Ngoại trừ việc giám sát những người này, Lâm Đàm Đàm còn một công việc khác, đó chính là trở về nghề chính của cô, bác sĩ.
Người sống sót từ trong thành thị đến đây khó tránh khỏi bị thương, tác dụng của Lâm Đàm Đàm hiển lộ theo đó.
Trên bãi đất trống trước tòa nhà công sở có một dãy nhà một tầng nhỏ.
Dãy nhà nhỏ đó trở thành nơi để người sống sót đến kiểm tra, bất kể là
nam hay nữ đều phải cởi áo, nhân viên kiểm tra là những người thuộc đội
người sống sót cũ, một người sẽ do ít nhất ba người kiểm tra.
Phát hiện bị sốt sẽ cách ly, phát hiện cảm nhiễm cũng sẽ đưa đi cách ly
để tránh gây xôn xao, một khi thi hóa sẽ bị giải quyết một cách nhân
đạo, phát hiện trên người có vết thương bình thường cần trị thì đưa đến
chỗ trị liệu.
Sau dãy nhà nhỏ còn một dãy nhà nhỏ khác. Đây là chỗ chữa bệnh, có vài
bác sĩ ở đây để chữa cho người bệnh. Lâm Đàm Đàm cũng chiếm một gian,
dùng dị năng của cô để trị liệu cho người khác.
Một người đàn ông trung niên đau đớn cởi chiếc giày thấm máu ra, để lộ
bàn chân bị miếng thủy tinh đâm vào, đã được dùng vải bao tạm. Lâm Đàm
Đàm nhìn sơ qua rồi nói: “Chú thật may mắn, không bị dính phải cái gì
của zombie, nếu không thì xong rồi.”
Cô nói với nữ sinh thủy hệ bên cạnh: “Cho chú ấy chút nước để rửa vết thương trước đi.”
Nữ sinh thủy hệ răm rắp nghe theo, trong tay cô ấy xuất hiện một dòng
nước, cọ rửa qua lòng bàn chân của bệnh nhân, không chỉ có thể tẩy sạch
vết máu bên ngoài mà còn có thể xâm nhập vào miệng vết thương, tẩy đi
những tầng bẩn bám, chỉ là kiểu rửa vết thương này sẽ khiến bệnh nhân
đau đến mặt mày trắng bệch.
Người đàn ông này cũng ráng nhịn, được con trai đỡ, không phát ra tiếng thét nào.
Rửa xong, Lâm Đàm Đàm phát ra một sợi dây mộc hệ quấn lấy mắt cá chân
người đó, từng tia lăng lượng bắt đầu thẩm thấu vào bàn chân, miệng vết
thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Í? Hết đau rồi?” Người bệnh rụt chân đau về, đứa con trai cũng vui vẻ: “Vết thương cả ba em lành rồi ạ?”
“Không, chỉ là khiến miệng vết thương của ông ấy khép lại nhanh hơn để
phòng ngừa bị nhiễm trùng mà thôi, bên trong thì không nhanh như vậy
đâu. Mấy ngày nữa hạn chế sử dụng chân này đi, phải dưỡng thương vài
ngày.” Lâm Đàm Đàm nói.
Hai cha con vui vẻ cảm ơn cô rồi ra về.
Sau đó có một người gãy xương đến, đã được trung y kế bên chỉnh xương
rồi, nhưng điều kiện không đủ, chỉ có thể cặp một cái nẹp, để dị năng
của Lâm Đàm Đàm tẩm bổ một chút, rất nhanh.
Lâm Đàm Đàm trị luôn.
Người này nhanh chóng cảm thấy không còn đau nữa.
Sau đó là một cậu bé bị trầy mặt do té đập mặt xuống đất. Lâm Đàm Đàm
lần này không tự chữa mà nghiêm túc nói với một người nam: “Anh thử
xem?”
