Bà Từ ngạc nhiên một hồi, lắp bắp: “Con, con…”
“À… là dị năng, có người biến thành quái vật, có một số người sẽ có được siêu năng lực, con là một trong số đó.” Lâm Đàm Đàm giải thích đơn
giản, người ta cho cô ở lại, cô chỉ làm chút việc nhỏ, không đáng bao
nhiêu.
Bà Từ thì thào: “Thì ra vừa rồi bà không nhìn lầm, con thật sự ném hai sợi dây qua đây.”
Lâm Đàm Đàm vẫn thắc mắc sao những người này không tò mò về dị năng của mình, thì ra bà cho rằng bà hoa mắt, nhìn lầm.
“Vậy…. bệnh viêm phế quản của ông đã ổn chưa con?” Bà Từ lại hỏi.
“Chỉ là tạm thời dịu bớt, nếu muốn hết bệnh thì phải trị liệu một thời
gian.” Lâm Đàm Đàm nói, cô đã trị cho không ít bệnh nhân có bệnh tật,
chỉ cần đến chỗ cô vài lần, qua hai đợt trị liệu thì đã có thể nhảy nhót tưng bừng, đương nhiên cô thu phí rất cao. Bây giờ cấp bậc của cô thấp, bệnh cũ như viêm phế quản muốn trị cũng phải mất mấy tháng.
“Chị ơi, chị có thể dạy em được không? Như vậy em có thể trị bệnh cho
ông nội.” Giọng nói thanh thúy của bé gái nhà họ Từ vang lên.
Lâm Đàm Đàm thấy đứa trẻ này trắng trẻo, cực kỳ lễ phép, trong lòng ưa
thích nên nói với nó: “Chị không thể dạy em, chị không thể quyết định em có dị năng hay không, đó là do ông trời định đoạt.”
Sau đó mọi người lại lôi kéo Lâm Đàm Đàm, hỏi chuyện dị năng, đương
nhiên cô không thể tỏ vẻ cái gì cũng biết, đa phần cô sẽ trả lời là
“không rõ”.
Cơm nước no nê, Lâm Đàm Đàm về phòng hấp thụ hết viên tinh hạch kim hệ,
phóng ra một cây kim. Cây kim kia “phập” một tiếng, đâm vào tường như
một cây đinh. Lâm Đàm Đàm xuống giường, đến bên tường, đưa tay lau qua,
cây kim hóa thành sương khói màu vàng, một lần nữa biến thành năng lượng quay về trong cơ thể. Cô nhìn lỗ nhỏ chừng 2 cm trên tường, cảm thấy an tâm hơn một chút.
Ngày mai phải giết, cô phải giết ra một con đường.
Đáng tiếc, không có nhiều tinh thạch, cô phải nghĩ cách kiếm một ít.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi những tiếng động do mấy con zombie bên ngoài tạo ra, bắt mình phải ngủ.
…
Có người lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức vào ban đêm, có người lại chọn hành động trong đêm tối.
Tiểu đội của Diệp Tiêu chính là những con người trâu bò đó. Thông qua
việc khống chế hệ thống giám sát trong thành phố, bọn họ phát hiện
zombie càng lúc càng mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn. Mỗi một giây
trôi qua, độ khó của nhiệm vụ cứu viện sẽ tăng thêm một phần.
Đồng thời, vì đã xâm nhập được hệ thống giám sát, tương đương với việc
họ có vô số đôi mắt trong thành thị, mang lại lợi ích to lớn cho hành
động của họ.
Thời gian quay ngược về hai tiếng trước.
Mục tiêu đầu tiên của họ là hai nhà khoa học, ngoài việc bọn họ là những người quan trọng nhất, còn vì phòng nghiên cứu của bọn họ ở gần vùng
ngoại thành, gần với tiểu đội nhất.
Đó là một tòa nhà công sở, chỉ có 6 tầng, kết cấu chỉnh thể có hình vòng tròn, bất kể là tạo hình hay vật liệu xây dựng đều mang lại cảm giác
khoa học kỹ thuật, cũng rất chắc chắn, mỗi tầng còn có rất nhiều phòng
lớn phòng nhỏ.
Bên cạnh tòa nhà công sở này là một trung tâm thương mại, cũng mới xây,
rất khí phái. Cách hai tòa nhà này không xa có từng mảng từng mảng bất
động sản, đã có chỗ cho thuê, lập lòe ánh sáng trong đêm tối, có chỗ vẫn còn đang thi công. Ở chỗ xa hơn, phần lớn là khu dân cư thấp bé và đất
trống.
Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, Diệp Tiêu dùng ống nhòm thu hết tất cả
vào đáy mắt. Anh vừa híp mắt lại như đang tự hỏi điều gì đó, vừa chú ý
xung quanh, hễ nhìn thấy zombie đến gần, anh sẽ dùng một phát súng giải
quyết nó.
Phía sau, tại một nhà xưởng bị bỏ hoang, một người vóc dáng cao to và
một người đàn ông mảnh khảnh, ngũ quan có chút âm nhu đang xếp từng bao
từng bao gì đó, giống như là đang chất bom.
“Chuẩn bị xong rồi.” Hai người ra khỏi đó.
“Đi” Một nhóm ba người lặng lẽ rút quân. Sau đó không lâu, nhà xưởng kia đột nhiên phát ra âm thanh vang đội, có tiếng ô tô, tiếng người ồn ào,
giống như trong căn phòng nhỏ lại chứa cả một cái nhà ga.
Những tiếng động đó do từng tầng loa truyền ra, bầy zombie trở nên hung
hăng trong đêm tối bị hấp dẫn về phía này, nhao nhao đi về hướng phát ra âm thanh, có không ít zombie cũng rời khỏi tòa nhà công sở tràn đây cảm giác khoa học kỹ thuật kia.
Ba người trở lại tầng trệt của một tòa nhà 3 tầng, chỗ này chỉ mới có
tường, đâu đâu cũng có xi- măng, gạch đỏ, trên đất còn có một đống hỗn
tạp, điểm cộng là cả tầng chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hết,
không sợ zombie trốn trong góc, không phát hiện được.
Năm người còn lại ở trong đó, Bạch Trừng ngồi chung một chỗ với cái
người vẫn luôn ôm laptop, nói gì đó với màn hình. Thấy họ trở về, Bạch
Trừng ngẩng đầu nói: “Những con có thể ra ngoài trong tòa nhà kia đã ra
hết rồi, nhưng bên trong còn lại không ít, một hồi tôi nói vị trí cho
các cậu. Giáo sư Trịnh và giáo sư Ngô hiện đang ở phòng nghiên cứu dưới
lòng đất, cửa vào có nhiều zombie vây quanh, trong phòng nghiên cứu của
họ cũng có không ít zombie, mọi người phải hành động thật nhanh.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Hiểu Thiên, Mai Mai, Từ Ly, chuẩn bị xong chưa?” Anh trực tiếp gọi tên.
Hiểu Thiên là cái người không ngừng gõ laptop, tên là Giang Hiểu Thiên,
tướng mạo vô cùng bình thường, kiểu thanh niên ném vào biển người là mất tích luôn. Tên này là một hacker tài năng, chỉ cần có dính dáng chút ít đến phương diện này, anh ta có thể chơi được hết, hệ thống giám sát của Dương thị chính là do người này hack.
Anh ta đóng laptop, đứng dậy: “Được, có thể đi.”
Mai Mai là người nóng nảy, tên đầy đủ là Mai Bách Sinh, nhưng lại không
thích cái tên vừa nho nhã vừa kỳ cục của mình nên tự đặt cho mình một
nickname khác. Anh ta nắm chặt súng trên tay, cười hì hì: “Đã sớm chuẩn
bị xong.”
Từ Ly là một thanh niên nhìn qua có vẻ hay xấu hổ, tướng mạo mềm mại,
tính cách cũng nhẹ nhàng, xem ra còn không cường tráng hơn tên Trình Kỳ
Nham vào đội giữa chừng nhưng anh ta là người có lực sát thương gần với
Diệp Tiêu nhất trong cả đội ngũ. Không giống những người khác, tuy bên
hông cũng mang súng nhưng trên tay lại không có súng. Anh ta cầm một
thanh trường kiếm, bao kiếm mang phong cách cổ xưa.
Diệp Tiêu nhìn người cao to vừa trở về chung với mình: “Đại Chung, chỗ này giao cho cậu.”
Đại Chung là người có vẻ ngoài thô kệch nhất trong đội, hán tử vùng Đông Bắc chính tông, bình thường trông có vẻ là người trầm tính, thật thà,
phúc hậu, ít nói, tốt tính, khi chiến đấu lại vô cùng dũng mãnh, tên đầy đủ là Chung Hùng, người cũng như tên.
Mai Bách Sinh, Tử Ly, Chung Hùng, thêm đội trưởng Diêp Tiêu là hỏa lực
chính của tiểu đội 7 người—bây giờ là tiểu đội 8 người. Những người khác không thể nói là yếu nhưng không am hiểu chiến đấu. Diệp Tiêu dẫn theo
hai người trước, để lại một người, nếu không anh rất lo lắng.
Chung Hùng cười