“Nhắc mới nhớ, bên Hình Quốc Lượng sao rồi?” Một đợt người bệnh rời đi, đột nhiên Lâm Đàm Đàm hỏi.
Bạch Trừng trả lời: “Tối hôm qua đã được đưa về rồi, thương vong nặng
nề. Lúc A Tiêu đến cứu viện, bọn họ đã bị mấy đàn zombie bao vây, cuối
cùng trong hơn 200 000 người trở về, chỉ có hơn 190 000 người sống sót.
Lâm Đàm Đàm rất king ngạc, nhưng với tình huống hôm qua, dường như điều
này cũng bình thường, còn nhiều người sống sót như vậy đã tốt lắm rồi.
Dù vậy, tâm trạng Lâm Đàm Đàm vẫn như bị cái gì đó đè ép, cô đứng dưới
mái hiên nhìn mưa thật lâu, áo khoác và tóc đã bị nước mưa thấm ướt.
Diệp Tiêu đứng sau cửa sổ phòng khách nhìn cô rất lâu, anh bước ra, hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
“Em nhìn mưa.” Lâm Đàm Đàm nhìn anh, lại nhìn khoảng sân trong cơn mưa
trắng xóa, cô nhẹ nhàng nói: “Em đang nghĩ tại sao trận mưa này lại đến
sớm như thế.”
Trong lịch sử, trậm mưa này sẽ đến vào thượng tuần tháng 2. Khi đó,
chuyến di chuyển của những người sống sót ở Dương thị đã kết thúc. Số
người sống sót cuối cùng đến được căn cứ Ninh thị không thể thống kê cụ
thể, nhưng cũng có khoảng hơn 200 000 người, không vượt quá 300 000
người.
Còn lần này, phía họ có chính xác 153 000 người, thêm 190 000 người kia, tổng cộng có 350 000 người đến căn cứ Ninh thị, nhiều hơn trong lịch sử rất nhiều. Nhưng… vốn sẽ có càng nhiều người hơn nữa.
Cơn mưa này đã mang đến những cái chết ngoài dự đoán.
Lâm Đàm Đàm không biết cơn mưa này đến sớm có phải do mình hay không,
cũng không biết khi cô thay đổi một số thứ có phải cũng sẽ khiến những
việc khác thay đổi hay không. Cô giấu tay vào trong áo, đứng dưới mái
hiên, cảm thấy hoảng loạn.
Nếu… nếu thật sự vì mình mà nhiều người như vậy phải chết…
Diệp Tiêu cũng nhìn mưa: “Trận mưa này rất bất thường. Chiều hôm qua,
lúc anh ra ngoài, zombie đã trở nên mạnh hơn, thực vật ở ven đường trông cũng rất khác thường.”
Anh nhìn tay mình: “Sau khi ở trong cơn mưa này, anh cảm thấy rõ ràng dị năng của anh đã mạnh hơn.”
Lâm Đàm Đàm trầm giọng nói: “Tất cả mọi người đang nhanh chóng tiến hóa, nếu không tiến lên thì sẽ bị bỏ lại, con người là vậy, những thứ khác
cũng như vậy.”
Cô thở dài, bước vào trong. Diệp Tiêu đứng trên con đường cô trở vào
trong biệt thự, đột nhiên hỏi: “Đàm Đàm, em đang trốn tránh anh sao?”
Da đầu Lâm Đàm Đàm tê rần, tâm trạng nặng nề và những suy nghĩ nghiêm
túc về cuộc đời bỗng chạy đi đâu hết, cô cười giả dối: “Đâu có đâu, sao
anh lại nghĩ vậy?”
“Không có à?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu em muốn tránh anh thì đã nhốt mình trong
phòng hoặc lúc nãy khi anh đến gần em, em phải tránh đi ngay chứ.” Lâm
Đàm Đàm vẫn cười giả tạo.
