Trước kia, tôi chỉ mơ hồ biết được mấy năm nay Chử Anh không ngừng tích lũy chiến công, tại
Kiến Châu Nữ Chân đã dần có nô lệ và tài sản của riêng mình, nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng ra hắn lại có được viễn cảnh như thế này.
Đã lâu rồi, ấn tượng của tôi đối với Chử Anh, vẫn cứ dừng lại tại một cậu
bé có chút ngang tàng, có chút bốc đồng của buổi đầu gặp mặt. Thật sự
chưa từng nghĩ qua, rằng cậu bé đó cuối cùng cũng có một ngày lớn lên.
Ngồi trong gian phòng thứ tư, bốn phía xung quanh là một đám nô tài đang
đứng ngoan ngoãn, im ắng đến ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy,
điều này khiến một kẻ duy nhất là tôi đây cứ như đang ngồi trên bàn
chông. Tôi liên tục xê dịch mông, xoay tới xoay lui cũng không tìm được
một vị trí thoải mái. Bên tay đặt một chén trà thượng hạng, tôi không
hiểu biết về trà, chỉ đơn giản nghe thấy rằng phải dùng rất nhiều nhân
sâm thượng đẳng để đổi lấy thứ này từ khu chợ ở cửa khẩu Đại Minh, giá
trị cực kỳ xa xỉ.
Trong lúc tôi đang ngồi đến cả người đều ứa ra
mồ hôi nóng, trên hành lang ngoài phòng vang lên một trận tiếng bước
chân dồn dập, tôi lập tức như đã trút được gánh nặng mà đứng lên hướng
ra phía cửa.
Chử Anh dừng bước ngay trước cửa, nghe ra được hắn
vốn là một mạch chạy như bay đến đây, nhưng phút chốc nhìn thấy tôi thì
liền dừng chân lại, vẻ mặt bình tĩnh đứng ngay cửa, nhìn tôi như đang
nhìn quái vật.
"Sao vậy?" Tôi cố nâng má quay lại trừng hắn. Dám
để tôi chờ đến nửa canh giờ mới xuất hiện, điều này cũng đã đủ khiến tôi tức giận, thong dong đến muộn lại còn bày ra vẻ mặt ấy cho tôi xem, hắn đúng là cho rằng địa vị của bản thân đã lên cao, liền có thể không đem
bất cứ ai để trong tầm mắt đấy ư? "Thấy ta đến đây, không vui à?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước vào cửa. Nô tài trong phòng nhất thời đồng loạt hành lễ: "Thỉnh đại a ca đại an!"
"Tất cả các ngươi đều lui xuống đi!"
Thấy hắn giải tán nô tài, tôi nhẹ nhàng thở ra, đám người gỗ này thật sự
khiến tôi cảm thấy bị đè nén, vừa vặn là đã phân tán đi hết, chứ ngược
lại có nô tài ở đây thì thật khó mà nói chuyện.
"Ngồi đi." Hắn
tùy tiện khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt cũng không nhìn tôi, chỉ
một mực cúi đầu đùa nghịch chiếc Ngọc ban chỉ* trên ngón tay cái, "Hôm
nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta chơi thế? Đoán rằng chắc là vì a mã đi
rồi, cho nên nàng cảm thấy nhàm chán?"
*Ngọc ban chỉ玉扳指: nhẫn
ngọc ban chỉ, hay nhẫn ngọc ngón cái, thời nhà Thanh (1644 - 1911),
tượng trưng cho quyền lực và sự giàu có. Chạm trổ tinh xảo từ ngọc
nguyên khối. Ban đầu nó được đeo trên ngón tay cái trên tay phải của
cung thủ để bảo vệ ngón tay khỏi bị tổn thương bởi dây cung, sau đó, nó
đã được mở rộng như một biểu tượng của bản sắc. (Nguồn: Thế giới đồ cổ,
Baidu.)
Đây là lời gì thế này? Mỗi một câu đều chứa đựng hàm ý
châm chọc, khiến người khác cực khó chịu. Trực giác tôi cảm thấy có chỗ
không đúng, Chử Anh vốn đâu phải người như thế! Chử Anh đôi khi vô lễ
thắng thắn, tính cách đùa giỡn nóng nảy, nhưng chưa từng nói những lời
ngậm máu phun người một cách nặng nề như vậy, hắn thế này khiến tôi cảm
thấy rất xa lạ.
"Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Lại là cái giọng điệu ôn hòa này.
Lòng tôi chua xót, uổng công tôi xem hắn là bằng hữu, hắn lại không khác gì
tất cả người trong thành, đều nghĩ rằng tôi muốn gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trong lòng tràn đầy vui mừng vì sắp thay thế được địa vị của Cổn Đại.
Tôi hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, cởi giày trèo lên giường, đặt giày
xuống rồi ngồi vào phía đối diện hắn, sau đó căng ra một nụ cười mang
chút dữ tợn: "Đúng là quá nhàm chán......có điều cũng không nghĩ tới
ngươi lại ở nhà, vốn nghĩ là sẽ đến tìm đại phúc tấn của ngươi mà nói
chuyện phiếm một chút cho bớt chán......"
Chử Anh biến sắc, trong mắt giống như sắp bắn ra lửa đến nơi, cắn răng nói từng chữ: "Nàng không ở nhà."
"Nàng mang thai không ở nhà còn có thể đi đâu?"
"Ai nói phụ nữ có thai thì không thể ra khỏi nhà?" Chử Anh nổi giận, "Nàng về nhà mẹ đẻ không được sao?"
"Được......" Tôi thầm cười trộm. Quả nhiên là một thùng thuốc súng, một chút thì
liền thế, mấy năm nay vẫn không hề sửa đổi bản tính.
"Hừ! Để cho Đông Ca cách cách uổng công chuyến này rồi, thật là áy náy."
Lại là giọng điệu châm chọc khiêu khích đó.
Tôi có chút không chịu nổi, thà rằng hắn cứ như một cây pháo mà rống to kêu to, cũng còn hơn hắn dùng những lời quái gở này mà tổn thương tôi.
Tôi nhướng mày, rề rà men theo mép giường, xoay người tìm giày.
"Nàng làm gì vậy?" Hắn nâng cao giọng.
Tôi vừa mang giày, vừa rầu rĩ trả lời: "Nếu phúc tấn không ở nhà, vậy ta trở về, hôm khác......"
"Đông Ca------" Phía sau nổi giận gầm lên một tiếng đinh tai nhứt óc. Tôi vẫn còn chưa đứng thẳng người, phía sau dội lại một tiếng lớn, đợi tôi xoay lại......chỉ nhìn thấy cái bàn nhỏ đã bay đến va vào bức tường đối
diện, Chử Anh vốn đang ngồi trên đệm giường trực tiếp vọt đến phía sau,
cánh tay gắt gao siết chặt lấy thắt lưng tôi.
"Ối......" Tôi mới
vừa thốt ra được một tiếng, cả người liền giống như một cây củ cải bị
nhấc lên, cả hai chân lơ lửng trên không.
Trên lưng truyền đến cơn đau nhứt, cuối cùng khi đã dễ thở hơn tôi liền kêu to: "Buông ra! Ngươi cái đồ con lợn này......"
"Không được phép đi!" Hắn hổn hển rống lên, hô hấp nóng ran phả sau tai tôi,
"Nàng dám cứ thế mà đi, nàng dám......cứ thử xem......"
Bị cánh
tay hắn xách ngang trên không, mũi chân không chạm được xuống đất, tôi
mới hoảng sợ ý thức được đứa trẻ này......Không, đã không thể gọi là đứa trẻ được nữa, nam nhân này đã trưởng thành cao lớn đến nỗi tôi không
thể với tới. Dù trong lòng tôi vẫn luôn xem hắn như một đứa trẻ, nhưng
sự thật là, hắn đã hoàn toàn trưởng thành rồi, hơn nữa còn có sức lực
dũng mãnh gấp mười lần tôi.
Tôi như một con dê nhỏ trong tay hắn, bị quăng tới quăng lui vô cùng dễ dàng.
Tôi còn sợ hắn ta sẽ đá tôi quăng đến vỡ nát như cái bàn nhỏ kia, tôi không dám giãy dụa chọc giận hắn, chỉ đành liều mạng hô to: "Thả ta xuống!
Thả ta xuống!"
"Nàng còn đi hay không? Hử? Còn đi hay là không......"
"Không đi! Không đi! Không đi! Thả ta xuống dưới......"
Phía sau thổi đến một tiếng cười khẽ, hơi thở của hắn tiến lại gần hơn vài phần, cơ hồ như đang dán trên tai tôi.
