Ròng rã bôn ba mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc Vân Trung Hạc gặp được Vạn
Duẫn hoàng đế. Nói cho đúng cũng không nhìn thấy, bởi vì còn cách một
tấm bình phong.
Cho nên hắn vẫn không biết vị Vạn Duẫn hoàng đế này có bộ dạng gì.
"Nói!" Vạn Duẫn hoàng đế gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề không nửa câu nói nhảm.
Vân Trung Hạc nói: "Thảo dân có ba sách lược thượng trung hạ."
Vạn Duẫn hoàng đế không đáp lại.
Vân Trung Hạc nói: "Hạ sách là ngừng tập kết đại quân, dù thật muốn
tập kết đại quân xuôi nam, cũng nên điệu thấp, không nên gióng trống
khua chiêng, hận không thể để toàn bộ thiên hạ biết đại quân muốn xuôi
nam bình định, đi giết Nam Man thổ dân đến sạch sẽ. Chuyện bình định
giao cho Nam cảnh đại quân đế quốc, mà lại lấy trấn an làm chủ, trấn áp
làm phụ."
Hoàng đế cười lạnh, khịt mũi coi thường hạ sách này.
Vân Trung Hạc nói: "Trung sách chính là bệ hạ phái khâm sai đại thần
xuôi nam truyền chỉ, lần phản loạn này chỉ tru đầu đảng tội ác là Lý Văn Hóa, thổ dân quân phòng giữ tuyệt đối không truy cứu. Bất luận kẻ nào
chỉ cần giết chết Lý Văn Hóa, lập tức phong hầu, cho dù là Nam Man thổ
dân, chỉ cần giết chết Lý Văn Hóa liền phong hầu."
Hoàng đế vẫn như cũ cười lạnh.
Vân Trung Hạc nói: "Thượng sách chính là phóng thích phụ thân ta Ngao Tâm, điều động một mình người tiến vào Nam cảnh, lắng lại phản loạn."
Rốt cuộc Vạn Duẫn hoàng đế nhịn không được, lạnh giọng nói: "Đây
chính là kỳ sách của ngươi? Kỳ sách không uổng phí một binh một tốt liền có thể lắng lại phản loạn Nam cảnh?"
Hoàng đế thật sự thất vọng, lúc đầu y vẫn ôm hi vọng rất lớn đối với
Ngao Ngọc, dù sao đây là người viết ra « Đông Sương Ký », mà tại Giang
Châu biểu hiện cũng có chút bất phàm.
Cho nên nhận được tấu chương Xu Mật Viện phó sứ Chu Liên, y vẫn ôm một tia hi vọng gặp Ngao Ngọc.
Kết quả đối phương ra kế sách này, đơn giản thối không ngửi được,
cũng không thể dùng bình thường để hình dung, chỉ có thể nói thối không
ngửi được.
Nếu như không phải vì Ngao Ngọc viết ra « Đông Sương Ký », Vạn Duẫn hoàng đế trực tiếp hạ lệnh giết người.
Đương nhiên hiện tại y lưu tính mệnh Ngao Ngọc mấy ngày, chờ đến sau
khi cấm quân tập kết, tuyên thệ trước khi xuất quân, lại giết cả nhà
Ngao Tâm tế cờ.
Mấy thái giám tiến lên, tính bắt Vân Trung Hạc ném ra.
Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Bệ hạ à, kỳ thật trận phản loạn này dù
ngồi yên không lý đến, cũng sẽ chìm xuống. Trận phản loạn này nhìn như
oanh oanh liệt liệt, kỳ thật hoàn toàn là vô căn chi hỏa, phải cẩn thận
là hắc thủ phía sau màn trận phản loạn này. Ngài gióng trống khua chiêng như thế, ngược lại là mang củi cứu hỏa, sẽ chỉ làm tăng thế cục, trúng
kế địch nhân."
Vạn Duẫn hoàng đế khoát tay.
Mấy thái giám nhẹ buông tay, Vân Trung Hạc lại rơi trên mặt đất.
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, sở dĩ Lý Văn Hóa có thể chiếm lĩnh thành Nam Châu, chỉ có hai nguyên nhân."
"Nguyên nhân đầu tiên, Nam cảnh đại đô hộ, tổng đốc Đại Nam hành tỉnh không phòng bị hắn chút nào, hoàn toàn xem hắn như người nhà. Bởi vì
hắn là huân quý căn chính miêu hồng đế quốc, là người khó mưu phản nhất. Lý Văn Hóa này mới thừa cơ ra tay, bắt các đại thần lại."