Người này là trao đổi sinh ở một bệnh viện, tên Minh Trạch. Mấy ngày
trước anh ta phát sốt, được Lâm Đàm Đàm giúp đỡ, sang ngày thứ hai đã
thức tỉnh rồi, mộc hệ, hơn nữa còn theo hướng trị liệu. Năng lực của anh ra cũng rất đáng ngạc nhiên, nhưng lại tỏ vẻ muốn theo Lâm Đàm Đàm học
nghề, nên cô đưa anh ta theo.
Vẻ mặt anh ta bắt đầu nghiêm túc, đưa tay về phía cậu bé, từ trong tay
anh ta, một lùm cỏ xanh mọc ra, cậu bé kia còn đang ngạc nhiên hô lên
thì đã bị tay anh ta che mặt lại.
Ừm… cái này có hơi dọa người. dien(dan) Le/Quy don!
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, chừng hai phút, cỏ xanh héo rũ, rụng
xuống, vết trầy trên mặt đứa trẻ cũng biến mất, vết thương cơ bản đã kết vảy, hiệu quả hơn so với dùng thuốc nước.
“Sao nào?” Lâm Đàm Đàm cười hỏi Minh Trạch.
Sắc mặt Minh Trạch hơi tái, ánh mắt lại hiện vẻ phấn khởi: “Loại năng lực này quá tuyệt vời. Đáng tiếc tôi vẫn còn quá yếu.”
Anh ta cảm thấy mình chỉ có thể trị được chừng 3 lần như vậy, nhìn đống
cỏ khô trên đất: “Cô Lâm, tại sao tôi lại biến ra cỏ? Tâm Ngữ lại biến
ra dây mây? Nhưng dù cỏ hay dây mây thì cũng không thể thu về được, còn
cô thì lại khác?”
Lâm Đàm Đàm trả lời: “Tôi cũng không biết đâu.”
Lâm Đàm Đàm rất khác so với những dị năng giả trong thời kỳ này. Dị năng của cô sau khi phát ra có thể thu lại, còn Minh Trạch và Dương Tâm ngữ
đều như nhau, thả ra một lượng lớn dị năng để thực chất hóa chúng thành
cỏ thành dây mây, lãng phí vô ích.
Cả những dị năng giả khác cũng thế, còn tiêu hao lớn hơn loại thực vật hóa.
Lâm Đàm Đàm xoay cổ: “Tốt lắm, người tiếp theo. Thêm mười người nữa rồi
nghỉ một lát.” Cô đương nhiên sẽ không biến mình thành siêu nhân không
biết mệt. Mỗi lần cô chỉ điều trị cho 20 bệnh nhân, nhưng dù tính như
vậy cũng rất nhiều rồi.
Kết quả, trong 10 người này, cô gặp được hai người quen. Một người nói
là bạn cùng trường cùng câu lạc bộ, còn mượn phiếu ăn của cô. Một người
thì nói lúc tự học thường hay gặp cô.
Hai người này đương nhiên đều muốn lôi kéo làm quen, đều bị Lâm Đàm Đàm dùng cách ôn hòa để tiễn đi.
Nhưng cứ thế này không phải cách hay, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Đàm Đàm
đành phải tìm đến người hỗ mà cô cho rằng có tâm cơ thâm trầm nhất,
thích việc ám toán sau lưng người khác nhất- Bạch Trừng.
Bây giờ người sống sót kéo đến thành Tây mỗi lúc một nhiều, mỗi ngày có
đến hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn người. Vậy nên đại tổng quản Bạch Trừng cực kỳ bận rộn. Ban ngày Lâm Đàm Đàm không muốn phiền đến anh ta, nhưng buổi tối cũng chẳng gặp được người. Hôm nay cô đợi rất lâu ở nhà
301 cũng không thấy anh ta về nên đành xuống lầu chờ.
Trong tiểu khu chỉ có mấy ngọn đèn thật u tối, Lâm Đàm Đàm ngồi ở chỗ lên xuống cầu thang ở tầng