Kế tiếp......
Tôi rốt cuộc cũng chạm được mặt đất.
Xụi lơ đặt mông ngồi trên đệm giường, thở phì phào, sắc mặt vì căng thẳng
quá mức mà ửng hồng, nhưng cái kẻ khởi xướng đang ngồi phía đối diện kia lại dường như không có việc gì, tiếp tục ngắm nghía ngọc ban chỉ trên
tay.
"Đúng vậy, ỷ thế hiếp người." Hắn thẳng thắn, ánh mắt trực tiếp hướng về phía tôi, thật thà không hề áy náy, "Ta đây chính là cậy thế hiếp nàng, thế
nào?"
"Được......được, nam nhân không đấu với nữ nhân! Là nam
nhân thì nên có phong độ, ngươi có biết không......" Tôi nói năng bừa
bãi, thật ra miệng rốt cuộc đang nói những gì, ngay cả chính tôi cũng
không rõ nữa.
"Nam nhân thì nên có phong độ? Hử? Lời này nghe
thật mới mẻ." Đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy cằm tôi, xoay trái xoay
phải, tựa như đang xem xét màu lông và tuổi của gia súc, "Nàng nên biết
rằng với tính khí của ta......Nếu vừa rồi đổi lại là nữ nhân khác, thì
đã sớm bị ta vặn đứt cổ."
Tôi ngửa cổ ra sau, thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
Tiểu tử này đánh đấu quá nhiều, phong cách hành sự quả nhiên cũng theo đó mà trở nên ngày càng ngoan độc. Thời điểm tên tiểu tử xấu xa này không nói lý lẽ trêu chọc Đông Ca khiến nàng rơi xuống hồ mất đi, tôi chính vì
cái kết quả không hay ho như vậy mà thay mận đổi đào. Bây giờ lớn rồi,
cả người ngang ngược không hết, đoán chừng khi cái tính tình xấu xa đó
phát tác lên, ai cũng đều không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ phát sinh
ra. Thành Phí A Lạp hiện tại có người nào dám trêu chọc đại a ca đây? Nỗ Nhĩ Cáp Xích không ở Kiến Châu, trưởng tử hắn đây càng ngang tàng cũng
không người nào dám quản.
Tôi bỗng nhiên thấy được việc bản thân đến cửa tìm hắn nói lý lẽ quả thật chính là ý nghĩ hão huyền.
Người như thế liệu sẽ cùng với ngươi nói đạo lý sao?
"Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, nàng thẳng thắn thành thật nói với ta, nàng
đến đây, rốt cuộc là đã gây ra chuyện gì rồi?" Hắn lười biếng duỗi lại
thắt lưng, bởi vì đang ở nhà, nên chỉ mặc thường phục, áo choàng gấm vóc màu thiên thanh, dưới cổ áo cùng cổ tay áo thêu hoa văn hình dơi bằng
chỉ kim tuyến, tôn lên khuôn mặt như quan ngọc, tăng thêm vài phần nho
nhã cao quý, mất đi vài phần tàn ác.
*Không có việc gì thì sẽ không tìm đến điện Tam Bảo (chùa). (nguồn: hatdao3quatao.)
Dù sao bây giờ cũng không còn giống ngày xưa, cậu bé rốt cuộc cũng đã
thành thiếu niên. Không chỉ thay đổi về cơ thể, mà ngay cả tâm trí, Chử
Anh năm đó không thể nào sánh bằng lúc này. Tôi liếm liếm môi, cảm thấy
kính nể đối với tâm tư tỉ mỉ sắc bén của hắn hiện giờ, nghiêm túc chuẩn
bị, rốt cuộc mới thử nghĩ ra được cách, chậm chạp hỏi: "Hân Nguyệt phúc
tấn của nhà ngươi......khỏe chứ?"
"Hân Nguyệt......" Hắn tựa hồ
không thể hiểu rõ tôi làm sao lại hỏi đến một người như vậy, giương mắt
trầm mặc nửa ngày, "Hân Nguyệt là ai?"