"Nguyên nhân thứ hai, lợi dụng quân phòng cảnh Nam cảnh sợ hãi. Năm
nay, chúng ta đề phòng thổ dân quân phòng giữ càng sâm nghiêm, đầu tiên
là tước toàn bộ vũ khí của bọn hắn, sau đó giám thị ở lại. Điều này
khiến lời đồn có môi trường thích hợp đản sinh ra, cho nên bọn hắn tin
tưởng hoàng đế bệ hạ vì phòng ngừa thổ dân quân phòng giữ tạo phản,
chuẩn bị đồ sát toàn bộ sạch sẽ bọn hắn. Phụ thân ta Ngao Tâm rơi đài
chính là một tín hiệu, bởi vì chi quân phòng giữ này là phụ thân ta
thành lập, cho nên bọn hắn cảm thấy phụ thân ta Ngao Tâm rơi đài xong,
liền sẽ tru sát toàn bộ quân phòng thổ dân do một tay người thành lập."
"Nếu không Lý Văn Hóa có tài đức gì, có thể phát động thổ dân quân phòng giữ?"
"Bệ hạ, bây giờ ý chí phản loạn của chi quân phòng giữ thổ dân này
cũng không mãnh liệt, bọn họ vẻn vẹn chỉ là sợ hãi, bọn họ chỉ muốn được đế quốc tán đồng, muốn được hoàng đế bệ hạ cho một đáp án khẳng định.
Chúng ta sẽ không giết sạch bọn họ, chúng ta sẽ tiếp tục trọng dụng bọn
họ."
"Cho nên Lý Văn Hóa nói lên khẩu hiệu chính là bức bách triều đình phóng thích phụ thân ta Ngao Tâm."
"Hoặc là nói càng thêm gọn gàng dứt khoát một chút, chi quân phòng giữ thổ dân này căn bản cũng không có ý tạo phản."
Hoàng đế gằn từng chữ: "Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!"
"Bệ hạ thánh minh, câu nói này nói đến lại không đúng." Vân Trung Hạc nói: "Nhưng thảo dân nơi này có một từ hoàn toàn mới, đó chính là Dẫn
Đường đảng."
"Cái gọi là Dẫn Đường đảng, chính là người tinh thần Đại Chu. Tại Nam Man cảnh có một nhóm người này, bọn hắn nguyên bản cũng là thổ dân,
nhưng được Đại Chu đế quốc chúng ta đề bạt trở thành chó săn, quản lý
thổ dân còn lại. Bọn hắn trải qua sinh hoạt vinh hoa phú quý, mà lại
hoàn toàn khác với đại bộ phận thổ dân, cảm thấy mình cao cao tại
thượng."
"Cho nên tại cảnh nội Nam Man, nhất đẳng người Đại Chu, nhị đẳng Dẫn Đường đảng, tam đẳng thổ dân."
"Hoàng đế bệ hạ, chúng ta hàng vạn hàng nghìn lần không nên xem thường quyết tâm của đám chó săn giữ gìn địa vị giai cấp này."
"Bọn thổ dân Dẫn Đường đảng này vì để cho chính mình trở nên cao quý, bọn hắn sẽ liều mạng giữ gìn giai tầng quan hệ này, bất kỳ người nào
cũng không thể phá vỡ. Bởi vì bọn hắn trở thành chó săn Đại Chu, có thể
làm cho bọn hắn trước tuyệt đại bộ phận thổ dân có được cảm giác ưu việt cường đại."
"Tuyệt đại bộ phận người dựa vào cái gì để sống, chính là cảm giác ưu việt, ta cũng nên so với một nhóm người mạnh, sau đó ta nhìn chằm chằm
đám người không bằng ta này mà hạnh phúc sinh hoạt."
"Nhưng hiện tại, Đại Chu chúng ta lại muốn tước đoạt tư cách những
chó săn Dẫn Đường đảng này, bọn hắn đương nhiên sợ hãi. Bởi vì cứ như
vậy, bọn hắn sẽ mất đi cảm giác ưu việt trước đông đảo thổ dân. Cho nên
bọn họ mới có thể đi theo Lý Văn Hóa đứng lên nháo sự, mà trên bản chất
bọn hắn chính là muốn đoạt lại phần thức ăn của mình."
DG: Đoạn này lão tác viết chửi bới man tộc quá nhiều, lại tung bọn tàu lên quá cao, nên ta lược bớt.
