Diệp Tiêu hiểu ý bế cô lên, cũng không quay lại siêu thị mà tìm một chỗ
sạch sẽ ngồi xuống, để cô ngồi trên người anh, còn kêu chuột đồng nhỏ
phun ra một chiếc chăn cho cô quấn lên.
“Ngủ đi, anh ở đây.” Anh dịu dàng nói. Lâm Đàm Đàm cọ vào vai anh, khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại chưa được mấy giây đã ngủ.
Chuột đồng nhỏ năm lần bảy lượt bị gọi dậy nhìn hết người này đến người kia
rồi chui vào trong chăn, tìm chỗ thoải mái cho mình rồi cũng ngủ theo.
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ, nhớ kỹ thời gian sau đó cẩn thận nhìn gương mặt cô.
Năm phút, mười phút, không có phản ứng, hai mươi phút, ba mươi phút, vẫn an ổn, Diệp Tiêu tạm an lòng.
Nhưng ngay lúc anh vừa cảm thấy an tâm, trong đầu Lâm Đàm Đàm bỗng sôi động hẳn lên, chắc có lẽ qua nửa
giờ nghỉ ngơi chúng đã có đủ tinh thần, lại bắt đầu có sức quậy phá.
Lâm Đàm Đàm hoảng hốt mở mắt ra, bốn phía tối đen, cô mờ mịt một lát mới
cảm giác thấy dòng nước lạnh lẽo đang lướt qua cơ thể, cọ rửa bàn chân
cô, cô còn cảm nhận rõ cảm giác lơ lửng như mình còn đang ở trong nước,
còn có cả những con zombie sưng phù trôi qua trước mắt, cô dần hiểu ra,
mình đang ở trong nước.
Trong sông!
Diệp Tiêu rơi xuống sông!
Cô bắt đầu ra sức khua tay, nước sông đặc sệch như tương hồ khiến động tác của cô rất gian nan, dù đã dùng hết sức nhưng không thể nhích đến dù
chỉ một chút.
Cô kích động, sốt ruột, lòng cảm thấy lo sợ không
yến, quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng ngoại trừ hai ba cái xác làm người ta thấy sợ thì cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Cô gào thét trong im
lặng, dùng hết sức lực, nước sông bỗng chuyển động, không đặc như tương
nữa mà trở thành dòng chảy thật sự, cô ra sức gạt nước nhưng lại không
biết bơi, đúng rồi, dùng dị năng.... Uả? Mà dị năng là gì? Đúng rồi, là
năng lượng trong cơ thể mình.
Cô cố gắng điều động dị năng, giày
vò một lúc mới có thể thuận lợi bơi lội. Cô rời khỏi vị trí lúc đầu,
nhanh chóng bơi tới như một người cá. Bỏ lại hai cái xác đáng sợ, cô đi
tìm Diệp Tiêu nhưng cô chỉ thấy một mảng tối đen, không có gì cả, không
thấy người đâu, chỉ có bóng tối vô hạn và cảm giác hít thở không thông,
như cả thế giới chỉ còn lại mình cô.
Cô bàng hoàng sợ hãi, khóc lên.
Cô vừa khóc vừa cố nơi tới, không biết trôi nổi bao lâu cuối cùng cũng lên tới mặt nước, nhưng cô chỉ thấy bầu trời vặn vẹo tối om, nước sông mờ
mịt hoàn toàn không thấy bờ, phương hướng nào cũng y như đúc, cô không
thấy cái gì khác cả.
Càng sợ hãi cô càng khóc to, gọi tên Diệp
Tiêu nhưng không ai đáp lại, cô lại lặn xuống, khắp nơi tăm tối, không
có, không có, không có gì cả!
Diệp Tiêu cảm thấy người trong lòng cứng đơ, sau đó bắt đầu giãy dụa với biên độ nhỏ, hàng mày nhíu chặt,
biểu cảm trên gương mặt rất buồn, đau khổ, thậm chí còn nhỏ giọng khóc
lên. Anh nhìn đồng hồ, ba mươi hai phút, anh gọi tên cô: “Đàm Đàm, mau
tỉnh lại! Đàm Đàm!”