"Ngươi nói cái gì thế? Hân Nguyệt là......" Tôi kích động đến đứng lên, "Nàng là người mà Thiên
triều lão gia mang đến......a mã ngươi đã thưởng nàng cho ngươi,
ngươi......ngươi......" Tôi rốt cuộc khó mà kìm chế được, bước đến phía
trước, đỏ mặt chỉ vào hắn, "Ngươi khiến nàng sống không sống, chết không chết, lại có thể giả vờ giả vịt hỏi ngược lại ta 'Hân Nguyệt là ai?',
đừng có mà nói với ta rằng ngươi căn bản là không nhớ rõ nàng là người
thứ mấy......"
"Ta không nhớ rõ......"
"Ngươi!"
"Ta không ít nữ nhân......" Hắn thản nhiên liếc mắt chăm chú nhìn tôi một
cái, "Có lẽ là có người như vậy đi nữa, nhưng cũng tuyệt đối không cao
hơn phúc tấn......"
Hít vào một hơi, tôi giận đến đỏ mắt, chỉ vào chóp mũi hắn, chửi ầm lên: "Nàng không phải phúc tấn của ngươi à? Ngươi khiến nàng sinh non, suýt chút nữa đã mất mạng, ngươi lại còn có thể
hời hợt mà nói nàng không phải phúc tấn của ngươi?"
"Thế thì làm
sao, nữ nhân đó cũng không phải là người ta muốn! Phúc tấn của Chử Anh
ta há lại tùy tiện để cho bất cứ nữ nhân nào cũng có thể làm được sao?
Còn nữa, nàng ta sinh non nàng tới chỉ trích ta thì có ích gì, chuyện
trong nhà ta chưa bao giờ quản, Cát Lộc Đại cũng không nói ta biết nàng
ta đã mang thai. Dù sao, việc này có muốn trách thì chỉ trách nàng ta
không tốt, nếu như an phận một chút thì đã có thể sinh ra đứa nhỏ, xem
xét lợi ích của nó, có lẽ ta sẽ cho nàng một danh phận, nạp nàng làm
tiểu phúc tấn. Hiện tại là chính nàng ta không có số may mắn, chút
chuyện vụn vặt ấy, nàng trách ta được sao?"
"Ngươi......" Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Ngoài trừ việc tức giận đến phát run, tôi căn bản không nói nên lời.
Cùng kẻ ngu ngốc này nói chuyện, có nói thì cũng vô ích.
Tôi vung tay áo, thở phì phào nhảy xuống giường.
"Đứng lại!" Hắn đột nhiên từ phía sau đuổi theo tới, một phen chắn ngang phía trước rồi giữ chặt lấy tôi đang bước ra khỏi cửa, tôi lảo đảo một cái,
đánh vào ngực hắn, hắn đè nén tức giận nói, "Nàng đã đáp ứng sẽ không
đi! Còn chạy à? Nàng vẫn luôn là một nữ nhân lật lọng! Trước kia như
thế, bây giờ vẫn vậy sao? Hôm nay nàng tới là vì muốn nổi giận với ta?
Nàng cho rằng ta là người gì thế?"
"Ta cho rằng ngươi là người gì à?" Tôi cười lạnh, "Không phải ngươi sắp thành con trai của ta sao?
Người làm mẹ kế này đến nhà con trai tán dóc, thăm con dâu, thật sự là
hết sức bình thường......"
"Nàng câm miệng cho ta! Không được nói như vậy!" Hắn rống giận, cánh tay đang cầm lấy tay tôi kịch liệt run rẩy.
"Ta nói sai chỗ nào, chờ sau khi ta và a mã ngươi thành thân, ngươi không phải chính là......"
Hắn kéo tôi vào trong lòng ngực, đôi môi lạnh lẽo điên cuồng hôn, nuốt chửng tiếng kêu la từ trong môi răng của tôi.
Tôi nắm chặt nắm tay đấm hắn, hắn không chút nào để ý, càng dùng sức ghìm
chặt lấy eo tôi, cảm giác được tóc cũng đều sắp dựng thẳng lên tới nơi,
cả người không thể khống chế được mà run cầm cập. Hô hấp nóng rực của
Chử Anh không ngừng phả trên mặt tôi, ý thức trong nháy mắt tựa như đã
biến thành hư không.
"Không cho phép nàng nói như vậy......Không cho phép......" Hắn ôm chặt tôi, thì thào lẩm bẩm.
Tôi run rẩy, muốn giãy giụa ra khỏi ngực hắn, hắn vẫn khăng khăng ôm không
buông, chỉ cố chấp nói: "Đông Ca! Đừng gả cho a mã! Đừng gả cho a
mã......"