"Cho nên ta cũng nói trận phản loạn này nhìn như oanh oanh liệt liệt, kỳ thật cũng không đáng lo lắng. Chúng ta hẳn là lo lắng chính là hắc
thủ phía sau màn lần phản loạn này, Trấn Hải vương phủ, Sử thị gia tộc."
"Sử thị gia tộc kiệt ngạo bất tuân, thời thời khắc khắc đều muốn thống nhất toàn bộ Nam Man, thành lập một đế quốc khác."
"Chúng ta nếu như gióng trống khua chiêng đi trấn áp những quân phòng giữ thổ dân kia, liền trúng kế Sử thị gia tộc. Mà những quân phòng giữ
thổ dân kia nguyên bản cũng không có ý chân chính mưu phản. Nhưng nếu
như đại quân chúng ta xuôi nam, như vậy vì mạng sống, bọn hắn không thể
không phản, đến lúc đó mới chính thức không cách nào quay đầu lại."
"Đến lúc đó, Đại Chu đế quốc chúng ta thật lại một lần nữa bị đẩy vào vực sâu chiến tranh Nam Man. Sử thị gia tộc sẽ tọa sơn quan hổ đấu, mọi việc đều thuận lợi. Chờ chúng ta đánh cho lưỡng bại câu thương, Sử thị
gia tộc dốc toàn bộ lực lượng, bắt đầu một lần nữa chiếm lĩnh Nam Man
cảnh."
Lúc này, trong thư phòng vang lên một thanh âm khác.
"Bị đẩy vào vực sâu vũng bùn chiến tranh Nam Man? Ngươi có phải quá
coi thường đại quân đế quốc chúng ta không, hoặc là ngươi quá đề cao phụ thân của ngươi Ngao Tâm. Năm đó phụ thân ngươi Ngao Tâm chinh chiến Nam Man, cũng không quá phí sức đã đặt xuống hơn phân nửa Nam Man cảnh. Hẳn là không có phụ thân ngươi, đại quân đế quốc chúng ta sẽ đánh không lại những người Nam Man này sao?"
Thanh âm trẻ tuổi này là ai? Nhị hoàng tử sao?
Vân Trung Hạc nói: "Ta nói một câu ngài có lẽ không thích nghe, bây
giờ đại quân đế quốc đi tiến đánh Nam Man, ngược lại so với trước đó
càng thêm khó đánh. Bởi vì lúc trước Nam Man, vô số kể bộ tộc, trăm dặm
một tiểu quốc, năm bè bảy mảng. Nhưng bây giờ người Nam Man ngược lại bị chúng ta tụ tập ở cùng nhau, nhất là những quân phòng giữ này, đạt được huấn luyện quân chính quy và vũ khí. Đám người này làm chó săn dùng rất tốt, nhưng nếu như đuổi tận giết tuyệt bọn hắn, bọn hắn hung tính đại
phát, đánh thật không ổn."
"Hơn nữa còn có một cục diện, chúng ta không thể không phòng! Đối mặt Nam cảnh phản loạn, chúng ta định điệu cao như vậy, tập kết mấy chục
vạn đại quân đi bình định. Như vậy nếu như Trấn Hải vương phủ dâng tấu
chương, nói nguyện ý trợ giúp bệ hạ bình định, vậy hẳn làm sao bây giờ?
Thậm chí hắn vừa dâng tấu chương, đã điều động đại quân lên phía bắc,
với danh nghĩa giúp bọn ta bình định, rồi chiếm lĩnh Nam Man hành tỉnh,
chúng ta sẽ phải làm gì? Đến lúc đó, thỉnh thần dễ đưa thần nan."
"Cho nên trận phản loạn Nam cảnh này, hoàn toàn là âm mưu của Trấn
Hải vương phủ mà thôi, mà nhiều nhất đây chỉ là thổ dân quân phòng giữ
một lần lấy củi đại hội, bọn hắn là bị một ít âm mưu gia lợi dụng mà
thôi. Ngài điệu định cao như vậy, sẽ chỉ ép những quân phòng giữ thổ dân này về phía tuyệt lộ, ép về phía con đường chân chính tạo phản, chính
là ý muốn Sử thị gia tộc."