Lâm Đàm Đàm trong vùng nước tối om đột nhiên nghe thấy giọng Diệp Tiêu, là anh, anh ấy đang gọi cô!
Cô kích động hẳn lên, đầu óc cũng tỉnh táo lại. Đúng rồi, mình đang mơ,
chỉ cần tỉnh lại là được! Cô vội bơi lên, âm thanh ngày càng gần, ngày
càng rõ ràng, cô cười, nhưng còn chưa nổi lên được mặt nước cảnh tượng
đã thay đổi.
Không còn bầu trời đen kịt, cũng chẳng còn mặt nước
vô bờ, trước mặt cô là một màn hình thật lớn, trong màn hình đang chiếu
một đoạn phim. Cô thấy một người đàn ông đứng giữa thi triều, mỉm cười
nhắm mắt lại, thân thể nổ tung. Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm, rơi lệ, y
tá nhỏ luống cuống tay chân lau mặt cho cô: “Ui ui, bác sĩ Lâm cô đừng
khóc mà, là giả, là phim thôi, là người ta làm ra đó.”
Cô nhận
lấy khăn giấy, trong lòng vô cùng khó chịu: “Nhưng việc này đã thật sự
xảy ra trong lịch sử, em... Không được, em muốn đi tìm anh ấy! Không
đúng! Anh ấy đang ở cạnh em mới đúng, sao em lại trở về đây?”
Cô
nhìn chỗ mình đang ở mà thấy thật khó tin, phòng chiếu phim trong bệnh
viện? Sao lại là đây? Không phải cô chết rồi sao? Cô muốn chạy đi tìm
người lại không cảm thấy được đôi chân, cô thấy xe lăn đang ở một bên,
phải rồi, cô không thể đứng lên!
Hai chân cô phát triển không tệ, thoạt trông rất bình thường nhưng cô không có cảm giác chân mình tồn
tại, cũng không thể điều khiển chúng, dù cô có dùng dị năng thổ hệ rót
vào đùi cũng không đứng lên được. Cô biết dị năng giả nhiều hệ chính là
vậy, sẽ có khuyết điểm, đã nghĩ thông nên cũng không cưỡng cầu, nhưng
giờ phút này cô lại thống hận sự tàn tật của mình, bởi vì cô không thể
đứng được, không thể đi tìm Diệp Tiêu!
Cô bò lên xe lăn, đẩy xe
ra ngoài, trong bệnh viện người đến người đi, ai gặp cô cũng cười gọi
cô: “Bác sĩ Lâm”. Cô hoảng sợ, bắt lấy một nhóm: “Diệp Tiêu đâu? Diệp
Tiêu đâu rồi?”
Bọn họ nghiêng đầu, mờ mịt hỏi: “Diệp Tiêu là ai?”
“A? Diệp Tiêu hả? Là cái người nổi tiếng trong lịch sử đúng không? Tôi tìm một quyển truyện ký về anh ta cho cô nhé?”
“Có nhiều truyện lắm.”
“Phim thì sao? Cô muốn phim nào? Gần đây có một bộ mới được phục chế á.”
Họ cứ liên tục đề xuất, Lâm Đàm Đàm lại điên cuồng lắc đầu.
Không không không, tôi không muốn xem phim, không phải xem, tôi muốn nhìn
thấy anh ấy, tôi muốn cảm nhận rõ ràng anh ấy đang ở đây, ở ngay bên
cạnh, lúc nào cũng có thể chạm tới được!
Cô đẩy xe lăn đi khắp nơi, có rất nhiều rất nhiều người, nhưng không có người cô muốn tìm.
