngùng, tối qua lúc cùng ăn cơm thì đã quen thuộc rồi, hiện tại tụ lại
một chỗ, ba con khỉ nhỏ nào chịu ngồi yên, ai nấy dựa bên cạnh quấn lấy a tỷ không buông, nói muốn ra ngoài chơi đùa một phen.
Chử Thanh Huy bị tiểu đệ quấn đến phiền, đành phải vẫy vẫy tay thả chúng ra ngoài, lại phân phó vài thị vệ nội giám trông nom cẩn thận.
Ba đứa trẻ hoan hô một tiếng, chạy toán loạn ra cửa viện liền không thấy bóng dáng.
Chử Thanh Huy híp mắt nhìn theo, chỉ trong thời gian một chung trà, ba đứa
trẻ đã bọc giống như cục tuyết, lăn đến sườn núi đối diện, không khỏi
cười bảo: “Thật là nghịch ngợm.”
Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân cũng cười theo, “Biểu tỷ hôm nay có dự định gì?”
“Các muội vừa rồi từ bên ngoài tiến vào có ngửi thấy mùi hương không?” Chử Thanh Huy hỏi ngược lại.
Lâm Chỉ Lan nhíu mày hồi tưởng, Tần Hàm Quân nói: “Ngửi thấy ạ, hơi nhạt thôi, không biết là hoa gì.”
Chử Thanh Huy cười nói: “Có thể nở trong tháng chạp giá rét, lại có mùi
hương nhạt thanh nhã như vậy, đương nhiên là đứng đầu bốn loài hoa —
—hoa mai. Vừa rồi ta ở trong viện tìm qua rồi, chỉ ngửi thấy hương hoa
không thấy bóng dáng của hoa, nghĩ lại hoa đó có chí khí, không muốn bị
người ta thuần dưỡng, chỉ muốn nở ở nơi đất hoang thôi. Dù sao cũng
không có việc gì, nay chúng ta cũng thuộc phong nhã, học theo cổ nhân
ngửi hương đạp tuyết tìm mai xem thế nào?”
“Được quá đi ạ,” Lâm Chỉ Lan mỉm cười phụ họa, “Đã ra đến đây rồi, nếu còn
làm ổ ở trong phòng, ngược lại phụ lòng cảnh sắc tươi đẹp.”
Tần Hàm Quân đương nhiên cũng không có ý kiến.
Ba người bèn đổi thành áo lông dày nặng, trong tay ôm lò giữ ấm, chân mang ủng đế dày, mang theo một dải tùy tùng thị nữ bước vào trong tuyết.
Tuy nói ngửi hương tìm mai, nhưng rốt cuộc không có phương hướng, ba người
cũng không lấy làm hứng thú, không nhất thiết phải tìm cho bằng được, ở
trên tuyết chậm rì rì đi một hồi, hoa mai không tìm thấy, ngược lại là
có vài lần bị con thỏ đột nhiên nhảy ra dọa cho nhảy dựng.
Đoán chừng các con thỏ cũng không ngờ đến, hôm nay trên địa bàn lại có nhiều khách không mời mà đến, vừa trông thấy nhiều người như vậy liền vô cớ
hoảng sợ chạy toán loạn, dọa vài nữ tử oa oa kêu lớn, người vừa kêu la,
thỏ càng hoảng sợ, lại không phân rõ phương hướng, một cái đầu tiến loạn vào lòng một cung nữ. Chỉ thấy cung nữ đó kinh hô một tiếng, vung con
vật trong lòng ra ngoài, lại đứng không vững liên tiếp lui vài bước,
phần mông ngồi ở trên đất tuyết. Con thỏ đó trong không trung vung hết
một vòng cung, đâm nhào xuống đầu vùi trong tuyết, chân sau run rẩy giẫm đạp hai cái, không động đậy nữa.
Một loạt biến
cố khiến người xem ngỡ ngàng, Chử Thanh Huy để người dìu cung nữ đó lên, lại chỉ chỉ con thỏ, không dám tin: “Chết rồi?”
Một nội giám trẻ tuổi vội tiến lên nói: “Bẩm công chúa, thỏ con lá gan nhỏ, đây là bị dọa sợ, đang giả chết, khi người đi rồi, nó lập tức sống
lại.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, ai nấy
nhìn ngó, nghĩ đến nhiều người như vậy lại bị một con thỏ dọa đến tay
chân rối loạn, mà con thỏ đó lại bị các nàng dọa đến giả chết, không
khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết là ai xì cười trước, mọi người nhịn
không được nối gót cười theo.
