Cuối cùng, Diêp Tiêu cũng không đồng ý cách chặt tay móc mắt người khác.
Giang Hiểu Thiên và Mai Bách Sinh cảm thấy thật thất vọng.
Lâm Đàm Đàm à?.... Lâm Đàm Đàm im lặng cúi đầu, câm như hến, giả vờ như mình không tồn tại.
Diệp Tiêu buồn cười nhìn cô mấy lần: “Nhưng đề nghị này vẫn có chỗ tốt.” Anh nói.
Lâm Đàm Đàm lập tức ngẩng đầu nhìn anh, khụ khụ, còn hơi xấu hổ.
Sau đó, Diệp Tiêu chấp nhận yêu cầu của mọi người, nói chyện với Mẫn Diên Đức trước mặt họ.
Anh cảnh cáo ông ta nếu muốn Thái Thành Lương sống sót trở về thì đừng
giở trò, bắt ông ta phải gửi quân đội đến trong vòng mười ngày.
Mẫn Diên Đức cứ tưởng mình nghe nhầm. Ông ta vừa bị thuộc hạ của mình uy hiếp?!
“Cậu nói cái gì?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam đầy vẻ khó tin và tức giận đến nỗi không kiềm nén được.
Mọi người trong phòng khách bên này nghe được đều thấy vui vẻ.
Mai Bách Sinh xoắn tay áo, ý bảo Diệp Tiêu đưa điện thoại cho anh ta,
sau đó anh ta nói vào trong điện thoại: “Lão Mẫn à, ông muốn chúng tôi
cứu bà Quyên gì đấy chứ gì? Được thôi, ông gửi ngay tin cơ mật sang đây, nếu không chúng tôi không làm.”
Đầu dây bên kia lửa giận cuồn cuộn: “Cậu là ai? Diệp Tiêu đâu? Kêu cậu ta ra nói chuyện với tôi!”
“Thủ lĩnh của bọn tôi bận lắm, không rãnh nói nhảm với ông đâu. Ông hai
ngày ba bữa giục chúng tôi phải cứu hai mẹ con kia, ai không biết còn
tưởng đó là vợ bé và con gái riêng của ông đó. Ông nói nghe coi, người
ta cho ông bao nhiêu lợi ích mà khiến ông có thể làm đến mức này, hả?
Hay là ông phải sống dựa vào người ta mới được hưởng lợi? Có bao nhiêu
người bị phái đi một cách mơ hồ như chúng tôi vậy?”
Mẫn Diên Đức thở hổn hển: “Các người! Thật vô tổ chức, vô kỷ luật! Trong mắt các người có còn thủ trưởng là tôi không hả? Đây là mệnh lệnh!”
“Tôi khinh! Ông mà là thủ trưởng quái gì? Không biết xấu hổ đi dát vàng lên mặt mình. Hồi xưa, trước mặt những thủ trưởng chân chính ông cúi
đầu khom lưng, nịnh nọt đến thế nào? Tôi đã sớm nhìn ra ông không phải
thứ gì tốt. Đúng là trong núi không có hổ, khỉ đột liền xưng vương!”
“Cứ quyết định vậy nha. Nhớ nhanh chóng gửi tài liệu sang đây, đừng có
làm bộ làm tịch. Còn nữa, ông muốn biết tôi là ai không? Ông đây nói cho ông biết, ông đây tên là Mai Bách Sinh, vốn thuộc đội XXX, nhập ngũ 16
năm. Ông nhanh đi tra hồ sơ rồi khai trừ tôi đi nhé!”
Nói xong một loạt, Mai Bách Sinh treo máy, cảm thấy tinh thần thật sảng
khoái. Loại người đó nên mắng một trận cho đã mới đúng. Anh ta thấy ai
cũng nhìn chằm chằm mình, nhức đầu: “Em không ưa ổng thôi mà. Với lại,
em chỉ đại diện cho bản thân. Nếu không có Đàm Đàm em cũng đã chết rồi.
Em muốn sống tự do hơn, dù sao em cũng định hai năm nữa sẽ xuất ngũ mà.”
Không ai nói gì anh ta. Ngược lại, hai từ “xuất ngũ” lại làm một số người dao động.
Cả quá trình này Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật mơ hồ, cô vẫn đang nghĩ cách
làm thế nào để khiến Diệp Tiêu thoát khỏi vũng bùn kia, còn định làm mấy chiêu tổn hại, thế mà Mai Bách Sinh đã trực tiếp nói ra rồi.
Bạn tốt là đây chứ đâu.
Cô âm thầm cho Mai Bách Sinh một like.
Mẫn Diên Đức không biết đã vật vã thế nào, cuối cùng vẫn truyền một phần tư liệu đến trong đêm. Nội dung không nhiều lắm, phân loại dị năng,
cách sử dụng tinh hạch, một ít phân tích và phán đoán về việc thăng cấp
dị năng. Lâm Đàm Đàm vừa xem qua đã thấy sai hơn một nửa rồi. Chẳng biết là do Mẫn Diên Đức động tay động chân hay những người bên viện khoa học vẫn đang trong quá trình nghiên cứu nữa.
Lâm Đàm Đàm đoán là cả hai.
Sau đó, Mẫn Diên Đức cho biết quân đội sẽ đến đúng kế hoạch, cố gắng
đuổi kịp trong vòng 10 ngày, nhưng hiện tại không đủ người, vị trí địa
lý của Dương thị lại không tốt, không thể đến sớm được.
Mọi người rất kinh ngạc vì ông ta lại chịu thua sớm đến thế, nhưng Bạch
Trừng đã nói ra chân tướng: “Chắc hẳn vì ông ta vẫn chưa ngồi vững vị
trí đó, hoặc bọn họ chỉ là những kẻ phụ thuộc trong một trận doanh mà
thôi. Chúng ta dù sao vẫn là người của ông ta, nhưng ông ta không thể
đàn áp một đội ngũ nho nhỏ, có vẻ như ông ta là kẻ vô năng.
Lúc trước nói chuyện thì đao to búa lớn, thái độ khó ưa, thế mà bọn họ
vừa trở mặt ông ta liền như thế, bắt nạt kẻ yếu, càng sợ Thái Thành
Lương gặp bất trắc dưới tay họ nên muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ
hóa không.
Mọi người cảm thấy tâm trạng mình phức tạp hẳn, Mẫn Diên Đức không dễ
chịu thì bọn họ nên vui vẻ mới phải. Nhưng cứ nghĩ cấp trên lúc trước
lúc nào cũng ra mệnh lệnh cho họ lại là kẻ nhát gan đến vậy, cứ cảm thấy