“Các người tránh ra, tránh ra hết cho tôi!” Cô kêu lên, sau đó tất cả mọi
người biến mất, chỉ còn cô và một cái bệnh viện trống rỗng. Cô bỗng cảm
thấy thật khủng hoảng, tìm kiếm khắp nơi, đẩy xe lăn đi tới đi lui lại
không tìm được cái gì cả, thậm chí bản thân cô cũng bị nhốt trong bệnh
viện, không tìm thấy lối ra.
Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ trên tường, trên đó viết năm 2331, cô đơ người.
Đúng nha, đây là năm 2331, đã 300 năm qua rồi, anh ấy sống ở 300 năm trước,
họ cách nhau 300 năm thời gian. Cô run rẩy, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, dị năng trong cơ thể bắt đầu mất khống chế, đầu đau
như cắt, cơ thể cũng co rút lại.
Diệp Tiêu phát hiện sau khi anh
gọi tên Đàm Đàm, vẻ mặt của cô đã hòa hoãn lại, không khóc nữa, dù chưa
tỉnh nhưng xem ra cũng đã bình tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng thở ra, nhưng
chưa được bao lâu cô lại tiếp tục giãy dụa, có vẻ vô cùng sốt ruột, cơ
thể cũng co dần lại.
Anh sợ hãi liên tục gọi tên cô, nhưng lần
này kêu cũng vô dụng. Chuột đồng nhỏ bò khỏi tấm chăn, sốt ruột bò qua
bò lại bên cạnh cô, cứ chít chít chi chi.
Diệp Tiêu bảo nó: “Nước, đưa nước cho tôi!”
Chuột đồng nhỏ vội phun ra vài chai nước, Diệp Tiêu vặn mở nắp rồi đổ nước thẳng lên mặt Lâm Đàm Đàm.
Trong bệnh viện, Lâm Đàm Đàm đang cô người lại, cô cảm nhận được sự đau đớn
giống y như những lúc luyện tập dị năng, như trong cơ thể có dao găm cắt qua, đau đến mức cô không kêu được thành tiếng, cơ thể lại cứ đơ ra đó, không động đậy được.
Cô ngã khỏi xe lăn, đau đớn gọi: “Cô ơi, cô ơi, con khó chịu quá, không chịu nổi nữa.” (Editor: “cô ơi” ở đây là
Lâm Đàm Đàm đang gọi ân sư của mình nhé.)
Một giọng nữ từ ái, dịu dàng vang lên: “Đàm Đàm, con muốn sống đúng không? Nếu con muốn sống
hãy cố chịu đựng, nghĩ về ba mẹ con, họ đều rất lo lắng cho con.”
Lâm Đàm Đàm vẫn cứ lắc đầu, con không chịu được, không chịu nổi nữa.
Trong cơn đau đớn, thần trí của cô có hơi tán loạn, giọng nữ bỗng trở nên
nghiêm khắc: “Đàm Đàm, không được ngủ, ngủ rồi thì không tỉnh lại được
đâu! Đàm Đàm, con phải học khống chế năng lượng trong cơ thể! Đàm Đàm,
tỉnh lại đi con, đừng bỏ cuộc!”
Lâm Đàm Đàm cứ dần rơi vào hôn mê, đúng lúc này, một chậu nước hắt lên mặt cô.
Diệp Tiêu đổ cả bình nước lên mặt Lâm Đàm Đàm, cơ thể cô chấn động, sau đó
lại mềm xuống, vẫn không tỉnh lại, sắc mặt anh càng nặng nề hơn.
Trong cơn mơ, Lâm Đàm Đàm bỗng chốc ngồi dậy từ trong nước, há mồm thở dốc,
cô kinh ngạc nhìn hết những thứ đang bày ra trước mắt. Đây là phòng bệnh riêng của cô, cô đang nằm trong một khoang điều dưỡng, loại cao cấp có
thể kết nối với trò chơi, phía trên vẫn còn dịch dinh dưỡng. Đó là tất
cả những thứ mà cô quen thuộc. Nhưng sao mình lại ở đây? Hửm? Mà sao
mình lại không nên ở đây? Đúng rồi, mới nãy mình đang làm gì?
Đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi điều gì, mà bên cạnh, ba mẹ và em trai
đang từ từ đến gần: “Đàm Đàm, con tỉnh rồi!” “Chị, cuối cùng chị cũng
tỉnh rồi!”
Bọn họ vô cùng vui vẻ.
Lâm Đàm Đàm vô cùng ngạc nhiên nhìn họ: “Con bị gì vậy?”
Mẹ Lâm lau nước mắt, ba Lâm vô cùng vui sướng đáp: “Con đó, dị năng của
con bạo loạn, viện trưởng nói chắc con không sống được bao lâu. Mọi
người biết con còn tâm nguyện chưa hoàn thành, muốn đi gặp thần thượng
nên đã xin quốc gia thiết kế cho con một trò chơi thử nghiệm. Sao rồi?
Gặp được Diệp Tiêu chưa? Chơi vui không?”
Lâm Đàm Đàm kinh ngạc, sau đó sắc mặt dần trắng bệch: “Tất cả thông tin ban nãy... đều là... trò chơi thử nghiệm?”
Ba Lâm nói: “Đúng vậy, không phải con thích Diệp Tiêu nhất à? Viện trưởng
còn nói nếu may mắn, dựa vào trò chơi kích thích có thể con sẽ khôi phục được được dị năng, thấy chưa, dị năng của con khôi phục rồi kìa! Đàm
Đàm, con còn sống, quá tốt rồi, lần này con làm ba mẹ với em trai sợ
chết khiếp.”
Lâm Đàm Đàm không nghe ra ông ấy đang nói cái gì,
răng cô đánh vào nhau: “Trò chơi? Sao có thể là trò chơi? Tất cả là giả
ư? Sao có thể?”
Cô hoảng sợ nhìn căn phòng quen thuộc, dường như
nhận ra được chỗ nào đó kỳ quái: “Con thật sự gặp được Diệp Tiêu! Anh ấy còn sống! Chúng con còn yêu đương, anh ấy nói thích con, chúng con còn ở cùng nhau! ... Anh ấy rất khỏe! Anh ấy chưa chết!”
Ba người nhà họ Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Chị Đàm Đàm, chị đang nói cái gì vậy?”
Lâm Đàm Đàm liều lĩnh bò ra khỏi khoang dinh dưỡng của trò chơi, đẩy ngã
toàn bộ sách trên giá, tất cả sách đổ ập xuống người cô nhưng cô lại
không cảm thấy đau. Cô mò tìm trong đống sách, mở cuốn sách lịch sử,
thấy truyện ký về Diệp Tiêu, trên đó còn có ghi.”
Mất năm 2026, hưởng thọ 34 tuổi.
Lâm Đàm Đàm khóc to, sao không có gì thay đổi! Sao vẫn giống như lúc trước! Thời gian chết, nguyên nhân tử vong, trải nghiệm trong đời, không có gì thay đổi cả, ngay cả vụ tai tiếng với Bạch Trừng cũng không thiếu.
Cô chưa từng thay đổi gì cả, cô vốn chưa từng vượt thời không, vốn chưa
từng gặp được Diệp Tiêu, tất cả chỉ là một trò chơi! Là giả hết!
Cô ôm đầu khóc rống, khóc lóc rồi hét lên thất thanh, cuồng loạn, khóc
khàn cả giọng, dùng hết sức lực của mình để khóc như thể làm vậy sẽ có
thứ gì đó khác đi.
Cha mẹ cô hoảng sợ nhìn cô, gọi bác sĩ đến. Họ ấn cô xuống, tiêm thuốc an thần.
Diệp Tiêu thấy cô cứ liên tục gào khóc, sợ cô làm tổn thương chính mình nên
kinh hãi gọi tên của cô, cuối cùng còn nghiêm giọng quát: “Lâm Đàm Đàm!”
Lâm Đàm Đàm kinh hồn, mở bừng mắt.
Trên đầu là bầu trời đầy sao, có một vầng trăng sắp sà xuống, dưới ánh trăng là một gương mặt cô vô cùng quen thuộc đang tràn đầy lo lắng, sốt ruột
lẫn sợ hãi nhìn cô, tất cả đều chân thật như thế.