Chử Thanh Huy cười đến mức luôn xoa bụng, xua tay nói: “Chúng ta vẫn nên trở về thôi,
tránh lát nữa lại đến thêm một con thỏ, lại bị chúng ta dọa chết mất.”
Lâm Chỉ Lan lau khóe mắt, cười nói: “Muội đi sắp không nổi nữa.”
Hàng người về đến viện, ra ngoài đi lại một vòng, tay chân đông đến phát
lạnh, gương mặt bị gió thổi tê cứng, Chử Thanh Huy đề nghị ba người cùng ngâm ôn tuyền.
Lần này đổi thành bể tắm lớn
hơn, là kiểu hoa mai nên gọi là nước hoa mai, ba người xuống nước, mỗi
người chiếm một cánh hoa mai, dựa trên thành bể, chậm rì rì vẩy nước,
vừa tán gẫu chút chuyện.
“Hàm Quân, sau này muội thật sự muốn sống luôn ở Tây Bắc sao? Ta có chút lưu luyến muội đó.”
Chử Thanh Huy nằm bò bên bể, cằm gác trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn bên tay trái.
Tần Hàm Quân dư dự một lúc, nói:
“Tháng trước cha muội đưa thư, mẫu thân nói cha đang có ý bồi dưỡng
người thay thế chức vụ, có thể là một hai năm nữa muốn dâng thư lên bệ
hạ, khẩn cầu lui về hậu phương.”
Chử Thanh Huy vừa nghe, vội ngẩng đầu lên: “Lời này thật sao?”
Tần Hàm Quân gật gật đầu, “Cha muội hình như đã hạ quyết tâm, nên mới báo cho mẫu thân biết.”
“Nhưng theo ta biết, Tần tướng quân đang ở tuổi tráng niên, sao đột nhiên có ý định này?”
Tần Hàm Quân khẽ giọng nói: “Có lẽ liên quan đến thân thể của nương muội.
Mấy năm nay, nương cùng cha đóng quân ở Tây Bắc, thân thế vốn đã mềm
yếu, sau khi sinh hạ tiểu đệ càng trở nên không tốt, nay hồi kinh, được
hoàng hậu nương nương long ân, mời thái y điều dưỡng cho nương, mới dần
dần có chuyển biến tốt. Cha luôn tự trách liên lụy phải nương, không yên tâm giao cho người khác, nghĩ muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh nương
hơn.”
Lâm Chỉ Lan cùng Chử Thanh Huy liếc mắt nhìn nhau, khẽ than: “Tần tướng quân đại nghĩa, khiến người ta cảm phục.”
Chử Thanh Huy lại nói: “Phong thủy kinh thành nuôi dưỡng con người, Tần phu nhân lại có Tần tướng quân và các tỷ muội của muội yêu quý, thân thể
nhất định sẽ ngày một tốt hơn.”
Tần Hàm Quân mỉm cười, “Nhờ lời may mắn của công chúa.”
Lâm Chỉ Lan nói: “Ta thấy đây có thể là một tin tức tốt, Tần tướng quân đã
muốn hồi kinh, Hàm Quân lại không cần đến Tây Bắc nữa, như vậy ba người
chúng ta cũng không cần tách ra nữa.”
“Đúng vậy.” Chử Thanh Huy vẩy nước, kéo hai người họ đến bên cạnh mình, ba người tụ lại một chỗ.
Lâm Chỉ Lan kéo lên một vài sợi tóc của nàng bị rơi xuống, quấn lên búi
tóc, cười nói: “Hàm Quân đã không đi nữa, vậy còn có một việc đại sự
không thể không suy xét.”
“Đại sự gì?” Chử Thanh Huy nhất thời chưa phản ứng lại, Tần Hàm Quân cũng nhìn nàng nghi hoặc.
“Chung thân đại sự đó!” Lâm Chỉ Lan vui vẻ nói.
Chử Thanh Huy vừa nghe cũng cười, cùng gật đầu tán thành, “Không sai không
sai, đây xác thực là đại sự, không chỉ phải suy xét, còn phải suy nghĩ
kỹ càng mới được.”
