Lâm Đàm Đàm rất tiếc khi phát hiện Chu Nham không ở trong đoàn xe của
Chu Lễ. Cô cũng không thể hỏi Chu Lễ xem em trai anh ta đang ở đâu nên
chỉ có thể tạm thời cất cái ý định đánh người ta đến không thể tự lo cho mình.
Đến tối, Bạch Trừng đã hỏi ra chuyện của Lâm Đàm Đàm.
“Hộ khẩu của em ở Tô thị, xét chi phí ăn mặc bình thường có lẽ gia cảnh
không tệ. Nhưng quan hệ giữa em và người nhà hình như không tốt. Trong
đám người sống sót vừa hay có người quản lý ký túc xá của em, ông ta nói lúc em học năm nhất đại học, tự em đã đến báo danh, chẳng bao giờ thấy
thân nhân tới, ngoại trừ nghỉ hè và nghỉ đông, mấy ngày lễ bình thường
em sẽ ở lại đó.”
Còn về quan hệ cô và những người khác, Lâm Đàm Đàm* vốn dịu dàng ít nói, luôn giữ một khoảng cách nhất định với bạn cùng phòng và bạn học, người gần gũi nhất với cô ấy là Trần Thiến Nhã, bởi vì cô ấy thích anh trai
của người ta. Nhưng quá trình theo đuổi thì còn xa mới khoa trương như
lời của Trần Thiến Nhã. Cô ấy chỉ nhờ Trần Thiến Nhã tặng chocolate một
lần trong lễ tình nhân, sau đó cùng Trần Thiến Nhã đến trường Trần Chí
Hạo xem một trận bóng rổ mà thôi. dien.dan. lE Quy Don
Bạch Trừng nói rồi đưa những thông tin anh thu được cho Lâm Đàm Đàm,
trên đó có viết một số thứ tương đối vụn vặt. Nếu cô muốn có tin tức
hoàn chỉnh về bản thân thì cũng dễ, về phòng giáo vụ trong trường đại
học điều tra hồ sơ sinh viên là được. Bây giờ mà không mất điện thì
Giang Hiểu Thiên chỉ cần động ngón tay vài cái là có thể hack thông tin
rồi.
“Biết nhiêu đây đủ rồi, tóm lại em không có vướng bận gì ở Dương thị
này, bất kỳ ai tới bàn chuyện tình cảm thì đều vô dụng hết. Em hiểu
rồi.” Lâm Đàm Đàm gật đầu, móc hai quả sơn trà cô vẫn cất kỹ đến giờ từ
túi áo ra: “Anh Bạch vất vả rồi. Em mời anh ăn sơn trà.”
Bạch Trừng ngạc nhiên: “Em lấy đâu ra vậy?”
“He he, em đây mượn hoa hiến Phật.” Lâm Đàm Đàm nhét sơn trà vào tay anh ta, thở dài một hơi, thứ độc nhất Diệp Tiêu tìm ra cuối cùng cũng đã
đến tay chính chủ. Mình thông minh quá, tự thưởng cho mình một like!
Nói rồi cô còn nhìn Bạch Trừng một cái rồi vui vẻ chạy về phòng mình, bỏ lại một mình Bạch Trừng ngẩn ngơ ở đó. Anh nhìn hai quả cây màu vàng
trong tay, buồn cười.
…
Thành Tây bên này mới khai phá, người sống sót tập trung trong một khu
vực, xung quanh là một chiến hào sâu 2 mét, rộng 3 mét. Sau chiến hào
còn có một bức tường cao 3 mét được dựng bằng bùn đất và xi măng. Chỗ để người và xe đi qua có một tấm cửa sắt to, kiên cố.
Ngoài chiến hào có đủ các loại thiết bị theo dõi, còn có cả camera giám
sát ban đêm, cũng có rất nhiều màn hình theo dõi, lúc nào cũng có người
nhìn chằm chằm đống màn hình đó. Dù cho zombie có kéo đến gần, trừ khi
chúng biết bay, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn chúng cũng
không thể vượt chiến hào rồi lại bay qua tường cao được.