Cô trào nước mắt làm cả gương mặt vốn đã ướt nhẹp lại đầm đìa nước mắt, nhào lên ôm chặt cổ anh: “Diệp Tiêu! Diệp Tiêu!”
Diệp Tiêu ôm cô, vuốt lưng cho cô: “Không sao, không sao rồi, là anh sai, anh không nên ép em ngủ, anh ở đây.”
Mỗi lần Lâm Đàm Đàm gọi tên anh, giọng nói tràn đầy vẻ sợ hãi. Giấc mơ kia
rất thật, cứ như giờ phút chân thật này mới là giả dối, cô bị làm cho hồ đồ, thầm nghĩ ôm chặt lấy anh, dù là chân thật hay giả dối họ cũng sẽ
không lìa xa.
Cô vừa khóc vừa nói: “Suýt chút nữa em không tìm
được anh rồi. Họ nói anh là giả, tất cả đều là giả! Nhưng sao mà giả
được chứ! Em thật sự tìm được anh, thật sự ở bên anh! Đây không phải trò chơi, đều là sự thật, phải không? Em sẽ thay đổi tất cả!”
Cô nói năng lộn xộn nhưng Diệp Tiêu vẫn nghe hiểu, cô mơ thấy ác mộng, nội
dung của giấc mơ là không tìm thấy anh, có người nói anh là giả?
Trái tim anh bị hòn đá đập xuống, vừa đau vừa xót, anh ôm lấy cô, dịu dàng
trấn an: “Đương nhiên anh là thật, không tin em sờ thử xem, anh ấm mà,
anh thật sự tồn tại, có đúng không?”
Lâm Đàm Đàm ôm anh, không
muốn buông ra, mặt chôn trong cổ anh, nhỏ giọng khóc nức nở, còn trong
cơn hoảng sợ, thì thào nói: “Em không biết, giấc mơ kia rất thật, có lẽ
có một ngày sẽ có người gọi em tỉnh lại, kéo em ra khỏi khoang trò chơi, nói với em tất cả chỉ là một trò chơi, đều là hư cấu.”
Cô nhìn ánh trăng trên sân thượng, mẫn cảm cảm thấy tất cả chỉ là những dãy số liệu.
Ba trăm năm sau, trò chơi ba chiều đều chân thật đến vậy, cô cũng có chơi, thật sự giống như đó là một thế giới hoàn toàn mới.
Bởi vì biết nên càng sợ hãi.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn vành trăng nghiêng phía chân
trời, thậm chí còn cảm thấy nơi đó đang giấu một đôi mắt, đang theo dõi
tất cả những gì đang diễn ra ở đây phía sau màn hình.
Bởi vì đây là một trò chơi! Người chơi không phải có thể nhìn thấy hết tất cả những gì đang xảy ra trong trò chơi sao?
Răng của cô lại va lập cập vào nhau.
Diệp Tiêu nhận ra sự bất an cực độ của cô, kéo cô ra, nâng gương mặt đẫm lệ
của cô lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó trong ánh nhìn của cô, khẽ nâng cằm cô lên, vừa quý trọng vừa dịu dàng hôn lên trán cô một cái: “Là thật, anh là thật, tất cả mọi thứ ở đây đều là thật, em
cảm nhận được không?”
Lâm Đàm Đàm im lặng nhìn anh, nhìn vẻ mặt
dịu dàng, nhìn biểu cảm chân thành tha thiết của anh, nhìn thần sắc kiên định và tràn ngập thương tiếc của anh, sau đó đột nhiên nhào lên hôn
môi anh, đẩy anh té nhào xuống đất.
Chuột đồng nhỏ bám trên cánh
tay áo của Diệp Tiêu cuống quýt nhảy ra, quay đầu nhìn hai người đang ôm nhau ngã trên đất, đôi mắt to trợn càng to hơn: “Chi?”