Diệp Tiêu nhìn cô một lúc. dien.Dan. L3 Quy' Don
Lâm Đàm Đàm sắp không thể giữ được nụ cười giả dối kia nữa, cô vội vàng
nói: “Đúng rồi, sau này anh có tính toán gì không? Sẽ ở lại đây lâu dài
à?”
Diệp Tiêu cũng không làm khó cô, cô đưa ra một đề tài mới, anh trả lời
câu hỏi của cô: “Không, căn cứ này không phải nơi ở lâu dài.”
Vẻ mặt Lâm Đàm Đàm nghiêm túc: “Là sao?”
“Đầu tiên là vấn đề quản lý, có rất nhiều lỗ hổng, tạm thời anh không
thể nói rõ. Thứ hai là phe phái hỗn loạn, tuy ngoài mặt mọi người vẫn
khá đoàn kết nhưng về bản chất họ vẫn làm theo ý mình. Sau một khoảng
thời gian nữa, tài nguyên sẽ ngày càng khan hiếm, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt, họ không thể tránh khỏi nội đấu (đấu tranh nội bộ). Thứ ba…”
Diệp Tiêu tạm dừng một lát, cười khổ: “Anh đã đắc tội người ở đây.”
Ngày hôm qua anh đã gặp thủ trưởng nơi này, ông ta vốn là phó tư lệnh
của khu cảnh bị. Ông ta tỏ ý muốn mời chào anh, nhưng Diệp Tiêu không
đồng ý, đúng hơn là, anh đã không hề xúc động hay tỏ vẻ sẽ vào sinh ra
tử vì người đó ngay lập tức.
Anh nhìn ra ông ta rất bất mãn, phòng bị anh.
Cho nên hôm nay anh ở trong biệt thự. Dù vị thủ trưởng kia nói muốn sắp
xếp một chức vụ cho anh nhưng anh không định nhúng tay vào bất kỳ công
việc nào trong căn cứ này.
Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ nam thần đúng là anh minh sáng suốt. Tương lai của căn cứ Ninh thị này chẳng mấy sáng lạn, miễn cưỡng duy trì mấy tháng
bình yên thì bắt đầu nội đấu, thay đổi người lãnh đạo mấy lượt, không ít người sống sót bị cuốn vào những cuộc đấu tranh, trật tự hỗn loạn. Đến
mạt thế năm thứ 2, bên ngoài bị zombie vây thành, bên trong bị thực vật
biến dị tàn sát, căn cứ sụp đổ, chia năm sẻ bảy tìm đến những cứ cứ mạnh mẽ ở những nơi khác nhau để nương tựa.
Lúc trước cô không hỏi vệc này là vì thứ nhất, trước mắt căn cứ Ninh thị vẫn an toàn, thứ hai là bọn người Diệp Tiêu quả thật không ở lại căn cứ Ninh thị quá lâu, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thủ đô.
Cô hỏi: “Không ở lại Ninh thị thì chúng ta sẽ đi đâu?”
Diệp Tiêu: “Có thể anh sẽ về thủ đô một chuyến.” Anh chần chừ một chút:
“Em nói em thích sống ổn định, vậy em có thích nơi nào không?”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, ngẫm một lát rồi nói: “Cái này cũng đơn giản
thôi, chỉ cần có hoàn cảnh sống tốt, mọi người đoàn kết, của cải đầy đủ, chế độ văn minh, có thể tự làm chủ, không có những sự áp bức, đấu tranh vô nghĩa là được. Đúng rồi, quan trọng nhất là thực lực chỉnh thể phải
mạnh, em cảm thấy hầu như mọi người ai cũng mong muốn có một chỗ như
vậy, căn cứ Ninh thị dường như không lý tưởng như thế, không biết thủ đô bên kia có được như vậy hay không? Nếu không có nơi nào như vậy thì tự
tạo cho mình một nơi là được rồi.”
Cô nói rất hào hùng, thật ra là đang cho Diệp Tiêu một ý tưởng, không
thể trông cậy vào thủ đô bên kia, tổ chức quốc quân của anh đã biến
chất, nên sớm tự lập thôi.
Quả nhiên Diệp