Diêm Mặc nói trượt tay Chử Thanh Huy liền tin vậy, dẫu sao ở trong lòng nàng tiên sinh là nhân vật anh dũng không gì sánh được như
vậy sao có thể làm ra hành động trả đũa được, sao có thể nói dối?
Lúc đó những người khác ở võ đài cũng đều cho là như vậy mà. Duy chỉ có
trong lòng Nhị công tử Trương gia vẫn còn nghi hoặc. Sau này khi hắn
nghĩ lại việc này, cho rằng bản thân bất kể như thế nào cũng không có
khả năng đứng cũng đứng không vững, vì sao đến mức mặt tiếp đất được
chứ.
Hắn cảm thấy một chưởng ngày đó đưa hắn xuống đài,
có chứa một loại sức mạnh khiến hắn muốn ở không trung lật người lại
cũng làm không được, chỉ có thể dùng tư thế đó rơi xuống đất mà thôi.
Hắn muốn nói suy đoán này cho phụ thân hắn nghe, tìm người giúp hắn phân
tích kỹ càng, kết quả Trương tướng quân vừa nhìn đến gương mặt đó của
hắn thì trực tiếp liếc xéo một cái, không muốn nhìn lần thứ hai.
Trong lòng Trương Chí Châu buồn bực không thôi, lão già mặt đầy râu đó lại
còn dám chê hắn xấu, khẳng định là đố kị với lòng thương yêu của nương
giành cho hắn.
Nghĩ như vậy, hắn không đi
tìm đại ca nữa bởi vì gương mặt đó đại ca hắn chính là phiên bản lúc trẻ của lão già trong nhà, khẳng định cũng muốn đố kị với dung mạo của hắn.
Trương gia bọn bọ, chỉ có hắn cùng với nương hắn chỉ xứng với một chữ đẹp, hai người còn lại chỉ có thể làm gấu.
Không ai có thể trao đổi, Trương Chí Châu chỉ có thể âm thầm hành sự, lén lút cẩn thận quan sát Diêm Mặc.
Nhưng làm hắn bất ngờ là, thần võ Đại tướng quân trước kia nhìn thấy các thị
vệ bọn họ đến mắt cũng không thèm liếc, vẻ mặt không biểu cảm, sau hôm
đấu võ lại gặp hắn lại thoáng gật đầu với hắn.
Trương
Chí Châu được sủng mà kinh sợ, lập tức cảm thấy bản thân đã lấy bụng
tiểu nhân đo lòng quân tử bởi vì với tính tình cùng bản lĩnh của Diêm
tướng quân mà nói sao có thể tận lực nhằm vào hắn? Quả nhiên là do hắn
nghĩ nhiều.
Nào ngờ trong mắt Diêm tướng quân, hắn đã
mang nhãn muội phu trên người, cùng với nhạc phụ nhạc mẫu, anh vợ em vợ
quy về một loại đều là người nhà mẹ của phu nhân tương lai hắn, đương
nhiên sẽ không giống với người bình thường.
Tháng ba sắp hết, sắc xuân càng đậm.
Sứ thần hoàng đế phái đi Thượng Thanh Tông còn chưa trở lại, trước đó Diêm Mặc đã nhận được hồi âm của sư môn.
Trên thư nói, biết được đại sư huynh muốn thành thân, sư phụ chỉ nói một câu “trẻ nhỏ dễ dạy”, liền cho người chuẩn bị sính lễ. Nhóm các sư huynh đệ thì vì chuyện đưa sính lễ đó vào cung mà tranh giành nhau đến vỡ đầu,
mọi người đều đang tò mò là kì nữ như thế nào lại dám gả...... không
đúng, lại có thể được sư huynh đặt vào mắt.
Cho đến khi phong thư này đưa đến, bọn họ vẫn chưa quyết định xong rốt cuộc sẽ cử ai đến kinh thành xem náo nhiệt.
Diêm Mặc xem xong thư, chỉ xoay người nhìn giá vũ khí trong phủ, trong lòng
suy nghĩ cây nào dùng thuận tay hơn, hay là nên trực tiếp dùng tay không thì tốt?