Tầm Hàm Quân thấy hai người họ trêu đùa mình, chỉ cảm thấy không biết làm sao.
Chử Thanh Huy nói: “Lúc trước Hàm Quân muội nói sau này muốn ở bên cạnh
chăm sóc Tần phu nhân, không muốn gả ở kinh thành, nay không đi nữa, vậy thì phải gả ở đây rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Chỉ Lan cùng nàng kẻ xướng người họa, “Cô mau nói cho chúng tôi nghe xem, những ngày qua có ai đến cửa cầu thân, bọn ta sẽ giúp cô góp ý. Hoặc là cô cứ nói thẳng, muốn tìm đức lang quân như ý như thế nào, ta cùng biểu tỷ
đều có thể giúp cô tìm được người hợp ý.”
Tần Hàm Quân không biết làm sao nói: “Không có gì thật, người thì trước đó có một, nhưng bị nương ta từ chối rồi”
“Ồ?” Chử Thanh Huy lại cùng Lâm Chỉ Lan đối mắt nhìn nhau. Tần phu nhân lại
chủ động từ chối người ta, nghĩ lại người đó xác thực không ổn, nàng cân nhắc hỏi: “Có thể nói với bọn ta người đó là ai không?”
Tần Hàm Quân đáp: “Là thứ tử quan bố chính tham nghị Dương đại nhân.”
Chử Thanh Huy vừa nghe xong liền nhíu mày, Lâm Chỉ Lan suy nghĩ, hỏi: “Lần
hoa yến trong cung, nữ tử rơi xuống nước được cô cứu lên, chẳng lẽ là nữ nhi của bố chính tham nghị?”
Tần Hàm Quân gật
dầu, “Lúc đó ta không ở đó, sau lại nghe nương nhắc đến, họ chính là vì
nguyên do này mà đặc biệt đến cầu thân.”
Chử Thanh Huy lập tức cười lạnh một tiếng, “Là ai cho bọn họ thể diện? Lại vô liêm sỉ như vậy.”
Tần Hàm Quân rất lâu không ở trong kinh, hoặc có lẽ không quá rõ những bản chất thật trong đó, Lâm Chỉ Lan lại rất rõ ràng.
Bố chính tham nghị đó, chẳng qua chỉ là một chức quan tứ phẩm, mà Tần
tướng quân thân làm chỉ huy sứ Tây Bắc, chức quan thuộc hàng nhị phẩm,
chức quan hai người cách nhau bốn năm bậc, Dương đại nhân đó lại dám đến cửa cầu thân, còn là thay con trai thứ hai không được coi trọng mà cầu
thân, nếu để người ngoài biết được, há chẳng phải biến Tần gia thành trò cười?
Người Dương gia hành sự như vậy, dựa vào
đâu? Còn không phải là vì lời đồn trong kinh trước đó, bọn họ cho rằng
Tần Hàm Quân danh tiếng đã hỏng rồi, gả không được nữa nên mới dám làm
như vậy!
Nhưng Dương gia hắn sao lại không nghĩ
những lời đồn đó từ đâu mà đến? Nếu Tần Hàm Quân lúc đó không ra tay cứu tiểu thư phủ bọn họ, thì sao có thể bị người ta truyền thành như vậy?
Đáng hận là bọn họ không báo ân cũng thôi đi, lại dám lấy đó làm nguyên do
đến cửa cầu thân, có lẽ trong lòng nhị công tử Dương gia đang nghĩ, bản
thân đã hạ mình cưới Tần Hàm Quân rồi, coi như là ban ân, vẫn là thiệt
thòi cho hắn!
Lâm Chỉ Lan cũng nghiêm mặt, “Hay cho Dương đại nhân vong ân phụ nghĩa.”
Tần Hàm Quân thấy hai người các nàng tức giận thay nàng, bản thân ngược lại không thấy bất bình gì nữa, khuyên bảo: “Hai người đừng tức giận, dù
sao mẫu thân đã từ chối Dương gia rồi, cứ xem như bọn họ không tồn tại
là được, không đáng nổi giận như vậy.”
Lâm Chỉ
Lan lắc đầu. Nàng không nghĩ đơn giản như Chử Thanh Huy và Tần Hàm Quân, Chử Thanh Huy nói muốn giúp Tần Hàm Quân lấy lại danh tiếng, nay đồn
lời đồn đó xác thực không có mấy ai nhắc đến nữa, nhưng sức ảnh hưởng
của nó của còn lưu lại.