"Cho nên ngài hỏi ta có kỳ sách gì, kế sách của ta rất đơn giản,
chính là điều động một khâm sai đại thần dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Nam Man, truyền đạt ý chỉ với những quân phòng giữ thổ dân kia, không
truy cứu tội lỗi của bọn hắn, mà lại duy trì biên chế quân phòng giữ
trước đó, duy trì địa vị đãi ngộ cùng quân lương trước đó. Chỉ cần giết
Lý Văn Hóa, nếu như là người Nam Chu liền phong làm bá tước, nếu như là
thổ dân liền phong làm hầu tước, ta cam đoan trận phản loạn này có thể
chìm xuống."
"Đương nhiên, nhân tuyển tốt nhất phái đi Nam cảnh chính là phụ thân
ta Ngao Tâm, bởi vì quân phòng giữ chính là do cha ta thành lập, bọn hắn tín nhiệm phụ thân của ta."
Lúc này, người trẻ tuổi trong thư phòng kia lạnh nhạt nói: "Ngao Ngọc ngươi thật sự là giỏi tính toán à, kể từ đó không chỉ có phụ thân ngươi sống, mà lại như là Giao Long vào biển, tương lai Nam cảnh không thuộc
về Đại Chu ta, mà là thuộc về Ngao thị gia tộc ngươi!"
Vân Trung Hạc nói: "Ta và mẫu thân, còn có muội muội ta, hoàn toàn có thể ở lại kinh thành làm con tin."
Người trẻ tuổi kia cười lạnh nói: "Đối với một ít người, vì vương đồ bá nghiệp, chỉ là người nhà thì coi là cái gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Không phải mỗi người đều dã tâm bừng bừng, vì
quyền lực, ngay cả thân nhân cũng không cần. Không nên chính mình nghĩ
cái gì, liền cho người khác cũng như vậy."
Vân Trung Hạc nói câu này xem như rất không khách khí, nói thẳng
chính ngươi dã tâm bừng bừng, vì quyền thế, nguyện ý hi sinh hết thảy,
bao gồm thân nhân. Nhưng phụ thân ta Ngao Tâm không phải là người như
thế.
Nhưng người trẻ tuổi kia cũng không tức giận, chí ít mặt ngoài không
tức giận, ngược lại cười nói: "Đến lúc đó Ngao Tâm tại Nam cảnh, nắm giữ mấy chục vạn đại quân thổ dân, hình thành cát cứ, ở kinh thành ai dám
giết các ngươi, ai dám động đến các ngươi?"
Đây chính là ngữ điệu châu tâm.
Như thế tử Trấn Hải Vương, trong kinh thành hoàn toàn không ai dám
trêu chọc. Chọc phải hoàng tử không sao, mà nếu chọc phải thế tử Trấn
Hải Vương, vậy thái độ hoàng đế trên cơ bản thiên về một bên, hoàn toàn
che chở thế tử Trấn Hải Vương, chính là vì biểu thị ân sủng đối với Trấn Hải vương phủ.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Bệ hạ, nếu như ngài không yên lòng phụ
thân ta Ngao Tâm, vậy ngài có thể điều động một hoàng tử khác đi tuyên
chỉ, nhưng nhất định phải một thân một mình đi, không được mang theo
quân đội. Lúc này đối với những cái thổ dân quân phòng giữ mưu phản này, chỉ có thể trấn an không nên trấn áp. Ngài kiên quyết trấn áp, sẽ chỉ
làm ý chí bọn hắn kiên định mưu phản."
Lúc này, rốt cuộc hoàng đế mới nói chuyện.
"Ngao Ngọc, ngươi gọi trấn an, cuối cùng chính là muốn để trẫm thoả
hiệp với những thổ dân này?" Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Trẫm
không mềm yếu như thế, ngươi làm trẫm rất thất vọng!"
"Người đâu, ném tên này ra, nhốt vào ngục giam Hắc Băng Đài!"
Theo Vạn Duẫn hoàng đế ra lệnh một tiếng, mấy tên thái giám tiến lên, trực tiếp kéo Vân Trung Hạc ra ngoài, ném vào trong ngục giam Hắc Băng
Đài.
Đến tận đây, Vân Trung Hạc khuyên can xem như thất bại.
Hắn vẫn là xem thường sự tự tôn, tự phụ của vị hoàng đế này.
Mà toàn bộ chiến lược xuôi nam là của Thiên Diễn hoàng đế định ra, Vạn Duẫn hoàng đế cũng không tham dự.
Cho nên trong mắt vị Vạn Duẫn hoàng đế này, tràn đầy chán ghét đám thổ dân Nam Man, hận không thể giết toàn bộ.