Loại việc ăn cơm đi ngủ đánh sư huynh đệ, hắn đã ba bốn năm chưa làm, hy vọng tay nghề không suy giảm.
Nói đến tay nghề, bản lĩnh điêu khắc gần đây của hắn càng ngày càng cao.
Trước kia hắn cũng có khắc một vài đồ vật nhỏ chỉ để luyện tay nghề, sử
dụng mười ngón tay càng thêm linh hoạt càng nắm chắc hơn so với khả năng dùng chủy thủ.
Trong đêm đấu võ ngày hôm đó, hắn dội
nước tắm xong theo thường lệ ngồi bên bàn lau chủy thủ, bỗng nghĩ đến
ban ngày trên võ trường dáng vẻ cục bột ngồi ở trên cao cách xa mình mà
mỉm cười, đợi hắn tỉnh táo lại trong tay đã cầm lấy khối gỗ rồi.
Chử Thanh Huy đối với người gỗ nhỏ đó yêu thích không buông tay, thế là sau đó Diêm Mặc lại khắc thêm đá, ngọc, gần đây hắn đang định lấy cả một
khối vàng để khắc.
Hoàng đế tuy chưa công
bố hôn sự của công chúa, nhưng trải qua ngày hôm đó mọi người đều đã
biết đây là chuyện sớm muộn, gần đây hoàng hậu cũng có hành động, trong
cung bắt đầu vì chuyện này mà chuẩn bị, công bộ được ý chỉ của hoàng đế
gấp rút thời gian xây phủ công chúa.
Chử Thanh Huy thân
làm người trong cuộc lại không vội vã như vậy, mỗi ngày nàng đều đến Tê
Phượng cung thỉnh an, đến Hàm Chương điện đưa hộp cơm, chỉ có buổi sáng
rút ra một canh giờ cùng cô cô dẫn dạy học tập, dù sao thời gian cũng dư dả, hoàng hậu lại không định bức bách ép buộc nàng.
Từ trong cung đến ngoài cung đều là dấu tích của ngày xuân, ngay cả Hàm Chương điện cũng có nhiều sắc xanh hơn.
Chử Thanh Huy ngồi bên bàn đá, nhìn chăm chú kẽ đá dưới tường một vài cây
cỏ nhô ra, lúc vô tình quay đầu thấy trong các tiểu đậu đinh đó, có một
đứa trẻ khá béo đứng không vững liền ngã chổng vó sau đó nhanh chóng
phủi sạch bụi trên cánh tay mủm mĩm và chân ngắn ngủn, gương mặt tròn
nhỏ đỏ ửng, dáng vẻ nhất thời đứng không lên vô cùng đáng yêu, nàng nhận ra đó là tiểu nhi tử của Mẫn Vương thúc, trong chốc lát nhịn không được cười khúc khích ra tiếng.
Tiếng cười khanh khách đó vang lên ở một nơi yên tĩnh như vậy lại vô cùng mềm mại trong trẻo.
Các tiểu đậu đinh liếc nhìn nàng, lại cẩn thận dè dặt chăm chú nhìn tiên
sinh, cũng muốn cười nhưng vướng phải tiên sinh uy nghiêm, vô cùng cực
khổ chịu đựng, trong lòng không khỏi bội phục lòng dũng cảm của công
chúa.
Diêm Mặc bước tới đỡ tiểu mập mạp đó xách lên, lại quay đầu với vẻ mặt không biểu cảm liếc nhìn Chử Thanh Huy một cái.
Chử Thanh Huy lập tức rụt bả vai lại, có loại cảm giác giống như bị cô cô dẫn dạy quở mắng.
Nàng không dám cười nữa, sợ bản thân nhìn thấy nữa sẽ nhịn không được mà
cười nên chỉ có thể quay đầu đi tiếp tục nhìn chăm chú đám cỏ bên tường, trong lòng lại nghĩ trước kia không thấy sao, bây giờ xem ra tiên sinh
quả nhiên có uy thế của tiên sinh nếu sau này thành thân nàng trêu chọc
khiến tiên sinh không vui, hắn muốn đánh tay nàng thì phải làm sao?