Nói đi nói lại vẫn là
câu nói đó, người trên thế gian này phần lớn đều nông cạn. Nam tử đều
thích những điều tươi mới, thích nữ tử yếu đuối ỷ lại. Vẻ ngoài Hàm Quân tuy xinh đẹp, nhưng sức lực thực sự của nàng hơn rất nhiều đấng nam
nhi, cho nên phần lớn các nam tử bởi vì thứ lòng tự tôn buồn cười đó mà
nhượng bộ lui binh. Còn lại những ai vẫn dám trèo lên, e rằng đều vì
tiền đồ của bản thân, nhắm đến sự giúp đỡ của Tần tướng quân, không phải là trời đất tác thành.
Chử Thanh Huy vẫn còn
nghĩ đến việc vừa rồi, nhếch môi không vui nói: “Dương đại nhân đó đã có thể để mặc người nhà làm ra chuyện như vậy, nghĩ lại nhân phẩm chịu
không được khảo nghiệm, làm người đã như vậy, làm quan càng khiến người
khác lo ngại. Ta sẽ đem việc này bẩm báo mẫu hậu, người nhất định sẽ chủ trì công bằng cho Hàm Quân.”
Tần Hàm Quân
khuyên bảo hai câu, thấy nàng ý định đã quyết, đành phải thôi. Kỳ thực,
so với việc tức giận đối với những người không quan hệ đó, lòng nàng
càng vì bạn bè quan tâm mình mà cảm động đến vui vẻ.
Buổi trưa, mấy người từ trong bể nước nóng đứng dậy, Diêm Mặc và Trương Chí
Châu cũng tập luyện vài lần rồi, ba đứa trẻ ở bên ngoài chơi đùa hết một buổi sáng, cuối cùng đã chịu ngoan ngoãn trở lại, bảy tám người vây
quanh một cái bàn lớn cùng nhau dùng bữa trưa.
Trước mặt mỗi người đều bày một bếp lò nhỏ, trên bếp lò đặt một cái nồi đồng, trong nồi đựng canh loãng, sau khi đốt lửa nấu canh sôi lên, bỏ các
loại thịt rau cải vào chần qua lập tức có thể dùng ngay. Cách ăn này gọi là canh Cốc Đổng, vì khi đậy kín nắp canh trong nồi sôi lên, phát ra
tiếng ùng ục ùng ục, cứ thế mà thành tên.
*Chú
thích: Côc Đổng谷董 pinyin tiếng Trung là gǔdǒng, còn ùng ục咕咚 pinyin
tiếng Trung là gūdōng. Cách đọc giống nhau nên tên canh được đặt như
vậy.
Mấy đứa trẻ ăn vô cùng thỏa thích, cho dù
khi mới bắt đầu vì có Diêm Mặc bên cạnh mà có chút câu thúc, lúc này
cũng đã thả lỏng rồi. Chử Tuân càng hưng phấn bừng bừng nói: “A tỷ, vừa
rồi bọn đệ ở cánh rừng nhìn thấy rất nhiều thỏ, còn có hồ ly và hươu
con. Buổi chiều chúng ta đi săn nhé, như vậy buổi tối lại có thể chần
thịt ăn rồi!”
Chử Thanh Huy gắp một miếng thịt dê, cười nói: “Người còn chưa cao bằng chân ngựa, lại đòi săn bắn, đệ kéo dây cung được sao?”
“Đệ có thể kéo cung nhỏ, còn có thể để thị vệ giúp đệ dắt ngựa.” Chử Tuân không phục.
Con trai Tần tướng quân Tần Trường Sinh lúc này ngồi bên cạnh Chử Tuân, hắn giống phụ thân hắn, lớn lên cao lớn, chẳng qua chỉ lớn hơn Chử Tuân hai tuổi nhưng lại cao hơn không chỉ một cái đầu thôi, thế là không khỏi
xem Chử Tuân thành đệ đệ mà chăm sóc, nghe hắn nói vậy thì ghé vào tai
Chử Tuân nhỏ giọng nói: “Ta có thể cho đệ thú săn của ta.”
Lâm Trí Viễn ngồi ở bên kia, cũng nói: “Của biểu ca cũng cho đệ.”