Mà y thấy năm đó đại quân đế quốc có thể quét ngang Nam Man, bây giờ
đa phần Nam Man cảnh đều trong tay đế quốc, chỉ có một số nhỏ châu quận
nằm trong tay phản quân. 200.000 đại quân đi qua, nhất định có thể cuồng phong lá rụng, triệt để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Đương nhiên Vạn Duẫn hoàng đế phản ứng như vậy cũng rất bình thường,
làm một hoàng đế cường thế, làm sao lại chịu thỏa hiệp với đám thổ dân.
Mà đề nghị của Vân Trung Hạc, đúng là dụng ý khó dò.
Xem kỹ, để Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm đi Nam cảnh bình định, không phải thả hổ về rừng là gì?
Ngươi nói Ngao Tâm trung thành tuyệt đối với Đại Chu đế quốc, nhưng làm hoàng đế không tín nhiệm nhất chính là lòng người.
Thế là Vân Trung Hạc bị đẩy vào ngục giam Hắc Băng Đài, tối tăm không mặt trời.
Toàn bộ đế quốc vẫn tập kết đại quân, cấm quân vẫn như cũ tập kết về hướng kinh thành.
Toàn bộ dư luận đế quốc, vẫn như cũ là một mảnh kêu đánh kêu giết.
Hết thảy đều trái với lộ tuyến Vân Trung Hạc.
Hơn nữa còn có một tín hiệu càng thêm nguy hiểm, lần này thống soái
suất lĩnh đại quân xuôi nam bình định, tiếng hô cao nhất là Vĩnh Thành
Hầu Phó Viêm Đồ.
Người này đã từng là phó đô đốc Chinh Nam đại đô đốc phủ, cũng chính là phụ tá Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm.
Gã cũng là một danh tướng, nhưng cũng là tử địch Ngao Tâm.
Lý do chính là năm đó chinh chiến Nam Man, vị Vĩnh Thành Hầu thuộc đồ sát phái, mỗi lần chiếm được một thành trại, nhất định phải đại khai
sát giới, thậm chí tiến hành đồ thành.
Mà Ngao Tâm là quản lý phái, lúc đánh trận hung mãnh không gì sánh
được, thiết huyết vô tình. Nhưng đánh xong, lại dùng thủ đoạn tương đối
ôn hòa tiến hành quản lý. Trước tiên đánh cho ngươi sợ, sau đó lại cho
ngươi hai cây củ cải, để cho ngươi nghe lời.
Bởi vì theo Ngao Tâm, tương lai những thổ dân này đều là con dân Đại
Chu. Hai ngàn năm trước, cảnh nội Đại Chu đế quốc đều là vùng đất man
di, khắp nơi đều là thổ dân đó.
Có ít bộ tộc không thể đồng hóa, nhưng có ít bộ tộc lại có thể đồng
hóa. Theo Ngao Tâm, tín ngưỡng những thổ dân này hỗn loạn, u mê không
biết, đầu óc trống rỗng, chính là tộc đàn tốt nhất để đồng hoá. Mà bọn
họ bưu hãn hung tàn hoàn toàn là hoàn cảnh sinh tồn bức bách mà thôi.
Cho nên, Vĩnh Thành Hầu Phó Viêm Đồ đồ thành xong, Ngao Tâm nổi giận, trước mặt mọi người quất y năm mươi roi.
Vĩnh Thành Hầu Phó Viêm Đồ cảm thấy mình mất hết mặt mũi, mà y còn có một thân phận khác, muội muội của y lúc ấy là trắc phi thái tử.
Cho nên hai người liền kiện cáo tới Thiên Diễn hoàng đế.
Chinh Nam đại đô đốc phủ, hai người thế bất lưỡng lập, hoàn toàn là có ta không có hắn.
Cuối cùng Thiên Diễn hoàng đế lựa chọn Ngao Tâm, điều Phó Viêm Đồ rời Chinh Nam đại đô đốc phủ, phái đi Tây cảnh, đối kháng Tây Lương vương
quốc, làm Trấn Tây đô đốc.
Ngao Tâm là Phiêu Kỵ đại tướng quân, Phó Viêm Đồ là Trấn Quân đại tướng quân, kém hai cấp bậc.
Đương nhiên vị Phó Viêm Đồ còn có một thân phận khác, đó chính là cửu cửu Nhị hoàng tử.
Hoàng đế nếu để cho vị Phó Viêm Đồ này làm chủ soái xuôi nam bình
định, vậy ý đồ rất rõ ràng, triệt để đồ sát phái, muốn trắng trợn tàn
sát thổ dân Nam Man.