Một lúc lại nghĩ, nếu hắn dám đánh nàng, nàng sẽ bỏ mặc hắn không quản nữa, hừ.
Diêm Mặc chỉ dạy học sinh xong, vẫy tay để bọn chúng nghỉ ngơi, còn mình thì đi về phía bàn đá nhưng đợi hắn chỉ có bóng lưng của Chử Thanh Huy,
không có chút sức nào năm bò ở trên bàn đá, bước chân của hắn không khỏi dừng lại chốc lát, trong lòng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Thân thể không khỏe?
Hay là vừa rồi không để ý tiếng cười của nàng nên giận rồi?
Hắn không hề cố ý mặc kệ nàng, có điều chỉ mới liếc nhìn thôi nàng đã quay đầu đi rồi, còn không cho hắn cơ hội giải thích.
Nhưng mà nói qua nói lại, cục bột tức giận nhất định là sai lầm của hắn.
Hắn ngồi xuống đối diện Chử Thanh Huy, nhìn búi tóc đen nhánh trước mặt, chầm chậm duỗi tay sờ một lúc.
Chử Thanh Huy đang suy nghĩ chuyện sau này tiên sinh muốn đánh tay nàng,
lúc quay đầu nhìn hắn còn phùng hai má, môi vẫn còn bĩu.
Việc này càng chứng tỏ suy đoán của Diêm Mặc là đúng, hắn không nói gì chỉ lấy trong ngực ra một món đồ chơi nhỏ đưa qua.
Chử Thanh Huy nghi hoặc nhận lấy nhìn thì ra vẫn là tượng gỗ khắc thành
nàng, có điều nhỏ hơn so với cái trước đó rất nhiều chỉ lớn bằng hai đầu ngón tay nhập lại, chất liệu bạch ngọc, các góc cạnh đều được mài vô
cùng nhẵn bóng càng lộ vẻ mượt mà đáng yêu.
Từ nhỏ đến
lớn nàng đã thấy qua vô số đồ tốt, nhưng chỉ cần là Diêm Mặc tặng cho dù là một khối gỗ vỡ đều có thể khiến nàng vui vẻ không thôi.
Trước mắt nàng cầm tượng bạch ngọc cầm ở trong lòng bàn tay, vừa rồi khóe môi còn kéo lên lúc này đã cười rồi, nhưng vừa nghĩ đến sau này có thể bị
đánh bàn tay vẫn là kéo suy nghĩ trở về, vội nhấn mạnh với hắn, “Nếu sau này tiên sinh muốn đánh ta, có thể đừng hung dữ như vậy không?”
Diêm Mặc không khỏi im lặng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cục bột sợ hắn như vậy, lại cho rằng hắn sẽ đánh nàng?
Chử Thanh Huy thấy hắn không nói gì, bắt đầu gấp lên, “Ngươi ngươi ngươi...... ngươi không thể đánh ta!”
“Không đánh.” Diêm Mặc nói.
Chử Thanh Huy thoáng yên tâm, con ngươi xoay vòng, lại nói: “Cũng không được huyên thuyên dạy dỗ ta.”
Diêm Mặc gật đầu, “Được.”
“Vậy...... cho dù ta làm ngươi không vui, cũng không được phép bày sắc mặt cho ta xem?” Chử Thanh Huy thăm dò hỏi.
“Sẽ không.”
Hắn dễ nói chuyện như vậy ngược lại khiến Chử Thanh Huy do dự. Phải biết
mẫu hậu là người hòa nhã nhất, nếu nàng làm sai việc gì cũng sẽ bị khiển trách nho nhỏ đó.
“Tiên sinh không được lừa ta? Đã hứa
rồi đó, lời ngươi nói ta đều tin là thật, nếu sau này ngươi hối hận, ta, ta không nhận đâu!”
Diêm Mặc không nói gì mà chỉ nhìn nàng, rất lâu sau mới duỗi ngón trỏ khẽ đánh lên gò má nàng, “Nàng nói đều tính.”