Thế nên, những người sống sót đang tụ tập trong căn cứ tạm thời này rất
an toàn, cứ cách một khoảng sẽ có camera giám sát, tiểu đội tuần tra
canh gác nghiêm ngặt. Mỗi khi trời tối, Diệp Tiêu sẽ đích thân đến xem
một lát, nhất là khi người càng lúc càng nhiều, tối nào anh cũng sẽ
quanh quẩn ở đó.
Đêm nay, ở một điểm gác quan trọng nhất gần cửa lớn, trong mấy gian bị
xung làm điểm chỉ huy, tại một căn phòng có giường nghỉ xuất hiện một
người đáng lẽ không nên có mặt ở đây. Diệp Tiêu vừa bước vào liền hỏi:
“Sao cậu lại đến đây?”
Bạch Trừng đang ngồi viết gì đó dưới ánh đèn, ngọn đèn chiếu rọi gương
mặt tuấn tú, tao nhã xuất trần của anh ta. Anh ta không ngẩng đầu:
“Chiều nay cậu không về ăn cơm, Đàm Đàm có hỏi đến cậu.”
Lơ đãng dừng chân trước mặt người đó, Diệp Tiêu hỏi: “Cô ấy nói gì?”
“Tôi nói cậu bận, cô ấy không hỏi gì nữa.” Bạch Trừng ngẩng đầu, nhìn anh cười.
“À” Diệp Tiêu nhàn nhạt đáp lại, biểu cảm trên mặt khiến người khác
không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Anh lơ đãng đảo mắt nhìn qua, ngay
lập tức thấy trên bàn nhỏ có bày một cặp gì đó khá quen mắt.
Hai trái này mọc trên cùng một cành, đều tròn căng, trông rất khác biệt
nên Diệp Tiêu nhìn một cái đã biết ngay đó chính là sơn trà ban sáng anh tặng.
Mặt anh cứng đờ.
Bạch Trừng nhìn theo ánh mắt anh, cười nói: “Đàm Đàm tặng tôi đó, không biết lấy đâu ra nữa, cô ấy có tâm nhỉ.”
Mặt Diệp Tiêu đen đi một chút.
Bạch Trừng còn ngại chưa đủ, anh ta tiếp tục cười nói: “Đúng rồi, cô ấy có tặng cậu không?”
Không có, còn tặng đồ anh cho cô đi nữa.
Diệp Tiêu: “Cậu cố ý đến khoe đó hả?”
Bạch Trừng cười lên: “Vừa rồi tôi thấy Mai Mai ỉu xìu, hỏi ra mới biết
cả buổi chiều nó bị người ta sai bảo, bận đến nổ đom đóm mắt, nó còn nói là do cậu ghen tỵ nó với Đàm Đàm không giấu gì nhau cả?”
Diệp Tiêu thầm cắn răng, thằng nhóc con đáng đánh. Anh vẫn lạnh lùng nói: “Đừng nghe nó nói bậy.”
“Nó có nói bậy hay không tôi không biết, nhưng cậu không có ý với con gái nhà người ta thật chứ?” Bạch Trừng chậm rãi nói.
Diệp Tiêu bỗng nheo mắt, im lặng nhìn anh ta. Bạch Trừng cười cười nhìn anh như một con hồ ly.
Bạch Trừng quay quay cây bút máy màu đen trên tay: “Bởi vì có chút
chuyện nên tôi đã tra xét Trần Chí Hạo. Mới biết gã bây giờ sợ hãi rụt
rè như chuột sợ mèo là do có người uy hiếp gã thẳng mặt. Chu Nham là ai
thì tôi không biết, nhưng tôi biết thái độ của cậu đối với Chu Lễ lạnh
đi mấy phần chỉ trong một buổi chiều, còn tra xét lai lịch của những
người đó. Trong lúc bọn tôi không để ý, cậu làm ra không ít chuyện nhỉ.”
Diệp Tiêu trầm mặc một lát, nói: “Tôi chỉ muốn chăm sóc cô ấy, đó là điều phải làm.”
“Đó là việc phải làm, vì cô ấy đã cứu Mai Mai. Bây giờ cô ấy cũng là một phần tử