Mà nếu như vị Phó Viêm Đồ này thượng vị, trở thành Chinh Nam đại quân chủ soái, vậy cả nhà Ngao Tâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không ngoài dự liệu, vị Phó Viêm Đồ tướng quân này chính là phe Lâm
tướng muốn đề cử thượng vị cự đầu quân đội kia. Có lẽ chính là muốn lợi
dụng trận chiến xuôi nam bình định này tạo thế.
Để vị Phó Viêm Đồ hầu tước này trong thời gian ngắn nhất, thay thế
Ngao Tâm trở thành đệ nhất đại soái quân đội, trở thành huân quý cờ xí
mới.
Nhưng thật tình không biết huân quý cờ xí mới này đã đi cùng với tập đoàn quan văn.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Cấm quân tập kết ở kinh thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Khí tức đại chiến càng ngày càng đậm, cả nhà Ngao Tâm cách đoạn đầu đài cũng càng ngày càng gần.
Trong ngục giam Hắc Băng Đài, Vân Trung Hạc tiếp tục vắt hết óc. Dù
thuyết phục hoàng đế thất bại, nhưng hắn không nguyện ý cứ như vậy từ
bỏ.
Nếu từ bỏ, cả nhà của hắn sẽ chết hết, mà là trên đại điển tuyên thệ
trước khi xuất quân bị giết tế cờ, cho dù chết còn phải để tiếng xấu
muôn đời.
Con đường hoàng đế này đi không thông, vậy chỉ có thể đi một con đường khác.
Thái thượng hoàng, Thiên Diễn hoàng đế.
Trước mắt có thể cải biến cục diện, có thể cải biến ý chỉ hoàng đế, chỉ có thái thượng hoàng.
Mà thái thượng hoàng ở ở trong Thượng Thanh cung, không gặp bất luận
người nào, triệt để phong bế cửa cung, thậm chí bất cứ tin tức gì đều
không đưa vào được.
Lúc này Vân Trung Hạc bị giam tại ngục Hắc Băng Đài, càng không có khả năng nhìn thấy thái thượng hoàng.
Trước mắt toàn bộ Nam Chu đế quốc chỉ có hai người nhìn thấy thái thượng hoàng.
Một đương nhiên chính là đương kim Vạn Duẫn hoàng đế, một người khác là Hương Hương công chúa thần bí.
Thái thượng hoàng cực kỳ sủng ái vị Hương Hương công chúa này, vị
công chúa điện hạ này đa phần đều ngây ngốc ở trong Thượng Thanh cung
làm bạn với gia gia.
Ngẫu nhiên có lúc, vị Hương Hương công chúa này sẽ từ Thượng Thanh
cung đi ra, đi trong hoàng cung gặp phụ thân Vạn Duẫn hoàng đế.
Vị Hương Hương công chúa này là cầu nối giữa hai vị hoàng đế, cũng là áo bông nhỏ làm ấm hai vị hoàng đế.
Cho nên hiện tại duy nhất có thể thay đổi cục diện, lại chính là vị Hương Hương công chúa thần bí này.
Nhưng mấu chốt là, Vân Trung Hạc ở đây làm thế nào mới có thể liên hệ với vị Hương Hương công chúa tôn quý này?
. . .
Trong hoàng cung Đại Doanh đế quốc, Đại Doanh hoàng đế tổ chức hội nghị bí mật.
Tham gia hội nghị chỉ có hai người, đế quốc Hắc Long Đài Đại đô đốc Công Tôn Dương, Hắc Long Đài Tây Nam đề đốc Phong Hành Diệt.
Đại Doanh đế quốc đã thu được tình báo, Ngao Tâm sẽ bị lên đoạn đầu đài, Ngao Ngọc bị giam vào ngục giam Hắc Băng Đài.
Đại Chu đế quốc Nam Châu phát sinh phản loạn, mà lại càng ngày càng
nghiêm trọng. Nam Chu đế quốc đang tập kết đại quân, chuẩn bị xuôi nam
bình định, mà chủ soái bình định rất có thể là Ninh Thành Hầu Phó Viêm
Đồ.
Đề tài thảo luận chỉ có một, nên cứu Ngao Ngọc hay không?
Hiện tại cục diện tiến vào một hoàn cảnh phi thường quỷ dị phức tạp.
Nghĩ cách cứu viện Ngao Ngọc, rất có thể sẽ phạm vào lợi ích Đại Doanh đế quốc.