Chử Tuân lại không cảm kích, kiêu ngạo hừ một tiếng, “Các huynh đều xe
thường ta, bản thân ta cũng có thể săn được thú vật, không tin chúng ta
đi thử xem!”
Mấy người lớn nghe thấy, trên mặt đều có ý cười.
Chử Thanh Huy có chút động lòng, xoay đầu hỏi những người còn lại: “Các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Trương Chí Châu vội nói: “Săn bắn tốt, cứ đi săn bắn!” Vừa nói vừa dùng khóe
mắt liếc nhìn Diêm Mặc, sợ hắn lại nói buổi chiều còn muốn chỉ dạy hắn
luyện công, còn muốn kéo mình tập luyện. Đây vốn là việc tốt, nhưng nếu
để hắn buổi tối ở trước mặt vợ hắn lâm trận bỏ chạy, không còn quyền
hạn, chẳng phải là đại sự không ổn rồi.
Diêm Mặc cũng gật đầu.
Những người còn lại đều không có ý kiến, cứ thế mà quyết định, sau bữa trưa,
mọi người trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều đi săn bắn.
Chử Thanh Huy buổi sáng ngủ không ngon, trước đó vừa ngâm xong ôn tuyền,
lúc này trên người ấm áp, trong bụng cũng ấm áp, vừa tiến vào phòng liền ngáp.
Diêm Mặc đóng cửa phòng, không cho cung nữ tiến vào, đích thân giúp nàng cởi ngoại y ngoại bào.
Chử Thanh Huy trèo lên giường, kéo chăn quấn kín người mình, cả người chìm
vào trong đó, lăn đến lăn đi. Lăn một lúc, ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc, “Vừa rồi thiếp thấy trên trán muội phu xanh một mảng, có phải là tiên sinh
đánh không?”
Diêm Mặc lắc lắc đầu, “Đất trơn, hắn thu thế không kịp, đâm vào trên tường.”
Chử Thanh Huy le lưỡi, nghe thôi cũng cảm thấy đau. Trái lại cũng yên tâm
rồi, may là không phải tiên sinh đánh, bằng không biểu muội còn ngồi ở
bên cạnh, cứ thế mà đánh phu tế người ta bầm dập mặt mũi, cũng quá không cho chút mặt mũi rồi, nếu đánh trên người ngược lại còn ổn.
Nàng nghĩ như vậy, ôm lấy chăn muốn đi ngủ. Lúc mơ mơ hồ hồ lại ý thức được, nếu đánh lên người hắn cũng không ổn, bởi vì biểu muội vẫn nhìn thấy
được mà.
Biểu muội tai sao có thể nhìn thấy được chứ? Trong đầu nàng bị cơn buồn ngủ quấn lấy, nhưng vẫn cố tiếp tục suy nghĩ: bởi vì biểu muội và muội phu là phu thê, đều phải làm việc phu
thê nên làm mà.
Nghĩ đến đây, trong đầu liền
hiện ra hai bóng người trần trụi đối diện nhau, một người giống mặt của
biểu muội, một người tựa như mặt của muội phu, hai người đang ngượng
ngùng hôn môi.
Suy nghĩ bỗng nhiên im bặt, con sâu ngủ cũng lập tức chạy hết sạch, nàng từ trên giường bật ngồi dậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Diêm Mặc cởi xong ngoại bào nằm lên giường, ôm vai nàng vào lòng, “Sao vậy?”
Chử Thanh Huy xoay đầu trừng hắn, trừng mãi trừng mãi, bỗng nhiên đỏ mặt
tai hồng mà xoay lưng đi, “Đều tại tiên sinh không tốt!”
Nếu không phải bên cạnh người này, nàng sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ đến
chuyện phòng the của người khác? Thật là ngượng hết mặt mũi mà. Trước
giờ nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến những việc xấu hổ như vậy, nhất
định đều do lỗi của tiên sinh, hừ!
Diêm Mặc
không biết vì sao lại thành lỗi của mình, nhìn cái gáy nàng nửa ngày
không thấy động tĩnh khác, bàn tay lớn nâng lấy mặt nàng cẩn thận xoay
trở lại, thấy nàng đã ngủ say rồi, gương mặt khi ngủ như được thoa phấn, thật giống như cục bột vậy.
Hắn chăm chú nhìn chốc lát, cúi đầu ở trên gương mặt mềm mại gặm một cái, mới lần nữa ôm lấy nàng, khép mắt dưỡng thần.