"Đừng thế nào......" Lòng tôi đau đớn, vừa xấu hổ vừa
tức giận, "Việc này ta có thể quyết định được sao? Ta nói mình không lấy chồng thì có thể không lấy sao? Các ngươi......một đám các ngươi, chưa
từng hỏi qua ý ta......"
"Đông Ca! Đông Ca!" Hắn gọi đi gọi lại
tên tôi, trong lo lắng lộ ra đau đớn sâu sắc, môi hắn như giọt nước mưa
rơi vào trán, vào mí mắt, vào mũi, vào hai gò má của tôi......Lòng tôi
cả kinh, sau khi ý thức được hành động điên cuồng của hắn thì bắt đầu
liều mạng giãy dụa, đột nhiên hắn lại khàn giọng nói: "Đông Ca! Gả cho
ta đi! Nàng chỉ thuộc về ta......"
Tôi kinh hãi co lại, đầu đụng vào cằm hắn: "Ngươi có biết bản thân đang nói những gì không?"
"Ta biết." Hắn cúi đầu nhìn tôi một cách vững vàng, ánh mắt nóng rực mang
theo một luồng điên cuồng, điều này làm tôi không khỏi thấy sợ hãi, bàn
tay chống vào ngực hắn lùi về sau, "Ta rất tỉnh táo, ta đang nghiêm
túc......"
Tôi sợ sẽ nghe được trong miệng hắn lại phun ra những lời càng khiến tôi thêm bất an và kinh khủng.
"Đừng nói!"
"Đông Ca......"
Tôi dùng sức giãy giụa ra khỏi lồng ngực hắn, hô hấp hoảng loạn, sắc mặt
trắng bệch: "Hôm nay coi như chưa xảy ra chuyện gì......ta cũng chưa
nghe qua điều gì!"
"Đông Ca!"
"Lẽ nào ngươi muốn tìm chết
phải không?" Trong lúc lòng dạ rối bời, tôi vung cho hắn một bạt tai,
hắn bị tôi đánh đến giật mình dừng lại, "Ngươi cứu nổi ta sao? Tựa như ở phòng nghị sự lần trước, ngươi đã từng cứu được ta chưa?" Tôi cười
lạnh, "Chỉ dựa vào mỗi một đại a ca là ngươi, thì có năng lực tranh cái
gì với Nỗ Nhĩ Cáp Xích đây? Tốt nhất nhanh chóng mà đem chút vọng tưởng
nực cười trong lòng này của ngươi diệt trừ tận gốc đi, nếu không, khoảng thời gian về sau của ngươi và ta sẽ không dễ sống đâu."
"Nhưng đó cũng không có nghĩa là ta sẽ thích ngươi!" Tôi rất nhanh quăng lại những lời này, chật vật tháo chạy khỏi người hắn.
Gió ấm thổi tới mặt tôi, cảm giác được hai má mình nóng bừng.
Chử Anh hắn......lại có thể tồn tại tâm tư như thế! Tôi thật sự chưa từng
nghĩ rằng cuối cùng sẽ phát sinh ra chuyện như vậy! Có lẽ trong lòng tôi láng máng biết được một chút, nhưng bản thân vẫn luôn tê liệt, tố giác
rằng chính mình đã biết được loại sự tình thật quá mức vớ vẩn, trong
tiềm thức, tôi vẫn luôn muốn xem hắn như một tiểu đệ đệ, tốt nhất là
vĩnh viễn hắn sẽ không lớn lên!
Tiếc rằng một kẻ bị liên lụy tiến vào thời loạn này như tôi, không muốn liên quan tới quá nhiều tư tình
nam nữ, tạm thời không bàn đến việc nam nhân nơi đây quan niệm về giá
trị tình yêu trái ngược với tôi, chỉ cần vẻn vẹn nghĩ đến tôi ở trong
thời không này bất quá là một khách qua đường, tôi liền kiên trì một
lòng chờ đợi được quay trở lại thế giới mà tôi vốn đã tồn tại.
Mọi thứ của nơi này đều không thuộc về tôi, tôi cũng không thuộc về nơi
này. Tôi chỉ là một khách qua đường xa lạ......vội vàng mà đến, rồi sau
đó, cũng sẽ vội vàng mà đi.