Nam Chu đế quốc tập kết đại quân, thậm chí lại một lần nữa thành lập
Chinh Nam đại đô đốc phủ, để Phó Viêm Đồ suất lĩnh đại quân xuôi nam
bình định, tiêu diệt Nam Man phản quân, đây đối với Đại Doanh đế quốc là phi thường có lợi.
Bởi vì như vậy, Nam Chu đế quốc rất có thể sẽ lâm vào vũng bùn chiến
tranh với Nam Man, mà Trấn Hải Vương tận cùng phía nam kia rất có thể sẽ thừa cơ nổi lên.
Đến lúc đó, Nam Chu sẽ sứt đầu mẻ trán, lâm vào tình cảnh nguy hiểm nhất.
Lúc đó, đại quân Đại Doanh đế quốc xuôi nam, tiến đánh Nam Chu đế quốc liền có thể làm ít công to.
Thậm chí cùng phản quân Nam Man, Sử thị gia tộc, nam bắc giáp công, triệt để tiêu diệt đối thủ lớn nhất Nam Chu đế quốc.
Cho nên hiện tại để Ngao Tâm và Ngao Ngọc chết đi, hi sinh Vân Trung Hạc, là có lợi đối với Đại Doanh đế quốc.
Đương nhiên nếu như vậy, kế hoạch nội ứng Vân Trung Hạc sẽ trở thành
một chuyện cười, trực tiếp sớm kết thúc, để hắn bị Nam Chu hoàng đế chém đầu, phảng phất kế hoạch nội ứng này cho tới bây giờ không có tồn tại.
Phong Hành Diệt khàn khàn nói: "Ta. . . Chúng ta có thể sớm kết thúc
kế hoạch nội ứng này, điều động cao thủ Hắc Long Đài chui vào Nam Chu đế đô, cứu Vân Trung Hạc ra, mang về Đại Doanh đế quốc."
Công Tôn Dương trừng Phong Hành Diệt một cái, cảm thấy đề nghị này ngây thơ mà hoang đường.
Vân Trung Hạc rất trọng yếu, nhưng quan trọng hơn Tứ hoàng tử Doanh
Khư sao? Bây giờ Doanh Khư còn ở trong tay Nam Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc còn không tổn thất lợi ích đế quốc nghĩ cách cứu viện Doanh Khư,
huống chi là Vân Trung Hạc?
Vì lợi ích đế quốc, hi sinh một nội ứng nho nhỏ thì coi là cái gì?
Phong Hành Diệt run rẩy nói: "Thế nhưng . . . Lúc ấy Vân Trung Hạc
hoàn toàn có thể không đi Nam Chu đế quốc nội ứng, nhưng hắn vì lợi ích
đế quốc, nghĩa vô phản cố đi nội ứng Nam Chu. Bây giờ chúng ta lại hi
sinh hắn vô ích sao? Nói như vậy, chẳng phải chúng ta vi phảm tôn chỉ?"
Hoàng đế và Công Tôn Dương vẫn không nói chuyện.
Phong Hành Diệt quỳ xuống nói: "Bệ hạ, đại soái, chuyện này có thể giao cho Tây Nam phủ chúng ta chấp hành."
Công Tôn Dương nói: "Hoang đường, chẳng lẽ Tây Nam phủ các ngươi
không thuộc về Hắc Long Đài sao? Không thuộc về đế quốc sao? Trước lợi
ích đế quốc, bất kỳ người nào đều có thể hi sinh, bao gồm cả ngươi và
ta, đương nhiên cũng bao gồm Vân Trung Hạc."
Đại Doanh hoàng đế vuốt vuốt một ngọc thạch trong tay, phảng phất phi thường si mê hoa văn phía trên, giống như căn bản không nghe Phong Hành Diệt nói.
Thậm chí còn đưa ngọc thạch đến trước mắt, chiếu xạ ánh lửa đèn.
Nhìn một lúc lâu, hoàng đế đứng dậy đi.
"Cứu." Hoàng đế nhàn nhạt hạ chỉ nói.
Lập tức, Phong Hành Diệt dập đầu nói: "Tuân chỉ, bệ hạ, thần lập tức nghĩ cách cứu viện."
"Không, không phải cứu như ngươi nói." Hoàng đế nói: "Ngươi nói cứu
đơn giản chính là hi sinh vô số cao thủ Hắc Long Đài cướp ngục, cứu Vân
Trung Hạc từ ngục giam Nam Chu Hắc Băng Đài ra, hoặc là nửa đường cướp
đi."
Phong Hành Diệt kinh ngạc nói: "Vậy ý của bệ hạ là?"
Hoàng đế nói: "Cứu cấp bậc cao hơn, chẳng những phải cứu tính mệnh
Vân Trung Hạc, tốt nhất cứu cả Ngao Tâm, để Vân Trung Hạc tiếp tục kế
hoạch nội ứng này."
Khôi thủ Hắc Long Đài Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, nếu vậy sẽ trả đại
giới kinh người. Chúng ta cần bỏ ra con số vật tư và lực lượng trên
trời, tiến hành chiến lược đe doạ, mặt khác nội ứng chúng ta, còn phải
phát động công kích tự sát. Mà nếu cứu Ngao Tâm, rất có thể sẽ tổn
thương lợi ích Đại Doanh đế quốc chúng ta, để Nam Chu đế quốc lâm vào
vũng bùn chiến tranh Nam Man, mới phù hợp nhất ích lợi của chúng ta, vì
thế hi sinh Vân Trung Hạc, cũng không đáng tiếc."
Đại Doanh hoàng đế thản nhiên nói: "Lợi ích trong mắt trẫm và ngươi
có chút không giống nhau, cứ làm như thế đi! Tìm cách cứu viện Vân Trung Hạc, nên bỏ ra cái giá gì, cứ bỏ ra cái đó."
"Tuân chỉ!"
Công Tôn Dương dập đầu nói, đổi lại là thần tử khác nghe hoàng đế nói ra lời như vậy, đã sớm sợ hãi không gì sánh được, nhưng Công Tôn Dương
lại phi thường thản nhiên, bởi vì tín nhiệm giữa lão và hoàng đế cơ hồ
không thể lay động.
Sau khi nói xong, Đại Doanh hoàng đế liền rời đi, không nói gì thêm.
Không ai đoán được tâm tư Đại Doanh hoàng đế, nhưng ít ra giờ khắc này, y thật sự là quang mang vạn trượng, mị lực vô hạn.
Theo ý chỉ Đại Doanh hoàng đế.
Ngắn ngủi hai ngày sau, một chi hạm đội cường đại bí mật từ hải vực Đại Doanh đế quốc xuôi nam.
Cùng lúc đó, mấy hành tỉnh Tây Nam Đại Doanh đế quốc, hai mươi mấy
vạn đại quân bắt đầu tập kết, thậm chí bắt đầu bí mật hành quân, tiến
vào Vô Chủ chi địa, lúc này đã gọi là Tần Đông, Tần Tây hành tỉnh.
Cùng lúc đó!
Trong kinh thành Nam Chu đế quốc, một nội ứng Hắc Long Đại nào đó nhận được một mệnh lệnh.
Để gã tiến hành một hành động nào đó.
Mà hành động này không thể nghi ngờ là dẫn bạo một đạn hạt nhân tại triều đình Nam Chu.
Đạn hạt nhân này, sẽ làm toàn bộ triều đình Nam Chu chấn động đến hồn phi phách tán.
Bên kia trong ngục giam Hắc Băng Đài, Vân Trung Hạc vẫn đang suy nghĩ cách tự cứu chính mình, cứu vớt Ngao Tâm, mưu đồ liên lạc Hương Hương
công chúa.
Hắn hoàn toàn không biết Đại Doanh đế quốc chuẩn bị làm gì, thậm chí
cũng không dám ôm bất luận trông cậy gì. Bởi vì hắn biết, hi sinh Vân
Trung Hạc, hi sinh Ngao Tâm, đối với Đại Doanh đế quốc là có lợi.
Hắn cũng không trách cứ, vì lợi ích của đế quốc, Đại Doanh thậm chí
ngay cả Tứ hoàng tử Doanh Khư cũng không nghĩ cách cứu viện, huống chi
Vân Trung Hạc hắn chỉ là một nội ứng?
Hi sinh một Vân Trung Hạc, hoàn toàn như chết một con gián, Đại Doanh đế quốc hoàn toàn có thể coi như không phát sinh cái gì.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, Đại Doanh đế quốc đã mở ra kế hoạch
cứu viện hắn, mà đã bỏ ra con số tài nguyên chiến lược trên trời.
Rất nhanh, hắn có thể tiếp thu được tín hiệu Đại Doanh đế quốc nghĩ cách cứu viện.
Trung tâm Nam Chu triều đình, lập tức sẽ có một viên đạn hạt nhân bị dẫn nổ.